xxvii
haizz, bang chan đã bảo hắn về phòng rồi mà lại không chịu nghe. anh cùng minho cố gắng lôi hyunjin ra, trấn an hắn. nhưng chưa kịp làm gì đã bị đối phương hất tay, đuổi đi.
- mặc kệ em. các người mặc kệ em. han jisung mở cửa cho tớ!
hắn nói vậy thì chịu :))) có nằm đó gào tới sáng thì jisung cũng không mở cửa đâu.
changbin bình thường bênh hyunjin nhất, người nọ định tiến tới thì bị minho cùng bang chan kéo về. hai anh lớn còn khuyên không đặng thì changbin làm được gì :)))
mọi người dần về phòng hết, tiếng gào thét của hyunjin cũng ngày một nhỏ đi. hắn biết bản thân mình xấu tính, lúc nào cũng chỉ nghĩ cho bản thân mà không quan tâm đến cái đuôi nhỏ bên cạnh. giờ bị người ta bỏ thì lại làm ra hành động chẳng khác nào kẻ điên.
hyunjin đã làm gì khiến em buồn à? hắn còn định sẽ tỏ tình jisung đấy cơ.
chồn sương đưa lưng dựa vào một góc tường cạnh cửa, ụp mặt xuống gối. hắn không muốn khóc tí nào đâu, dù sao thì chuyện tình cảm này chả có mẹ gì phải khóc.
han jisung đâu rồi? mau ra dỗ dành hắn đi. hắn cần bạn ôm, hôn như cách mà bạn hay làm với hắn.
nhưng sợ là chờ đợi vô vọng rồi. vì sáng nay hyunjin ngủ quên nên jisung đã ra ngoài mất.
em út lại gần rồi lay lấy hyunjin, bảo hắn về phòng đi. hắn cứ ngồi đây mãi cả nhà cũng lo lắng lắm.
- em biết jisung đi đâu không?
- em không biết hyung. chắc là anh ấy lên stu trưa rồi về thôi.
nó nói vậy hắn cũng yên tâm.
cơ mà jeongin có nhìn lầm không nhỉ? sao phòng ảnh, ảnh không về mà lại vào phòng anh han?
đợi út cưng hiểu ra chuyện thì hyunjin đã đặt xong 3 cái cheese cake cho jisung rồi.
hắn dù không biết mình đã mắc phải lỗi gì với em để em giận như vậy, nhưng 3 cái cheese cake này là cả tấm lòng để xin lỗi người ta đó. tìm đâu ra một người như hắn chứ!
10 giờ.
12 giờ.
14 giờ.
17 giờ 30.
sự kiên nhẫn của hyunjin bắt đầu biến mất. cả trăm cuộc gọi bị từ chối từ đối phương càng khiến hắn thêm phát điên.
lúc seungmin thấy hyunjin cầm áo khoác ra ngoài trời cũng ngót nghét tối rồi. chắc là ra ngoài đi tìm jisung.
ăn xong bữa tối cũng vừa vặn lúc tay nắm cửa bên ngoài mở ra.
vẫn là hyunjin.
nó biết là bây giờ có ra khuyên thì chỉ càng làm hắn mất bình tĩnh thêm thôi. dù sao lỗi này cũng một phần do nó.
nếu lúc đó seungmin không bảo hyunjin hôn "thực hành" rồi vô tình để jisung phát hiện, chuyện cũng đâu tới nông nỗi như này.
chồn sương ngã lưng nằm dài ra ghế, mắt vô định cứ hướng lên trên trần nhà.
jisung đâu rồi? mau về ôm hắn đi...
11 giờ tối.
chính xác là 11 giờ, tay nắm cửa bên ngoài lần nữa được mở.
jisung bước vào nhà với túi đồ ăn nặng chịt trên tay. lẽ ra em đã về từ sớm, nhưng bản thân lại ngại đối mặt với mọi người. nên đã chọn về vào giờ này để khỏi chạm mắt ai.
hyunjin ngủ ở ghế.
em vốn định đã đi thẳng vào phòng rồi, nhưng nhìn bạn nằm trơ trọi không chăn không gối cùng mấy cái cheese cake trên bàn thế kia thì lại mềm lòng.
hôm qua jisung muốn mở cửa ra ôm bạn lắm, nhưng cứ nghĩ đến việc hyunjin hôn seungmin thì trong lòng lại muộn phiền.
em tiến đến gần hyunjin, quấn lấy áo khoác của mình lại để gối đầu cho hắn. tiện tay với lấy khăn trùm bị rớt đắp lên người giúp hyunjin.
jisung muốn hôn bạn... thật may vì em không làm vậy mà quyết định rời đi.
- bắt được bạn rồi hanie!
- làm gì vậy? thả tớ ra đi hyunjin.
có ngu mà hắn thả. từ lúc jisung mở cửa, hắn đã tỉnh rồi. cái cảnh này cũng là do hắn tạo ra để gài em thì hỏi xem hắn có thả không!
mùi hương em bé quen thuộc sộc thẳng vào mũi. hyunjin cọ má vào cặp mandu se lạnh của jisung, hai tay quấn chặt lấy eo nhỏ. siết không cho đối phương có cơ hội tách ra khỏi mình.
hắn tham lam đưa lưỡi rà soát bên trong khoang miệng em. hơi thở của jisung cũng dần yếu hẳn khi hyunjin cứ liên tục tấn công, môi kề môi, mũi chạm mũi, hung hăng xâm chiếm đánh dấu chủ quyền.
nước mắt jisung rơi rồi. nhưng hyunjin mặc kệ người nọ.
hắn bế sốc em vào phòng ngủ của hắn, thô bạo dùng dây nịch của jisung trói lấy tay em.
hyunjin không mơn trớn, không dạo đầu mà cứ thế đâm thẳng thứ thô to của mình vào hậu huyệt nhỏ của bạn.
hắn nhịn đủ rồi. hôm nay dù có chuyện gì đi nữa thì han jisung nhất định phải là của hắn. của hwang hyunjin.
sóc nâu bị đối phương làm ra hành động như này cũng hoảng lắm, hắn cứ như thú hoang mà túm lấy eo em mà dồn dập đâm sâu gậy thịt thô to đang không ngừng căng trướng bên trong mình.
hyunjin liếm đi nước mắt vương trên bầu má em, jisung như này cũng xinh nhỉ?
- han jisung, sao lại trốn tớ?
- tớ...tớ không có...
- vậy hả? thế sao đêm qua không chịu mở cửa nói chuyện rõ ràng?
- đa-..đau quá hyunjin. tớ không muốn.
jisung càng chống cự, hyunjin càng thúc càng nhanh. lực cũng mạnh hơn lúc ban đầu.
ai cho phép em dám chống cự hắn.
- thế muốn làm tình với ai? ông minho hả? ổng chơi bạn thì bạn thích hơn đúng không?
- đừng nói bậy như thế... hyunjin~
- trả lời đi, sao lại tránh mặt tớ?
- chẳng phải bạn thích seungmin đó còn gì! nếu đã thích người khác rồi thì sao lại gieo hy vọng cho tớ nữa!
- à :))) ra là bạn đang ghen :))
hwang hyunjin là đồ xấu xa, chọc cho bạn khóc chưa đã hay gì mà còn bạo lực bạn bằng "vũ khí" của mình nữa chứ.
hắn đem chân jisung gác lên vai nhằm đổi tư thế. tiếng da thịt va chạm liên tục vào nhau vang khắp căn phòng.
hyunjin gầm gừ một tiếng, đem toàn bộ tinh dịch bắn sâu vào trong cơ thế em. dù là lần đầu nhưng hắn thích cảm giác cái lỗ này của em níu giữ hắn lắm. chẳng như chủ của nó, làm mặt lạnh với người ta.
- jisung đừng ghen nữa, mai tớ nói seungmin giải thích cho. jisung ghen như vậy làm tớ cương nữa rồi nè :)))
27.10.23
💁🏻♀️ ể toi hong nghĩ mn cmt bài plot nhiều vậy :))) mà thôi cứ cmt đi, toi lấy mấy cái plot đó viết dần cho fic allhan này ha 💗
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro