Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Ấm áp.

Buổi sáng tinh mơ, khi Mặt Trời còn đang ngủ nướng ở bên kia Trái Đất thì có một con người theo thói quen thường ngày thức dậy.

Và đó không ai khác là Harry của chúng ta đây rồi!!!

Từ từ ngồi dậy, xoa xoa con mắt vẫn chưa kịp nhìn rõ cái sự tình gì, nhưng Harry cảm thấy bản thân hình như đã quên một cái gì đó.

Là cái gì nhỉ?

À nhớ rồi!
.

.

.

.

.

Ngủ quên chứ còn cái gì nữa!!!

Oáp ~...

Khẽ đánh một cái ngáp nhè nhẹ, Harry nhìn về phía vị giáo sư đang ngồi dựa vào ghế ngủ đối diện giường kia.

Harry có chút thắc mắc, giường thì rộng cậu thì nằm không chiếm diện tích, sao vị giáo sư này vẫn chọn ngủ trên ghế chứ không phải ngủ trên giường? Không thích ngủ với cậu hay chỉ thích ngủ một mình?

Bỏ qua câu hỏi trong đầu, Harry im lặng xuống giường, thay quần áo xong rồi, Harry liếc nhìn về phía vị giáo sư nào đó đang ngủ như chết từ nãy giờ.

Nghĩ nghĩ cái gì đó, Harry lấy cái chăn trên giường đắp cho Snape vì sợ giáo sư quy tiên vì bị cảm lạnh, khi tới gần Harry cảm thấy có thoang thoảng mùi dược vô mộng.

Harry liền có chút hiểu rõ.

Thì ra vị giáo sư này chế dược vô mộng cho cậu quá nhiều, thế nên trong quá trình điều chế sẽ hít nhiều mùi độc dược này, cộng thêm việc mệt mỏi lâu ngày nên vị giáo sư đây mới lăn đùng ra ngủ như chết thế này.

Giáo sư à, ngài điều chế dược vô mộng gì lắm vậy?

Cậu có cần đâu! Lượn đêm thì cần dược vô mộng làm gì!!!

Đang trong quá trình điều chế mà ngủ quên là nổ téc mặt như chơi đó!!!

Cơ mà những lời này cậu không dám nói với giáo sư đâu😂, nhỡ thành nguyên liệu điều chế độc dược của giáo sư là chết á. Gan cậu chỉ to tùy từng lúc thôi.

Xoa xoa cái quầng thâm đã nhạt đi rất nhiều ở dưới mắt, Harry cảm thấy bản thân cũng phải nên nghỉ ngơi một chút, không là mọi người sẽ lo lắng như ngày tận thế đến rồi ấy.

Pha một tách trà cho giáo sư, thêm một cái bùa giữ ấm cùng một tờ giấy ghi chú, Harry liền rời khỏi hầm.

Khẽ chọt Medusa đang ngủ trên cửa, Harry nói:

{ Medusa, mở cửa cho ta. }

Thanh âm tê tê đến lạnh người, một thứ quen thuộc của loài rắn, Xà ngữ. Medusa đang mơ màng cũng theo bản năng trả lời:

{ Được rồi, ta.... }

Nhưng sau đó nó chợt giật mình, kích động hỏi:

{ Ngươi có thể hiểu được tiếng nói của ta? Ôi trời, cuối cùng cũng có người có thể truyện với ta rồi, ngươi không hiểu nỗi cô đơn hàng trăm năm qua của ta đâu... }

{ Được rồi ta biết nỗi niềm của ngươi. Đừng kích động. }

Này này đừng có vẫy đuôi lung tung thế chứ!!! Nhỡ đập trúng cửa hầm thì sao!!! Độ vang có thể tới thẳng đến phòng hiệu trưởng đó!!! Cậu không muốn phiền phức.

{ Được rồi, bây giờ ta phải trở về bệnh thất. Khi nào rảnh ta sẽ tới nói chuyện với ngươi. }

Nếu không nhanh thì số lượng câu hỏi của bà Poppy sẽ tăng gấp đôi mất!!!

{ Được rồi, ngươi nhớ đấy nha. }

Medusa sụt sùi nói, sau đó cũng mở cửa hầm cho Harry.

Bước nhanh về phía bệnh thất nhưng cũng phải né tránh các cuộc tuần tra của con mẹo Norris. Harry nhìn thời gian, cũng tầm bốn giờ, bà Poppy chắc chưa dậy.

Bước vào bệnh thất, thay quần áo, Harry không có việc gì để làm nên vẫn tiếp tục an nhàn ở trên giường đọc sách.

Tự nhiên không khí quá yên bình, Harry cảm giác mấy ngày nay mình đã quên cái gì đó.

Là cái gì nhỉ?...

À nhớ rồi!

Hệ thống, bài tập thể dục buổi sáng của mi đâu rồi?_ chả lẽ lúc cậu không để ý Mặt Trời đã biến thành hình quả sầu riêng???

•• Ha ha...tui hết chữ rồi. _ hệ thống cười gượng nói. Nó không thể thư thả nhẹ nhàng như Harry, cùng đùa với cậu như trước được.

Kể từ lúc ngừng hết tất cả các nhiệm vụ chính tuyến và phụ tuyến để thực hiện chỉ thị của Merlin đề ra, nó đã gần như chết đứng khi nghe những điều Merlin nói, bởi thế nó biết rõ tính nghiêm trọng của cuộc chiến sắp tới.

Cuộc chiến của các vị thần...

Trong khi đó...

Kẻ bắt buộc phải tham chiến...lại không phải là một vị thần...

Vừa nghe thôi đã biết sự chênh lệch đến mức nào rồi...

Con hệ thống chỉ có thể giúp đỡ hết mức có thể kẻ tham chiến...và sẽ không có vị thần nào khác trợ giúp cho cuộc chiến này...

Bất công cùng sự áp đặt với sứ mệnh...

Đó là cái uy quyền của bề trên...

Không thể chối cãi...

.

.

.

.

.

Sự im lặng bất thường của con hệ thống, Harry biết.

Cậu biết trong cuộc chiến, kẻ đối địch là một vị thần, còn cậu là kẻ duy nhất tham chiến chỉ là một con người bình thường.

Sự chênh lệch đẳng cấp...

Dù đoán cũng sẽ biết ai thắng ai thua...

Nhưng...

Harry vẫn bình tĩnh...bình tĩnh đến lạ...

Vì cậu không sợ chết, cũng không luyến tiếc, càng không đau lòng cho bất cứ thứ gì... Ít ra là trong thời điểm hiện tại...

Từ cái lúc dung hợp linh hồn hoàn thành, cho cậu cảm xúc của chính mình...và đa số cảm xúc đó là của Namae...

Cho nên không còn gì quan trọng với cậu nữa... Kể cả là ông Ben... Kể cả là Nia...

Harry đặt tay lên trán, nở nụ cười trầm thấp khiến người ta lạnh người, kể cả con hệ thống.

Ha ha ha ha....

Hệ thống à...ngươi quên ta nói cái gì trước đây sao?...

Cuộc chiến sắp tới... Một chút ta cũng không để tâm... Đừng áp đặt cái sự bất công đó lên người ta...

Trước ta là Namae... Kẻ vô tình...

Giờ ta là Harry... Cùng con ác quỷ trong người...

Và chính bản thân ta... Đã vốn là một con ác quỷ chi phối cảm xúc...

Kể cả chính bản thân ta...

Cho nên... Đừng bỏ ngoài tai những lời nói của ta...

Nó không phải là lời nói suông đâu...

.

.

.

.

Ha ha ha....

.

.

.

- Ngươi hiểu ý ta chứ...hệ thống?

• ...Tôi đã hiểu.

Hệ thống cười khổ.

Mọi người cứ nghĩ Harry là nhân vật chính...

Mà quên rằng cậu ta không nhất thiết phải là anh hùng...

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Cảm xúc của con người, mỗi người mỗi khác... Đó là sự phân tách đặc biệt...

Khi bên Harry có vẻ là bình yên trong cơn bão ngầm, thì Snape, người lại nhận sự ấm áp và nhẹ nhàng đến khó tả...

.

.

.

Snape thức dậy từ trong giấc ngủ mà hắn cho là một sự yên lặng đặc biệt...

Bình thường, Snape cảm thấy xung quanh thật yên lặng, lạnh lẽo và cô độc, dù là bình thường hay đã chìm vào giấc ngủ.

Nhưng hôm nay thật khác lạ.

Snape đau đầu vì tư thế ngủ không đúng, đứng lên đi làm vệ sinh hàng ngày thì có tiếng vật gì rơi xuống.

Snape nhìn xuống, đó là một cái chăn.

Như chợt nhớ ra cái gì đó, Snape nhìn về phía giường trống trơn, Harry không biết đã đi từ lúc nào.

Bên cạnh có một cái bàn, trên đặt một tách trà tỏa hơi nóng nhè nhẹ cùng một tờ giấy nhỏ.

" Chào giáo sư, chúc ngài một buổi sáng tốt lành. Thực xin lỗi khi rời khỏi hầm khi chưa thông báo với ngài, con cần về bệnh thất, bà Poppy chắc đang lo lắng.

P/S: Sao ngài không thử một tách trà nóng mỗi sáng nhỉ? Nó tốt hơn ly cà phê bình thường của ngài đấy.

Harry. "

Đặt lại tờ giấy lên bàn, cầm tách trà ngồi lên ghế salon, yên lặng nhấp một ngụm trà trong tách trà bốc khói nhè nhẹ.

Bạc môi khẽ cong lên, Snape nở một nụ cười nhè nhẹ.

Đã lâu rồi hắn chưa có cảm giác này... Hoặc là hắn chưa từng có cảm giác này...

Vẫn yên tĩnh nhưng không còn quá lạnh lẽo nữa.

Vẫn một mình nhưng không còn cô độc nữa.

Tuy không gần kề... nhưng lại cho hắn một giấc ngủ bình yên hiến có.

Tuy lạnh lẽo... nhưng vẫn cho hắn cảm giác ấm áp đến kì lạ.

Tuy chỉ có một tách trà... nhưng khiến cho hắn không còn cái sự mệt mỏi của buổi đêm.

Và tuy công việc rất nhiều... nhưng hắn vẫn còn có tâm trạng ngồi đây thưởng trà.

Một sự nhàn nhã khó thấy trên một con người bận rộn như hắn.

Nhìn lá trà màu xanh trôi một cách chầm chậm, giống như sự bình tĩnh trong mọi tình huống của kẻ nào đó, Snape âm thầm thở dài.

Một thằng nhóc thật kì lạ... Và cũng thật phiền phức...

Đặt tách trà đã cạn đáy lên bàn, Snape bắt đầu công việc thường ngày với một tâm trạng tốt hơn bình thường. Sau khi đánh một cái T đỏ chói trong bài luận văn của Gryfindor, Snape chợt nghĩ.

Có lẽ...trà là một ý tưởng không tồi...

.

.

.

.

.

.

.

.

Hết rồi 😂.

Sức mạnh của cộng đồng mạng khiến tui đây phải khiếp sợ 😂, hôm qua đăng thông báo mà hôm nay một phát hơn chín chục cái bình chọn rồi 😂.

Thế là không thể thất hứa, đăng luôn cái chương còn đang dở dang này.

Harry bên này thì nhàn vl, còn Tanjiro bên kia thì... 😂 ái chà chà...tội nghiệp nhưng không phải lỗi của tui¯\_( ͡° ͜ʖ ͡°)_/¯.

Chương sau sẽ có một nhân vật mới xuất hiện, mọi người đoán đó là tốt hay xấu?

1725 từ.

Đã đăng tải: 12/8/2020.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro