
Chòm sao thứ 17 - Ngôi sao thứ I
Chòm sao thứ 17: Khế ước đầu tiên
Ngôi sao thứ I: Thành viên mới
- Tốt nhất là anh không nên có ý định tiến xa hơn nữa!
Giọng nói lạnh băng phá tan bầu không khí lúc này và con dao ánh bạc kề ngay trên cổ Xà Phu. Dưới ánh trăng len lỏi qua cửa sổ phòng, Thiên Yết nhìn anh với đôi mắt nặc mùi tử khí. Xà Phu lườm Thiên Yết.
"Tên này vào đây từ khi nào thế nhỉ?"
Chỉ với một cái liếc mắt, lưỡi dao trên tay của Thiên Yết đã lập tức tan vào không khí, Xà Phu đã quá quen với việc bị kề dao vào cổ trong mười mấy năm qua, vẫn phong thái bình tĩnh nhưng dường như trong giọng nói của anh chứa đựng một sự tức giận kì lạ.
- "Phân rã nguyên tử", cậu biết không? Nếu muốn tôi có thể cho cậu tan ra giống cây dao lúc nãy bất kì lúc nào đấy!
Không khí giữa hai người họ căng thẳng vô cùng, dần dần trở nên căng thẳng đến mức nghe được mùi khét của mấy tia điện khiến Bảo Bình nhíu mày.
- E hèm, xin lỗi nhưng đừng quên tôi chứ? - Bảo Bình đằng hắng làm hai người kia giật mình quay sang nhìn nhỏ - Đầu tiên, anh hai à, làm ơn bước xuống được chứ? Anh nặng quá.
Xà Phu lập tức đỏ lừ mặt bước xuống giường, anh quên mất . . .
- Thiên Yết, mời anh ra khỏi phòng, đây là chuyện của hai anh em chúng tôi, không tới lượt người ngoài như anh xen vào.
Bảo Bình nói, giọng vô cùng kiên quyết, nhìn chằm chằm vào Thiên Yết. Thiên Yết đánh ánh mắt sang Bảo Bình, con ngươi xanh biếc nhìn nhỏ chất chứa những ý nghĩ phức tạp. Anh im lặng mở cửa phòng bước ra nhưng không quên tặng khuyến mãi cho Xà Phu một ánh mắt hình viên đạn mang ý nghĩa đe dọa. Xà Phu cũng không vừa, anh đáp lại bằng chính ánh mắt đe dọa đó, trong không khí lại nghe mùi khét của mấy tia điện.
- Tóm lại, giờ anh ở lại đây hay là về nơi mà trước giờ anh vẫn ở?
Bảo Bình khoanh tay hỏi Xà Phu khi Thiên Yết bước ra khỏi phòng được khá lâu.
- Tiểu Bảo Bảo, anh . . .
Xà Phu ngập ngừng, anh không biết phải nói gì với nhỏ sau một mớ cảm xúc hỗn tạp mà anh vừa trải qua lúc nãy, anh siết chặt tay.
- Nếu anh nói anh sẽ quay về nơi trước giờ anh ở, em sẽ làm như thế nào?
- Đó là quyết định của anh. - Không như Xà Phu mong đợi, Bảo Bình rất điềm tĩnh trả lời khiến anh có chút thất vọng - Nếu anh muốn đi, em cũng không cách nào giữ anh lại được. Dù sao em cũng không còn là đứa trẻ cần anh chăm sóc như ngày trước nữa rồi.
Nhỏ nói trong khi mặt đang quay đi chỗ khác trong khi giọng điệu cố chấp vẫn tiếp tục vang lên, Xà Phu nhìn Bảo Bình với vẻ mặt đau lòng, anh định mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi, nghiến chặt răng lại.
- Anh hiểu rồi, anh sẽ đi.
Anh quay người định bước lên cửa sổ nhưng khi anh quay lại định nhìn Bảo Bình, anh thấy nhỏ đang cắn môi, tay nắm chặt váy, một cử chỉ quen thuộc trước khi nhỏ làm một điều mà bao nhiêu năm ở bên cạnh anh nhỏ vẫn làm, nhưng đối với anh thì đã lâu lắm rồi, mười năm cứ như mười thế kỉ vậy.
Những giọt nước phản chiếu ánh trăng như những viên thủy tinh, rơi nhè nhẹ trên gương mặt diễm lệ.
Đồng tử Xà Phu giãn ra, phải chăng anh đã quên mất một điều, nhóc con này chưa bao giờ nói thật với lòng nó cả. Xà Phu bất giác lao đến ôm lấy Bảo Bình vào lòng, anh xoa đầu nhỏ, rồi hôn lên những giọt nước mắt của nhỏ, như lúc nhỏ anh vẫn thường làm.
- Ngoan nào ngoan nào, anh xin lỗi! Anh sai rồi! Đừng khóc nữa Tiểu Bảo Bảo mít ướt của anh.
Anh biết Bảo Bình sẽ không bao giờ than trách hay đổ lỗi cho bất cứ thứ gì. Bởi nhỏ giống như anh, để tồn tại được trong xã hội này thì nhỏ không được dựa vào bất cứ ai.
Nhưng tại sao?
Tại sao Bảo Bình lại phải chịu số phận này?
Tại sao anh và nhỏ đi đến đâu cũng bị săn đuổi? Đến nỗi hại chết cả những người mà họ yêu thương.
Họ không có quyền ở trong một thế giới yên bình, nơi mà họ có thể sống mà không cần phải đấu tranh với bất kì ai hay sao?
Những lúc thế này, chỉ có hai anh em luôn ở bên cạnh sẻ chia cho nhau, rồi bị chia cách, rồi thì khó khăn lắm mới gặp lại nhau, vậy mà anh lại đòi bỏ đi, anh nghĩ mình đúng là một người anh tồi tệ mà.
Bảo Bình ngừng khóc, đã lâu rồi nhỏ không được trút hết mọi thứ như vậy, Xà Phu thấy thế buông nhỏ ra nhưng lập tức kéo tay đỡ nhỏ lại, nhỏ ngủ mất tiêu rồi . . .
Anh mỉm cười bế thân thể mềm nhũn kia đặt lên giường rồi đắp chăn cho nhỏ một cách cẩn thận, hôn nhẹ lên trán rộng.
- Ngủ ngon Tiểu Bảo Bảo yêu quý của anh.
Bất giác, Bảo Bình mỉm cười, trông nhỏ rất thoải mái. Xà Phu hơi ngạc nhiên nhưng rồi anh mỉm cười theo nhỏ, nụ cười của nhỏ luôn sưởi ấm trái tim anh. Tối đó Xà Phu ngủ riêng dưới sàn vì biết rằng nếu lên giường ngủ chung với Bảo Bình thể nào cũng sẽ có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên cho dù đề phòng tới cỡ đó nhưng anh vẫn gặp chuyện.
Sáng hôm sau.
- Hể . . . Nè Sư Tử, tôi vừa phát hiện một cục rác trong phòng của tiểu công chúa này. - Song Tử đãi giọng, bứt bứt tóc "cục rác" đó.
- Ồ, cục rác này khá là bự đấy nhỉ? - Sư Tử cười đáp, nhưng gân đầu cậu lại nổi đầy ra.
- Để tôi quét nó đi! - Thiên Bình ngay lập tức cầm chổi và đồ hốt rác tới với cái mặt không thể tỉnh hơn.
- A, nhưng nó lộm cộm quá, để em làm nó gọn lại cho dễ quét! - Song Ngư kéo căng sợi dây thừng bự chà bá nện, trên gương mặt thiên sứ nở một nụ cười mỉm chi.
- Không được đâu, bự như thế này thì nặng lắm, dầm nhỏ ra rồi quét mới dễ! - Bạch Dương tham gia cuộc vui, cầm cây đập nước đá bay vào.
- Để em giúp anh, Tiểu Bạch! - Cự Giải đem thau tới, hẳn là để hốt xác đi.
Chuyện gì đó đã sắp xảy ra thật rồi.
- N-À-Y!!! - Xà Phu thét ra lửa bứt tung cái dây thừng như dùng để chơi BDSM của Song Ngư - CÁC NGƯỜI LÀM GÌ THẾ HẢ?!!
- Chứ-chú-nghĩ-chú-đang-làm-gì-thế-hả?!!
Cả đám trừng mắt nhìn Xà Phu khiến anh sởn gai ốc. Bảo Bình chỉ biết ngồi cười trừ. Thiên Yết với Xử Nữ thì đứng trong góc phòng khoanh tay xem cuộc vui.
----------
- Vậy, cậu nói đây là anh cậu?? - Sư tử như mọi khi, vừa xực đùi gà vừa nói chuyện.
- Hừm . . . Có xét nghiệm ADN chưa đấy? - Bạch Bạch cầm kính lúp soi lên soi xuống, Xử Nữ thì nhấc cặp kính nhìn chằm chằm vào mặt Xà Phu.
- Chắc vẫn chưa . . . Mà này, nếu cậu muốn ở lại đây thì nhớ trả phí sinh hoạt đi nhá, mỗi tháng sáu triệu bao gồm tiền sinh hoạt, tiền ăn uống, tiền phòng . . . - Kim Ngưu bưng đồ ăn ra, sẵn tiện tính phí luôn.
- Này nhá! Cho tôi thở chút được không vậy?! - Xà Phu nổi đóa vì bị săm soi từ sáng tới giờ, mất bình tĩnh đứng phắt dậy đập bàn.
- Thôi nào mọi người . . . ừm . . . - Bảo Bình chẳng biết cách nào ngăn đám này lại nên đành đánh trống lãng - Mà sao mấy bữa nay không thấy Nhân Mã đâu nhỉ?
- À, cậu ta ở trên đấy, như mọi khi thôi. - Kim Ngưu chỉ lên trên nóc nhà, Nhân Mã tự dưng từ cửa sổ bay vào - Đấy, vừa nhắc Tào Tháo là tới liền.
Nhân Mã không nói không rằng, bước tới chỗ Bảo Bình, bắt lấy tay nhỏ.
- Đi thôi! - Rồi kéo đi.
Thiên Yến lập tức giật mình.
- Này, anh đi đâu vậy Tiểu Mã! TIỂU MÃ! - Nhỏ đập bàn đứng dậy chạy theo hai người kia, bỏ lại nguyên một đám ngơ ngác nhìn theo.
- Nè. Đợi đã, đi đâu vậy? - Bảo Bình bị kéo ra tới hành lang, nhỏ giằng tay ra.
- Công viên. - Nhân Mã trả lời cộc lốc rồi lại nắm tay nhỏ kéo đi tiếp.
- Công viên? Bây giờ sao?
Bảo Bình hoang mang, Nhân Mã vẫn nhìn về phía trước, vừa đi vừa trả lời.
- Ừ!
- Mới sáng sớm mà.
- Tôi muốn đi ngay bây giờ, cậu sẽ chỉ cho tôi chứ? - Cậu quay lại hỏi nhỏ, nhỏ nghiêng đầu.
- Chỉ cái gì?
Nhân Mã cầm sợi dây chuyền hôm trước nhỏ tặng đưa lên.
- Cái này, cậu nói nó màu đỏ phải không?
Bảo Bình càng ngày càng cảm thấy khó hiểu với con người này.
- Phải, rồi sao?
- Thật ra . . . tôi bị chứng rối loạn sắc giác. Nó có phải màu đỏ hay không tôi cũng không biết nữa.
.
Kỳ tới:
- Thôi bó tay, hỏi tui màu đỏ là gì thì tui thua.
-
- TẠI SAO TUI LẠI PHẢI NHÒM BẰNG KÍNH VẠN HOA CHỨ?!?
-
- Thấy chưa? Tại cô mà chúng ta mất dấu họ rồi đó!
-
- Vậy rốt cuộc tớ màu gì?
-
- Bắt nó về nghiên cứu!
-
- Chưa gì đã giành lượt trước tiên rồi, cái cậu Nhân Mã này nhìn khù khờ vậy mà cao tay ghê thiệt đó.
-
- Chết tiệt!
.
Ngôi sao thứ II: Chuyển biến lạ
Chap tới, có cảnh bổ mắt a~ ai đoán xem là j nào
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro