Chương 26
Tống Á Hiên nhìn xuống cánh tay đang được bác sĩ băng bó nhăn mặt quay đầu úp mặt vào lồng ngực vững chắc của Hạ Tuấn Lâm.
Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy hành động nhỏ của cậu chua xót nâng tay vỗ nhẹ lên lưng nhằm an ủi bảo bối của mình
Sau khi băng bó xong, Hạ Tuấn Lâm nhìn cậu
-" Hiên Nhi, tốt nhất em đừng cho chạy lung tung nữa. Em ngồi yên đây cho anh. Em nhìn đi, em chỉ cần rời xa tầm mắt của bọn anh một chút là liền có chuyện"
-" Được rồi, được rồi đừng tức giận được không? Em biết lỗi rồi"
Hạ Tuấn Lâm thấy cậu cúi đầu bàn tay cầm lấy ngón trỏ của hắn lắc nhẹ giống như một đứa trẻ nhận ra được lỗi sai của mình. Hắn không nỡ tránh mắng cậu nữa chỉ có thể thở dài bấm 1 cuộc điện thoại cho thư ký bảo hắn mang đồ ăn trưa lên.
-" Thôi được rồi, không trách em nữa"
-" Lâm, anh là tốt nhất"- Cậu nở một nụ cười tươi rồi nhón nhẹ chân nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Tiếng gõ của vang lên, Mạc Lãnh cầm túi đồ ăn đặt ở trên bàn rồi đi ra ngoài trả lại bầu không khí riêng tư cho 2 người
-" Hiên nhi, nhanh đến đây ăn trưa đi. Đã quá giờ trưa như vậy"- Hạ Tuấn Lâm vừa nói vừa sắp xếp món ăn được đặt trong túi ra bên ngoài
-"Hảo, hảo"- Á Hiên nhìn Hạ Tuấn Lâm tất bật tay chân vì mình liền nở nụ cười ngọt ngào
-" Hiên nhi, đã quen với việc ở phòng thiết kế chưa"- Hạ Tuấn Lâm đưa cho cậu một chiếc bánh nhỏ rồi nói
-" Cũng ổn, em thấy mọi người rất tốt với em"-Á Hiên vui vẻ cầm chiếc bánh lên ngồi sát vào bên trong ghế hai chân nhỏ cứ như vậy mà giơ lên không trung đưa đi đưa lại
Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy bộ dạng này của cậu không nhịn được bật cười, dùng tay lau đi vết dơ bên môi nhỏ đang huyên náo kia.
Tống Á Hiên sau khi ăn no xong liền có cảm giác mắt của mình bị cụp xuống, không thể nào nhấc lên nổi. Đôi mắt một lúc mở xong lại từ từ khép vào, được một lúc Á Hiên từ từ ngã xuống ghế sô pha mềm mại. Hạ Tuấn Lâm sau khi bận rộn với công việc dọn dẹp của mình quay lại thì đã thấy bạn nhỏ nhà mình đang ngủ ngon lành trên sopha.
Hắn lắc đầu thở dài vì cái tính tham ngủ của bé con nhà mình, bế cậu vào căn phòng nhỏ được che đậy hoàn hảo sau một bình hoa gốm cổ xưa. Đặt cậu xuống giường, muốn xoay người rời đi liền bị Á Hiên nắm lại
-" Không cho đi"-giọng run run vì ngái ngủ vang lên
-" Được, không đi"- Hạ Tuấn Lâm nghe thấy vị tim liền mềm nhũn, nằm xuống bên cạnh ôm cậu vào lòng. Cậu cảm nhận được hơi ấm, liền như mèo nhỏ rúc đầu vào ngực hắn.
-" Lâm, có phải anh xịt nước hoa không?"-Cậu ngửi ngửi người hắn rồi nghi ngờ hỏi
-" Không có"- Hạ Tuấn Lâm nhăn mày trả lời
-" Sao trên người anh lại có mùi Bạc Hà nhỉ?"- Cậu vừa nói vừa thiếp dần đi vì quá buồn ngủ
Hạ Tuấn Lâm nhìn cậu, ánh mắt hắn có chút nghi ngờ nhẹ nhàng mở chiếc điện thoại ra nhấn vào một dãy số quen thuộc:
-" Trình Hâm, Hiên Nhi có thể sắp phân hoá rồi"
-" Sao mày nghĩ vậy?"- Đầu dây bên kia vọng lại tiếng nói có chút mệt mỏi của Đinh Trình Hâm
-" Em ấy ngửi được mùi tin tức tố của tao"
-" Mày đưa em ấy đến đây đi"
-" Được"- Hạ Tuấn Lâm tắt máy liền bế cậu đang ngủ ngon lành rời khỏi công ty.
Tại Bệnh viện, Hạ Tuấn Lâm bế cậu vào phòng của Đinh Trình Hâm
-" Vẫn ngủ sao?" - Đinh Trình Hâm mặc chiếc áo blouse trắng từ bên ngoài bước vào
-" Ừ, không biết học được ở đâu cái tính ham ngủ như vậy"- Hạ Tuấn Lâm vuốt nhẹ vầng trán xinh xắn ánh mắt nhu hoà nhỏ giọng nói
-" Để em ấy cho tao, mày có việc gì thì đi đi"- Đinh Trình Hâm vuốt nhẹ cái má màn thầu ngồi xuống bên giường nói với Hạ Tuấn Lâm
-" Được, chờ tin tốt của mày"- Hạ Tuấn Lâm nói xong liền quay người rời đi.
Nhìn bóng dáng thằng bạn trời đánh của mình khuất dần, Đinh Trình Hâm quay lại quay lại cầm tay Tống Á Hiên gọi nhỏ:
-"Hiên nhi à"
Á Hiên vì bị đánh thức nên có chút khó chịu nói
-" Dạ"
-" Dậy thôi, anh đưa em đi kiểm tra"- Đinh Trình Hâm bế cậu đến phòng xét nghiệm
-" Hâm, Lâm đâu? Vết thương nhỏ này không sao mà"- Tống Á Hiên nghĩ Đinh Trình Hâm vì vết thương nhỏ kia mà muốn kiểm tra cả thân thể mình liền ôm chặt cổ hắn nói
-" Hiên nhi, vết thương nhỏ này cũng phải xem lại. Không cho phản kháng. Ngoan"- Đinh Trình Hâm lấy vết thương nhỏ của cậu ra làm cái cớ kiểm tra toàn thân.
Á Hiên xụ mặt xuống mặc kệ để hắn mang cậu đi kiểm tra không nói gì úp mặt vào lồng ngực rắn chắc kia.
Sau khi kiểm tra xong, Á Hiên được Trình Hâm đưa về phòng. Bên trong đã thấy Mã Gia Kỳ ngồi trên giường xem điện thoại. Tống Á Hiên từ trên người của Đinh Trình Hâm chạy nhanh về phía hắn, uỷ khuất ôm người nói:
-" Gia Kỳ, Hâm bắt nạt em"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro