Chương 17: 'Dê...già'?!?
Thông báo: đây là chương hàng thật không phải hàng hụt và đã đã có chứng chỉ xác nhận của Wattpad trước khi bạn đọc được thông tin này.😂
Còn nữa, đừng để ý cái tên chương... Đặt bừa đấy😂...
........
.
.
.
Hầm của Snape chẳng khác gì hàng tuần Harry tới lấy thuốc, lạnh lẽo và toàn mùi độc dược nhưng kì lạ là nó lại dễ ngửi hơn mùi độc dược!!! Đây là cái điều vô lý sau khi Harry nếm một đống mùi trứng thối và nhựa cóc trong đơn thuốc hàng tuần.
Sau khi cho Harry một cái bùa chú kiểm tra toàn thể và bắt cậu nốc vài chai 'thuốc trừ sâu', Snape liền bảo Harry tháo băng để kiểm tra con mắt bên phải.
Nó chẳng thay đổi, vẫn xấu xí và ghê sợ người nhìn như vậy. Harry có thể cảm giác được tay Snape có chút run rẩy khi chạm vào nó.
Sau đó Snape liền lấy ít độc dược và dược liệu thoa lên chỗ mắt phải, cảm giác mát mẻ khiến Harry có cảm giác thoải mái, đồng thời cũng cảm thấy một chút run rẩy đến từ bàn tay đang khắc họa từng đường nét của con 'quái vật' trên mặt mình. Harry không nói gì, khẽ nhắm mắt.
Snape âm thầm nhìn Harry, quan sát sự thay đổi trên khuôn mặt cậu, tiếc thay, chẳng có gì hết, vẫn bình tĩnh như vậy.
Cái biểu cảm này là thứ Snape ghét nhất từ Harry, đặc biệt là trong những lúc nguy hiểm, nó có thể bình tĩnh giải quyết mọi thứ, xong rồi chẳng quan tâm gì đến bản thân hoặc đôi lúc xử lý rất sơ sài.
Hắn biết nó đã chịu đựng những gì, thậm chí đổi lại là bản thân, hắn sớm đã tự tử...vì vậy mà bây giờ hắn không thể đưa ra bất kỳ lời khuyên nào, như thể nó vô dụng với thằng nhóc này vậy.
Dù thế, trong những ngày ở chung, Snape đã nhận ra một điều khiến hắn rất đau đầu.
Hắn không thể nhìn thấu được cảm xúc của Harry, hay nói đúng hơn, thằng nhóc này che dấu cảm xúc quá giỏi!!!
Hắn không biết nó đã có những cảm xúc gì khi đến đây, đến với Hogwarts, gặp những con người, những con người quan tâm nó thật sự... Nó có động lòng hay không? Hay vẫn còn sự đề phòng cùng cảnh giác?
Nhưng nghĩ lại chuyện vừa mới xảy ra, cuộc tập kích vừa nãy, khả năng né tránh một cách điêu luyện, tốc độ phóng bùa chú trôi chảy và thuận lợi, chứng tỏ Harry đã từng được huấn luyện rất nhiều, kể cả về việc bùa chú, lời nguyền không thể tha thứ...nó sử dụng rất thành thạo...
Tuy vậy, để có thể né tránh được một cuộc tấn công bất ngờ... Thằng nhóc này chắc chắn đã luôn trong tình trạng cảnh giác...
- Này Potter...
Snape buộc miệng hỏi, tuy có chút cứng nhắc, nhưng đây là câu hỏi mà hắn muốn biết câu trả lời:
- Ta không hiểu tại sao..trong bất kỳ thời điểm nào...ngươi vẫn có thể bình tĩnh như vậy?
Harry mở mắt nhìn con người đối diện, có chút khó hiểu với sự khác lạ của Snape, con ngươi màu xanh như đang nghĩ gì đó và chợt lóe lên tia sáng, linh động như vừa tìm thấy một trò chơi thú vị, Harry vui vẻ trả lời:
- Vì em là một nhà tiên tri~ một nhà tiên tri tài năng~ không thể đoán trước tương lai nhưng có thể đoán ra kết quả sẽ phải gặp~ có bao nhiêu kết quả? Khinh bỉ và chê cười? Sợ hãi và ghét bỏ? Hay là một phương án khác nhỉ? Chẳng sao cả~ chẳng sao cả~... vì biết trước rồi mà, bình tĩnh đón nhận thôi ~... - khẽ cười đưa ra một câu trả lời, giọng điệu khẽ ngân nga, thêm vài phần đùa cợt khiến nó có thêm chút gì đó... giả dối.
Harry vẫn bình tĩnh như vậy, nhưng hiện giờ có thêm một chút gì đó thật trẻ con, một loại biểu cảm lần đầu tiên Snape thấy trên khuôn mặt của thằng nhóc này, không giống cái biểu cảm như được lập trình hàng ngày, bình tĩnh xa cách như mấy kiểu của bọn quý tộc.
Ánh mắt của Snape nhìn Harry có chút xa xăm, tuy vậy vẫn không ngừng châm chọc Harry theo thói quen:
- Hừ...như một lũ Gryfindor tự đại...
Không bận tâm ánh mắt của Snape, Harry cười cười, hỏi:
- Giáo sư, ngài thấy câu trả lời của em có bao nhiêu 'phần' là giả dối?
Snape im lặng một hồi, khẽ hừ lạnh không nói gì.
- Nếu ngài có gì khuất mắc, ngài có thể hỏi, em sẽ trả lời. - tất nhiên, tùy từng câu hỏi sẽ có bao nhiêu 'phần giả dối' trong từng câu trả lời.
Và hình như... chính bản thân cậu cũng đang đặt ra từng câu hỏi cho những người xung quanh...
Cơ mà...chỉ là trắc nghiệm thôi...
Thời gian còn dài...để công bố phần tự luận...
.
.
.
.
.
.
.
.
Snape không nói gì, hắn không rõ suy nghĩ trong con ngươi phỉ thúy đối diện kia.
Sau một hồi im lặng, Snape khẽ hỏi, ngắn gọn và nghiêm túc:
- Ngươi thấy...Hogwarts thế nào?
Harry cười cười, cũng giống Snape, trả lời một câu ngắn gọn và 'nghiêm túc', nhưng đầy ẩn ý cùng hàm ý:
- Nửa tin nửa ngờ.
Mọi người thật sự đối tốt với cậu, nhưng họ đối với cậu chỉ là 'nửa tin nửa ngờ', cậu không phải một đứa trẻ, có thể tin tưởng hoàn toàn tuyệt đối.
Trắc nghiệm còn đang dang dở, tự luận hiện là một biển sương mù...
Trong một vài tình huống, hành động và sự quyết định chính là câu trả lời.
Thế nên...mới có câu...
Không cần quá vội vã để kết luận mọi thứ...
Đúng không?...
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Snape không nói gì, vẫn tiếp tục công việc của mình, đôi khi thằng nhóc này luôn nói mấy câu như vậy, ngắn gọn nhưng có thể hiểu theo nhiều góc độ khác nhau, thật khó để tìm ra câu trả lời chính xác.
Băng bó xong xuôi, Snape liền căn dặn, chiều mai tới hầm để thay băng. Harry cũng không nói gì, gật đầu đồng ý.
Sau đó Snape tiến tới một kệ tủ, lấy ra một chai độc dược, quăng cho Harry, nói:
- Bôi lên người.
Harry không nói gì, biết thân biết phận chuột bạch của mình, như đã là một thói quen, Harry tiếp nhận chai độc dược, vén tay áo lên để thử nghiệm.
Những vết sẹo vẫn thực chướng mắt kinh người, cho dù đã thử hàng loạt độc dược.
Quệt một khối thuốc mỡ màu xanh lóng lánh, bôi đều lên cánh tay. Cảm giác mát lạnh khiến Harry rất thoải mái, dần dần, lấy tốc độ mắt người có thể thấy, mấy vết sẹo nhạt dần, cuối cùng chỉ còn lại mấy vết thâm nhàn nhạt trên làn da tái nhợt, tuy khá mờ nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy rõ.
Harry khẽ thở phào. Từ khi trở thành 'chuột bạch' của giáo sư, cậu đã phải thử thuốc nhiều đến nỗi, cậu nghi ngờ khả năng chế dược của vị vương tử độc dược này.
Chứ sao uống cả đống thuốc trừ sâu rồi, ngoài hại vị giác và đau dạ dày ra thì những cái khác đều không thay đổi gì hết!!!!
Cơ mà đập chết cậu cũng không nói ra đâu. Với cân nặng và chiều cao của cậu đủ nhét vừa vào vạc của giáo sư mà không cần thái đấy!!!!
Giấu nhẹm cái suy nghĩ trong lòng, ngẩng đầu lên định cảm ơn thì phát hiện trong mắt Snape hiện lên vẻ không hài lòng.
Harry khẳng định vị giáo sư độc dược này đã hoàn thiện thứ thuốc này hơn rồi, chỉ để lại chút vết tích ngạt như vậy cũng không vừa lòng sao?
Không để ý tới biểu tình của Snape nữa, Harry dứt khoát ở ngay trong hầm bôi dược, toàn bộ vết thương trên cánh tay đều chỉ còn lại những vết thâm nhàn nhạt, Harry nghĩ nghĩ một chút, sau đó chậm rãi cởi áo.
Snape cơ hồ ngừng thở nhìn đứa nhỏ trước mắt chậm rãi để lộ ra thân thể gần như đầy rẫy thương tích, ngón tay không ngừng run rẩy, Snape khó khăn nhắm chặt mắt mình lại, tự cho mình một cái bế quan bí thuật, miễn cưỡng kiềm chế ma pháp sắp bạo động trong người cùng sát khí trong mắt.
- Giúp em bôi sau lưng được không, giáo sư? - Harry bình tĩnh đứng lên, đưa bình dược trong tay cho hắn.
Phải nói Harry là một con người...vô cùng ngây thơ. Dù đã sống qua hai kiếp người nhưng bản thân cậu ta vẫn không có khái niệm về giới tính, có lẽ cho dù là cởi đồ trước mặt phái nữ chắc chắn Harry vẫn sẽ vô cùng bình tĩnh như vậy!!!
.
.
.
.
.
Snape hít sâu một hơi, nhận lấy bình dược, nâng tay quăng chú ngữ để bảo đảm sẽ không ai đột ngột xông vào, bước tới phía sau Harry, bàn tay to lớn có hơi trúc trắc vén mái tóc dài của Harry ra trước.
Harry im lặng đứng giữa phòng, bàn tay ấm áp sau lưng mang theo sự run rẩy khó nhận ra, độc dược mát lạnh tinh tế bôi lên cơ thể, Snape thả nhẹ hô hấp, khoảng cách gần sát làm cho hắn có thể nhìn rõ hơn mấy vết thương trên người đối diện.
Hắn thậm chí còn có thể nhận ra cái nào là do phỏng, cái nào là do đao chém, cái nào là do roi quất, còn có hằng hà đa số vết khâu chồng chéo lên nhau cùng những vết sẹo kéo dài, hắn còn không biết do cái gì gây ra, chỉ biết đó nhất định là những lần tra tấn nhẫn tâm, như một cuộc huấn luyện của địa ngục. Cả trái tim như bị người bóp chặt, rầu rĩ đau đớn, bế quan bí thuật đang dần mất đi hiệu lực vốn có, cảm giác mọi thứ đang rung lên nhè nhẹ vì bạo động ma pháp, Snape hít một hơi sâu, bình ổn lại cảm xúc trong lòng.
Cảm giác chiếc ghế đang ngồi vừa có chút bất thường, Harry thắc mắc khẽ nhìn về con người phía sau.
Cái cảm giác này... Bạo động ma pháp sao...
Harry khẽ cười cười, một nụ cười đến vô tâm...
Cậu không ngờ vị giáo sư độc mồm độc miệng này cũng có lúc đau lòng đến thế đấy....
Thực thú vị nhỉ?
.
.
.
.
.
.
.
.
Snape vẫn tập trung làm công việc của chính mình, hoàn toàn không biết cảm xúc của bản thân đang dần bị người đối diện nhìn thấu.
Nhìn những vết thương khiến người ta sợ hãi dần biến mất, chỉ còn lại vết tích mơ hồ, nhưng hắn biết vết thương trong lòng thằng nhóc này không thể dùng bất cứ loại độc dược nào chắp lại được nữa, quá khứ là thứ thực khó quên, mà những thứ nó đã mất lại càng không thể nào tìm về được.
Quần áo trên người Harry cơ bản gần như đã cởi xuống toàn bộ, thân thể chồng chất vết thương bại lộ giữa không khí, Snape khẽ nhíu mày, đang tính tăng nhiệt độ lên một chút, một ngọn lửa xanh đột nhiên hiện lên, một nam nhân tóc bạch kim, người mặc trường bào xanh thẫm hoa lệ, tay cầm gậy đầu rắn xuất hiện trong phòng, ngữ điệu mềm mại tao nhã từ tốn đặc hữu của quý tộc vang lên:
- Severus, tôi cần một chút độc...dược...
Âm thanh bỗng im bặt, Lucius nhìn hai người trong phòng, đôi ngươi xanh lam thoáng co rút, biểu tình vô cùng không hoa lệ cứng đờ, tầm mắt rơi xuống cơ thể đầy vết thương chỉ mới bôi dược một nửa của Harry.
Snape theo phản xạ cầm lấy áo choàng đen bao lấy Harry, ôm cậu vào lòng, ánh mắt âm lãnh đến phát hỏa nhìn thẳng vào vị nam nhân bạch kim đối diện:
- Lucius Malfoy, cái đầu rơm rạ của cậu chỉ để trưng sao? Gia tộc của cậu rốt cuộc cũng bị phá sản tới nỗi phải làm bạn với cự quái? Tôi đã nói không có việc thì đừng có tới đây, lỗ tai cậu bộ nhét cỏ mang cá trong đó sao?
Cơ thể trong lòng vô cùng lạnh lẽo, tuy biết rằng đây là một điều hiển nhiên, nhưng Snape vẫn không khỏi ôm chặt hơn một chút, dù biết rằng nó chẳng thể cho đứa trẻ trong lòng một chút hơi ấm nào cả.
Lucius cười khổ một tiếng, làm động tác đầu hàng giơ gậy lên:
- Xin lỗi, Severus, tôi chỉ là cần chút độc dược của cậu. - Nói xong y còn chớp mắt trêu ghẹo - Tôi cũng không biết cậu có sở thích này với học sinh của đó.
Snape nghe vậy liền gần như rít gào nói:
- Cậu nghĩ tất cả mọi người đều là ngựa đực tinh trùng thượng não như cậu sao? Đầu cậu đầy thứ dơ bẩn như vậy, tôi hẳn là nên cho cậu một bình độc dược để cái đầu đầy thứ phóng đãng cậu trực tiếp mục nát luôn.
Harry cười khổ trong lòng, chống cánh tay Snape bình tĩnh nhìn về phía người đàn ông tóc bạch kim thành thục gợi cảm kia, thản nhiên giải thích:
- Thưa ngài Malfoy, có lẽ ngài đã hiểu lầm rồi, giáo sư chỉ là đang giúp tôi bôi dược thôi.
Như chợt nhớ ra cái gì đó, để cho thêm vui không khí, Harry đặt tay lên miệng, làm ra vẻ ngạc nhiên, khẽ cười, câu nói mang hàm ý trêu đùa:
- Hay là ngài vô tình tới đây để có thể nhìn được những thứ 'cần thấy'?
Harry âm thầm lôi cái tội danh 'có ý đồ với trẻ em dưới 18 tuổi' hồi chương 7 ra, mặc dù chẳng biết phải 'làm cái gì' mới có được cái tội danh đó, mà thôi...cứ lôi ra trêu chọc vị gia chủ bạch kim này đã.
Có vẻ Harry không biết mình vừa gây ra một 'ấn tượng hoàn mỹ' cho hai con 'dê già' ở trong hầm này.
Hiện tại cậu đang được Snape bế theo kiểu 'công túa', cái áo chùng đen mà giáo sư mới nãy dùng để bao quanh Harry, không biết là cái lý do khỉ ho gò gáy nào tác động, cái áo chùng trượt xuống một chút để lộ ra bờ vai và xương quai xanh tinh xảo, mái tóc dài đổ xuống, hòa cùng màu đen của áo chùng làm nổi bật làn da trắng nõn cùng một nửa khuôn mặt như một kiệt tác của các vị thần.
Cộng thêm cái điệu cười cùng câu nói mang hàm ý trêu chọc, Harry trong mắt hai con 'dê già' không khác gì một con rắn nhỏ xinh đẹp, tuy ngây thơ nhưng vô cùng xảo quyệt và....gợi cảm.
- Khụ...khụ...
Lucius khẽ ho vài tiếng, xoay người che dấu cái vành tai đang đỏ lên bất thường. Snape cũng vô cùng phối hợp, xoay người trực tiếp ôm Harry vào phòng ngủ, tiếp tục âm thầm cho mình một cái bế quan bí thuật.
Snape mặc kệ Lucius nghĩ gì, trừng mắt nhìn đứa trẻ trong lòng một cái, đừng có trưng ra cái biểu tình...gợi cảm như thế trong cái tình huống này có được không?? Hắn không biết Lucius sẽ có cái ý nghĩ đen tối gì với thằng nhóc này đâu!!!
Harry-người bị Snape trừng: có chuyện gì đang xảy ra? Sao không khí im lặng vậy?
Hoàn toàn là cái biểu tình 'ngây thơ vô tội', 'chả hiểu sự đời đang diễn ra cái chuyện quái gì'. Snape thấy vậy cũng chỉ có thể câm lặng, không thể trách móc được cái gì.
Ôm Harry trực tiếp đi vào phòng ngủ, tấm màn đen rũ xuống sau lưng hắn.
Harry nằm sấp lên giường, Snape nhanh chóng nhẹ nhàng bôi độc dược lên người cậu.
Harry biết rõ còn cố ra vẻ không biết, hỏi:
- Giáo sư, ngài với ngài Malfoy là bạn thân à?
Snape có chút cứng ngắc, trầm mặc một hồi mới phun ra một câu: - Đúng.
Sau đó như nghĩ gì đó, Snape bồi thêm một câu: - Nhớ phải đề phòng cái tên đó.
Harry:...hả(・∀・)?
Tuy không hiểu rõ vấn đề nhưng Harry vẫn gật đầu đồng ý, im lặng nằm trên giường, không nói gì nữa.
Không khí lại một lần nữa chìm vào im lặng, một kẻ thì đã quen với im lặng, còn một kẻ thì lại hưởng thụ sự im lặng đó.
Cảm giác từng vết sẹo trên làn da tái nhợt kia đang dần biến mất, nhưng sự lạnh lẽo nơi đầu ngón tay thì không, đột nhiên Snape buộc miệng hỏi một câu:
- Tại sao...ngươi luôn lạnh lẽo như vậy?
Chợt giật mình vì câu hỏi, cảm giác bản thân càng ngày càng có gì đó bất thường, nhưng cuối cùng, Snape vẫn không để tâm đến sự bất thường đó.
Harry có chút ngạc nhiên, không hiểu vì sao hôm nay vị giáo này lại nói nhiều hơn thường ngày, nhưng cậu vẫn vui vẻ trả lời:
- Vì em là một cậu bé tuyết ~ em sống với tuyết em ở cùng tuyết ~ thế giới em từng sống cũng từng là tuyết~ vì em là tuyết nên em cũng lạnh lẽo như tuyết~ cái lạnh thật thân thuộc làm sao~ em là tuyết, cái giá lạnh của mùa đông ~ em là tuyết, là cái lạnh nhàn nhạt của cô đơn, là sự lạnh lẽo của lòng người... Tuyết, một người bạn thân thuộc và em là tuyết, nên em giống nó. Một màu trắng thuần, thật đẹp và mong manh nhưng cũng thật đau lòng~
Một giai điệu quen thuộc, hệt như lúc đầu, một câu hỏi quen thuộc:
- Giáo sư, ngài thấy câu trả lời của em có bao nhiêu phần là thật bao nhiêu phần là giả dối?
Quen thuộc thật... Nhưng có chút khác biệt.... Snape cũng vậy...
- Ta không rõ... - ngươi hỏi làm gì khi ta chẳng thể nào nhìn thấu được ngươi?
- Ồ ~ vậy sao...
Chẳng để ý đến tâm trạng của Snape, Harry nói một câu cho có lệ. Cậu vẫn vô tư đến vô tâm như vậy.
Một câu trả lời nghe thật bình thường nhưng thật lạ lùng khi được nói bởi một con người chuyên gia phun nọc độc này. Harry cũng cảm thấy gan bản thân càng ngày càng to ra thì phải? Thậm chí còn trêu đùa được vị giáo sư này mà.
Cơ mà giáo sư hôm nay thật lạ, vị gia chủ Malfoy kia cũng thật lạ...
Mọi người cũng thật lạ...
Mà chính bản thân cũng cảm thấy là lạ...
Ây da~... thật là đau đầu làm sao~...
.
.
.
.
.
.
.
.
Harry đau đầu, Snape đau đầu, Lucius cũng vậy....
Nhưng mỗi người lại đau đầu vì một tâm trạng khác nhau, trong đó Harry là có vẻ nhẹ nhàng nhất...
Vì...cậu ngủ quên lúc nào không hay!!!
Cơ mà...chẳng đáng để tâm. Harry là vậy mà.
Tự dưng con tác giả cảm thấy số phận thật bất công.
Đều là bạn là bè, cùng ăn cùng uống cùng chung số phận làm xuyên không giả. Trong khi thằng bên này thì vô cùng nhàn nhã, thì thằng bên kia, vô cùng chật vật ngồi chuồng chó, đấu tranh tư tưởng cả ngày lẫn đêm nghĩ cách đứng dậy đòi quyền tự do dân chủ!!!
Thằng bên đây thì nhàn vl...
Thằng bên kia thì khổ vl...
Con tác giả nhìn cảnh này, chỉ có thể âm thầm thở dài, 'đau lòng' phun một câu: Định mệnh an bài... Haizzz~.....
Mời độc giả😁:
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Hết rồi 😁.
I am so sorry vì lỡ đăng nhầm, đang vuốt lên vuốt xuống kiểm tra lỗi chính tả thì vuốt trúng từ 'xuất bản' 😂.
Sau này để nhận biết, các bạn vô thông báo mà thấy chương mới không để tên đề tuổi thì liền biết.... Hàng hụt rồi 😂.... Còn có thì... Lấy tâm trạng như đi quay vé số ý...trúng thì trúng không trúng thì...thôi😂.
Với lại tui có đổi xưng hô một tí cho phù hợp với tình huống truyện nên đừng để ý.
Chương này mục đích duy nhất là làm hài hòa mối quan hệ của Snape và Harry, và tạo ấn tượng cho Lucius, thế thôi, dù sao trong dàn harem có mỗi hai người này là tiến triển chậm nhất nên tui quyết định đẩy nhanh tiến trình, có vài chỗ sẽ hơi khó hiểu, cứ bình luận, tui sẽ giải thích.
Cuối cùng thì...
Chúc mọi người một ngày mới tốt lành!!!
3583 từ.
Đã đăng tải: 8/8/2020.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro