Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6. Blahar "Nọc Rắn"

CP: Blaise x Harry

Harry Potter chưa bao giờ chú ý đến Blaise Zabini, một trong những học sinh trầm lặng nhất của nhà Slytherin. Blaise không tham gia vào những trò xấu xa của Draco Malfoy hay bất kỳ cuộc đụng độ nào giữa hai nhà, nhưng ánh mắt cậu thì luôn theo dõi Harry - lặng lẽ, sắc bén như một con rắn đang rình mồi.

Ban đầu, đó chỉ là sự tò mò. Làm sao một cậu bé có vẻ ngoài bình thường như Harry Potter lại có thể trở thành tâm điểm của thế giới phù thủy? Nhưng càng quan sát, Blaise càng bị thu hút bởi ánh mắt xanh ngọc của Harry, bởi nụ cười nhẹ đầy sự lạc quan dù phải đối mặt với những hiểm nguy. Blaise biết, cảm giác này không chỉ là sự ngưỡng mộ. Đó là sự chiếm hữu.

---

Một ngày nọ, trong thư viện Hogwarts.

Harry đang mải mê đọc sách thì một phong thư được đặt nhẹ lên bàn trước mặt cậu. Không ai ở gần, nhưng cảm giác bị theo dõi khiến cậu ngẩng đầu lên nhìn quanh. Cậu mở phong thư, và dòng chữ viết tay sắc sảo xuất hiện:

"Harry, cậu có bao giờ nghĩ rằng một người nào đó luôn theo dõi cậu, bảo vệ cậu từ xa? Có lẽ cậu không nhận ra, nhưng tôi luôn ở đó, trong bóng tối, sẵn sàng làm mọi thứ vì cậu. Một ngày nào đó, cậu sẽ hiểu... chúng ta thuộc về nhau."

Harry nhíu mày, tim đập mạnh. Ai lại gửi một bức thư kỳ lạ như vậy?

---

Blaise quan sát từ xa, nụ cười nhạt trên môi.

Cậu muốn kiểm tra phản ứng của Harry. Một sự bối rối. Một chút hoang mang. Hoàn hảo. Harry không biết rằng cậu đã luôn nằm trong kế hoạch của Blaise.

Nhưng rồi, mọi thứ thay đổi khi Blaise thấy Harry cười nói vui vẻ với một học sinh khác - Dean Thomas. Blaise đứng trong góc khuất, bàn tay siết chặt đến mức móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Dean không có quyền ở gần Harry. Không ai có quyền cả.

---

Tối hôm đó, Blaise xuất hiện trong phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor.

Nhờ một chút phép thuật và sự khéo léo, cậu lẻn vào khi mọi người đã đi ngủ. Harry đang ngồi một mình bên lò sưởi, đôi mắt khẽ nhắm lại. Blaise bước tới, nhưng tiếng bước chân khiến Harry giật mình quay lại.

"Zabini?" Harry ngạc nhiên. "Cậu làm gì ở đây?"

Blaise không trả lời ngay. Thay vào đó, cậu tiến lại gần, đôi mắt đen ánh lên vẻ dịu dàng nhưng cũng đầy nguy hiểm.

"Harry," Blaise thì thầm, giọng nói trầm thấp. "Cậu không nhận ra tôi đã luôn ở bên cạnh cậu sao? Tôi là người duy nhất hiểu cậu. Và tôi sẽ không để bất kỳ ai cướp cậu khỏi tôi."

Harry lùi lại, cảm giác bất an trào dâng. "Cậu đang nói gì vậy? Chúng ta thậm chí chưa bao giờ nói chuyện..."

"Không cần nói chuyện," Blaise cắt ngang, một nụ cười nhạt nở trên môi. "Tôi đã theo dõi cậu đủ lâu để biết rằng cậu cần tôi. Tất cả những kẻ xung quanh cậu - Dean, Ron, thậm chí là Hermione - không ai thực sự bảo vệ được cậu. Nhưng tôi thì có thể."

Harry đứng dậy, cố giữ bình tĩnh. "Nghe này, Blaise. Cậu không thể chỉ quyết định như vậy..."

Nhưng trước khi cậu kịp nói hết, Blaise đã kéo cậu lại, đôi tay giữ chặt vai Harry. "Cậu không hiểu sao, Harry? Tôi không phải là lựa chọn của cậu. Tôi là định mệnh của cậu."

Harry vùng ra, ánh mắt đầy sự cảnh giác. Nhưng Blaise chỉ lùi lại một bước, ánh mắt điềm tĩnh như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của mình.

"Cậu không cần phải trả lời bây giờ," Blaise nói, giọng trầm và nhẹ nhàng như một lời thì thầm. "Nhưng hãy nhớ, Harry. Tôi sẽ luôn ở đây. Và bất kỳ ai dám tiếp cận cậu... tôi sẽ khiến họ hối hận."

Harry không trả lời, nhưng trong lòng cậu, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Blaise Zabini, người mà cậu chưa từng để ý đến, giờ đây lại là một nguy cơ lớn hơn bất kỳ kẻ thù nào cậu từng đối mặt.

Tuy nhiên, điều khiến Harry sợ hãi hơn cả không phải là lời đe dọa của Blaise, mà là ánh mắt của cậu ta - một ánh mắt không bao giờ chịu từ bỏ.

Kể từ đêm đó, Harry không thể cảm thấy an toàn ngay cả khi ở trong phòng sinh hoạt chung Gryffindor. Cảm giác bị theo dõi luôn hiện hữu, như thể Blaise luôn ở gần, trong bóng tối, quan sát từng cử chỉ của cậu.

Harry cố gắng phớt lờ, nhưng Blaise không cho cậu cơ hội làm điều đó.

---

Ngày hôm sau, tại sân tập Quidditch.

Harry đang tập luyện cùng đội Gryffindor thì nhận thấy một ánh mắt quen thuộc từ khán đài. Blaise ngồi đó, đơn độc, đôi mắt đen như đêm nhìn cậu không chớp. Sự hiện diện của Blaise khiến Harry mất tập trung, và cậu gần như bị một Bludger đập trúng.

Khi buổi tập kết thúc, Harry cố tránh đi nhanh, nhưng Blaise đã đợi sẵn.

"Harry," Blaise gọi tên cậu, giọng nói trầm ấm nhưng lại khiến cậu cảm thấy như bị bóp nghẹt.

Harry quay lại, đôi mắt lộ rõ vẻ khó chịu. "Blaise, cậu muốn gì? Tôi đã nói rồi, giữa chúng ta không có gì cả!"

Blaise chỉ cười nhạt, bước lại gần, như một con rắn đang từ từ siết chặt con mồi. "Cậu có thể nói vậy, nhưng điều đó không thay đổi sự thật. Cậu là của tôi. Cậu biết điều đó, Harry. Và tôi sẽ không để bất kỳ ai xen vào."

Harry siết chặt nắm đấm, nhưng trước khi cậu kịp phản ứng, Blaise đã tiếp tục, giọng nói trở nên sắc bén hơn.

"Như Dean Thomas, chẳng hạn. Cậu nghĩ tôi không thấy cậu cười với hắn sao? Cái cách hắn chạm vào vai cậu... Tôi đã nói rồi, Harry. Không ai được phép đứng giữa chúng ta."

Harry cảm thấy lạnh sống lưng. "Blaise, cậu không thể quyết định thay tôi. Tôi không phải của cậu, và cậu không có quyền kiểm soát tôi hay bất kỳ ai khác!"

Blaise nở một nụ cười, nhưng ánh mắt cậu lại tràn đầy sự đe dọa. "Ồ, nhưng tôi có thể. Cậu sẽ thấy, Harry. Tôi làm tất cả điều này vì cậu."

---

Tối hôm đó, tại phòng sinh hoạt chung Gryffindor.

Harry đang cố tập trung vào bài tập, nhưng một tiếng thét từ bên ngoài khiến cậu giật mình. Cậu chạy ra và nhìn thấy Dean Thomas - người bạn thân của cậu - đang ngồi bệt xuống đất, mặt tái nhợt, đôi tay run rẩy ôm chặt một phong thư.

"Dean, chuyện gì vậy?" Harry vội hỏi, nhưng Dean chỉ lắc đầu, ánh mắt đầy kinh hãi.

Harry cầm lấy bức thư, mở ra. Bên trong là những dòng chữ được viết nguệch ngoạc, nhưng đầy sự đe dọa:

"Nếu mày còn dám lại gần Harry Potter, đây sẽ chỉ là khởi đầu. Cẩn thận đấy, Thomas."

Harry nắm chặt bức thư, ánh mắt tối sầm lại. "Blaise..." cậu thì thầm, sự giận dữ dâng lên trong lòng.

---

Harry đối đầu Blaise tại khu vực gần Hồ Đen.

Harry tìm thấy Blaise, đứng một mình trên bờ hồ, vẻ mặt điềm tĩnh như thể không có gì xảy ra. Nhưng khi Harry tiến đến gần, Blaise quay lại, nở một nụ cười mỉm.

"Harry, tôi đã đợi cậu," Blaise nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự toan tính.

Harry ném bức thư vào ngực Blaise, ánh mắt đầy giận dữ. "Cậu nghĩ cậu đang làm cái quái gì vậy? Dean không làm gì sai! Tại sao cậu lại dọa cậu ấy?"

Blaise nhặt lá thư, đọc lướt qua, rồi nhún vai như thể nó không có gì quan trọng. "Tôi chỉ bảo vệ những gì thuộc về tôi, Harry. Dean không xứng đáng ở gần cậu."

"Blaise! Tôi không thuộc về cậu!" Harry hét lên, sự giận dữ lấn át cả nỗi sợ hãi.

Blaise bước lại gần, đôi mắt sâu thẳm đầy nguy hiểm. "Cậu có thể nói vậy, nhưng trái tim cậu sẽ hiểu ra. Cậu thuộc về tôi, Harry. Cậu không thể chạy trốn khỏi tôi đâu."

Harry lùi lại, nhưng Blaise đã nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu lại gần. "Tôi không cần sự đồng ý của cậu, Harry. Cậu đã là của tôi từ lâu rồi. Cậu chỉ chưa nhận ra mà thôi."

Harry cảm nhận được sự siết chặt trên cổ tay mình, nhưng cậu cũng nhận ra điều khác - ánh mắt của Blaise không chỉ là chiếm hữu, mà còn là một sự điên cuồng sâu sắc.

"Cậu điên rồi, Blaise," Harry thì thầm. "Tôi sẽ không bao giờ yêu cậu."

Blaise chỉ cười, một nụ cười lạnh lẽo. "Chúng ta sẽ xem điều đó thay đổi như thế nào, Harry. Không ai có thể ngăn cản tôi, và không ai có thể cướp cậu khỏi tôi."

Harry rút tay lại, bỏ chạy. Nhưng cậu biết, Blaise sẽ không dừng lại. Và sâu trong lòng, cậu sợ rằng cậu có thể không bao giờ thoát khỏi ánh mắt của Blaise Zabini - ánh mắt của một kẻ yandere điên cuồng, sẵn sàng làm tất cả để chiếm lấy trái tim cậu.

Harry bước vào Lối Đi Bí Mật phía sau bức tranh của Morgana, không khí xung quanh lạnh lẽo và ngột ngạt. Trong tay cậu là chiếc đũa phép, sẵn sàng đối đầu. Blaise đã buộc cậu đến đây, và Harry biết rằng nếu cậu không làm gì đó, sự ám ảnh của Blaise sẽ không bao giờ chấm dứt.

Trong ánh sáng mờ nhạt, Blaise đứng đợi sẵn, đôi mắt đen ánh lên vẻ bình tĩnh đầy nguy hiểm.

"Cậu đến rồi," Blaise nói, giọng điềm tĩnh. "Tôi biết cậu sẽ không thể tránh tôi mãi."

Harry giơ đũa phép lên, ánh mắt sắc lạnh. "Blaise, chuyện này phải kết thúc. Cậu đã đi quá xa."

Blaise bước lại gần, không hề bối rối trước sự đe dọa của Harry. "Kết thúc sao? Harry, đây chỉ là khởi đầu. Tình cảm của tôi dành cho cậu không phải thứ mà cậu có thể từ chối."

Harry siết chặt đũa phép, hét lớn: "Cậu không yêu tôi, Blaise! Đây là sự ám ảnh bệnh hoạn, và cậu cần phải dừng lại!"

Nhưng Blaise chỉ cười, một nụ cười lạnh lùng. "Harry, cậu nghĩ rằng tôi cần sự đồng ý của cậu sao? Định mệnh đã sắp đặt chúng ta ở bên nhau. Tôi sẽ cho cậu thấy, bằng cách của tôi."

---

Harry cố gắng phản kháng, nhưng mọi thứ không như cậu nghĩ.

Harry ra đòn trước, nhưng ngay khi ánh sáng từ chiếc đũa phép lóe lên, Blaise đã phản công nhanh chóng, một bùa chú làm tê liệt tay Harry khiến chiếc đũa rơi xuống đất. Cậu không kịp né tránh khi Blaise rút ra một lọ thuốc màu đỏ thẫm, hất mạnh lên mặt cậu.

"Cậu nghĩ tôi không chuẩn bị sao, Harry?" Blaise thì thầm. "Tôi đã dành hàng tháng trời để tìm hiểu cách khiến cậu không thể rời xa tôi. Loại thuốc này... là một phần trong kế hoạch của tôi."

Harry ngã khuỵu xuống, cảm thấy đầu óc mình quay cuồng. Thuốc độc? Không. Nhưng nó là thứ gì đó mạnh hơn - một loại thuốc ma thuật xâm chiếm tâm trí và linh hồn.

---

Khi tỉnh lại, Harry nhận ra mình đã bị giam giữ.

Căn phòng nhỏ tối tăm, ánh sáng từ những ngọn nến hắt lên bức tường đá lạnh lẽo. Harry cố gắng đứng dậy, nhưng đôi tay và đôi chân cậu bị trói bằng những sợi dây ma thuật không thể phá vỡ. Blaise ngồi trên một chiếc ghế cách đó không xa, đôi mắt chăm chú quan sát cậu như một kẻ săn mồi đang nhìn con mồi trong lồng.

"Thả tôi ra!" Harry hét lên, nhưng giọng cậu yếu ớt, như thể ma lực của lọ thuốc vẫn còn ảnh hưởng.

Blaise đứng dậy, bước lại gần, bàn tay nhẹ nhàng vuốt qua má Harry. "Tôi sẽ không làm tổn thương cậu, Harry. Nhưng tôi không thể để cậu rời xa tôi. Tôi đã nói rồi - cậu là của tôi."

Harry giãy giụa, nhưng vô ích. "Blaise, cậu không thể ép tôi! Tôi sẽ không bao giờ yêu cậu!"

Blaise bật cười, một âm thanh lạnh lùng vang vọng trong căn phòng. "Ai nói rằng tôi cần tình yêu của cậu ngay lập tức? Tôi có thời gian, Harry. Chúng ta sẽ có cả đời để cậu hiểu rằng tôi là người duy nhất xứng đáng ở bên cậu."

---

Thời gian trôi qua, Harry dần nhận ra mình không thể thoát.

Blaise đã che giấu nơi này bằng những bùa chú mạnh mẽ, không ai biết cậu ở đâu. Những người bạn của Harry tìm kiếm cậu khắp nơi, nhưng đều vô vọng.

Trong khi đó, Blaise tiếp tục áp đặt tình yêu méo mó của mình lên Harry. Cậu ta chăm sóc Harry chu đáo, nhưng không bao giờ để cậu có cơ hội thoát thân.

Harry cảm thấy mình đang dần bị bẻ gãy. Cậu không biết liệu mình có thể tiếp tục kháng cự được bao lâu.

---

Cái kết: Sự tuyệt vọng.

Một đêm, Blaise ngồi bên giường, ánh mắt đen dịu dàng nhưng đầy ám ảnh. "Harry, tôi biết cậu vẫn chưa chấp nhận tôi. Nhưng điều đó không sao cả. Cậu không cần phải yêu tôi ngay lập tức. Tôi sẽ dạy cậu, từng chút một, để cậu hiểu rằng không ai yêu cậu như tôi."

Harry nhìn Blaise, đôi mắt xanh ngọc giờ đây chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng. Trong lòng cậu, một ý nghĩ khủng khiếp bắt đầu hiện lên: nếu cậu không thể thoát, liệu cậu có thể tồn tại mãi mãi trong cái nhà tù đầy ám ảnh này?

Blaise cúi xuống, thì thầm bên tai cậu. "Harry, đừng lo lắng. Chúng ta sẽ hạnh phúc. Dù cậu có muốn hay không."

Và trong bóng tối của căn phòng đá lạnh lẽo, Harry nhận ra rằng không ai có thể cứu mình. Blaise đã thắng - không phải bằng sức mạnh, mà bằng sự ám ảnh không giới hạn, biến cậu thành một con búp bê sống trong thế giới méo mó của riêng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro