(SanoHaru) Running Interference
("Running interference" là một cụm từ tiếng Anh có nghĩa là can thiệp hoặc cản trở để giúp ai đó đạt được mục tiêu hoặc tránh rắc rối.)
Isaburou Ebisu không thích con người. Ameaki Abe không thích những sinh vật không phải con người. Nhưng họ sẽ phải gạt điều đó sang một bên và cùng nhau làm việc, vì họ có một điểm chung: Họ không thể chịu đựng được ý nghĩ em trai mình hẹn hò với một người không tốt đối với họ.
_____________________________________
“Ôn Thần!”
Sano thở dài và đóng tờ tạp chí đang đọc lại. Cậu không thể có một phút riêng tư nào hết à?
"Song trùng." Cậu gật đầu với người đàn ông đang tiến về phía cậu ở trạm xe buýt. Nếu con người này không thể cho Sano phép lịch sự cơ bản là sử dụng tên của cậu, Sano cũng sẽ làm như vậy để đáp lại.
(Sano luôn thấy buồn cười khi nhiều bạn cùng lớp vẫn không thể phân biệt được giáo viên của mình và tên anh trai của ổng. Tuy chắc chắn là họ trông giống hệt nhau. Nhưng chỉ cần dành ba mươi giây ở bên Ameaki Abe là đủ để họ nhận ra anh ta không đến mức thảm hại để trở thành Seimei.)
"Cậu phải giúp tôi," Ameaki nói, giọng có vẻ hơi hụt hơi. Đảo Hyakki Academy có rất nhiều đồi. Dù sao thì Yêu quái thường có sức bền tốt hơn con người, nên hầu hết cư dân ở đó đều không để ý.
Sano cất tạp chí vào ba lô. "Để tôi đoán nhé. Là về-"
“Đó là về Haru.”
"Phải."
Sano lấy lại suy nghĩ ban đầu của mình. Ameaki thật thảm hại. Chỉ là theo một cách khác so với em trai mình. Và trông ổng không dễ thương bằng-
Trời ạ. Cậu không cần phải nghĩ như vậy trước mặt tên anh trai bảo vệ quá mức của Seimei.
Sano nhướn mày nhìn người trước mặt. "Thật đấy. Ông phải tìm việc gì đó để làm ngoài việc làm ầm ĩ về ông thầy ngốc của chúng tôi đi. Hãy kiếm một sở thích khác. Tôi cầu xin ông đấy."
“Không phải thế - Tôi không làm ầm ĩ đâu! Đây là một vấn đề nghiêm trọng.”
“Và ông mang nó đến cho tôi thay vì cho hiệu trưởng...?”
Ameaki rùng mình. Nhưng mà buồn cười thật. Ngay cả khi sợ hãi, anh ấy cũng không có vẻ nhút nhát như em trai mình. Anh ấy sẽ không co rúm lại như một chú cún con bị đá, chỉ cầu xin cậu đe dọa mình nhiều hơn nữa cho đến khi bản thân-
Sano cần phải dừng lại. Nhất là khi cậu ta hoàn toàn không nghe những gì Ameaki nói.
“...ai biết được hiệu trưởng là loại quái vật quái đản nào! Hơn nữa, có vẻ như cậu gần gũi với Haru hơn bất kỳ nhân viên nào, nên...”
Sano ngồi thẳng dậy một chút khi nghe vậy. Đây không phải là lần đầu tiên cậu được bảo như vậy. Lúc này, các giáo viên khác biết phải gọi Sano nếu Seimei đang ẩn náu ở đâu đó hoặc từ chối làm gì đó. Thật là ngu ngốc. Từ khi nào mà trông coi Giáo viên ngốc nghếch lại là trọng trách của cậu vậy? Cậu thậm chí còn không được trả lương.
Chết tiệt. Ameaki có thể bướng bỉnh như em trai mình về mọi thứ. Và xe buýt sẽ không đến trong vòng hai mươi phút nữa, vì vậy Sano không thể trốn thoát bằng chuyến xe của mình vào lúc này. "Được rồi. Tên ngốc đó hiện tại đã gây ra lỗi gì?"
“Thực ra, em ấy không làm gì có lỗi cả .”
"Lần đầu tiên đấy," Sano lẩm bẩm.
“Chỉ là... dạo này Haru hành động rất kỳ lạ. Giống như bị mất tập trung vậy.”
"Ông đã gặp em trai mình chưa?" Sano hỏi. "'Mất Trí' là tên đệm của ổng."
"Ừm, nhưng điều này thì khác," Ameaki nhấn mạnh. "Em ấy về nhà vào cuối tuần để giúp trông coi đền thờ, đúng không? Nhưng em ấy chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình một nửa thời gian, mỉm cười! Tôi nói cho cậu biết, điều đó không giống em ấy."
Sano vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng. Chắc chắn đó là lỗi của cậu. Nhưng cậu sẽ không nói điều đó cho anh trai của Seimei.
Ameaki rõ ràng đã lấy hết can đảm để ngồi xuống băng ghế cạnh Sano. Sano rất muốn ném một ít phép thuật theo cách của cậu ta chỉ để xem tên song trùng này quằn quại. Nhưng cậu ta đã không làm vậy. Cậu đã không làm vậy, và giờ thì Seimei sẽ phải chịu đựng nhiều hơn nữa vào ngày mai như một phần thưởng cho màn kiềm chế tuyệt vời của Sano.
"Thành thật với tôi đi, Tóc vàng," Ameaki nói, "Cậu có nghĩ là em ấy đang hẹn hò với ai đó không?"
Sano giữ vẻ mặt rất, rất lạnh lùng. Một nurikabe sẽ ghen tị. "Seimei đã trưởng thành rồi,"cậu nói. "Và ông ấy không phải là thần tượng. Ông ấy có thể hẹn hò nếu ông ấy muốn."
Điều đó chẳng giúp gì để xoa dịu kẻ song trùng. Thật sốc. "Vậy là cậu đang nói rằng đó là câu trả lời chính xác?" Ameaki khăng khăng, như thể Sano đã mang đến cho anh ta tin tức tàn khốc nhất trên thế giới.
Sano nghiêng người ra xa anh. Thật khó để giữ biểu cảm của mình trung lập ở khoảng cách gần thế này. “Mame không bảo ông đi khám bệnh cho em trai sao? Tôi nghĩ ông nên nghe lời cậu ấy.”
“Tôi phải biết đó là ai.”
“Và ông không nghe tôi nói.”
“Tôi đang lắng nghe! Tôi chỉ... Tôi phải chắc chắn rằng em ấy đang ở bên một người đủ tốt với em ấy.”
Nếu còn nghiêng người về phía sau nữa thì Sano sẽ ngã khỏi ghế. "Này thôi nào, nghiêm túc đấy. Dừng lại đi. Tôi xấu hổ thay cho ông đấy."
“Ê. Yêu quái. Sao cậu không nhìn thẳng vào mắt tôi?” Mắt Ameaki nheo lại sau cặp kính râm. “Cậu biết ai đã chơi đùa với em trai tôi, đúng không?”
Đúng vậy, Sano biết.
Nhưng cậu sẽ không tiết lộ bí mật cho anh em họ hàng này đâu.
"Nhìn kìa," Sano kêu lên, được cứu bởi tiếng rít của một chiếc xe buýt phanh ở trạm dừng của họ. "Đó là xe buýt của tôi." Chắc chắn đó không phải là xe buýt của Sano, nhưng lúc này cậu sẽ lấy bất kỳ lý do nào để thoát khỏi sự giám sát của Ameaki. Ít nhất thì vẫn tốt hơn là hét lên 'Có yêu quái hướng mười hai giờ!' và chạy theo hướng ngược lại.
Trời ơi, Seimei là kẻ tệ nhất. Ngay cả khi ông ta không ở đây, ông ta vẫn gây rắc rối cho Sano.
Ông ấy sẽ phải gánh chịu việc này vào ngày mai. Và nếu suy nghĩ đó khiến Sano cắn môi và nhảy chân lên vì phấn khích khi ngồi xuống xe buýt, thì. Đó không phải là việc của bất kỳ ai khác ngoài anh ấy và Seimei.
________________
“Thầy Ebisu! Ở đây!”
Isaburou dừng lại khi đang đi dọc hành lang. Một nhóm con trai từ lớp 2-3 đang vẫy tay chào hắn từ một lớp học trống rỗng.
"Thầy có thể giúp gì không?" Hắn hỏi, vừa đi vào phòng. Hắn đảm bảo nụ cười của mình tươi tắn như mọi khi. Hắn đã có nhiều kinh nghiệm trong việc che giấu sự ghê tởm của mình đối với yêu quái trong những năm qua, nhưng việc bị bao quanh bởi quá nhiều yêu quái trong vài tuần qua thật là... cố gắng, ít nhất là như vậy. Hắn chỉ chịu đựng để có cơ hội theo dõi Mii-kun.
"Thành thật với chúng tôi một chút đi thầy." Yêu quái bùn, Hijita, quàng tay qua lưng ghế và nở một nụ cười tinh quái với Isaburou. "Thầy có rất nhiều cô gái từ mọi lớp tán tỉnh kể từ khi thầy bước vào trường, đúng không?"
À. Đúng vậy, học sinh của hắn đang ở độ tuổi hoàn hảo để bị hormone chi phối nhỉ? Hắn xua tay từ chối câu hỏi một cách dứt khoát. "Thầy khó có thể nói như vậy."
"Nói dối." Vô diện tóc xoăn chỉ ngón tay về phía Isaburou. "Tôi đã nhìn thấy vào bữa trưa hôm qua. Thầy không thể đến bàn làm việc của mình giữa biển con gái."
Isaburou thở dài. Rõ ràng là bọn nhóc này sẽ không để yên chuyện này đâu. "Đúng vậy, và tôi đã từ chối tất cả bọn họ. Tại sao các em lại hỏi về chuyện này?"
"À thì..."
“Chỉ là...”
Ít nhất thì họ cũng còn biết tỏ ra ngượng ngùng một chút.
“Chúng tôi hy vọng thầy có thể cho chúng tôi một số mẹo,” cuối cùng Hijita giải thích, xoay ngón tay cái. “Không ai trong chúng tôi có may mắn với các quý cô trong năm nay, và chúng tôi nghĩ có lẽ thầy có một số mẹo, thầy biết đấy. Trí tuệ sinh ra từ kinh nghiệm, hay gì đó.”
Isaburou đặt sách xuống bàn giáo viên và dựa vào đó, khoanh tay. "Với tất cả sự tôn trọng, các chàng trai - các em không phải sẽ tốt hơn nếu hỏi một người cùng tuổi sao?"
Điều đó khiến cậu ta có một số khuôn mặt cay đắng đáng ngạc nhiên. "Ồ, tin chúng tôi đi, chúng tôi đã thử nhờ Sano giúp đỡ. Rất. Nhiều. Lần."
Isaburou suýt ngã khỏi bàn. “Sano... tức là Mikoto Sano?”
Mujina gật đầu. "Cậu ấy là nam châm hút gái của lớp. Tên khốn ấy không biết mình may mắn thế nào đâu."
Đây là tin tức cực kỳ tốt lành đối với Isaburou. "Bây giờ thì sao?"
"Cậu ấy phải đổ hết quà trong tủ đựng đồ của mình ra ít nhất một lần một tuần", chàng tiên cá chen vào.
Anh chàng đeo kính nói thêm: “Cậu ta được một cô gái tặng cho một chiếc quần lót trước mặt toàn trường.”
“Cái-cái gì cơ?” Mii-kun đã làm gì khi không có sự giám sát của hắn thế?
"Nhưng Sano có vẻ không quan tâm!" Hijita càu nhàu, nhàn nhã ném một cục bùn và bắt nó bằng tay. "Cậu ta đã từ chối mọi lời thú nhận mà cậu ta nhận được."
"Đúng vậy," Mujina nói. "Chúng tôi nghĩ có lẽ cậu ấy không thích con gái, đặc biệt là sau khi cậu ấy không bị ảnh hưởng bởi toàn bộ vụ bê bối nước hoa tình yêu-"
Isaburou không biết cậu ta đang ám chỉ điều gì và lúc này, hắn sợ phải hỏi.
“-nhưng cậu ấy đã từ chối Hijita khi tên này tỏ tình với cậu ấy tại Ngày hội thể thao, nên bây giờ chúng ta khá chắc chắn rằng cậu ấy không còn hứng thú với bất kỳ ai nữa.”
Có vẻ như không ai chú ý nhiều đến lời phản đối lắp bắp của Hijita rằng, "Các người hiểu sai rồi! Đó là một sự nhầm lẫn. Một sự nhầm lẫn, chết tiệt!"
“Tôi không chắc chắn về điều đó lắm.”
Một giọng nói nhẹ nhàng thu hút sự chú ý của mọi người về phía cửa ra vào, nơi một cậu bé mặc đồng phục thủy thủ đang đứng. À, Tuyết Nữ. (Hoặc là Tuyết Nam? Isaburou không chắc điều gì là chính xác về mặt chính trị giữa những đứa trẻ yêu quái ngày nay...)
“Cậu biết điều gì đó mà chúng tôi không biết không, Fuji?”
Fuji gõ ngón tay lên cằm. "Nói một cách đơn giản, tôi tình cờ nghe được Sano nói chuyện điện thoại sau giờ học hôm nọ, khi cậu ấy nghĩ rằng không có ai khác ở đây. Cậu ấy đang lên kế hoạch, ừm, gặp một người chắc chắn không phải Maizuka."
"Và điều gì chứng minh đấy không phải một người bạn khác?" Isaburou thúc giục. Tại sao họ lại cho rằng điều tồi tệ nhất ở một người ngọt ngào như Mii-kun?
“Ờ, lúc đầu tôi cũng nghĩ thế... nhưng, ừm.” Fuji cười khẽ, ngượng ngùng và tránh ánh mắt. “Bạn bè thường không nói lời tạm biệt với nhau bằng, tôi sẽ trích lại một đoạn: 'Tốt hơn là ông nên chuẩn bị cho tôi, đồ biến thái đáng thương. Tôi sẽ nghiền nát ông dưới chân tôi cho đến khi ông không còn sức để nói hay cầu xin tôi nữa. Hãy mong chờ điều đó.'”
Sự im lặng sau đó đè nặng lên vai mọi người trong một lúc lâu. Tiếng lẩm bẩm đầu tiên mở ra một loạt tiếng thốt lên vừa kinh ngạc vừa thích thú từ các học sinh.
“Cuối cùng thì Sadist-kun cũng tìm được người đủ sức hấp dẫn với sở thích của mình rồi!”
“Chúng ta nên biết. Chúng ta nên biết Sano the Sadist sẽ cần một kẻ khổ dâm để theo kịp cậu ta.”
“Suốt thời gian này, cậu ấy nên từ chối các cô gái bằng cách hỏi họ xem cậu ta có thể giẫm đạp lên họ không. Nếu họ nói không, rõ ràng là họ không hợp nhau!”
...Isaburou đột nhiên vô cùng lo lắng về việc em trai mình đã làm gì để có được danh tiếng như thế này.
"Ồ, tôi sẽ không để cậu ta nghe được kết cục của chuyện này đâu," Hijita nói trong tiếng cười, lau nước mắt trên mắt.
"Cẩn thận đấy," Mujina nói, thậm chí không thèm ngừng cười khúc khích. "Lần sau cậu ta có thể giẫm nát cậu dưới chân cậu ta đấy."
Isaburou chớp mắt vài lần. Hắn có rất nhiều thứ phải xử lý, điều đó là chắc chắn. Nhiệm vụ đầu tiên của hân là tìm ra danh tính của người bí ẩn đã làm hỏng cậu bé Mii-kun đáng yêu của hắn. Nhưng cho đến lúc đó, hắn hoàn toàn không muốn tin đồn này lan truyền thêm nữa.
“Nghe này, các chàng trai,” Isaburou nói, đứng thẳng dậy và dùng Giọng nói của Giáo viên nghiêm túc nhất. “Buôn chuyện thì vui, nhưng đừng để nó leo thang thành bắt nạt. Đây là cuộc sống riêng tư của người khác mà các em đang nói đến ở đây. Hãy giữ những gì các em nghe được cho riêng mình. Hiểu chưa?”
“Được, chắc chắn rồi.”
“Ừm.”
"Bất cứ điều gì."
Một điệp khúc thỏa thuận nửa vời không phải là điều hắn muốn nghe, nhưng có lẽ đó là điều tốt nhất hắn có thể nghe được từ một căn phòng đầy những yêu quái tuổi teen.
Khi Isaburou đang thu dọn sách vở và đi về phía cửa, một bình luận từ một trong những cậu bé khiến anh phải dừng lại thêm một lúc để lắng nghe.
“Nhưng mà buồn cười nhỉ? Sano nói chuyện với bạn hẹn của mình y như cách anh ấy nói chuyện với Seimei vậy.”
“Tôi biết mà!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro