Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương I

Park Hyung Suk luôn bị bắt nạt vì ngoại hình của mình. Mập mạp, xấu xí, lùn tịt, hèn nhát, yếu đuối. Là một cái bao cát Beta không hơn không kém.

Cho đến khi cái ngày đó ập tới, ngày mà người mẹ Beta đáng thương của cậu vì tố cáo với nhà trường việc cậu bị bạo lực học đường mà bị bọn khốn ấy ghi thù.

Bà bị bọn nó xô ngã xuống đoàn tàu điện ngầm đang chạy tới ga, dù tốc độ đã giảm nhưng bà vẫn không qua khỏi. Thân thể bát bấy với đôi mắt còn mở to.

Khi cảnh sát kiểm tra camera gần đó thì thủ phạm là một tên học sinh trung học, tên đó chỉ ở trong trại cải tạo 2 năm vì lí do chưa đủ tuổi.

" Chỉ 2 năm? Một mạng người rẻ mạt đến vậy sao... Chỉ vì thằng chó đó chưa đủ tuổi. Khục."

Park Hyung Suk khóc lớn khi nghe hình phạt của kẻ sát nhân giết mẹ mình. Khuôn mặt đầy mỡ rung rinh khi khóc chỉ làm người khác cảm thấy ghê tởm và phản cảm.

- A, không còn ai nữa.

Phải rồi, bây giờ cậu chính là một kẻ cô độc. Người duy nhất yêu thương bao dung Park Hyung Suk trên đời này đã biến mất, cậu bây giờ... Chỉ có một mình.

Đám tang của bà cũng chỉ qua loa, những người bên nhà nội tỏ vẻ thương tiếc bằng một hai câu rồi lại nhanh chóng rời đi. Bọn họ đùn đẩy nhau ai sẽ là người chịu trách nhiệm nuôi cậu, cho tới khi chính Park Hyung Suk nói rằng bản thân sẽ sống một mình. Người chú lúc ấy đã thở phào nhẹ nhỏm, vỗ vai nói cậu đã trưởng thành.

- Thật ghê tởm.

________________

Park Hyung Suk đã chuyển trường, rời khỏi nơi đầy tội lỗi này. Mang theo hình ảnh của mẹ, cậu chuyển tới trường trung học Jae Won, sống trong một ngôi nhà nhỏ bằng tiền trợ cấp của chính phủ và tiền đền bù cho cái chết của mẹ cậu.

Khi vừa dọn đến, căn nhà bám đầy bụi, đám tơ nhện giăng khắp nơi. Ít ra thì giờ cậu đã có một chỗ để che mưa tránh nắng.

Vì sự ra đi đột ngột của người thân yêu nhất, người quen Park Hyung Suk ai cũng nói cậu đã biến thành người khác. Cậu như bị một cái máy hút đi mọi dinh dưỡng, ốm nhom, giống một cái bao da bọc xung quanh một bộ xương. Đôi mắt đen sâu hun hút mất đi ánh sáng.

Dựa vào chút sức lực cuối cùng, cậu trải tấm nệm ra đất, gục xuống, bất tỉnh.

Trong giấc mơ, Park Hyung Suk thấy bản thân đang ngồi trong phòng xông hơi.

- Nóng, nóng quá. Phải rời khỏi! Phải ra khỏi đây!

Cậu chạy như bay về phía cánh cửa, hành lang bị kéo dài ra hàng trăm mét. Cậu cứ chạy, chạy mãi, đến lúc mở ra được cánh cửa, Park Hyung Suk đã thấy mẹ. Bà ấy đang nở nụ cười hạnh phúc, đứng giữa cánh đồng đầy hoa trắng. Bà ấy, nói tạm biệt cậu.

_

[ Brumm. Brumm. Brumm. ]

Tiếng chuông điện thoại đánh thức thiếu niên, cậu chui ra khỏi chăn. Ngón tay thon dài nhấn vào nút nhận, tiếng từ phía bên kia phát ra.

" Xin chào, em chính là học sinh chuyển trường Park Hyung Suk?"

" v-- vâng"

" Em đã một tuần không đến trường rồi. Nếu ngày mai em không có mặt tại trường, nhà trường có thể phải suy xét lại đơn chấp nhận chuyển trường của em"

" Em xin lỗi, ngày mai em sẽ đi học ạ."

" Thầy đã nghe về chuyện gia đình em, thầy sẽ bỏ qua cho em lần này."

" Vâng, Em cảm ơn thầy. "

Đáp lại cậu là tiếng cúp máy của đầu dây bên kia. Park Hyung Suk chẳng thèm để ý, cậu bước vào nhà vệ sinh, chống hai tay lên thành rửa mặt.

- Mình cao lên sao? Hay là mọi thứ nhỏ đi?

Cho đến khi nhìn vào gương, khuôn mặt điển trai ngơ ngác.

- Ai đây?

Cậu nghiêng đầu, anh chàng đẹp trai trong gương cũng nghiêng đầu. Cậu đưa tay chạm vào kính, anh ta cũng làm vậy.

" Đây là... MÌNH!!!?"

Park Hyung Suk hoảng sợ chạy nhanh ra ngoài, nhìn bản thân còn nằm trên nệm, sườn mặt nhỏ cọ trên lớp bông mềm. Cậu bước lại, lay tỉnh chính mình.

Vừa tỉnh lại ở cơ thể chính, cảm giác đầu tiên của Park Hyung Suk chính là hưng phấn, tiếp đó là vui vẻ rồi lại đến hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên cậu nở nụ cười thật tươi sau khi mẹ mất.

Cậu ngồi dậy, đưa bàn tay nhỏ xinh chạm vào mặt thanh niên nằm trong lòng mình. Cảm giác nói cho Park Hyung Suk rằng đây là cậu, một cơ thể khác của cậu, cậu không còn một mình nữa.

- Không còn một mình nữa.

Park Hyung Suk nhắm mắt lại, thành kính hôn lên đôi môi kia. Đây là cậu, người này là của cậu, không rời xa, không phản bội. Chính bản thân Park Hyung Suk sẽ yêu thương cậu, chỉ thuộc về cậu.

- Của tôi.

Rời khỏi đôi môi mềm mại, Park Hyung Suk cảm thấy đói bụng. Cậu sực nhớ từ cuộc gọi vừa nãy, cậu đã bất tỉnh cả một tuần rồi.

" Đi ăn thôi, đi ăn thôi. Ăn gì đây? Tất nhiên là mì rồi."

" Cậu cũng thích ăn đúng không tôi ơi? Tôi ăn xong sẽ cho cậu ăn liền. Hì hì."

Park Hyung Suk tự nói tự trả lời khi đang nấu mì. Nhìn "mình" đang ngủ say, cậu càng ăn nhanh hơn. Cho tới khi bụng nhỏ không chịu nổi nữa liền lập tức chuyển sang cơ thể hai, rồi lại tiếp tục bổ sung thực phẩm cho chính mình.

____________

" A, chóng mặt quá."

Trong căn nhà nhỏ, hai người thiếu niên một cao một thấp đứng đó. Cả hai như đang chơi trò chơi, cùng lúc làm ra hành động giống người kia.

Park Hyung Suk lớn -đúng vậy, cậu đã đặt tên cơ thể thứ hai là Park Hyung Suk lớn- giơ tay ôm lấy cậu.

Thân hình nhỏ bé nằm gọn trong lồng ngực vững chắc. Hai người giữ tư thế này thật lâu, cho đến khi đôi chân cậu mỏi nhừ mới buông ra.

Cả hai đồng thời ngồi bệt xuống đất. Đây là khả năng mà Park Hyung Suk mới phát hiện, lúc cậu bị trượt chân khi cố gắng phủi nốt cái màng nhện còn lại. Ngay thời khắc mà cậu nghĩ rằng mình chết chắc thì Park Hyung Suk lớn đã ôm lấy cậu.

Đôi mắt anh vẫn nhắm, chắc đây là bản năng bảo vệ chăng? Cậu không biết, thế nên đã tiếp tục thử vài lần nữa. Nó thành công, giờ cậu có thể điều khiển hai cơ thể trong một khoảng thời gian nhất định.

Park Hyung Suk hạnh phúc tắc đèn, điều khiển cơ thể lớn ôm lấy mình đi ngủ. Ngày mai cậu phải đến trường, mong rằng không có chuyện gì xảy ra.
______________

" Mùi Omega ở đâu vậy? Nhà này có Omega tới kì phát tình à, mùi nồng chết đi được."

" Ê, đi thôi. Mày muốn vào tù hay gì mà đứng trước cửa nhà người ta thế, đã vậy còn là nhà có Omega."

" Đi liền đây. Chậc, vị ngọt còn động lại cuống họng tao nè."

" Thằng điên."

Trong căn nhà mà hai thanh niên kia rời đi, Park Hyung Suk đang ôm chặt cơ thể thứ hai của cậu ngủ ngon lành.

____________________________

Tui là người mới. Đọc xong manga được 3 ngày.

Tui vừa làm xong là đăng liền luôn nên có lỗi gì mong các chiến hữu bỏ qua.

Đây là ý tưởng chợt loé qua. Tui không biết mình có viết tiếp chương II hay không.

Nếu bạn không thích truyện, xin hãy bỏ đi đừng nói lời cay đắng.

Cảm ơn bạn đã ủng hộ.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro