Day 4: Aone
Chapter 4: Day 4- Aone
Aone đã rất mong chờ tới ngày hôm nay, ngày mà họ lần nữa đối đầu với Karasuno. Dĩ nhiên đây không phải là một trận đấu chính thức nhưng cũng không có nghĩa là họ sẽ không dốc hết sức mình.
Chạm trán với lũ quạ trên sàn đấu đồng nghĩa với việc anh sẽ được gặp lại Hinata. Người gần như là nhỏ con nhất trên sàn đấu đã để lại cho Aone ấn tượng vô cùng mạnh mẽ. Cậu ta nhỏ bé nhưng lại bật nhảy đến độ cao không tưởng một cách phi lí khiến cho bất kì ai cũng phải kinh ngạc.
Không thể nào ngừng thấy bản thân thật nhỏ bé khi đối diện với sự đe doạ từ ánh mắt cậu số mười cả. Nó cũng là không thể để Takanobu khiến trái tim mình thôi đập loạn trước sức ảnh hưởng của Shoyo đối với anh.
Ban đầu, anh đã nhầm lẫn cảm xúc của mình chỉ là tình bạn, sự tồn trọng hay cả lòng ngưỡng mộ sâu sắc. Miễn là bất cứ thứ gì chẳng phải tình yêu. Dù vậy anh phải thừa nhận rằng mình đã phải lòng Hinata Shoyo-cậu số mười của đội bóng chuyền nhà Karasuno mất rồi.
Cũng phải mất một khoảng thời gian dài để chấp nhận sự thật thậm chí đến cả bây giờ anh cũng chả biết mình phải làm gì cả. Liệu rằng anh có nên thú nhận tình của mình với cậu bé tóc cam dù có phải mạo hiểm tình bạn của họ hay không ( Dù rằng chuyện này cũng khá dễ dàng vì mặt Aone hầu như không biểu lộ cảm xúc gì cho cam ).
Người nhỏ hơn sẽ có cảm giác gì? Cậu ấy sẽ ghê tởm nó sao? Hay không bao giờ muốn nhìn mặt anh nữa? Mọi thứ sẽ trở nên vô cùng khó xử ư? Dù là gì thì Aone chẳng muốn nó xảy ra.
- Aone chúng ta tới rồi.- Futakuchi báo với Aone trong khi đang lắc vai anh ấy.
Người cao hơn gật đầu rồi đứng dậy, đi theo đồng đội của anh ấy đến phòng tập. Ngay khi đặt chân vào phòng tập anh ngay lập nhìn xung quanh nhưng chẳng thể tìm thấy cậu bé số mười.
Vì lo lắng nên anh đã tiến đến chỗ đội trưởng của Karasuno để được giải thích. Nhưng rồi anh nhận ra anh hoàn toàn không biết cách bắt chuyện với người khác.
- Có chuyện gì à?- Daichi hỏi nhưng rõ ràng chàng đội trưởng cảm thấy chẳng thoải mái gì với việc bị nhìn chằm chằm cả.
Aone vẫn nhìn chằm chằm vào người nọ mà không nói lời nào. Xoay sở đủ điều chỉ để cố hỏi câu hỏi mà anh muốn- điều mà anh trông không giống như là đang muốn nhìn thấy cậu bé kia ở trung tâm sàn đấu.
- Ừm thì... Tôi nghĩ là Aone muốn biết cậu số mười đang ở đâu?- bạn của anh ta bước đến khi biết rằng người cao hơn sẽ khó đạt được điều mà anh ấy muốn khi ảnh ở một mình.
Số một của Dateko chầm chậm gật đầu để sát nhận lời nói của đồng đội.
- à Hinata bị giáo viên gọi đi có việc rồi. Chắc thằng bé cũng sắp tới thôi.- chàng đội trưởng khẳng định.
Sau khi được trấn an, Takanobu bắt đầu khởi động với đồng đội của mình. Sự xuất hiện của cậu bé tóc cam đã nhận được mọi sự chú ý và khó có ai có thể bỏ lỡ nó, điều đó khá tuyệt khi xung quanh mọi thứ đều im lặng.(?)
Ánh mắt của Aone cứ luôn dán chặt vào cậu bé mới tới người đang không ngừng xin lỗi vì sự chậm trễ của mình với đội trưởng. Anh đã lơ đãng đến mức đỡ hụt trái bóng mà Kenji đưa tới, quả bóng nhanh chóng lăn ra xa vài mét so với chỗ của họ.
- Đi ra chào nhóc đó đi.- chàng số hai bảo.- Đừng có từ chối tớ biết cậu cũng muốn mà.
Người cao hơn khẽ cười với anh ta thay cho lời cảm ơn trong khi bản thân tiến về phía trái bóng nhỏ đầy sức sống của đội đối phương.
Thấy Aone đi về phía mình, Shoyo đờ người trong giây lát. Mặt đối mặt, họ cuối đầu chào nhau một cách kính cẩn.
Khi cả hai ngẩng đầu lên, ánh mắt họ nhìn nhau. Aone như nín thở, tim anh đập loạn nhịp. Ôi trời ạ Hinata còn đẹp hơn những gì anh đã nhớ.
Chỉ mất một vài phút để anh ta sắp xếp lại đống cảm xúc hỗn loạn này. Rồi cậu lại nở nụ cười tim anh như sắp nổ tung tới nơi.
- Lần này bọn tớ sẽ thắng.- cậu bé năm nhất khẳng định với vẻ mặt rất tự tin.
- Bọn tôi sẽ không để các cậu xuyên qua.
Nụ cười của người đối diện trở nên hào hứng hơn bao giờ hết chấp nhận thử thách với toàn bộ niềm vui. Còn anh chàng to lớn gật đầu rồi rời đi về phía đội bóng nhà Dateko.
- Chà cậu thật sự rất thích nhóc số mười nhà bên kia ha Aone.- cậu đội trưởng nhận xét với chất giọng đầy trêu chọc.
Lại một cái gật đầu nhẹ như mọi khi. Bạn của anh có hơi ngạc nhiên nhưng rồi lại đánh vào lưng anh một cái.
- Vậy thì chiếm lấy trái tim của cậu ấy bằng cách chứng minh trong bóng chuyền cậu vô cùng tuyệt vời đi nào.- cậu đội trưởng khuyên với giọng giễu cợt.- Tin tớ đi kiểu gì cũng thành công thôi.- Futakuchi nói thêm.
Người kia chỉ gật đầu như mọi khi, sau đó cùng Futakuchi tiếp tục khởi động. Rồi những trận đấu diễn ra. Đôi khi họ thắng, và lắm lúc lại thua. Hôm nay chỉ là đấu tập giúp cả hai đội nhìn ra điểm yếu và khắc phục nó cũng như mài giũa vũ khí của bản thân.
Trời sập tối và họ cũng dừng lại. Cũng cần phải chừa thời gian để các thành viên Date Tech trở về trường của họ. Aone cũng chẳng nghĩ đó là vấn đề to tát gì cả. Quan trọng là hôm nay anh đã được nhìn thấy số mười bay lên, tấn công và từng nhịp thở của cậu đều khiến anh cảm thấy vui sướng cứ như anh đã làm rất tốt vậy.
Aone nhìn vào căn phòng lần cuối vì cậu bé tóc cam nọ, nhưng anh chỉ thấy cậu khi cậu bước ra khỏi phòng tập.
- Đuổi theo nhóc ấy đi.- Futakuchi thì thầm.- Bọn này đợi cậu.
Chẳng nói gì thêm, Aone nhanh chóng nghe theo Futakuchi và chạy đi về phí cậu bé khiến tim mình đập loạn. Anh đã nghĩ cậu sẽ đi về phía phòng thay đồ nhưng không cậu lại đi về phía khác.
Lặng lẽ, anh tiến về phía của cậu bé đang đứng ở một góc tối phía sau sân tập. Aone tự hỏi cậu có ổn không khi anh có thể nghe thấy tiếng nức nở của Hinata và anh lại chẳng biết phải làm gì cả.
- Aone-san!
Giọng nói run run của Shoyo khiến ruột gan anh quặn thắt, một cảm giác vô cùng đau đớn. Giọng cậu đầy sự an ủi, giọng nói nhẹ nhẹ tựa lúc Kenji thì thầm khuyên bảo anh vậy.
Nên anh dang tay mình ra rồi ôm Hinata gọn vào vòng tay. Anh chẳng biết giờ mình nên làm gì nữa. Ngay giây sau đó Hinata nép vào lòng anh. Vòng tay qua người cậu, xoa xoa tấm lưng nhỏ, anh muốn xoa dịu cậu.
Hai cậu tuyển thủ giữ nguyên tư thế này vài phút trước khi chú quạ nhỏ rời khỏi vòng tay của chú gấu lớn.
- Xin lỗi vì đã giữ cậu lại nhé.- cậu bé tóc cam lắp bắp.- Và cảm ơn.
Nếu xung quanh chỉ có tiếng ồn thì hẳn anh đã chẳng nghe được thứ gì cả. Nhưng anh đã nghe nó vô cùng rõ ràng. Anh muốn trả lời cậu bất cứ thứ gì anh có thể.
- Bất cứ khi nào cậu cần.
Và Shoyo trao cho anh nụ cười xinh đẹp nhất.
----------
Trans: ĐCM NÓ LÀ ĐIỀM HINATA ƠI EM CÓ SAO KHÔNG HẢ EM EM CÓ ỔN KHÔNG EM ƠI LÀ EM.😭😭😭😭😭. Dù buồn vải nma mong mọi người thích chap này nha.
------------
Link art: https://www.pixiv.net/en/artworks/53047305
Link fic: https://archiveofourown.org/works/27817123?view_full_work=true
🍊 Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả không mang đi đâu khi chưa có sự cho phép
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro