3. Volhar "Khi ánh sáng bị dập tắt"
CP: Voldemort x Harry
Harry Potter từng nghĩ rằng cái chết là điều đáng sợ nhất mà mình phải đối mặt. Nhưng khi nhìn thế giới phù thủy sụp đổ dưới gót chân Voldemort, cậu mới nhận ra rằng sống đôi khi còn tàn nhẫn hơn cả việc chết.
Hogwarts giờ chỉ còn là đống tro tàn, những bức tường hùng vĩ từng bảo vệ cậu giờ chỉ còn là những mảnh đá vụn rải rác khắp nơi. Bạn bè cậu – những người cậu từng coi như gia đình – hoặc đã bị giết, hoặc bị giam cầm trong những ngục tối lạnh lẽo. Cuộc kháng chiến tan vỡ, mọi hy vọng giờ đây chỉ còn là một giấc mơ vụn vỡ. Voldemort đã thắng.
Harry đứng giữa đại sảnh đổ nát, cơ thể cậu bị trói chặt bởi phép thuật. Sợi dây vô hình bóp nghẹt từng hơi thở, nhưng ánh mắt xanh lục của cậu vẫn cháy bừng lên sự căm phẫn. Đối diện với cậu là Voldemort, dáng điệu hắn ung dung, như thể chiến thắng này chưa bao giờ là điều phải nghi ngờ.
"Ngươi không còn gì để chống lại ta nữa, Harry Potter," Voldemort cất giọng, mượt mà nhưng lạnh buốt, như từng lưỡi dao cắm sâu vào tim. "Ta đã lấy đi tất cả… ngoại trừ chính ngươi."
Harry nghiến răng, cơ thể run rẩy không chỉ vì đau đớn mà còn vì phẫn nộ. "Giết ta đi," cậu gầm lên, giọng khàn đặc. "Ngươi còn muốn gì hơn ngoài mạng sống của ta?"
Một nụ cười nhạt hiện trên môi Voldemort. Hắn bước đến, cúi đầu nhìn Harry như một kẻ săn mồi chiêm ngưỡng con mồi đã bị dồn vào góc tường. Ngón tay gầy guộc của hắn nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt hốc hác của Harry, khiến cậu rùng mình như thể vừa bị rắn độc chạm vào.
"Ta từng nghĩ rằng cái chết của ngươi sẽ mang lại cho ta niềm vui trọn vẹn," Voldemort nói, giọng điệu như đang chìm trong hồi ức. "Nhưng rồi ta nhận ra… ngươi là một thứ còn quý giá hơn cả. Ta không muốn giết ngươi, Harry. Ta muốn ngươi ở bên ta."
Harry sững người, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. "Ngươi điên rồi," cậu thốt lên, sự kinh tởm rõ ràng trong từng chữ.
"Phải," Voldemort cười nhẹ, một nụ cười kỳ dị và méo mó. "Có lẽ ta đã điên. Nhưng chính ngươi đã khiến ta như vậy. Ánh mắt của ngươi, sự bướng bỉnh, cách ngươi không ngừng chống lại ta... Tất cả đã khiến ta không thể rời mắt khỏi ngươi."
Harry muốn hét lên, muốn vùng vẫy, nhưng phép thuật trói buộc cậu quá chặt.
---
Thời đại bóng tối
Thế giới phù thủy chìm trong một màn đêm triền miên. Voldemort lên ngôi như một vị thần đầy quyền uy, và mọi kháng cự đều bị nghiền nát. Trong cung điện băng giá của hắn, Harry Potter – biểu tượng của ánh sáng, niềm hy vọng cuối cùng – bị giam cầm như một chiến lợi phẩm quý giá nhất.
Nhưng Voldemort không ép buộc Harry phải yêu mình. Hắn chỉ cần cậu ở đó, sống, thở, và tồn tại như một bằng chứng sống động cho chiến thắng của hắn.
Mỗi ngày, Voldemort đều đến bên Harry. Hắn đứng đó, im lặng ngắm nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng nhưng đầy ám ảnh.
"Ngươi có thể ghét ta bao nhiêu tùy thích," hắn thì thầm, "nhưng ngươi sẽ không bao giờ thoát khỏi ta."
Harry không đáp, ánh mắt cậu lặng lẽ hướng ra khung cửa sổ lớn. Bầu trời bên ngoài xám xịt, như thể chính thế giới cũng đã từ bỏ hy vọng.
"Ta thà chết còn hơn sống như thế này," cậu nói, giọng trầm khàn, vang lên như tiếng đá lăn trong căn phòng tĩnh lặng.
Voldemort chỉ mỉm cười, một nụ cười lạnh lùng và đầy thỏa mãn. "Ngươi sẽ không chết, Harry. Ta sẽ giữ ngươi mãi mãi. Ngươi là minh chứng cho chiến thắng của ta, và ngọn lửa cuối cùng của ngươi... sẽ cháy trong lòng ta."
Thế giới phù thủy không còn ai dám đứng lên nữa. Nhưng trong trái tim Harry, ngọn lửa phản kháng vẫn âm ỉ cháy. Cậu không biết ngày ấy sẽ đến khi nào, nhưng chắc chắn, hắn – kẻ tự cho mình là Chúa tể – sẽ phải trả giá.
Còn Voldemort, hắn chẳng quan tâm. Với hắn, chỉ cần Harry còn sống, chỉ cần cậu vẫn ở bên hắn, thì mọi thứ khác đều không quan trọng nữa.
Và hắn tin, bằng cách nào đó, cậu sẽ mãi mãi thuộc về hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro