23.RonHar " Tình Yêu Điên Loạn
Harry Potter là của ta. Mãi mãi.
Hogwarts dưới ánh chiều tà vẫn yên bình như mọi khi, nhưng trong trái tim Ron Weasley, một cơn bão giận dữ đang cuồn cuộn. Tại lễ hội khiêu vũ nhỏ ở Đại Sảnh Đường tối nay, trước ánh mắt tò mò của bạn bè và hàng chục học sinh khác, cậu đã dũng cảm bày tỏ tình cảm với Harry Potter, người bạn thân nhất của mình.
Nhưng những gì Ron nhận lại chỉ là sự im lặng kéo dài và câu trả lời lạnh lùng.
“Ron…” Harry cúi đầu, ánh mắt tránh né. “Mình không thể… không thể đáp lại tình cảm của cậu. Mình xin lỗi.”
Rồi Harry quay lưng bước đi, để lại Ron đứng chết lặng giữa những tiếng xì xào và ánh nhìn đầy thương hại. Trái tim cậu vỡ vụn. Nhưng ngay khi ấy, trong nỗi đau nhức nhối, một ngọn lửa kỳ lạ đã bùng lên.
Harry có thể từ chối cậu trước mặt mọi người. Cậu có thể yêu Cedric Diggory. Nhưng điều đó không quan trọng. Vì cuối cùng, Harry cũng sẽ thuộc về Ron. Cậu sẽ khiến điều đó xảy ra.
Từ đêm hôm đó, Ron không còn là chính mình. Tình yêu thuần khiết mà cậu dành cho Harry giờ đây bị thay thế bởi nỗi ám ảnh điên cuồng. Cậu bắt đầu theo dõi từng bước đi của Harry, lặng lẽ quan sát từ xa. Cậu ghi nhớ từng thói quen nhỏ nhặt, từ cách Harry nhăn mày khi đọc sách đến dáng vẻ mệt mỏi khi cậu ấy trở về ký túc xá sau những buổi luyện tập Quidditch.
Và rồi Ron phát hiện ra bí mật.
Một đêm, khi lẻn vào phòng Harry lúc cậu ấy đang ngủ, Ron tìm thấy lọ thuốc ức chế – thứ bảo vệ omega trước kỳ phát tình. Cầm lọ thuốc nhỏ trong tay, Ron nhận ra đây là cơ hội trời ban. Nếu Harry không thể sử dụng thuốc… nếu cậu ấy rơi vào kỳ phát tình mà không có gì bảo vệ, Ron sẽ là người duy nhất ở bên.
Cậu cất giấu nó ở một nơi mà Harry không thể tìm thấy.
Kỳ phát tình ập đến bất ngờ hơn Harry nghĩ. Cậu bồn chồn lục tung mọi thứ trong phòng, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng khi không tìm thấy lọ thuốc quen thuộc. Nỗi lo sợ xâm chiếm tâm trí cậu. Nếu không có thuốc, cơ thể omega của cậu sẽ trở nên yếu đuối trước bất kỳ alpha nào ở gần.
Không còn cách nào khác, Harry quyết định trốn vào Phòng Cần Thiết – nơi cậu tin rằng có thể bảo vệ mình qua đêm nay. Nhưng cậu không biết, một cái bóng âm thầm đi theo sau mình.
Cánh cửa Phòng Cần Thiết khép lại, và Harry gục xuống giữa căn phòng yên tĩnh, hơi thở dồn dập. Cơ thể cậu bắt đầu tỏa ra mùi hương ngọt ngào của bánh táo, báo hiệu kỳ phát tình đã thực sự bắt đầu.
Nhưng trước khi cậu kịp cảm thấy an toàn, cánh cửa bật mở.
“Ron?” Harry hét lên, hoảng sợ khi nhìn thấy người bạn thân bước vào. “Cậu làm gì ở đây? Đi ra ngoài ngay!”
Ron không đáp lời. Đôi mắt xanh của cậu ánh lên vẻ điên dại, và cơ thể alpha của cậu tỏa ra một làn sóng hormone mạnh mẽ, mùi hương đặc trưng – gỗ đàn hương hòa quyện với mùi khói ấm – tràn ngập không gian.
Harry lùi lại, nhưng cơ thể cậu đã bắt đầu run rẩy, mất kiểm soát trước hormone của alpha.
“Harry,” Ron cất giọng khàn đặc, bước từng bước chậm rãi về phía cậu. “Em là của tôi. Chỉ của tôi. Và tôi sẽ khiến em hiểu điều đó.”
“Không! Ron, làm ơn…” Harry lắc đầu, nước mắt tuôn rơi. “Chúng ta là bạn mà! Làm ơn, đừng làm vậy!”
Nhưng lời van xin của Harry chỉ khiến Ron cười.
“Bạn ư? Không, Harry. Em là định mệnh của tôi. Tôi sẽ không để em rời xa tôi.”
Ron không chần chừ nữa. Cậu siết chặt Harry trong vòng tay, cúi xuống cắn mạnh vào tuyến thế trên cổ cậu ấy.
Cơn đau ban đầu khiến Harry hét lên, nhưng nó nhanh chóng bị thay thế bởi một cảm giác lạ lẫm. Tuyến thế của cậu giờ đây mang dấu ấn của Ron, và theo bản năng, cơ thể omega của cậu bắt đầu khuất phục trước alpha đã đánh dấu mình.
Ron giam cậu lại trong cơn cuồng loạn, cơn phát tình của cả hai hòa quyện. Harry khóc, nhưng dần dần, cậu không còn sức để chống cự.
Khi tất cả kết thúc, Harry nằm bất động trong vòng tay Ron, hơi thở yếu ớt. Mùi bánh táo ngọt ngào vẫn thoang thoảng trong không khí, nhưng nó đã bị áp đảo bởi mùi hương của Ron – mùi hương đánh dấu chủ quyền.
Ron mỉm cười, ánh mắt đầy thỏa mãn khi vuốt nhẹ mái tóc bù xù của Harry. “Giờ em là của tôi, Harry. Không ai có thể cướp em khỏi tôi nữa.”
Cậu cúi xuống hôn lên trán Harry, ôm chặt cậu như thể sợ rằng chỉ cần buông ra, cậu ấy sẽ biến mất.
Harry không trả lời. Cơ thể cậu đã kiệt sức, tâm trí bị chiếm giữ bởi dấu ấn alpha. Ron biết rằng không bao lâu nữa, Harry sẽ hoàn toàn khuất phục và yêu cậu. Và sớm thôi, cậu sẽ mang trong mình đứa con của Ron.
Và đó chính là điều cậu luôn mong muốn – một gia đình trọn vẹn với người cậu yêu.
Hogwarts bên ngoài vẫn yên bình, không ai hay biết rằng trong căn phòng kín đáo, định mệnh của Harry Potter đã bị thay đổi mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro