LevHina
Ánh ban mai của một ngày thu thi nhau chơi đùa trong phòng tôi, nó "loạn xạ" "phá phách" khiến tôi thức giấc. Tôi khẽ mở mắt nhưng rồi cũng nhanh chóng chùm chăn lại. Tôi đang cố tránh ánh mặt trời, vì tôi chỉ có một mặt trời duy nhất, Hinata Shoyo. Em là mặt trời của tôi, mặt trời sưởi ấm trái tim tôi.
Nằm đấy hồi lâu thì chiếc điện thoại reo lên, tôi mệt mỏi với tay lên đầu giường mà lấy nó. Chiếc điện thoại hiện lên dòng thông báo nhỏ '5/9, vườn hoa mặt trời'. Tôi bật dậy, khẽ hôn lên tấm ảnh em được đặt làm hình nền rồi bỏ xuống, đi vệ sinh cá nhân.
"Buổi sáng tốt lành Shoyo"
Vệ sinh xong xuôi, tôi lại đi vào bếp làm cho mình một bữa ăn đơn giản. Mặc lên mình một chiếc áo trắng và một chiếc quần jean đen, khoác thêm chiếc áo khoác em tặng tôi năm nào rồi cất bước khỏi nhà.
Tôi bắt một chuyến tàu, địa điểm đến là "Vườn hoa mặt trời tỉnh Miyagi". Suốt 2 tiếng trên tàu, tôi chỉ ngồi lặng thinh nhìn trời, nhìn đất phía ngoài ô cửa. Đeo lên tai chiếc tai nghe màu trắng, tôi bật lên một bài nhạc nhẹ nhàng... bài nhạc được em hát vào năm cuối cao trung.
Chất giọng ngọt ngào của em vang vọng trong tai tôi, chất giọng đã khiến tôi "lạc lối" trong cái gọi là tình yêu.
Sau hơn hai giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đến nơi, bước khỏi ga tàu ngột ngạt tôi hít lấy những luồng khí trong lành của vùng quê nhỏ. Tôi dạo bước qua vài còn phố rồi dừng lại nơi vườn hoa Mặt Trời. Những đóa hoa đua nhau khoe sắc vàng rạng rỡ. Đứng giữa vườn hoa, bất chợt những dòng ký ức lùa về như một thước phim tua nhanh trong đầu tôi, những thước phim về tôi và em.
.
.
"Lev, tớ thích cậu"
"Tớ cũng thích cậu Shoyo"
À lúc này chúng tôi ngỏ lời yêu nhau này.
"Tớ nhớ cậu!"
"Tớ cũng nhớ cậu, cuối tuần này tớ sẽ xuống Miyagi hẹn hò với cậu"
"Thật chứ?"
"Thật!"
"Hứa rồi đấy"
À đây là lúc chúng tôi gọi điện cho nhau này, em bảo em nhớ tôi, tôi cũng thế tôi nhớ em lắm, bởi lẽ chúng tôi yêu xa mà.
"Lev!"
"Hửm-"
Lúc đó em đột ngột nhấn tôi vào một nụ hôn, dẫu cho nụ hôn của em thật vụng về nhưng nó ngọt hơn tất cả mọi thứ trên đời. Đôi môi mềm mại hơn pudding, ngọt ngào hơn cả mật ngọt của mùa xuân.
"Sau này tớ muốn được ở mãi bên cậu Shoyo!"
"Tớ cũng thế Lev!"
Tôi trao cho em một chiếc nhẫn cỏ được kết bằng cỏ ba lá, như vật đính ước cho mai sau cũng như vật cầu bình an cho em. Vì em xứng đáng với điều đó.
"Lev.. chậm lại"
"Shoyo.. tớ yêu cậu, yêu cậu rất nhiều"
"Tớ cũng thế Lev"
Cơ thể đẫm mồ hôi, đôi môi thì sưng đỏ, nơi khoé mắt vương vài hạt ngọc. Nhiệt độ cơ thể em, vòng tay em ôm lấy tôi, nụ hôn vụng về của em, mọi thứ của em... Chính nó khiến tôi cuồng si em. Em là thiên thần, là khát vọng và là tâm can một đời của tôi.
.
.
Những ánh chiều tà đang dần buông xuông, nó nhuốm màu vàng rực cả vườn hoa. Những đóa hoa cố với lấy những ánh chiều còn vương lại, giống như tôi đang cố với lấy em.
Dạo bước quanh vườn hoa lần cuối, sẵn tiện chụp lại vài đóa hoa cùng ánh chiều tà, tôi mỉm cười rồi quay gót bước đi.
Bỗng, một dòng tin nhắn hiện lên, tôi mở nó ra và xem rồi nhanh chóng chạy thật nhanh rời khỏi đó cùng với nụ cười trên môi.
"Chờ tớ nhé!"
Dòng tin nhắn với nội dung
"Lev, tớ về rồi, hẹn cậu ở cổng trường Karasuno nhé!
By Hinata Shoyo"
| dạ vì kết mở nên em cho phần extra sau |
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro