
Chương 21. Vết nứt không gian kì lạ
Tokyo, 23 giờ 56 phút.
Đêm tối bao trùm.
Không khí tĩnh lặng như đang chờ đợi một điều gì đó.
Hinata đứng trên mái một tòa cao ốc, đôi mắt màu hổ phách phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo. Bàn tay cậu giơ lên, một luồng khí đen nhạt cuộn quanh các ngón tay như đang chờ lệnh.
Một vết nứt không gian xuất hiện ngay giữa lòng thành phố, tỏa ra một áp lực kinh khủng. Người bình thường không thể nhìn thấy, nhưng thợ săn cấp cao chắc chắn đã cảm nhận được.
Hinata nhắm mắt, để mana của mình lan tỏa ra. Một bước nhảy.
Thế giới xung quanh mờ đi, và ngay khoảnh khắc tiếp theo, cậu đã đứng trước cổng vết nứt.
"Em có vẻ vô tư quá nhỉ?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
Oikawa.
Hắn đứng đó, ánh mắt sắc lạnh mang theo tia quyến rũ bí hiểm.
"Không định nói gì sao, Quạ nhỏ?"
Hinata không quay đầu lại. Cậu giơ tay lên, chạm nhẹ vào miệng vết nứt. Một dòng ký tự cổ lập tức xuất hiện, lơ lửng xung quang cậu.
"Không cần thiết."
Rắc!—
Mặt đất rung chuyển.
Cánh cổng mở ra.
Ánh sáng đen kịt nuốt chửng mọi thứ xung quanh, chỉ trong tích tắc, Hinata biến mất khỏi tầm mắt Oikawa.
Bên trong vết nứt.
Không phải một vùng đất hoang tàn hay một ngục tối đầy quái vật như những lần trước.
Nó là một thư viện.
Vô số kệ sách trôi nổi trong không gian vô định. Những trang sách lật mở dù không có gió. Mana dày đặc đến mức có thể cảm nhận được bằng đầu ngón tay.
Cậu bước tới một kệ sách gần nhất.
Mắt cậu co rút lại.
Một dự cảm kỳ lạ tràn qua cơ thể.
Lần này... có thứ gì đó không ổn.
Hinata lướt đầu ngón tay qua gáy một quyển sách, dòng chữ ánh lên một màu tím huyền bí.
"Những kẻ vượt qua quy luật."
Cậu cẩn thận mở nó ra.
Nhưng trước khi kịp đọc, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau.
"Ngươi không nên chạm vào thứ đó."
Cậu xoay người.
Một bóng người cao lớn đứng cách đó vài mét. Kẻ đó mặc một bộ áo choàng đen phủ kín từ đầu đến chân, khuôn mặt ẩn sau chiếc mặt nạ bạc.
Áp lực tỏa ra từ hắn không hề thua kém một thợ săn Rank S.
Nhưng điều khiến Hinata cảm thấy kì lạ...
Là hắn không có mana.
Không một chút dao động nào.
Như thể hắn không phải một sinh vật thuộc về thế giới này.
Cậu siết chặt cuốn sách, lùi một bước. "Ngươi là ai?"
Kẻ đó không đáp ngay. Hắn nghiêng đầu, như đang quan sát cậu.
Rồi, một tràng cười trầm thấp vang lên.
"Ngươi đang tự hỏi mình sao?"
Bàn tay hắn vươn ra, không khí xung quanh méo mó trong tích tắc. Một luồng sức mạnh vô hình ập đến như muốn nghiền tất cả.
Nhưng ngay lúc đó.
ẦM!—
Không gian vỡ vụn.
Một ánh sáng đỏ sẫm chém ngang qua bóng đen, cắt đôi hư không.
Hinata nhìn qua vai mình.
Oikawa.
Hắn đứng đó, mái tóc nâu hơi rối, đôi mắt nâu sắc dán chăm chăm vào cậu.
"Chibi, em liều quá đấy."
Kẻ đeo mặt lia mắt qua hắn ta.
"Thợ săn cấp S? Chậc, ta chưa muốn đấu với các ngươi lúc này."
Hắn lùi lại, toàn bộ cơ thể bắt đầu tan biến như làn khói. Nhưng trước khi biến mất hoàn toàn, một câu nói cuối cùng vang lên.
"Sớm thôi, ngươi sẽ hiểu ngươi thực sự là gì."
Sau đó, hắn biến mất.
Vết nứt rung chuyển.
Không gian vỡ vụn.
Trong tích tắc, Hinata và Oikawa bị quẳng ra ngoài, trở lại thế giới thực.
Bên ngoài, bầu trời vẫn tối đen, nhưng không khí đã khác.
Vết nứt... đã biến mất.
Một thể lệ chưa từng có.
Không có quái vật. Không có chiến đấu. Chỉ còn lại một câu hỏi lớn.
Oikawa nhìn Hinata, ánh mắt sắc lạnh hơn bình thường.
"Em gặp phải thứ quái gì thế?"
Hinata siết chặt cuốn sách vẫn còn trong tay, những ký tự cổ phát ra ánh sáng mờ nhạt.
Cậu ngước lên, chạm phải ánh nhìn của Oikawa.
Rồi mỉm cười.
Dưới đêm trăng, nó thật đẹp.
"..."
Oikawa cứng người. Trong khoảnh khắc này, trong lòng hắn bỗng dấy lên một xúc cảm kì lạ.
Hắn ta hiểu điều đó có nghĩa gì.
Oikawa vuốt ngược mái tóc của mình, để lộ gương mặt điển trai đào hoa, thầm cười bất lực.
"Em cứ thích im lặng nhỉ?"
Hinata xoay cuốn sách trong tay, ánh sáng tím nhàn nhạt phát ra từ những trang giấy cũ. Cậu lùi lại một bước, tầm mắt dán chặt vào Oikawa.
"Anh thấy gì ở tôi?"
Oikawa im lặng vài giây, rồi cười nhạt.
"Hm...Thấy gì à? Một Chibi-chan giấu bí mật to đùng, mãi chẳng chịu 'mở lòng' nói gì với anh~"
Hinata nhìn chằm chằm Oikawa một lúc. Rồi cậu cười khẽ.
Không phải kiểu cười thân thiện thường ngày.
Mà là nụ cười của một kẻ nắm giữ bí mật mà người khác không thể chạm đến.
Oikawa thoáng cảm thấy nhịp tim đập nhanh hơn.
Lần đầu tiên, hắn cảm thấy không thể đọc được bé con này.
Sao hắn lại cảm thấy phấn khích với điều ấy nhỉ...
Không khí xung quanh bỗng nhiên thay đổi.
Gió ngừng thổi. Mọi thứ chìm vào im lặng.
Hinata nhẹ nhàng giơ một tay lên, đầu ngón tay lướt qua không khí.
Và—
Mặt đất dưới chân Oikawa nứt toác.
Không phải do trọng lực, cũng không phải do sức mạnh vật lý.
Mà là vì quy tắc thế giới đang bị bóp méo.
Oikawa lập tức bật lùi về sau, mắt trợn to.
"Em—"
Lời còn chưa kịp thốt ra, cậu đã biến mất.
Không một dấu vết.
Không có chuyển động mana.
Không hề dùng dịch chuyển tức thời.
Cậu... đơn giản là không còn ở đó nữa.
Oikawa siết chặt nắm tay, hơi thở dồn dập.
Lần đầu tiên sau nhiều năm làm thợ săn cấp S, hắn gặp một người đặc biệt đến vậy, không bị ràng buộc trong sự kiểm soát của hắn...
Ở một nơi khác.
Hinata xuất hiện trong một không gian hoàn toàn khác biệt.
Không bầu trời, không mặt đất. Chỉ có những luồng ánh sáng xoáy tròn xung quanh.
Cậu thả lỏng tay, cuốn sách lập tức lơ lửng trước mặt, từng trang giấy tự động lật mở.
Dòng chữ cổ hiện lên.
"Hỡi kẻ nắm giữ sự thật bị lãng quên... Ngươi đã sẵn sàng chưa?"
Hinata cười nhẹ.
Rồi cậu đưa tay chạm vào trang giấy.
Ánh sáng chói lóa bùng lên.
Và thế giới thay đổi.
Không gian vỡ vụn.
Từng mảnh ánh sáng xoay tròn quanh Hinata như những mảnh gương phản chiếu vô số thực tại khác nhau. Cậu đứng giữa trung tâm, bàn tay chạm nhẹ lên dòng chữ cổ đang phát sáng.
Ầm!—
Một cơn sóng ma lực bùng nổ, lan tỏa ra xung quanh.
Những hình ảnh thoáng qua trong nháy mắt, những thực tại tan vỡ, những hầm ngục chưa từng tồn tại, những sinh vật bị lãng quên trong dòng chảy.
Hinata cảm nhận được sức mạnh đang tuôn ra trong cơ thể.
Đây không phải hệ phép thông thường.
Mà là ma thuật nền tảng, thứ khởi nguồn cho mọi quy tắc của thế giới này.
Cậu mở mắt. Đồng tử màu cam ánh lên tia sáng bí ẩn.
Một giọng nói vang lên trong đầu.
"Thời điểm đã đến."
Ở thế giới thực.
Oikawa vẫn đứng im giữa vùng đất đã bị tàn phá do cú chấn động ban nãy.
Nhưng bỗng nhiên—
Tất cả mọi dấu vết biến mất.
Như thể chưa từng có gì xảy ra.
Mặt đất nguyên vẹn. Không một vết nứt. Không một chút dấu hiệu của ma lực.
Thậm chí cả những ký ức về khoảnh khắc đó cũng đang bị tẩy xóa dần.
Oikawa siết chặt tay, cảm giác mất kiểm soát này khiến hắn khó chịu đến phát điên.
Có một thứ gì đó, hoặc một ai đó, đang cố gắng che giấu sự thật.
Và kẻ duy nhất có thể làm điều đó...
Là bé con vừa biến mất khỏi tầm mắt hắn.
Hinata Shouyou.
Bên trong chiều không gian bị ẩn giấu.
Hinata thả lỏng tay, từng luồng ký tự ánh sáng lơ lửng quanh cậu trước khi tan biến vào hư vô.
Một luồng ma lực dịu nhẹ bao bọc cơ thể, nhưng trong sâu thẳm, cậu cảm nhận được thứ gì đó đang thức tỉnh.
"Mình vừa tiếc nuối cái gì sao..."
Cậu nhìn xuống tay mình.
"..."
Cảm giác trong lòng trống rỗng đến lạ.
Quay lại với Oikawa.
Hắn nhíu mày, nhìn vào lòng bàn tay mình, nơi đáng lẽ ra phải có vết cắt do mảnh vỡ từ vết nứt lúc nãy.
Nhưng không có gì cả.
Không vết thương. Không đau đớn.
Không một dấu vết nào chứng minh rằng chuyện đó từng xảy ra.
"...Kinh thật đấy." Oikawa bật cười khẽ, ánh mắt chiếu lên tia chiếm hữu điên cuồng.
Thế nhưng, dù cho mọi thứ có bị xóa sạch khỏi thế giới này, có một điều mà hắn vẫn nhớ.
Khoảnh khắc ánh sáng lóe lên, khoảnh khắc tất cả bị cuốn vào vùng không gian đó...
Hắn đã thấy Hinata.
Và em, đã thay đổi.
"Hm...Bé con à."
"Anh ngày càng thích em hơn rồi~"
Toàn bộ thợ săn...đều cảm nhận được một điều gì đó đã thay đổi, hay đúng hơn là tâm trí họ đã thay đổi.
Tại một nơi nào đó xa hơn.
Hinata bước ra khỏi con hẻm nhỏ, quán cà phê đã xuất hiện trước mắt.
Mọi thứ vẫn như cũ, như thể chưa từng có gì xảy ra.
Nhưng cậu biết rõ...
Từ giờ phút này, sẽ chẳng còn gì bình thường nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro