
Chập 19: Trận Quidditch Thế giới
Sau khi sắm sửa xong, Harry theo Tom trở về nhà nghỉ. Cậu vừa định thả người xuống giường thì giọng nói trầm thấp vang lên.
" Hôm nay chúng ta sẽ rời khỏi đây " Tom không nhìn cậu mà chỉ thản nhiên khoác áo vào, động tác dứt khoát như thể đã quyết định từ lâu.
" Dạ? " Harry vừa trèo lên giường lập tức quay đầu lại, ánh mắt đầy ngạc nhiên.
Tom không trả lời ngay. Hắn chỉ vung nhẹ đũa phép, lập tức tất cả hành lý trong phòng tự thu nhỏ lại, lơ lửng trong không trung rồi gọn gàng chui vào một chiếc vali.
" Lại đây, ta sẽ đưa ngươi đi xem một trận đấu " Hắn ngoắc tay, không cần nhấn mạnh nhưng lại có một sức hút khó cưỡng.
Harry thoáng do dự, rồi nhanh chóng nhảy xuống giường vội vã xỏ giày.
Tom lấy đôi găng tay da ra chậm rãi đeo vào, sau đó liếc nhìn sang Harry. Hắn nhấc chiếc áo khoác đặt trên sofa rồi khẽ vung tay, áo khoác tự động phủ lên vai cậu một cách ngay ngắn.
" Nắm lấy " Bàn tay Tom đưa ra trước mặt. Harry hơi ngớ người, nhưng rồi vẫn đặt tay mình vào bàn tay hắn.
Tom không nói thêm gì, hắn thò tay vào túi lấy ra một viên đá thô xù xì. Một câu thần chú vang lên, và ngay sau đó mọi thứ chao đảo.
Cảm giác như có một bàn tay vô hình giật mạnh lấy Harry, kéo cậu lao đi giữa hư không. Không khí xung quanh vặn vẹo, áp lực đột ngột ập tới khiến cậu không thể thở nổi.
Rồi, trong chớp mắt mọi thứ lặng im.
.
.
Cảm giác như bị kéo giật mạnh về phía sau, mọi thứ xung quanh Harry bỗng trở nên mờ ảo và xoáy tròn như một dòng chảy vô hình. Tim cậu đập thình thịch, chân tay vô thức siết chặt lấy bàn tay đeo găng của Tom.
" Bịch! " Hai người đột ngột đáp xuống một nền đất cứng. Harry hơi loạng choạng, nhưng may là Tom vẫn giữ chặt cậu không để cậu ngã xuống.
Cậu ngước lên, tròn mắt nhìn xung quanh. Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khác biệt so với thành phố sầm uất mà họ vừa rời đi.
Trước mặt họ là một khu trại rộng lớn, trải dài trên một cánh đồng bát ngát. Những chiếc lều đủ màu sắc, đủ kích cỡ xếp san sát nhau, một số lều thậm chí được phù phép để trông hoành tráng hơn cả một ngôi nhà.
Xa xa, một sân vận động khổng lồ hiện ra, lơ lửng trong không trung với những lá cờ bay phần phật. Từng đoàn phù thủy mặc áo chùng nhiều màu sắc đi lại tấp nập, không khí tràn ngập sự phấn khích và náo nhiệt.
" Đây là đâu ạ? " Harry không dấu được sự kinh ngạc trong lời nói.
" Trận chung kết Quidditch Thế giới " Tom trả lời, giọng điềm nhiên nhưng ánh mắt ẩn chứa một tia hứng thú.
Quidditch Thế giới?!
Harry quay ngoắt lại nhìn sân vận động hoành tráng kia, mắt sáng rỡ.
Đây là môn thể thao mà cậu mới chỉ được nhìn qua một đoạn phim ngắn trên màn hình cửa hàng, vậy mà giờ lại có thể trực tiếp đến xem một trận đấu thực sự?
Harry phấn khích đến mức suýt nữa nhảy cẫng lên, nhưng ngay sau đó cậu nhận ra một điều.
" A... Anh ơi, mình có vé không? " Harry quay sang hỏi nhỏ hắn.
" Ngươi nghĩ ta đưa ngươi đến đây mà không chuẩn bị gì à? " Tom nhếch môi cười với cậu.
Harry thở phào nhẹ nhõm, cậu gật gật đầu sau đó lại tò mò quan sát xung quanh.
Mọi thứ đều mới lạ và kỳ diệu.
Có một gia đình phù thủy đang dựng lều, nhưng thay vì dùng tay, họ chỉ vung đũa phép một cái và cái lều tự động bung ra. Một nhóm phù thủy nước ngoài mặc áo chùng thêu họa tiết kỳ lạ đang trò chuyện bằng một thứ tiếng mà Harry không hiểu. Xa hơn nữa, một đứa trẻ phù thủy đang chơi với một chiếc chổi nhỏ, lơ lửng cách mặt đất khoảng nửa mét.
Harry cảm thấy một chút gì đó kỳ diệu trong không khí, như thể nơi này thực sự là một thế giới phép thuật thuần túy, không hề giống với cô nhi viện bé nhỏ của cậu.
" Đi thôi " Tom lên tiếng nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Harry, dẫn cậu bước về phía những chiếc lều.
.
.
Xung quanh có khá nhiều người, khiến việc di chuyển với Harry trở nên khó khăn.
Cậu không quen với những nơi đông đúc như thế này...từ nhỏ đã bị nhốt trong bốn bức tường của cô nhi viện, làm gì có cơ hội để chen chúc giữa biển người thế này?
Không gian rộng lớn và những dòng người liên tục lướt qua khiến cậu cảm thấy chóng mặt, mất phương hướng. Và đương nhiên, chuyện gì đến cũng phải đến.
Đi được nửa đường, cậu đã lạc mất Tom.
" .... " Harry
Harry lặng người đứng giữa đám đông tấp nập, mắt nhìn dòng người đi qua rồi lại đi lại, cảm giác hoang mang lan dần trong lồng ngực.
Cậu chưa từng được Tom chỉ bảo phải làm gì trong tình huống này, nên chỉ có thể cuống quýt đi loanh quanh cố tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Nhưng càng tìm, cậu càng hoang mang. Người qua kẻ lại, ai nấy đều khoác lên mình những bộ trang phục kỳ lạ, sắc màu rực rỡ đan xen khiến Harry cảm thấy hoa cả mắt. Những tiếng cười nói, những mùi hương lạ lẫm, và những lá cờ phần phật bay trong gió...tất cả dường như càng làm cậu thêm rối trí.
" Ouch! " Chưa kịp nhận ra chuyện gì xảy ra, Harry đã ngã ngửa về phía sau.
Cậu vừa lơ đễnh bước đi, vừa không ngừng ngoảnh đầu tìm kiếm, nên chẳng may đụng trúng ai đó. Lực va chạm không lớn nhưng cũng đủ khiến Harry mất thăng bằng. Cậu nhắm tịt mắt lại, chuẩn bị tinh thần để lưng mình tiếp xúc với mặt đất cứng rắn.
Nhưng...
Một bàn tay vươn ra, nhanh như cắt nắm lấy cánh tay cậu, kéo cậu lại trước khi cậu ngã dập mông xuống đất.
" Em không sao chứ? " Một giọng nói trầm ấm vang lên, mang theo sự quan tâm tự nhiên không chút gượng ép. Harry nghe thấy liền ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh lá chạm phải một ánh nhìn đầy thú vị.
Người vừa giúp cậu là một chàng trai trẻ trung và cuốn hút. Anh có mái tóc nâu sáng được chải gọn gàng nhưng vẫn có chút bồng bềnh tự nhiên, tạo cảm giác phóng khoáng. Đường nét gương mặt hài hòa, sắc sảo, với đôi mắt sáng và sâu, ánh lên chút tinh nghịch nhưng cũng đầy suy tư.
Làn da anh ta trắng mịn, gần như phát sáng dưới ánh nắng chiều len lỏi qua những tán lều. Đôi môi mỏng hơi nhếch lên một nụ cười nhẹ, vừa dịu dàng vừa bí ẩn.
Anh mặc một chiếc áo len màu vàng nâu ấm áp, phối với áo khoác nhẹ tông trung tính. Sự kết hợp đơn giản nhưng có gu, toát lên phong thái vừa thư thái, gần gũi, lại mang chút xa cách đầy cuốn hút.
Harry chớp mắt.
Có vẻ… đây là một người dễ gần?
---------------------------------------
T/g: Đoán đi mọi người, ai xuất hiện chập sau nào =)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro