
Allhan - Phần 1
Bầu trời Seoul đêm đó nặng trĩu những giọt mưa nhỏ, từng hạt li ti bám vào cửa kính của phòng tập, làm mờ đi ánh đèn neon rực rỡ từ con phố bên dưới. Tiếng nhạc Hip-hop mạnh mẽ vẫn vang vọng, nhưng đối với Han Jisung, nó chỉ còn là những âm thanh xa xăm, vang vọng trong không gian trống rỗng của tâm hồn. Cậu ngồi lặng lẽ trong góc, nhìn bảy chàng trai còn lại đang say sưa luyện tập.
Felix với những bước nhảy uyển chuyển nhưng đầy năng lượng, Hyunjin với thần thái quyến rũ kết hợp với điệu nhảy hút hồn, Seungmin với giọng hát ấm áp mang lại nhiều cảm xúc mới mẻ, Jeongin đáng yêu nhưng đầy quyết tâm, Changbin với những câu rap mạnh mẽ đem lại những bản nhạc sống động, và Bang Chan, người anh cả luôn dẫn dắt mọi người bằng trái tim nồng nhiệt. Họ là Stray Kids, gia đình của cậu, ước mơ của cậu, và giờ đây, tất cả sắp vụt mất.
Một tuần trước, cơn ác mộng mang tên " Gia đình" đã ập đến. Cha mẹ Han, những người luôn phản đối kịch liệt con đường âm nhạc mà cậu đang theo đuổi, cuối cùng đã đưa ra tối hậu thư. Hiện tại công việc kinh doanh của gia đình cậu đang gặp khó khăn lớn, và họ quyết định đưa Han đến Canada, sống cùng người chú để học quản trị kinh doanh, chuẩn bị cho việc tiếp quản công ty trong tương lai. " Con không có lựa chọn nào khác, Jisung. Đây là trách nhiệm của con," cha cậu nói, giọng nói lạnh lùng và dứt khoát như một bản án đánh thẳng vào cậu. Han đã khóc lóc, đã cầu xin, đã vùng vẫy, nhưng tất cả đều vô ích. Quyết định đã được đưa ra và khó có thể thay đổi.
Việc rời khỏi JYP Entertainment và Stray Kids không chỉ là một sự từ bỏ ước mơ, mà còn là một sự chia lìa đau đớn với những người anh em mà cậu đã gắn bó suốt những năm tháng khó khăn, và đổ biết bao mồ hôi, công sức và nước mắt để được ở gần họ và cùng họ debut.
Han không thể nói với họ sự thật. Làm sao cậu có thể nhìn vào đôi mắt đầy nhiệt huyết của Chan, nhìn vào sự lo lắng của Lee Know, nụ cười rạng rỡ của Felix, hay vẻ mặt ngây thơ của Jeongin mà nói rằng cậu sẽ ra đi? Cậu không muốn họ cảm thấy tội lỗi, không muốn họ nghĩ rằng cậu từ bỏ vì họ không đủ tốt. Cậu muốn họ tiếp tục con đường của mình, chinh phục đỉnh cao, và tỏa sáng rực rỡ như những vì sao trên trời.
Vì vậy, Han chọn cách im lặng. Cậu bắt đầu tránh mặt các thành viên một cách khéo léo. Cậu viện cớ mệt mỏi, bận rộn với việc học để không tham gia các buổi tập cuối cùng. Mỗi khi ánh mắt của Chan đầy lo lắng nhìn về phía cậu, Han lại cúi đầu, cố gắng che giấu nỗi đau đang gặm nhấm trái tim cậu. Cậu biết rằng mình đang làm tổn thương họ, nhưng cậu không còn có lựa chọn nào khác. Đây là cách duy nhất để bảo vệ họ khỏi sự thật tàn khốc, để họ không bị phân tâm, để họ có thể tập trung vào màn ra mắt sắp tới.
Đêm nay là buổi tập cuối cùng của Han trước khi cậu bay. Cậu đã đến sớm, lặng lẽ thu dọn đồ đạc cá nhân trong tủ khóa của mình: chiếc mũ bucket yêu thích, cuốn sổ ghi lời bài hát đã úa màu, và tấm ảnh chụp chung cả nhóm trong buổi đi chơi đầu tiên. Mỗi món đồ đều chứa đựng những kỷ niệm quý giá, và giờ đây, chúng chỉ còn là những minh chứng cho một giấc mơ còn đang dang dở.
" Jisung, em sao vậy? Hôm nay em có vẻ trầm lặng hơn mọi ngày," Chan nói, bước lại gần Han, ánh mắt của anh đầy sự quan tâm. Chan là người nhạy cảm nhất trong nhóm, và Han biết Chan đã nhận ra sự khác biệt trong hành vi của cậu.
" Em hơi mệt thôi hyung. Em nghĩ em cần nghỉ ngơi một chút," Han đã nói dối, giọng nói của cậu hơi nghẹn lại trong cổ họng. Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt Chan, sợ rằng đôi mắt mình sẽ tố cáo tất cả.
" Cố gắng lên, Jisung. Chúng ta sắp ra mắt rồi. Anh biết em đã làm việc rất chăm chỉ để được debut cùng mọi người," Lee Know vỗ vai Han, nụ cười của anh vẫn ấm áp như thường lệ. Lee Know luôn là người ủng hộ Han trong mọi việc, từ những ý tưởng âm nhạc điên rồ nhất cho đến những trò đùa ngớ ngẩn nhất.
Han gật đầu, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo. Cậu cảm thấy như có một tảng đá đang đè nặng lên ngực mình. Từng lời nói, từng cử chỉ của các thành viên đều như những nhát dao cứa vào trái tim cậu. Cậu muốn ôm lấy họ, muốn nói rằng cậu yêu họ nhiều như thế nào, muốn xin lỗi vì cậu đã chọn rời đi. Nhưng cậu không thể.
Buổi tập kết thúc. Các thành viên bắt đầu thu dọn đồ đạc, nói những câu chuyện phiếm về kế hoạch cho ngày mai. Han đứng đó, nhìn họ. Seungmin đang cười đùa với Jeongin, Changbin đang tranh cãi vui vẻ với Felix về một câu rap, và Hyunjin đang tạo dáng trước gương. Họ thật đẹp, thật tài năng, và thật đáng yêu.
Han tự hứa với lòng mình rằng sẽ luôn ủng hộ họ từ xa và cậu sẽ luôn là một fan thầm lặng, dõi theo từng bước chân của họ.
Khi các thành viên đã lần lượt rời đi, Han vẫn nán lại. Cậu đi một vòng quanh phòng tập, chạm tay vào từng bức tường, từng chiếc gương phản chiếu hình ảnh của cậu và những thành viên của Straykids. Đây là nơi họ đã cùng nhau chia sẻ những ước mơ, những khó khăn, những niềm vui và nỗi buồn. Đây là ngôi nhà thứ hai của cậu.
Cuối cùng, chỉ còn lại Han và Chan. Chan vẫn đang kiểm tra lại hệ thống âm thanh, ánh mắt vẫn đầy vẻ suy tư. " Em đi trước đây, hyung," Han nói, giọng run run.
Chan quay lại, nhìn Han với ánh mắt khó hiểu. " Em chắc là em ổn chứ, Jisung? Anh cảm thấy có gì đó không ổn."
Han hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh. " Em ổn, hyung. Em chỉ hơi mệt thôi. Hyung cũng nên về sớm đi, mai còn buổi tập quan trọng."
" Được rồi. Ngủ ngon nhé, Jisung," Chan nói, nhưng ánh mắt vẫn đầy sự lo lắng không giấu được.
Han quay lưng bước đi, không dám nhìn lại. Cậu biết rằng nếu cậu quay lại, cậu sẽ không thể kìm được nước mắt. Khi cánh cửa phòng tập đóng lại sau lưng, Han cảm thấy như một phần linh hồn của mình đã bị xé toạc. Cậu đi dọc hành lang vắng lặng của tòa nhà JYP, từng bước chân của cậu bắt đầu nặng trĩu. Ngoài trời, những giọt mưa vẫn đang rơi tí tách như đang khóc thương cho nỗi mất mát của cậu vậy.
Han Jisung, người đã từng là một phần không thể thiếu của Stray Kids, đã lặng lẽ rời đi, mang theo một trái tim tan nát và một lời hứa thầm lặng: sẽ không bao giờ từ bỏ âm nhạc. Nhưng liệu định mệnh có cho cậu cơ hội thứ hai? Hay cậu sẽ mãi mãi là một linh hồn lạc lõng, đứng nhìn những người anh em của mình từ xa?
Chiếc taxi đưa Han đến sân bay. Cậu nhìn qua cửa sổ, những ánh đèn lấp lánh của Seoul dần lùi lại phía sau. Một chương mới trong cuộc đời của Han Jisung đã bắt đầu, một chương đầy sự mất mát và hoài niệm. Nhưng sâu thẳm trong trái tim cậu, ngọn lửa đam mê âm nhạc vẫn âm ỉ cháy, chờ đợi một ngày được bùng cháy trở lại. Cậu không biết khi nào, không biết bằng cách nào, nhưng cậu tin rằng định mệnh sẽ không mãi mãi lẩn tránh cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro