Chapter 2
Hinata mơ màng lấy lại ý thức sau cơn mê man, xung quanh em ồn ào với những tiếng nói chuyện phiếm tán gẫu. Nếu đoán không lầm, thì phải có khoảng ba đến bốn người đang ở trong căn phòng này, và chắc chắn là để trông chừng em.
Cổ họng Hinata nuốt khan khi em cảm nhận được còng sắt trói ngược hai tay mình ra sau. Hinata không thích còng tay, bởi chúng đem đến cho em một cảm giác xấu, hay đúng hơn là một cơn ác mộng nào đó đến từ quá khứ và mang tầm ảnh hưởng quá lớn đến nỗi có thể khiến bản thân em lưu lại ám ảnh trong lòng.
"Tỉnh rồi sao, không cần phải giả vờ nữa đâu"
Âm thanh vọng lại từ đằng sau, trực tiếp nhắm đến người đang nằm gọn trên chiếc giường trắng mềm mại, lời nói phát ra tuy không lớn, nhưng dù gì cũng đủ để khiến em giật mình. Có thể trực giác của mafia thật sự hơn người, nhưng ngay cả khi một cử chỉ điệu bộ nhỏ nhất không hề tiết lộ, chỉ cần bằng mắt thường cũng bị nhận ra sao?
Hinata tặc lưỡi, nếu đã phát hiện thì cũng không phải giả bộ nữa, vươn mình ngồi dậy giữa một căn phòng xa hoa, điều em làm đầu tiên là mắt đối mắt với một trong số những kẻ đã bắt cóc mình.
"Này tóc vàng, tôi đã ngủ bao lâu rồi?"
"Gọi là Tsukishima, cậu tỉnh dậy vừa tròn năm tiếng"
Vẫn là ánh mắt nghiêm nghị trong dáng đứng tiêu chuẩn cùng bộ phục trang không quá phần giản dị khi mới gặp lần đầu vào vài giờ đồng hồ trước. Bằng chiếc giày da nâu đế thấp, em chắc chắn một điều hắn chính là người đã ôm em khi cả tâm trí trở về một mảng tối đen như mực. Nhưng dù thế vẫn không giúp hắn có được một ấn tượng tốt hơn trong lòng em.
Đừng nhìn tôi bằng cái ánh mắt ấy nữa, sau cặp kính gọng đen khiến gương mặt hắn càng trở nên ưa nhìn, em không thể nào đoán được ý tứ của hắn.
Hinata bĩu môi vờ như không thèm để ý, nhưng chỉ khi siêu đạo chích ngoảnh mặt đi, ánh mắt màu xanh đen như lòng đại dương bắt chọn em vào tầm nhìn. Một nụ cười nhếch cao khóe miệng cùng nhiều phần xảo quyệt, gã thanh niên khoác trên mình bộ quần áo y hệt đặc vụ vô tư khoanh tay tựa lưng vào bệ cửa sổ, ánh nhìn sắc bén ghìm chặt vào em giống như muốn xé toạc cả cơ thể của em ra để chiêm ngưỡng. Bất giác, sự gan dạ vốn có của em bị lung lay.
"N-nếu muốn lấy viên kim cương thì nó ở trong túi áo, tôi không cần nó đâu, lấy nó rồi thả tôi ra, cảm ơn"
Như thể chấp nhận lời thách thức, gã bước đến ngay trước mặt em, không ngần ngại dẫm lên lớp chăn ga trắng tinh để thu hẹp khoảng cách giữa cả hai, đầu mũi giày chẳng biết vô tình hay cố ý cọ nhẹ vào bàn chân em, rõ ràng là đang trêu ngươi người khác.
"Tôi là Kageyama Tobio, xin phép "
Gã nói, từng đốt ngón tay thon dài trượt nhẹ lên cổ áo, tiến đến chiếc túi nhỏ được may trước ngực em. Trước khi mò vào trong để lấy đi món đồ cần thiết, gã thích thú việc ngắm nhìn người trước mặt càng lúc càng nhăn nhó khó chịu hơn. Thế rồi gã cũng thỏa mãn rời đi sau khi nghe được âm thanh rít lên đầy ngọt ngào từ em lúc mà gã chậm rãi lấy viên kim cương đỏ từ trong túi áo. Ngoài em ra, chẳng ai nghe được, cũng chẳng ai biết được gã đã làm gì.
"Nhân tiện thì chúng tôi không làm việc cho chính phủ, nên viên kim cương này cũng không cần thiết lắm đâu"
Đôi mắt sắc bén trao gửi cái lườm nguýt chẳng mấy yêu thương từ em khi Kageyama lùi về phía sau, Hinata thề với cuộc đời rằng em sẽ đá gã một cái thật đau nếu như em thoát được khỏi đây.
Về phía Kageyama, gã đưa món đồ đắt đỏ cho người đàn ông đang ung dung ngồi vắt chân trên ghế, dáng vẻ ngạo nghễ cùng ánh nhìn như đánh giá từ trên xuống dưới cậu nhóc có mái tóc cam tựa mặt trời, ý tứ cũng chẳng thể đoán nổi.
"N-Này, nếu muốn thông tin mật của Inarizaki hay Nekoma thì anh bắt nhầm người rồi, hỏi tôi cũng như không thôi"
"Nếu tôi không có ý định như vậy thì sao?"
Giọng nói trầm khàn mạnh mẽ cất lên đầy nội lực, y rời khỏi ghế ngồi, bờ vai căng tràn không thể giấu nổi sau lớp vải áo. Cả người y đều toát lên một vẻ uy nghi lẫm liệt, tuyệt đối phân rõ sức mạnh, nhất định là một người không thể động vào. Nếu y không phải là thủ lĩnh, thì liệu còn ai ở cái tổ chức này có thể ghê gớm hơn nữa ư?
"Đeo được khuyên tai chứ?"
Y thong thả bước đến, dễ dàng giữ vai cố định Hinata xuống mặt giường, đầu ngón tay còn ý tứ bóp chặt ra hiệu dù có kháng cự cũng vô ích. Dưới áp lực quá lớn, Hinata từ bỏ việc chống đối lại người này, nhưng ý chí kiên cường không muốn trả lời của em nhanh chóng khiến cho đối phương mất kiên nhẫn.
"Thật cứng đầu, là ai đã dạy cậu thế?"
Điệu cười cợt nhả bật ra khỏi khóe miệng ban nãy vẫn còn mỉm cười vô cùng tử tế, y rít lấy một hơi thật sâu từ điếu thuốc trên tay rồi vứt ra sau trước khi ghé xuống và phả chúng lên mặt em. Hinata bị cưỡng chế hít phải cả một đám khói lớn liền ngoảnh mặt ho khan, cuối cùng trước ánh mắt như thể thách thức của y em đành ậm ừ lên tiếng:
"Bên phải... Atsumu từng xỏ một lỗ"
Tiếng cười từ y càng làm Hinata sởn gai ốc. Y xoay cằm em lại, Hinata sau đó hoàn toàn nhắm chặt mắt chống cự, nhưng có vẻ như y không định làm điều gì quá đáng. Tiếng kim loại va chạm vào nhau leng keng rối tai, rồi bản thân bỗng chốc cảm thấy tai phải có hơi nặng, rốt cuộc cũng tò mò mở mắt ra nhìn.
"Kim cương đỏ tượng trưng cho vẻ đẹp kiêu sa và rực rỡ, bởi cậu đã cất công đánh cắp nó, nên tôi nghĩ chúng ở cùng với cậu là tuyệt nhất"
Người nam nhân gắn viên kim cương vào một chiếc khuyên nhỏ và đeo chúng cho em, y không khỏi cảm thán trước nhan sắc tuyệt vời của người được đồn đại. Ai mà ngờ được kho báu ấy lại có thể sáng giá đến nhường này chứ, một bóng hồng xinh đẹp nhưng đầy gai góc, hoàn toàn vượt xa những suy nghĩ ban đầu của y.
"Chào mừng đến với Karasuno, Daichi tôi cùng mọi người sẽ chăm sóc cho cậu thật tốt, mong cậu sẽ không có ý định chạy trốn"
Làm như tôi sẽ không ấy.
Hinata thu lại ánh mắt sắc bén vừa trừng y, thế mà ngay khi em tưởng mình thật sự đã hết đường thoát thì ngoài cửa lại truyền vào một thông báo, và điều quan trọng là chúng khiến tâm trạng người có vẻ mang chức vị cao nhất kia tuột dốc.
"Thưa thủ lĩnh, tất cả máy chủ của chúng ta hiện tại đang bị Nekoma xâm nhập, nếu không giải quyết trong mười phút tới có thể sẽ bị mất toàn bộ dữ liệu!"
Daichi tặc lưỡi, nhìn y khó chịu ra mặt, nhưng Hinata thì ngược lại, em nhìn y khiêu khích. Đôi chân mày thanh thoát nhếch lên đầy cợt nhả, và rồi y bóp mạnh lấy miệng em.
"Đừng bày ra vẻ mặt như vậy, khi quay lại tôi nhất định sẽ dạy dỗ cậu cẩn thận"
Nói rồi y quay gót bước ra ngoài, trước đó còn gọi theo cả Kageyama, gã rời đi và đóng lại cửa, để căn phòng riêng lẻ với duy nhất một người canh giữ. Chuyện là Hinata vừa mới trộm được chiếc chìa khóa từ túi quần của tên thủ lĩnh, nghĩ đạo chích chỉ có mỗi đôi tay thôi sao, y đánh giá em quá thấp rồi. Nhưng quan trọng là người ở lại kia mới là vấn đề, chỉ sợ đến khi mở được còng tay thì hắn đã trói em lại một lần nữa rồi.
Nếu không được, vậy chỉ còn cách cuối cùng.
"Tsukki, tôi đau quá, giúp tôi một chút với"
Hinata bĩu môi, gương mặt em bỗng chốc nhăn nhó, và đúng như kế hoạch Tsukishima bước lại gần phía em. Nhưng trước khi để hắn mở lời hỏi han thì siêu đạo chích đã dùng chân quặm chặt lấy eo hắn, nhanh chóng xoay người đè đối phương xuống dưới thân.
Đối với sự ngạc nhiên của hắn, em chỉ đáp lại bằng một nụ cười tinh nghịch. Hinata thản nhiên hôn môi và sau một lúc thì cuối cùng hắn cũng chịu đáp trả. Trong nụ hôn ướt át toàn tiếng thở, làm sao Tsukishima có thể thấy được ý cười từ em và tiếng chiếc còng tay bị mở khóa. Là do hắn quá bất cẩn, hay là vì có một uẩn khúc nào đó đây?
"Tsukki này, lần tới gặp lại, mong rằng chúng ta có thể tiến xa hơn nữa"
Em nói khi đẩy hắn ra, vẫy tay và chạy về phía cửa sổ, để lại một Tsukishima vẫn còn đang ngạc nhiên với những gì vừa diễn ra trước mắt. Hắn nhìn Hinata đang có ý định trốn thoát bằng cửa sổ, trong lòng không khỏi khẩn trương.
"Khoan đã, đây là tầng mười bảy, cậu đừng có mà hồ đồ!"
"Hả, Tsukki lo cho tôi sao, yên tâm đi mà, nhiêu đây vẫn chưa là gì cả, vậy nhé, tạm biệt cả thủ lĩnh của cậu giúp tôi, đi đây"
Hinata nhảy ra khỏi cửa sổ sau khi mỉm cười nhìn Tsukishima, và em có thể thấy hắn đã lo lắng cho em nhiều đến nhường nào khi mà cố gắng khàn giọng hét tên em lớn đến như vậy, điều đó thực sự đã khiến em bất ngờ. Dù gì thì đây cũng đâu phải lúc để cảm động hay khắc cốt ghi tâm, ván bài này hệt như đánh cược với tử thần vậy, và em phải là người làm chủ cuộc chơi.
Hinata lấy áo dạ làm dù, lực cản làm đòn bẩy khiến vận tốc rơi tự do giảm đi rất nhiều. Em trượt dọc theo sườn của tòa cao ốc phía đối diện bằng chiếc mũ vành vừa trộm được ở trên kia, chúng khá trơn và giúp chân em không bị bỏng do ma sát, áo dạ ngăn không khí dễ dàng để em điều chỉnh tốc độ. Thật sự đã bao lâu rồi Hinata mới trải nghiệm lại cái cảm giác sảng khoái này kia chứ.
Em có thể không biết dùng súng hay sợ cảnh máu me giết chóc, nhưng bất kể thứ gì mạo hiểm trên đời em đều đã thử qua hết rồi. Cái này gọi là kinh nghiệm nghề nghiệp, và nghề của em là đạo chích đấy nhé.
Hinata vui vẻ nhảy chân sáo về phòng khách sạn mà mình đã đặt từ trước, em cởi bỏ chiếc áo chùm đầu và bước ngay vào phòng ngủ. Có điều, hình như em chưa đề cập đến nó nhỉ, về cái ngoại lệ duy nhất trong tất cả những điều mạo hiểm tuyệt vời mà em đã trải nghiệm thành công. Đó chính là chơi đùa với mafia, thứ khiến em luôn hối hận về quyết định của mình. Bởi Hinata chưa bao giờ thắng nổi họ, ngay từ khi em bước chân vào thế giới ngầm, em biết bản thân không bao giờ có thể qua mắt được những người này. Ví dụ như bây giờ chẳng hạn, em cũng đâu thể thoát khỏi hắn sau khi đã bỏ trốn thật xa đến tận đây.
"Kenma.. S-Sao anh lại ở đây?"
"Ồ Shoyo, em về rồi đấy hả, lần thứ tư tôi lại tìm được em rồi nhé"
Nụ cười của Kenma tuy hướng đến em vô cùng ngọt ngào nhưng chúng xuyên thẳng vào linh hồn em hệt một liều thuốc độc, khiến cho đôi chân em bất giác bỏ chạy. Kenma vẫn ngồi đó và mỉm cười nhìn theo em, bởi vì hắn biết em của hắn thể nào cũng sẽ dừng lại.
"K-kuroo.. "
"Đến giờ học rồi mèo con, em còn định trốn đi đâu nữa?"
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro