Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 105 : Sự Lo Sợ Xuất Hiện

" Gì vậy trời ? Bày trò gì nữa đây ? "

Kết thúc bữa tối hội tụ đầy đầm ấm ở nhà các anh xong thì bốn anh em nhà cậu cùng nhau trở về Jung Gia . Nhưng ngặt nỗi là lúc đi về , Jungkook lại nằng nặc đòi nằng nặc đi theo cậu cho bằng được . Nói là tiễn cậu và đám nhỏ về tận nhà thì mới yên tâm . Nhưng khi đưa cậu về tới Jung Gia thì lại giở chứng , ngồi ì trong nhà của cậu không chịu về .

Dù cậu có lôi , có kéo , có nói cách nào cũng không được . Hết cách cậu đành phải gọi điện cho SeokJin , mong rằng anh có thể khuyên nó quay trở về nhà . Ấy thế mà anh lại phán một câu xanh rờn :

{ - Ôi Seokie à , cái này e là anh không giúp em được rồi . Kookie đã bảo tối nay sẽ ngủ lại nhà của em . Bọn anh thấy thế nên đã khóa cửa nhà luôn rồi . Mà khóa bên nhà chúng ta lại là khóa hẹn giờ . Không đúng giờ là nó không có mở ra đâu cục cưng ~ }

- Anh giỡn mặt với em hả ?

{ - Anh nào có , em cứ nghĩ oan cho bọn anh mãi thôi . }

- Thiệt đúng là...em đúng là không nói nổi các anh !

Hoseok trực tiếp ngắt máy , sau đó nhìn sang Jungkook đang giương giương tự đắc ngồi ở ghế sofa trong nhà mình bằng cặp mắt vô cùng tức tối . Ba đứa nhỏ sợ cậu nổi giận , lập tức chạy vô nói đỡ cho Jungkook vài câu :

- Hyung trưởng , hay là cứ cho hyung ấy ở lại nhà chúng ta ngủ một đêm đi ạ . Gần đây Ngạ Quỷ xuất hiện nhiều quá , tụi em cũng lo lắm . Hyung ấy khỏe như thế , chắc là sẽ biết cách khống chế Ngạ Quỷ đó ạ . Chứ để hyung ngủ một mình sát cái ban công như vậy , tụi em quả thật không yên tâm chút nào cả.

- Dạ đúng rồi đó ! Với lại hyung ấy cũng chưa từng ngủ ở lại đây lần nào . Gặp thêm giờ trời cũng khuya rồi . Hyung không cho hyung ấy ngủ lại đây thì hyung ấy cũng ra khách sạn ngủ à . Tốn tiền lắm luôn á hyung ! ~ Kai nói

- Mà nhiều khi không kịp ra khách sạn thì đã gặp phải đám ngạ quỷ rồi . Rồi hyung ấy bị thương thì hyung lại là người lo lắng chứ ai ạ ? ~ Taehyun gật gù

- Đó đó , em thấy chưa ? Mấy đứa nhỏ nhà em được dạy dỗ rất cẩn thận , cũng rất hiểu chuyện . Tụi nó biết lo cho anh rể rồi , thật là xúc động làm sao đấy ~

Được ba đứa nhỏ thay phiên nhau nói giúp cho mình . Jungkook đương nhiên vô cùng hài lòng , vui ra mặt luôn là đằng khác . Nhưng mà với cậu thì điều này không vui một chút nào cả .

- Hay nhỉ ? Mấy đứa giờ đã biết bênh người khác rồi ? Đi lên phòng ngủ cho hyung !

"..."

"..."

"..."

Ba đứa nhỏ suy nghĩ cái gì đó trong đầu , vốn là định trả lời lại . Nhưng mà chợt nhớ ra gần đây tâm trạng của Hoseok lên xuống thất thường . Sợ sẽ khiến cậu tức giận nên đã chuồn lẹ lên trên lầu không chút chần chừ . Trước khi lên còn ra hiệu bảo trọng cho người anh rể họ Jeon nữa chứ !

Jungkook bật cười , nghiêng đầu nói :

- Hobi , em dọa tụi nhỏ sợ hãi tới mức chạy hết lên lầu rồi kìa .

- Nghiêm khắc một chút cũng không phải ý tồi . Bởi vì anh Jin quá dễ dãi với anh cho nên anh mới lắm trò như hiện tại đấy . Nhà em không chứa chấp anh , đi về giùm em . Em còn phải đi ngủ nữa , cả ngày hôm nay em quá mệt rồi .

- Nào nào cục cưng ~ tôi cũng không phải là cố tình muốn quấy rầy em . Chỉ là đúng thật là ở nhà đã khóa cửa rồi . Mà cửa thì được cài khóa hẹn giờ , tôi không biết cách phá khóa nên không vào được nhà . Điều này là sự thật đó...

- Các anh cùng một giuộc với nhau . Nói cái gì mà chẳng được ? Em không tin ! Đi về nhà giùm cái đi .

- Được rồi , tôi cũng nói thật với em là giờ tôi không thể về nhà được . Chỉ có thể ở đây chăm sóc cho em mà thôi . Huống hồ chi tôi cũng chỉ ngủ nhờ lại đây một đêm , cũng không quá đáng lắm đâu . Hobi , là tôi thấy em không được khỏe . Cho nên mới ở lì đây không chịu về . Tôi muốn canh chừng em cho tới khi em khỏe hẳn thì mới thôi .

- Ban nãy anh Jin đã tiêm vắc-xin cho em rồi .

Jungkook thở dài , nghiêng đầu nhún vai bảo :

- Tiêm thì tiêm , nhưng vắc-xin đó khi phát huy công dụng sẽ khiến em rất mệt và khó chịu một chút . Vẫn là có tôi ở bên cạnh canh chừng em thì tốt hơn . Hobi , em cứ để tôi ở đây canh chừng em đi , có được không ? Đừng đuổi tôi về nữa mà...

Hoseok nhìn Jungkook đang trưng ra cặp mắt to tròn long lanh với mình mà trong lòng thầm chửi thề mấy câu . Rõ ràng biết cậu không thể nào đấu lại được tuyệt chiêu này rồi mà cứ dùng nó với cậu mãi thôi .

Và đúng như Jungkook đã dự đoán , cậu gồng được một lúc thì cũng đầu hàng chịu thua . Mủi lòng mà đồng ý cho Jungkook qua đêm tại nhà mình .

- Nhưng mà chỉ ngủ lại thôi , không được quá phận . Bằng không em dùng chổi quét anh ra khỏi nhà . Ok ?

- Ok ~

Jungkook bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài xe lấy một cái túi màu đỏ đi vào . Cái túi được làm bằng vải bông rất dày . Mở túi ra liền có một cái hộp đựng thức ăn giữ nhiệt . Nó đặt xuống bàn ăn , rồi dìu cậu ngồi xuống . Đồng thời cũng lên tiếng giải thích :

- Là anh hai đã nấu cho em đó . Canh gì thì tôi không rõ cho lắm , tôi lấy ra cho em thử nhé ?

- Ừm , cũng được . Tự nhiên em cũng thấy đói quá .

Jungkook thấy Hoseok gật đầu , liền nhanh chóng mở nắp hộp canh ra . Cơ mà vừa mở ra , mùi hương xộc ra bên ngoài , cậu lập tức bụm miệng lại mà có cảm giác muốn ói liên tục . Cố gắng khống chế lại cơn buồn nôn nhất thời , cậu bịt mũi lại bội vàng hỏi :

- Canh gì mà tanh thế ?! Kookie , mau đem cái nồi này ra xa xa một chút đi . Em muốn ói tới nơi rồi nè !

- Ờ...ờ...

Jungkook vội đẩy hộp đựng canh ra xa . Đồng thời cũng nhìn vào kiểm tra thử là canh gì . Nó có chút nhíu mày , quay sang cậu mà trả lời :

- Hobi à , chỉ là canh cá hầm cay thôi mà ? Món này là món canh em thích ăn nhất đấy . Em làm sao thế ?

- Em không biết...chỉ là nghe tới mùi cá là em thấy tanh lắm . Anh đem vào trong bỏ thêm vài miếng gừng vào hâm lại giúp em đi . Mùi cá còn tanh lắm !

- Vậy sao ? Được được , để tôi vào trong hâm lại cho em .

Jungkook nói rồi đem cái hộp canh đem vào trong chế biến lại . Quản gia vừa lúc chuẩn bị ra về thì thấy Jungkook đi vào . Thấy nó loay hoay ở trong bếp thì chủ động tiến lại giúp đỡ . Nó cũng dặn dò lại quản gia giống như những gì mà cậu đã nói ban nãy .

Đồng thời , nó đặt câu hỏi với vị quản gia lớn tuổi :

- Bác có ngửi thấy mùi tanh không ạ ?

< - Tanh sao ? Không hề , cá này đã được làm sạch , trước đó còn ngâm với gừng nữa nên đã không còn mùi tanh nữa rồi thưa Jeon Thiếu . >

- Thế thì lạ quá...Hobi nói rằng hộp canh này rất tanh , còn bắt tôi vào đây hâm lại và bỏ thêm gừng vào . Tôi cũng không hề ngửi được mùi tanh từ trong hộp canh này .

< - Oh , thế thì đúng là lạ thật ! À đúng rồi , gần đây Đại Thiếu Gia rất hay bị nhạy cảm về mùi của các món ăn . Lúc bác làm cá phải đặc biệt cẩn thận ,đóng chặt cửa , không cho mùi cá bay ra ngoài . Tính tình cũng trở nên dễ cáu gắt hơn bình thường nữa . Bác thật sự rất lo lắng cho thằng bé...>

- Việc đó , bác cứ để bọn tôi quan sát giùm cho . Chúng tôi cũng đang rất lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Hobi .

< - Vâng , vậy thân già này xin nhờ các cậu chú ý tới Đại Thiếu Gia nhiều hơn ! >

Quản gia thấy lời đề nghị này của Jungkook không tồi , vui mừng mà nhờ cậy . Còn Jungkook sau khi nói thêm vài câu thì nhanh chóng ra ngoài xem tình hình của cậu như thế nào ?

Hoseok nằm ở bên ngoài phòng khách , nhắm hai mắt mà tập trung điều chỉnh khí quản . Hít thở đều đặn và rất chậm rãi , nghe thấy có tiếng bước chân tới gần mình thì cậu mở mắt ra . Xác nhận là Jungkook thì mới yên tâm nhắm mắt nghỉ ngơi tiếp .

- Hobi , em ổn chứ ?

- Em ổn , có lẽ là anh nói đúng rồi . Vắc-xin phát huy tác dụng , bây giờ em đang rất mệt . Nằm nghỉ một chút chắc là sẽ mau khỏi thôi .

- Ừm , tôi canh cho em . Canh chắc tầm 15 tới 20 phút nữa là sẽ có ăn đấy .

- Vâng...

Hoseok nắm lấy tay của Jungkook , nhắm nghiền mắt nghỉ ngơi . Không hiểu sao bây giờ cậu khá bất an . Nếu như không nắm lấy tay Jungkook , cậu sẽ chẳng thể nào tập trung nghỉ ngơi nổi .

===================================

jungkook97

Lại khó ngủ nữa rồi ~

10M lượt yêu thích 900k bình luận 12M lượt chia sẻ

Tải thêm bình luận

====================================

" Em ấy đúng là dễ thương thật đấy ! "

Jungkook nhìn bức ảnh mà bản thân vừa đăng lên , lại đọc được hàng trăm , hàng nghìn bình luận khen Hoseok dễ thương , đẹp trai các thứ . Nó cũng theo đó hưởng ứng vô cùng nồng nhiệt .

- Các anh có sở thích chụp lén người khác khi ngủ à ?

- Em dậy hồi nào đấy ?

Hoseok lú cái đầu vô , nhìn vào màn hình điện thoại của Jungkook rồi bất chợt đặt câu hỏi . Nam nhân nhờ đó mà một phen hú hồn , nhưng cho dù có đang giật mình thì tay vẫn nắm chặt lấy tay cậu không buông .

Nhìn Jungkook giật mình , cậu có chút buồn cười . Ôn tồn bảo :

- Có ngủ đâu mà dậy ? Em chỉ là chợp mắt một chút mà thôi .

- À , thế mà tôi cứ tưởng em ngủ không đấy .

- Em để ý rất lâu rồi . Các anh cứ canh lúc em ngủ là lại lấy điện thoại ra chụp hình em mãi thôi . Có gì thú vị lắm sao ?

- Thú vị à ? Rất thú vị là đằng khác , chúng tôi muốn lưu giữ mỗi khoảnh khắc ở bên cạnh em . Khi em ngủ , khi em thức và hoạt động , chúng tôi đều muốn lưu giữ tất cả mọi khoảnh khắc . Chỉ đơn giản như vậy thôi .

- Các anh thích em tới vậy sao ?

- Ừm , yêu em đến khắc cốt ghi tâm đấy ~

Jungkook vừa đáp lời , nhướng người lên hôn lấy Hoseok . Cả hai chìm đắm trong không gian riêng tư của mình . Hoàn toàn không còn để ý tới mọi thứ xung quanh nữa .

Ngay khi đôi mắt của cậu nhắm lại , chìm đắm trong nụ hôn cùng Jungkook . Thì đôi mắt của nó lại mở ra , khẽ liếc ra ngoài cánh cổng thông qua cửa kính lớn . Nó nhìn thấy rất rõ , Choi SooBin đứng ở bên ngoài dằm mưa . Một thân ướt đẫm chứng kiến cảnh tình tứ của cả hai người các cậu .

Nó cuộn chặt nắm đấm , hận không thể nào xông vào đá Jungkook ra xa rồi giết chết tại chỗ . Nhưng mà nó không thể làm được bởi vì vẫn còn có Hoseok ở đây .

Và nó cũng biết rất rõ , đối với cậu mà nói nếu như SooBin dám làm các anh bị thương dù chỉ một chút . Cậu cũng nhất định không bao giờ tha thứ cho nó . Huống hồ chi là giờ nó đã nổi sát tâm với các anh rồi ,vậy thì cậu có muốn nhìn mặt nó nữa không ?

* Ting *

Một tiếng thông báo truyền tới , SooBin lấy điện thoại ra . Bên trên màn hình hiện ra một dòng tin nhắn :

{ - Trở về . Có nhiệm vụ ! }

Nghiến chặt răng , nó tức tối nhìn về phía Jungkook đang giương ánh mắt khiêu khích về phía mình . Nhớ tới lời dặn của Hoseok và JiSung , nó cố gắng kiềm chế cơn giận dữ lại . Không để chúng bộc phát rồi gây ra những sai lầm tai hại cho bản thân mình .

" Đúng là khốn khiếp ! Hôm nay là cái ngày xui rủi ch* má gì đâu vậy ?! "

SooBin cất điện thoại vào áo khoác rồi quay lưng lái xe rời đi . Tiếng moto lớn , dù có cơn mưa bên ngoài hòa huyện nhưng vẫn không thể nào che lấp đi được hoàn toàn tiếng moto .

Hoseok có chút giật mình , vội quay đầu nhìn ra bên ngoài . Nhưng khi nhìn ra thì cậu không nhìn thấy gì cả . Bầu trời bên ngoài có màu tím đậm , sấm chớp liên hồi , mưa rơi như trút nước . Hoàn toàn che khuất đi mọi quang cảnh bên ngoài biệt thự nhà cậu .

- Anh có nghe thấy tiếng gì không ?

- Không có , em nghe thấy tiếng gì à ?

- Chắc là em nghe nhầm thôi...

Vài phút sau , quản gia vừa hâm nóng canh xong liền nhanh chóng đem ra bên ngoài cho cậu . Hộp canh nóng hổi , được cho thêm rất nhiều gừng vào và được nêm nếm lại nên đã không còn mùi tanh nữa . Hoseok ăn vài muỗng thì thấy rất ngon miệng , tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều .

Nhìn lên đồng hồ , thấy thời gian hiện tại đã quá trễ . Hoseok vô cùng lo lắng , liền bảo :

- Bác ơi , hôm nay bác đừng về . Trời bên ngoài đang mưa , với lại cũng trễ quá rồi . Ngoài đường bây giờ đang rất nguy hiểm , con không yên để bác rời đi . Bác lên trên phòng lựa đại một phòng ngủ lại đi ạ .

< - Đại Thiếu Gia...>

- Bác à , con đã bảo là đừng gọi con là Đại Thiếu Gia nữa rồi mà !

< - Hoseokie à...bác thấy như vậy không hợp quy tắc cho lắm...>

- Không có quy tắc gì ở đây cả . Ở đây đơn thuần chỉ là ngôi nhà của chúng ta mà thôi . Không phải là hoàng cung hay là công ty nào cả , cho nên bây giờ cũng không cần nói tới luật lệ , quy tắc . Bác lên trên phòng nghỉ ngơi đi , hết việc của bác rồi .

Hoseok nghiêm giọng cất lời , người quản gia thấy biểu cảm của cậu khá nghiêm nghị nên cũng không dám làm trái lời . Lập tức cúi nhẹ đầu rồi xin phép trở về phòng nghỉ ngơi . Cậu chỉ gật đầu rồi không nói thêm gì nữa , tập trung mà ăn hết phần canh cá trước mặt .

- Hobi à , tâm trạng của em có vẻ vẫn chưa ổn nhỉ ?

- Một chút thôi .

- Em có thể chia sẻ cho tôi không ?

Jungkook nhẹ nhàng nắm lấy tay của Hoseok mà xoa nhẹ . Tông giọng cũng có phần trầm ấm hơn rất nhiều . Hoseok thì có chút trầm ngâm , nhìn Jungkook một hồi lâu vẫn không có dấu hiệu gì sẽ lên tiếng trả lời .

Ăn xong phần canh , đẩy nhẹ cái hộp ra xa một chút . Lúc này cậu mới thở dài một hơi , sau đó mệt mỏi mà dựa vào người của nó . Tâm trạng đúng là có chút không ổn cho lắm .

- Kookie này...gần đây em có cảm giác rất bất an . Gặp thêm sức khỏe gần đây cũng không tốt , có chút bực bội trong người . Quản gia cũng nói là gần đây em nóng tính lên hơn rất nhiều . Em đã cố tiết chế lại rồi...nhưng mà dường như không có hiệu quả cho lắm .

- Hobi à...

- Em đã chăm chỉ tập thể dục và điều chỉnh chế độ ăn uống để khiến cho sức khỏe lẫn cơ thể có thể cải thiện . Nhưng mà tất cả không có chút tác dụng nào cả . Cơ thể của em vẫn rất yếu , yếu tới mức đến cả một người nào đó cũng có thể dễ dàng đẩy ngã và gây chuyện . Thật tình em không biết phải làm sao với cơ thể này cả...nó yếu tới mức dường như em chỉ cảm nhận được độ nặng của bộ xương mình thôi .

- Hobi , em đang stress rồi . Đừng suy nghĩ nhiều về điều đó nữa . Thể trạng của em từng bị tổn thương , cũng từng bị va đập rất nhiều lần . Gặp thêm lúc trước em lại bị mắc chứng thiểu năng . Cho nên thể trạng của em không có được như người bình thường . Điều này là việc không thể nào tránh khỏi . Em yên tâm , hyung trưởng rất giỏi trong việc tìm hiểu bệnh tình , hyung ấy còn đang học y cho nên nhất định sẽ chữa trị được cho em mà . Em đừng buồn nữa...

- Phụt...Kookie à , anh an ủi người đang stress bằng câu này đó hả ? Anh nghĩ là nó tác dụng không ạ ?

Đang mệt đang buồn muốn chết , vậy mà nghe thấy câu cuối của Jungkook liền khiến cậu bất lực phụt cười . Kiểu câu nói đơn giản nhưng cũng rất khô khan , nghe vào chỉ cảm thấy buồn cười mà thôi . Còn cái việc có an ủi được hay không thì chắc là không rồi .

Jungkook vẫn luôn luôn nắm chặt lấy tay của cậu . Không dám buông lõng dù là 1 giây . Nó bỗng nhiên sững người , cảm nhận được có một lực cũng đang đáp trả lại cái nắm tay của mình . Bàn tay của cậu , đan chặt vào lòng bàn tay của nó . Hơi ấm cũng từ từ truyền tới khiến nó cảm nhận ngày càng rõ ràng hơn .

Đây có lẽ là lần hiếm hoi cậu chủ động như vậy với nó . Những lần trước , cũng chỉ có tay của nó nắm lấy cậu , chứ cậu chưa bao giờ đáp trả lại .

- Hơn một tuần qua , em bị mất ngủ . Tinh thần không được thoải mái cho lắm , lúc nào cũng trong trạng thái bất an hết .

- Còn bây giờ thì sao? Em đã thấy đỡ hơn chưa ?

- Đỡ hơn rất nhiều rồi , từ lúc gặp các anh , em đã không còn cảm giác bất an nữa . Cảm ơn các anh rất nhiều...

Hoseok càng nói thì giọng lại càng nhỏ dần , hai mắt nhắm dần rồi ngã vào người của Jungkook . Thở đều từng hơi rồi chìm vào giấc ngủ trong vô thức .

- Hobi ? Hobi à , em ngủ rồi sao ?

Không có tiếng hồi đáp nào cả . Nâng gương mặt của cậu lên nhìn thử , lúc này nó mới xác định rằng cậu đã chìm vào trong giấc ngủ . Nhẹ nhàng bế cậu đưa lên lầu , lúc đi ngang qua phòng mấy đứa nhỏ . Dường như xác định được là Jungkook và Hoseok nên tụi nó đồng loạt mở cửa ra nhìn thử .

Thấy cậu thì ngủ ngon lên , còn Jungkook thì đang bế cậu mở cửa phòng . Beomgyu chủ động chạy tới mở cửa hộ , hỏi han :

- Jungkook hyung ! Hyung trưởng có phải đang nói chuyện thì ngủ quên không ạ ?

- Sao em biết ?

- Dạ , gần tháng nay hyung ấy đã như vậy rồi . Cứ hay buồn ngủ rồi mệt người quài à ! Tụi em có cho hyung ấy uống thuốc bổ và hầm canh đại bổ cho hyung ấy uống . Nhưng mà chỉ đỡ hơn chút xíu thôi chứ không có trị dứt điểm được . Tụi em cũng không biết hyung ấy bị gì nữa . ~ Taehyun nói

- Mấy đứa không đưa em ấy đi...bác sĩ à ?

- Dạ tụi em cũng định vậy , nhưng mà hyung ấy bảo không cần . Nói là việc học của tụi em quan trọng hơn , hyung ấy chỉ bị đuối sức thôi , nghỉ ngơi vài hôm sẽ khỏi nên không đi bác sĩ nữa . Hyung đặt hyung trưởng xuống giường đi ạ ! Tụi em đi setup phòng ngủ cái đã !

Kai thở dài rồi cùng với Beomgyu và Taehyun khởi động điều hòa và đốt nến thơm , đồng thời còn dùng cả xông tinh dầu khắp phòng . Đây là cách mà xấp nhỏ vẫn thường làm vào buổi tối để cho cậu được ngủ ngon hơn .

Nếu như đêm nào mà có mưa , tụi nhỏ còn sẽ bật một video tiếng củi được đốt khoảng mấy tiếng đồng hồ để cân bằng . Như vậy khi cậu nghe thấy sẽ ngủ sâu và đỡ bị giật mình .

Làm xong hết mọi thứ , nhưng mà ba đứa nhỏ vẫn chưa có dấu hiệu sẽ rời đi . Tụi nó đứng sát kế bên giường . Hết nhìn cậu đang ngủ say lại nhìn sang Jungkook . Xong rồi lại nhìn nhau xì xầm to nhỏ cái gì đó . Làm ra vẻ thần thần bí bí , Jungkook nhíu mày . Không nhịn được mà tra hỏi :

- Này , ba đứa xì xầm to nhỏ chuyện gì đấy ? Nếu có chuyện gì thì cứ nói thẳng , làm gì mà đứng xì xầm to nhỏ tạo drama vậy ?

- Hyung này !

- Sao ? Vụ gì ?

- Hồi nãy á...hyung có thấy ai đứng ở bên ngoài không á...? ~ Kai ngập ngừng hỏi

Jungkook nghe thấy câu hỏi này , biết chắc là tụi nó đang muốn hỏi điều gì . Đảo mắt một vòng ngắn , Jungkook cười đáp :

- Hồi nãy à ? Không có . Giờ cũng đã khuya rồi , hơn thế bên ngoài trời đang mưa nữa .Chỉ có kẻ điên mới đứng dưới mưa giờ này đấy .

- Đúng là có một kẻ điên tình đang đứng ở dưới đó ạ...

- Beomgyu à , em nói cái gì nhỉ ?

- Dạ đâu có ! Em nói là trễ rồi , đúng là không ai điên mà đứng bên dưới thật ! Hahaha....~ Beomgyu đánh trống lãng

- À phải rồi ! Jungkook hyung , tụi em muốn nhờ hyung cái này . Mấy hyung có thể nào chú ý nhiều hơn tới hyung trưởng của bọn em được không ạ ? Cái này cũng là bất đắc dĩ nên em mới phải nhờ . Gần đây SooBin hyung có vẻ đã thay đổi rồi ạ . Theo hướng không mấy tích cực cho lắm . Nên là em muốn hyung cảnh giác một chút . ~ Taeyun nói

- Tụi em chỉ là lo hyung ấy suy nghĩ không thấu đáo . Rồi lại làm tổn thương tới mọi người mà thôi . Hyung...

Không để cho Beomgyu nói tiếp . Jungkook ngắt lời , trực tiếp vô vấn đề chính :

- Chuyện SooBin thích Hoseokie , bọn hyung đều biết rất rõ . Cho nên là mấy đứa không cần nói giảm nói tránh . Hyung sẽ chú ý tới em ấy nhiều hơn , bọn hyung cũng đã nói chuyện với SooBin rồi . Nhưng có lẽ là thằng nhóc ấy cứng đầu hơn bọn hyung tưởng nhiều .

- Vâng ạ...tụi em cũng có nói chuyện với hyung ấy rồi á...mà không có tác dụng gì hết . Bữa giờ là tụi em giữ hyung trưởng dữ lắm luôn á ! Một chút cũng không dám rời mắt đi luôn ! Cho nên là mấy nay SooBin hyung không có lại gần hyung trưởng được . Nhưng mà tụi em cứ vậy quài thì hyung trưởng sẽ nghi . Nếu là mấy hyung thì chắc hyung trưởng sẽ không có nghi ngờ gì đâu ạ ! ~ Kai bảo

- Sao mấy đứa lại nghĩ như vậy ?

- Bởi vì hyung trưởng rất là tin tưởng các hyung luôn ! Mấy ngày hôm nay hyung trưởng không có được ổn cho lắm . Tụi em lại không rõ hyung ấy đang bị gì . Hỏi thì hyung ấy cứ giấu , không có chịu nói thật . Bữa nè ! Hyung ấy đi cửa hàng tiện lợi với bác quản gia để mua đồ . Nào ngờ bị thằng nhân viên ở đó cư xử thô lỗ . Kiểu chỉ thái độ thôi á . Mà nguyên ngày hôm đó hyung ấy về nhà buồn quá trời , ăn cơm cũng không còn ngon miệng nữa . Mấy ngày sau cứ như người mất hồn vậy đó ! Tức chết đi được ! ~ Taehyun bực bội nói

- Còn có vụ đó nữa sao ?

- Vâng ạ ! Tụi em có tới đó nói chuyện với quản lý rồi . Hình như là thằng đó bị sa thải rồi hay sao á . Hồi chiều tụi em chạy ngang cửa hàng tiện lợi đó thì không thấy thằng đó làm việc nữa . ~ Beomgyu nhún vai

- Em nghĩ chắc là hyung trưởng đang bị stress việc gì đó rồi . Hyung ấy kiểu...nhạy cảm hơn bình thường á hyung . Gần đây cũng dễ cáu gắt , nhưng một lúc sau lại ở trong phòng mà buồn bã một mình . Lúc gặp lại và ăn cơm cùng các hyung , tụi em thấy hyung trưởng cười nhiều hơn . Không còn bất an như lúc ở nhà nữa cho nên tụi em rất mừng đó ! ~ Kai hớn hở đáp

- Nên là hyung trưởng của bọn em , nhờ mấy hyung chú ý và chăm sóc khi không có bọn em ở bên cạnh nha ! Cũng trễ rồi , hyung và hyung trưởng nghỉ ngơi đi . Tụi em không làm phiền hai người nữa !

Bàn giao lại xong xuôi , ba đứa nhỏ cúi đầu rồi xin phép trở về phòng riêng đi ngủ . Không gian của căn phòng ngủ lại trở về yên tĩnh vốn có của nó .

Jungkook ngã lưng xuống giường , ở ngay bên cạnh Hoseok . Với những gì mà tụi nhỏ vừa kể lại cho mình , cộng thêm những biểu hiện mệt mỏi của Hoseok khi đôi bên mới làm lành . Nó cũng có cảm giác rằng cậu đã gặp phải chuyện gì đó rồi . Sẽ có hai khả năng xảy ra :

Một là cậu không muốn nói ra vì sợ làm cho mọi người lo lắng, tự mình âm thầm giải quyết .

Hai là cậu vốn không hề biết được bản thân đang gặp phải vấn đề gì . Cho nên mới rơi vào bế tắc và luôn luôn bất an như hiện tại . Ban nãy khi cậu đan tay vào mình , nó đã cảm nhận được...hơi ấm của cậu khá rõ ràng . Chưa kể còn cái dụi đầu đầy yên tâm của cậu nữa .

Tất cả đều khiến cho Jungkook nghĩ tới mãi . Nhất là khi cậu và các anh mới vừa làm lành với nhau . Càng phải đặc biệt chú ý nhiều hơn . Khoảng thời gian xa cách , không được gặp nhau và ở bên cạnh nhau thường xuyên . Các anh không hề biết rằng khoảng thời gian không có các anh bên cạnh , cậu đã gặp phải những chuyện gì .

Dù đã cho người đi theo giám sát và bảo vệ cậu 24/24 . Nhưng khi cậu trở về nhà thì mấy tên đó cũng hết phận sự . Hoạt động sau đó của cậu thì các anh không thể nào biết được . Số ít còn có thể hỏi xấp nhỏ , nhưng khi cậu đóng cửa phòng riêng cũng coi như mất trắng toàn bộ thông tin .

Với cả...việc cậu rời khỏi tầm mắt của các anh...vốn đã chẳng thể an tâm nổi rồi .

- Ư...

- Hobi à , em sao thế ?

Hoseok nhăn nhó mặt mày , có chút khó chịu mà trở người . Hơi thở của cậu trông nặng nề hơn một chút . Miệng thì cứ không ngừng lầm bầm mà nói mớ . Chỉ là cậu nói quá nhỏ , Jungkook không tài nào nghe được thành lời . Đành hạ thấp người xuống mà nghe cho thật rõ một chút

- Đừng mà...làm ơn...em xin các anh đấy...đừng làm những chuyện đó nữa mà...

"..."

- Đừng...các anh sẽ bị bắt mất...làm ơn hãy dừng tay lại đi...

- Hoseokie , em có nghe thấy tôi nói gì không ?

- Tránh xa...tụi nhỏ ra...đừng làm tổn thương...đến tụi nhỏ hay bất kì ai nữa...

Mỗi một câu nói mớ, cậu lại cố gắng bấu víu vào tấm chăn lớn . Gương mặt thể hiện rất rõ sự khó chịu và bất lực . Jungkook vội nắm lấy tay của Hoseok , ôm chặt vào lòng . Con tim của nó cũng vì câu nói mớ kia mà đập loạn nhịp không rõ ràng .

Nó có chút hồi hộp , vội vàng nói bên tai của cậu . Rõ biết rằng cậu đang nằm mơ , nó cũng rất tò mò không biết là cậu đã nằm mơ thấy điều gì mà lại nói mớ như thế này . Nhưng nó vẫn ưu tiên việc trấn an cậu nhiều hơn . Nó khẽ thì thầm bên tai :

- Em đừng sợ...chúng tôi nhất định sẽ không làm tổn thương tới tụi nhỏ đâu . Em đừng sợ...ngủ đi , đừng sợ nữa nhé ?

Lực tay của nó siết chặt hơn , giam cậu vào lòng mình . Trong đầu của nó hiện giờ đang xuất hiện rất nhiều câu hỏi . Những câu hỏi xoay quanh thân phận của các anh , về việc cậu đã biết điều gì chưa và kể cả...những việc mà các anh đã làm ở phía bên trong bóng tối...cậu đã biết hay là chưa ?

" Không lẽ em ấy đã biết gì đó về bọn mình rồi sao...? "

Sự lo lắng của nó ngày càng tăng nhiều hơn . Nhìn cậu đang say giấc nồng trong lòng mình . Trên gương mặt thanh tú kia đã chẳng còn sự khó chịu nữa . Chỉ bình bình an an nhắm nghiền mắt mà thở đều đều . Bất chợt nó suy ngẫm lại :

" Nếu như em ấy đã biết chuyện rồi , chắc chắn sẽ không có việc em ấy chịu ở yên bên cạnh mình . Sợ hãi mà cố gắng tránh xa bọn mình càng xa càng tốt . Vạch rõ ranh giới như lúc khi em ấy bị mất trí nhớ . Chẳng lẽ là do mình...suy nghĩ quá nhiều rồi sao ? "


TO BE CONITNUED

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro