Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Khang-Hiếu] Mập mờ công sở

Chủ Tịch và Nhân Viên

Tại một công ty lớn, Phạm Bảo Khang là chủ tịch điều hành, một người có tầm ảnh hưởng và quyền lực không ai dám thử thách. Anh nổi tiếng với sự thông minh, quyết đoán, và phong thái lạnh lùng. Còn Trần Minh Hiếu, một nhân viên thực lực trong bộ phận sáng tạo, luôn tỏa sáng với tài năng thiên bẩm, làm việc chăm chỉ và luôn đứng đầu trong các dự án. Tuy nhiên, có một điều ít ai biết – họ có một bí mật riêng, mà không ai khác ngoài họ hiểu.

Ngày hôm đó, công ty đang chuẩn bị cho một sự kiện lớn, và Khang đang đứng trong văn phòng của mình, xem xét các kế hoạch cuối cùng. Minh Hiếu gõ cửa rồi bước vào, trên tay cầm một tập tài liệu.

— "Thưa chủ tịch, tôi đã hoàn thành dự án A và chuẩn bị sẵn sàng cho buổi thuyết trình," Minh Hiếu nói, ánh mắt tự tin nhưng vẫn giữ thái độ tôn trọng.

Khang ngẩng lên nhìn Hiếu, đôi mắt anh lướt qua tài liệu trên tay cậu một cách chăm chú, nhưng không thể không nhận ra vẻ rạng rỡ trong đôi mắt của Hiếu. Điều này khiến anh không thể kiềm chế được một nụ cười nhẹ trên môi.

— "Tốt, em làm rất tốt," Khang trả lời, giọng trầm ấm nhưng mang chút gì đó không thể diễn tả.

Hiếu đứng yên, một phần là vì ngưỡng mộ, nhưng phần khác, cậu cũng cảm thấy có một sự kỳ lạ giữa họ. Mặc dù là nhân viên của Khang, nhưng mỗi khi ánh mắt của Khang dừng lại trên cậu, tim cậu lại đập nhanh hơn.

Bầu không khí trong phòng trở nên lặng lẽ, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng từ chiếc loa trong phòng. Khang bất chợt đứng dậy, tiến lại gần Hiếu, mà không hề nói lời nào. Minh Hiếu cảm nhận được khoảng cách giữa họ thu hẹp lại, đôi mắt Khang lúc này như có một sức hút kỳ lạ.

— "Em luôn làm việc xuất sắc, Hiếu," Khang nói nhỏ, nhưng giọng anh như thể đang khẽ thì thầm vào tai cậu.

Hiếu ngước lên, cảm giác hơi ngột ngạt, nhưng một phần nào đó lại rất dễ chịu. Cậu muốn tránh ánh mắt của Khang, nhưng sự gần gũi này khiến cậu không thể rời đi.

— "Cảm ơn... thưa chủ tịch," Hiếu nói, giọng hơi run rẩy nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.

Bất ngờ, Khang đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào má Hiếu, như thể muốn xóa tan khoảng cách giữa họ. Hiếu cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chỉ một cái chạm nhẹ cũng đủ để cậu cảm nhận sự ấm áp và tình cảm dần dần bao phủ lấy mình.

— "Chúng ta có thể giữ bí mật này, phải không?" Khang nói, giọng trầm hơn, như thể đang ám chỉ một điều gì đó rất riêng tư.

Hiếu nhìn vào mắt Khang, ánh mắt anh thật sự dịu dàng, đầy yêu thương, nhưng lại có chút gì đó mạnh mẽ, như một sự khẳng định về mối quan hệ này.

Hiếu không thể cưỡng lại được nữa. Cậu khẽ cúi xuống, và một nụ hôn nhẹ nhàng nở ra trên môi Khang, một nụ hôn đầy dịu dàng và say đắm, như thể tất cả những cảm xúc giấu kín trong lòng cậu đã được thổ lộ qua khoảnh khắc này.

Khang đáp lại, tay anh nhẹ nhàng kéo Hiếu vào gần hơn, và cả hai chìm trong một khoảnh khắc ngọt ngào không thể nào quên.

Khi họ tách ra, không gian vẫn đầy ắp cảm xúc lạ lùng, vừa mới mẻ, vừa gần gũi. Khang nhìn Hiếu, nở một nụ cười nhẹ.

— "Từ nay, có thể chúng ta sẽ giữ mối quan hệ này bí mật, chỉ giữa tôi và em thôi," Khang thì thầm, giọng anh mềm mại nhưng kiên định.

Minh Hiếu chỉ gật đầu, khuôn mặt cậu đỏ ửng, nhưng trong lòng lại có một cảm giác thật ấm áp và ngọt ngào.
Đây là những hành động thân mật, ngọt ngào và gần gũi hơn giữa hai người Hiếu và Khang!
_____

Sau nụ hôn ngọt ngào đó, không khí trong phòng trở nên im lặng, chỉ còn lại những tiếng thở nhẹ nhàng. Khang nhìn Hiếu, ánh mắt của anh giờ đây chứa đầy sự ấm áp, không còn vẻ lạnh lùng và xa cách như thường ngày. Anh bước lại gần, để khoảng cách giữa hai người càng gần hơn.

Hiếu cảm thấy tim mình đập thình thịch, đôi tay cậu khẽ run lên, nhưng lại không thể rời mắt khỏi Khang. Cậu cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Khang, một sự gần gũi mà trước đây chưa từng có. Chưa kịp nói gì, Khang đã đưa tay ôm nhẹ eo cậu, kéo Hiếu vào lòng.

— "Em không phải lo, chúng ta sẽ giữ mọi thứ như một bí mật riêng," Khang thì thầm, giọng anh trầm và ấm, như muốn trấn an Hiếu.

Hiếu không thể không cảm thấy an lòng khi nghe lời anh. Cậu gật đầu, nhưng không nói gì, vì mọi cảm xúc lúc này đều không thể thốt thành lời. Cảm giác Khang ôm chặt cậu khiến mọi nỗi lo lắng, mọi băn khoăn dường như biến mất, chỉ còn lại một cảm giác bình yên, ngọt ngào.

Khang nhẹ nhàng xoa lưng Hiếu, những động tác âu yếm như thể không muốn rời xa. Cậu có thể cảm nhận được từng nhịp đập của trái tim anh, và nó khiến cậu càng thêm cảm động.

— "Anh muốn em cảm thấy thoải mái, Hiếu," Khang nói, giọng anh mềm mỏng hơn bao giờ hết. "Bất cứ khi nào em cần, tôi sẽ luôn ở đây."

Hiếu không thể cầm lòng nữa. Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lên với sự ngọt ngào mà trước đây chưa bao giờ thể hiện ra ngoài. Cậu nhẹ nhàng vòng tay qua cổ Khang, kéo anh lại gần hơn.

— "Em cũng vậy, chủ tịch," Hiếu thì thầm, đôi môi khẽ chạm vào cổ anh.

Khang khẽ rùng mình vì hành động của Hiếu, nhưng anh cũng không phản kháng, mà ngược lại, anh ôm Hiếu chặt hơn. Một cảm giác ấm áp lan tỏa từ vòng tay anh, khiến trái tim Hiếu như tan chảy. Cả hai đứng đó, trong sự yên bình lạ lùng, như thể cả thế giới ngoài kia không còn quan trọng nữa.

— "Chúng ta sẽ cùng nhau giữ bí mật này, đúng không?" Khang hỏi, nhưng không đợi câu trả lời, anh đã cúi xuống và nhẹ nhàng đặt môi mình lên trán Hiếu. Nụ hôn này không có chút vội vàng nào, chỉ đầy sự yêu thương dịu dàng.

Hiếu không nói gì, chỉ mỉm cười và thả lỏng cơ thể trong vòng tay của Khang. Cảm giác này, sự an toàn và ấm áp mà Khang mang đến, làm cậu cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Tình yêu của họ không cần phải nói ra, vì mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt, mỗi nụ hôn đều thể hiện hết tất cả.

Khang ôm Hiếu một lúc nữa rồi nhẹ nhàng đẩy cậu ra một chút, nhưng vẫn giữ lấy eo Hiếu, ánh mắt không rời khỏi cậu.

— "Mọi thứ sẽ ổn thôi, Hiếu," anh nói, giọng đầy tự tin. "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua."

Hiếu chỉ nhìn Khang, trong lòng cảm thấy ấm áp và hạnh phúc. Cậu biết, dù cuộc sống có khó khăn thế nào, thì tình cảm này, tình yêu này, sẽ luôn là nơi để cậu trở về.

_______

Cuộc họp cổ đông của công ty Phạm Bảo Khang đang diễn ra trong một không gian sang trọng, với đầy đủ các giám đốc và cổ đông lớn. Bảo Khang ngồi ở vị trí chủ tịch, luôn giữ vẻ ngoài lạnh lùng và quyết đoán. Trần Minh Hiếu, mặc dù là nhân viên bình thường nhưng với sự thông minh và tài năng của mình, cậu cũng có mặt trong buổi họp, chủ yếu để hỗ trợ các dự án sáng tạo.

Khang nhìn sang Hiếu, ánh mắt của anh lướt qua cậu đầy trìu mến, nhưng không để ai nhận ra. Trong khi mọi người đang thảo luận về chiến lược phát triển mới của công ty, Khang lại chỉ chăm chú vào Minh Hiếu. Cậu đang ghi chú trên máy tính, nhưng trong ánh mắt, đôi khi có sự lo lắng và ngại ngùng khi cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt từ Khang.

Sau cuộc họp căng thẳng, mọi người dần rời đi. Chỉ còn lại Khang và Hiếu, cả hai đều đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi phòng họp. Tuy nhiên, không ai ngờ được rằng có một người đã để ý đến những cử chỉ lạ của họ suốt buổi.

Là Thảo, một nhân viên lâu năm trong công ty, cô không chỉ là đồng nghiệp mà còn là người thân thiết với Hiếu. Cô đã nhận ra những ánh mắt và những cái vuốt ve nhẹ nhàng mà Khang dành cho Hiếu, và điều đó làm cô không khỏi tò mò. Đặc biệt, khi cô thấy Hiếu và Khang trao đổi vài câu thì thầm, cô chắc chắn rằng giữa họ có một bí mật nào đó.

Khi cuộc họp kết thúc và mọi người đã rời đi, Thảo quyết định tiếp cận Hiếu. Cô bước nhanh đến chỗ cậu, nở một nụ cười tinh nghịch.

— "Hiếu, cậu và chủ tịch có chuyện gì đặc biệt à?" Thảo hỏi, ánh mắt sáng lên đầy sự tò mò.

Hiếu thoáng khựng lại, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và cười gượng:

— "Không có gì đâu, Thảo. Chỉ là công việc thôi mà."

Tuy nhiên, Thảo không dễ dàng bị lừa. Cô tiến lại gần hơn, nhìn thẳng vào Hiếu và cười khẽ:

— "Thôi nào, đừng có giấu tôi. Tôi thấy hết rồi. Các cậu có gì mà phải giấu diếm vậy?" Thảo nói, giọng điệu có vẻ như đang đùa, nhưng cũng đầy sự nghiêm túc.

Hiếu nhìn sang Khang, người đang đứng ở góc phòng và mỉm cười nhẹ nhàng. Cảm nhận được ánh mắt của cậu, Khang quyết định bước lại gần, một cử chỉ bình tĩnh nhưng đầy kiên quyết.

— "Chúng ta không muốn làm mọi người bất ngờ quá sớm," Khang nói, giọng anh trầm và ấm. "Nhưng có lẽ, giờ thì cũng không sao nếu cô ấy biết."

Thảo nhìn cả hai, khuôn mặt hiện lên một nụ cười vui vẻ. Cô không hề ngạc nhiên mà lại cảm thấy vui mừng, dường như đây là điều cô đã mong đợi.

— "Tôi ủng hộ hai người, mà thật ra tôi thấy hai người rất xứng đôi," Thảo nói, ánh mắt lấp lánh. "Tình yêu trong công ty này có thể khá phức tạp, nhưng nếu các cậu hạnh phúc, tôi cũng sẽ ủng hộ."

Khang nhìn Thảo, một phần nào đó cảm thấy nhẹ nhõm. Anh biết rằng việc yêu thương một nhân viên trong công ty có thể gây ra nhiều rắc rối, nhưng sự ủng hộ này từ một người đồng nghiệp đáng tin cậy khiến anh cảm thấy an tâm hơn.

— "Cảm ơn cô," Khang nói, gật đầu nhẹ. "Chúng ta sẽ giữ bí mật này cho đến khi mọi chuyện rõ ràng hơn."

Thảo cười một cách tinh nghịch, ánh mắt không thể che giấu sự vui mừng:

— "Tôi sẽ không nói gì đâu, chỉ mong các cậu hạnh phúc thôi."

Hiếu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể yên tâm. Cậu cảm nhận được sự ấm áp trong lòng khi biết rằng không phải ai cũng sẽ phản đối mối quan hệ này.

Khang và Hiếu cùng nhau rời khỏi phòng họp, một lần nữa, hai người lại đứng gần nhau hơn, cảm giác tình yêu ngọt ngào đang bao phủ cả không gian.

Dù chưa nói ra, nhưng cả hai đều biết rằng tình cảm của họ không chỉ là bí mật giữa họ, mà còn là một mối quan hệ đáng trân trọng, và những ai ủng hộ họ sẽ giúp tình yêu này ngày càng trở nên bền vững.

_______

Kể từ sau buổi họp cổ đông, mối quan hệ giữa Phạm Bảo Khang và Trần Minh Hiếu đã không còn là một bí mật hoàn toàn. Dù đôi khi cả hai cố gắng giữ vẻ ngoài chuyên nghiệp, những ánh mắt đầy tình cảm và những cử chỉ âu yếm giữa họ vẫn không thể che giấu. Dần dần, những người làm việc gần gũi với hai người cũng bắt đầu nhận ra sự thay đổi đặc biệt giữa họ.

Một ngày nọ, khi Khang đang bước ra khỏi văn phòng và Minh Hiếu đứng đợi anh ở hành lang, hai người vô tình gặp phải Mai, một nhân viên trẻ trong bộ phận sáng tạo. Mai đã từng là người làm việc trực tiếp với Hiếu và luôn để ý những cử chỉ giữa hai người. Sau khi nhìn thấy cảnh Khang và Hiếu đứng gần nhau, Mai không thể nhịn được nữa, buột miệng nói:

— "Chúc mừng Hiếu và chủ tịch nha! Cuối cùng thì hai người cũng không giấu được nữa rồi."

Khang nhìn Mai, ánh mắt đầy sự bất ngờ nhưng cũng có chút vui vẻ. Anh chỉ nhẹ nhàng cười, không phủ nhận gì:

— "Chúng tôi sẽ không nói nhiều về chuyện này đâu."

Nhưng Hiếu, dù có chút ngại ngùng, vẫn không thể che giấu niềm vui trong ánh mắt:

— "Cảm ơn Mai... Thật ra chúng tôi chỉ muốn tập trung vào công việc thôi mà."

Mai nở một nụ cười tinh nghịch, ánh mắt sáng lên:

— "Tôi hiểu mà, nhưng làm việc tốt quá rồi! Cứ tiếp tục như thế này đi, tôi ủng hộ hai người hết mình."

Ngay lúc đó, một vài nhân viên khác đi qua và cũng nghe thấy cuộc trò chuyện. Không ai ngạc nhiên trước lời bày tỏ của Mai, vì họ đã sớm nhận thấy điều này. Một trong số đó là Thảo, người đã là người đầu tiên phát hiện mối quan hệ giữa Khang và Hiếu. Cô bước lại gần, vỗ nhẹ vào vai Khang, nở một nụ cười đầy ẩn ý.

— "Chúng tôi đã biết lâu rồi, đừng giả vờ nữa," Thảo trêu. "Nhưng mà, phải công nhận là anh chị cực kỳ xứng đôi."

Hiếu có chút đỏ mặt, nhưng Khang lại rất thoải mái:

— "Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Chúng tôi chỉ là cố gắng làm việc thật tốt thôi."

Nhưng câu chuyện chưa dừng lại ở đó. Dần dần, các nhân viên trong công ty bắt đầu hiểu rõ hơn về mối quan hệ của Khang và Hiếu, và họ không ngần ngại bày tỏ sự ủng hộ.

Một buổi trưa, khi Khang và Hiếu cùng ăn trưa trong phòng ăn của công ty, mọi người xung quanh bắt đầu chú ý và đưa những ánh mắt hài hước về phía họ. Dù chỉ là một bữa ăn đơn giản, nhưng vì sự gắn kết rõ rệt của hai người, ai cũng cảm nhận được tình yêu thấm đẫm trong từng hành động của họ.

Mai, ngồi gần đó, nháy mắt với Thảo và khẽ nói:

— "Này, sao không cho họ thêm một cơm chó nữa? Mọi người chắc chắn sẽ thích!"

Thảo mỉm cười, rồi nhìn về phía Khang và Hiếu, nói nhỏ với Mai:

— "Mình cứ để họ tự nhiên. Mối quan hệ này sẽ giúp công ty chúng ta thêm phần vững mạnh, nhất là khi hai người ấy thực sự xứng đôi."

Ngay khi Khang và Hiếu vừa ăn xong, một nhân viên khác là Tùng, một người khá tinh tế trong việc nhận ra cảm xúc của người khác, bước lại gần và nói một câu khiến hai người không kịp phản ứng:

— "Anh Khang, anh Hiếu, có thể cho tôi mượn một ít sự ngọt ngào của hai người để học hỏi không? Chắc chắn tôi sẽ thành công hơn trong công việc nếu có một chút cơm chó như thế này."

Cả Khang và Hiếu đều bật cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Sự ủng hộ từ các nhân viên khiến họ càng thêm tự tin và hạnh phúc hơn trong mối quan hệ này. Và dù có giữ kín bao lâu, họ hiểu rằng tình yêu thật sự không cần phải giấu diếm, bởi vì những người xung quanh đều mong muốn họ hạnh phúc.

Trong một buổi tối gần đó, sau một ngày làm việc căng thẳng, khi Khang và Hiếu cùng ra ngoài để thư giãn, họ bất ngờ gặp lại Thảo và Mai. Cả hai cô gái nhìn thấy Khang và Hiếu đi cùng nhau, họ không nhịn được mà nở một nụ cười vui vẻ.

— "Cơm chó đâu rồi?" Mai nói đùa, khiến không khí trở nên nhẹ nhàng và vui vẻ. "Chúng tôi thấy các anh càng ngày càng ngọt ngào mà, sắp thành cặp đôi vàng của công ty rồi đó."

Khang và Hiếu không còn cảm thấy ngượng ngùng nữa, bởi họ biết rằng tình yêu của họ được mọi người ủng hộ và trân trọng. Cả hai nắm tay nhau, mỉm cười hạnh phúc. Dù có khó khăn và thử thách, nhưng trong công ty này, họ không hề cô đơn, vì tất cả đều sẽ cùng "đẩy thuyền" và ủng hộ mối quan hệ ngọt ngào của họ.
_________________HẾT_________________

-Âu sh*t tui mê cp này quá mấy bồ ơi🙈💘
-Siu dưỡng thê mong mấy bồ cũng nghĩ như vậy!!!🫵✨️💞

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro