Lie🥟
HyunHan
mention HyunLix
Cậu nhìn chằm chằm vào chàng trai bên cạnh, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời như mọi khi. Tuy nhiên, nó không hướng về cậu. Trái tim cậu loạng choạng trước cảnh tượng trước mặt. Cậu cảm thấy giữa họ như có thứ gì đó ngăn cản vậy, cậu nhìn xuống và thấy tay mình đan vào người chàng trai bên cạnh.
"Jisung à"
Jisung ngước nhìn chàng trai bên cạnh, ánh sáng không còn chiếu qua mắt anh nữa, nụ cười giờ hơi cứng lại.
"Vâng?"
"Có lẽ bạn nên về nhà trước, bạn có vẻ mệt mỏi..."
Người trẻ tuổi gật đầu và buông tay người trước.
Cậu chộp lấy chiếc túi của mình và đi bộ trở về nhà, suy nghĩ về những kỷ niệm trong quá khứ. Đèn đường soi sáng bước đi của cậu trong đêm lạnh. Nụ cười từng mang lại cho cậu sự ấm áp, giờ đang hướng đến một người khác. Cảnh tượng đấy khiến cậu run rẩy hơn bao giờ hết.
Có lẽ đã đến lúc, đã đến lúc buông tay và bước tiếp. Tim cậu như ngừng đập với ý nghĩ đó. Cậu không thể mất Hyunjin. Không bao giờ, Hyunjin.
Cậu tiếp tục đi bộ đến căn hộ của họ, dừng lại ngay bên ngoài cổng và nhìn lên cửa sổ của nó. Cảm thấy thật xa vời.
--
"Jisung! Anh đã tìm được một căn hộ rồi!" Hyunjin hét lên sau khi đóng sầm cửa lại.
Đôi mắt của cậu bé mở to.
"Chờ đã, thật sao??"
Hyunjin gật đầu thật nhanh và nhét điện thoại vào tay Jisung.
Jisung nhìn chằm chằm vào màn hình rồi nhìn chằm chằm vào bạn trai của mình trước khi bị đè lên giường.
"Bạn có biết nó có nghĩa là gì không? Cuối cùng chúng ta cũng có thể rời khỏi căn phòng chết tiệt này! Cuối cùng chỉ có chúng ta một mình."
Jisung bám vào cổ anh và mỉm cười, rưng rưng nước mắt khi nghĩ về một khởi đầu mới.
Hyunjin buông ra một lúc để nhìn lại vào mắt Jisung trước khi áp môi mình vào môi người kia
Môi anh như mọi khi đều khiến Jisung khó thở. Bây giờ cũng vậy và với những tin tốt.
Niềm hứng thú bùng lên trong Hyunjin, khi anh đẩy sâu hơn vào nụ hôn. Jisung cảm thấy khó thở nên đã cố gắng thoát ra nhưng không thành công do sức nặng của Hyunjin đè lên cậu. Thế là cậu nhanh chóng đẩy Hyunjin ra một bên. Ngồi dậy thở hồng hộc, cậu quay sang lườm thằng nhóc bên cạnh, nhưng nó nhanh chóng chùn bước. Hyunjin có nụ cười đặc trưng trên khuôn mặt, đôi mắt như vầng trăng khuyết.
Khẽ nhích người, Hyunjin kéo Jisung xuống bên cạnh để âu yếm, mắt anh lướt xuống đôi môi giờ đã hơi sưng lên của cậu. Cười toe toét với công việc của mình, anh vén tóc mái của Jisung sang một bên.
"Một ngày nào đó, anh sẽ hôn bạn thật nhiều, rồi bạn cuối cùng cũng sẽ có môi trên!"
Mặt Jisung đỏ bừng lên, không biết là do lời hứa hay do bị trêu chọc, không ai biết, nhưng cậu ấy đã đánh vào vai Hyunjin để trả đũa.
Hyunjin hét lại và bĩu môi. Xoa xoa vai, anh tiến lại gần hơn và hôn khắp mặt Jisung như một lời xin lỗi.
Nhặt chiếc điện thoại đã bị bỏ quên từ lâu, Jisung nói: "Có lẽ chúng ta nên nhắn tin cho họ ngay bây giờ để chúng ta có thể xác nhận thỏa thuận trước khi nó bị người khác giật mất."
"Trễ rồi, họ đã đi ngủ và sẽ khó chịu khi chúng ta đánh thức họ. Chúng ta sẽ làm điều đó đầu tiên vào ngày mai." Người lớn hơn trả lời.
Jisung mỉm cười đồng ý và đặt điện thoại xuống để sạc trước khi rúc vào lòng người bạn đời của mình. Trời khá nóng nhưng cậu không quan tâm, cậu cảm thấy tất cả sự tích cực trong không khí và niềm hạnh phúc tỏa ra từ cả hai xoa dịu cậu.
--
Ký ức đó ập đến với Jisung như một chiếc xe tải đâm vào cậu khi nhìn chằm chằm vào cửa sổ của họ. Thật không may, đó là một trong những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời cậu, một điều hiếm có. Như có cảm giác nặng trĩu muốn ngăn cản cậu bước vào nhà. Vì vậy, thay vào đó, cậu tiếp tục đi bộ về phía công viên gần đây.
Có lẽ tối nay cậu sẽ chỉ cần đi dạo.
Cậu cứ cho đến khi tìm thấy một chiếc ghế dài, thả mình xuống và run người một chút bởi chiếc ghế lạnh.
Cậu nhìn lên trời và thở ra khi thấy hơi nước tạo ra do chênh lệch nhiệt độ.
Có lẽ chúng ta đã nhảy vào quá nhanh. Chúng ta còn quá trẻ để biết điều gì tốt hơn.
Cậu nhắm mắt lại và nhớ lại ngày đầu tiên họ gặp nhau.
--
Vào thời điểm đó, nó giống như số phận được sắp đặt. Cách họ gặp nhau.
Đó là trên internet nhưng nó vẫn giống như định mệnh. Tình yêu làm điều đó với bạn, khiến bạn tin rằng cách bạn gặp nhau là do vũ trụ, rằng nó thật đặc biệt.
Nó đến từ việc Jisung được thêm vào một nhóm trò chuyện mà cậu quên mất rằng cậu đã từng nói cậu muốn được thêm vào đấy và Hyunjin là vô tình được thêm vào nhóm vì anh ấy gần đây đã nói chuyện với quản trị viên.
Vào một ngày, Jisung cảm thấy muốn chia sẻ rất nhiều điều với thế giới vì cậu không có ai để nói chuyện cùng. Cậu đã đăng một bài viết về nỗi đau mà cậu đang trải qua vào thời điểm đó. Đối với cậu, đăng bài này là hét vào khoảng trống. Khoảng trống khiến cậu cảm thấy cô đơn một cách tích cực. Không ai thực sự quan tâm, điều mà hầu hết mọi người sẽ làm là bình luận rằng Jisung có thể nói chuyện với họ. Nhưng cậu không bao giờ nắm lấy cơ hội đó, thật kỳ lạ và cũng mệt mỏi khi giải thích mọi thứ từ bước đầu tiên.
Tuy nhiên, lần này đã khác. Hyunjin nhìn thấy bài đăng, anh thấy nỗi đau và sự thất vọng và quyết định muốn nhắn tin cho cậu bé. Họ đã rất thân thiết trong nhóm chat. Một lý do khác là... anh ấy hiểu cảm xúc của cậu. Anh ấy biết điều đó quá rõ. Vì vậy, anh ấy đã nhắn tin cho Jisung, biết rằng một người nào đó có thể cảm thấy cô đơn như thế nào, biết rằng ngay cả khi ai đó hét vào khoảng không, luôn có một phần trong số họ mong muốn ai đó nghe thấy và đến với họ. Lần này cậu sẽ không phải là người cần an ủi mà là người được an ủi.
Khi Jisung nhận được tin nhắn của Hyunjin thì thật bất ngờ. Cậu đã hy vọng về nó nhưng vẫn thật bất ngờ. Nó không quá đặc biệt nhưng khiến cảm xúc cậu trào ra theo một cách nào đó. Thật tình cờ hôm đó cậu đã chịu đựng quả đủ. Sự đàn áp đó không còn là một lựa chọn. Ly của cậu đã hoàn toàn đầy. Vì vậy, anh ấy đã làm đổ. Anh làm đổ từng thứ một. Tất cả những nỗi đau. Tất cả những giọt nước mắt. Tất cả sự thất vọng. Cậu cảm thấy thoải mái vì lý do nào đó.
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cậu khi bấm những từ đó vào điện thoại của mình. Cậu biết mình đang làm gì, đang sử dụng người đàn ông này như một bức tường để hét vào mặt. Nhưng cậu cần nó và dù sao thì anh ấy cũng là người đề nghị mà nên cậu cứ tiếp tục. Cuối cùng, cậu cảm thấy nhẹ hơn và kiệt sức cùng một lúc. Giống như cậu cuối cùng cũng đã buông tay nhưng sự mệt mỏi vì cố gắng giữ tất cả lại với nhau đập vào người cậu như một cục gạch. Cậu cảm thấy mi mắt mình cụp xuống, cảm thấy điện thoại rung lên nhưng sự mệt mỏi bao trùm lấy toàn cơ thể, bảo cậu hãy kiểm tra nó vào ngày hôm sau.
Lúc cậu tỉnh dậy đã là 4 giờ sau đó và cậu ngay lập tức hối hận về mọi thứ. Chình cậu vừa trải lòng mình với một người đàn ông mà cậu hầu như không biết. Đồng thời, cậu cũng cảm thấy hoàn toàn kinh tởm chính mình, với khuôn mặt lấm lem nước mắt và miệng khô khốc vì mất nước.
Sau cậu mới chịu đứng dậy để rửa mặt và uống một ít nước. Đôi khi nó cung giúp ích cho cậu, khiến cậu cảm thấy tốt hơn. Nhìn vào những câu trả lời mà cậu nhận được từ Hyunjin.
"Cảm ơn bạn đã nói với tớ tất cả những điều này. Tới biết thật khó để hét nó ra vì vậy cảm ơn bạn. Bây giờ chắc là bạn đang ngủ rồi, hãy lấy một ít nước để uống đấy, bạn cần phải bù lại lượng nước đã mất hahaha"
Cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, loại người mà bạn cảm ơn vì đã quen hét vào mặt bạn?
Jisung cảm thấy có lỗi nên đã xin lỗi và ném điện thoại lên giường trước khi bắt đầu ngày mới.
Hyunjin trả lời sau đó và cuộc trò chuyện đã biến thành những điều ngẫu nhiên kỳ lạ.
Jisung quyết định muốn tìm hiểu thêm về anh chàng này, cậu có thể dễ dàng đùa giỡn với người đàn ông nhưng không thực sự biết anh ta. Vì vậy, họ nói chuyện và nói chuyện và nói chuyện, nghiêng nhiều hơn về những điều thích và không thích của nhau. Hyunjin thích cái lạnh và mọi thứ về nó. Nhưng Jisung gần như không thể chịu đựng được nếu không cuộn mình lại như một viên kẹo dẻo.
Cuối cùng cũng đến lượt Hyunjin, người muốn được an ủi chứ không phải người an ủi. Hyunjin chỉ cảm thấy bị thôi thúc phải kể cho Jisung nghe những rắc rối của anh ấy, rắc rối với gia đình, với mọi người. Khi Jisung lần đầu tiên đọc mọi thứ, cậu đã bị sốc bởi sự giống nhau giữa cuộc sống của họ. Một sự thật mà sau này sẽ bị cả hai người cười nhạo một cách buồn bã. Mọi thứ leo thang sau đó. Họ nói chuyện mỗi ngày, sợ khoảng cách, ước gì có thể nói chuyện trực tiếp với nhau. Nhưng than ôi, họ ở hai quốc gia khác nhau, Hyunjin ở Hàn Quốc và Jisung ở Malaysia.
Họ đã làm mọi thứ để cảm thấy gần gũi hơn, họ kể cho nhau nghe những gì họ đã làm ngày hôm đó, đôi khi chụp ảnh hoặc quay video. Họ đã đối mặt với nhau nhiều nhất có thể nhưng cuộc sống đã cản trở điều đó trong hầu hết thời gian. Vấn đề của họ đã không biến mất mặc dù. Tìm ai đó để chia sẻ vấn đề không làm cho vấn đề biến mất ngay cả khi điều đó có thể giúp bạn đối phó dễ dàng hơn.
Một ngày nọ, Jisung gục ngã.
Cậu thực sự không nhìn thấy áp lực mà chính cậu đang phải chịu. Đi kèm với phản ứng cơ bản của cậu trước mọi thứ là sự kìm nén. Mặc dù vậy, cậu vẫn bình tĩnh, giống như lần đầu tiên thử điều này. Cậu quyết định viết thư. Những lá thư thể hiện sức khỏe đáng quan tâm của cậu nhưng không thể chịu đựng được nữa. Những lá thư để đảm bảo rằng không ai tự trách mình về những gì đã xảy ra với họ. Những lá thư để nói những gì cậu muốn được thực hiện cùng với anh và những thứ sau đó. Thật không may hay may mắn, tùy thuộc vào cách bạn nhìn nhận nó, không có cách nào để viết thư cho Hyunjin ngoài cuộc trò chuyện riêng tư của họ.
Điều này đã cho Hyunjin một cách để ngăn chặn cậu, và anh ấy đã làm được. Không phải không có rắc rối của nó. Không phải không có sự đe dọa. Không phải không có nước mắt. Nhưng Jisung đã dừng lạii và đó mới là điều quan trọng.
Những ngày sau đó vẫn đầy hoang mang, đau đớn và kìm nén như thường lệ. Nhưng như mọi khi, gia đình cậu giả vờ rằng mọi thứ đều ổn sau đó.
Hyunjin đã cứu Jisung. Và Jisung cảm thấy tội lỗi vì đã khiến anh ấy phải trải qua điều đó. Mọi thứ lại leo thang, mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Nhưng Hyunjin vẫn không thay đổi. Hyunjin đã giúp cậu vượt qua mọi thứ. Cậu vẫn cảm thấy mình thật tồi tệ, Hyunjin cũng vậy. Hyunjin không thể lúc nào cũng mạnh mẽ và Jisung không muốn anh ấy như vậy. Vì vậy, cả hai đều ngã, cả hai dựa vào nhau để hỗ trợ. Cả hai luôn nghĩ về nhau để tồn tại.
Cho đến khi cả hai lại ngã xuống. Nhưng lần này là vì nhau. Người ta sẽ thấy điều này và nói về việc nó độc hại như thế nào. Tất nhiên nó độc hại, có lẽ đó là ảo tưởng của cả hai phía. So sánh với các mối quan hệ khác của họ, hầu hết sẽ nói điều này là lành mạnh. Cuối cùng họ cũng tìm được một người hiểu họ hoàn toàn, người cũng muốn những điều tương tự. Có quá nhiều sự phụ thuộc mặc dù. Quá nhiều. Người này không thể sống thiếu người kia. Nếu người kia chết, họ cũng vậy. Nhưng đó là thứ đã giữ cho cả hai sống sót nên ai đừng phàn nàn.
Họ lên kế hoạch cho tương lai của mình để ý đến những mong muốn và nhu cầu của người khác. Vẫn còn quá sớm cho những việc như thế này nhưng họ không quan tâm. Jisung đã thuyết phục bố mẹ cho cậu đến Hàn Quốc học đại học. Khi họ nói đồng ý, cậu đã vội vàng nhắn tin cho người mình yêu.
Họ vẫn có những khó khăn để giải quyết. Jisung đã phải sống trong một căn lều tồi tàn được gọi là ký túc xá của trường đại học vì họ từ chối thực hiện bất kỳ cải tiến hay thậm chí sửa chữa nào. Nhưng tất cả mọi thứ cho một lần cảm thấy một chút ổn. Jisung cuối cùng đã trốn thoát và mọi thứ sẽ được cải thiện.
Thật ngây thơ.
--
Jisung cười khúc khích khi nhớ lại. Cậu thực sự ngây thơ khi nghĩ rằng mọi thứ sẽ diễn ra như một hạnh phúc mãi mãi về sau. Trốn tránh gia đình nhưng Hyunjin thì không, hơn nữa với khoảng cách xa xôi, cậu buộc phải liên lạc với gia đình hai lần một tuần và mỗi kỳ nghỉ lễ đều phải quay lại Malaysia. Căn hộ là một vị thần được gửi đến vì nó có nghĩa là Hyunjin được rời xa gia đình của mình. Cuối cùng họ cũng có thể cởi mở về tình yêu của mình trong một ngôi nhà mà cả hai cùng chia sẻ. Nhưng ngay cả khi đó vấn đề của họ vẫn chưa kết thúc. Họ cần người kia chăm sóc và điều đó không tốt cho sức khỏe. Jisung không thể luôn ở bên cạnh Hyunjin và ngược lại.
Cả hai đều hoang tưởng về những gì người kia đang làm hoặc không làm. Hyunjin là một người đàn ông rất nổi tiếng và việc nhìn thấy anh ấy chăm sóc người khác luôn khiến Jisung ghen tị và cậu tự đẩy ngã xuống dù biết điều đó thật phi lý.
Jisung không nổi tiếng bằng nhưng cậu có tính cách rất vui vẻ khi làm vỏ bọc . Một vỏ bọc mà cậu ghét sử dụng ở nhà, khiến Hyunjin hiểu lầm. Bất cứ lúc nào một trong số họ cảm thấy hạnh phúc một cách chính đáng, thì người kia lại cảm thấy mình phải đẩy những cảm xúc tiêu cực của mình ra xa. Các vấn đề chỉ chồng chất chồng lên nhau. Trước khi Jisung biết điều đó, cậu đã mất Hyunjin. Không hoàn toàn, anh là của cậu nhưng không phải tình cảm. Không còn nữa.
Nó xảy ra trong một trong những trận đấu tồi tệ nhất của Jisung. Jisung lúc nào cũng chán nản. Cậu không trách Hyunjin vì đã tìm kiếm nguồn năng lượng tích cực để hít thở không khí trong lành. Năng lượng tích cực đó chính là Lee Felix, một người bạn chung của họ nhưng lại thân với Hyunjin hơn. Cậu biết Felix nghĩ gì về mình. Hoặc có thể cậu ta không nghĩ mà đang suy nghĩ rất nhiều, vào thời điểm này của cuộc đời cậu, ai mà biết được. Cậu cũng biết Felix sẽ không bao giờ thực sự có động thái gì với Hyunjin cho đến khi anh ấy độc thân.
Nhưng cậu không thể mất Hyunjin, anh vẫn là tất cả đối với Jisung kể cả khi Jisung không còn là tất cả đối với anh. Và Hyunjin biết điều này, đó là lý do tại sao anh ấy không rời đi, chưa rời đi. Jisung biết mình không nên ích kỷ như vậy, cậu biết mình nên để Hyunjin ra đi, vì hạnh phúc của chính mình. Cậu nên đặt cảm xúc của Hyunjin lên trên mình. Nhưng nếu Hyunjin rời đi thì cậu sẽ chẳng còn ai cả.
Jisung sẽ chết.
Có lẽ cậu nên chết. Jisung nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm trống rỗng, không thấy những vì sao. Nó sẽ khiến mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn, giải thoát Hyunjin cho Felix. Không còn là gánh nặng cho anh nữa. Dù sao thì cũng chẳng ai nhớ cậu... Chắc chắn họ sẽ rất vui.
Jisung lắc đầu thật mạnh như để xua đi những ý nghĩ đó. Cậu đã hứa với Hyunjin sẽ không nghĩ như vậy. Biết mình đang phủ nhận. Cậu biết mình phải làm gì. Lẽ ra cậu phải chia tay với Hyunjin để anh ấy được hạnh phúc. Nhưng ngay cả ý nghĩ về nó cũng khiến trái tim cậu tan nát thành ngàn mảnh nhỏ.
Thở dài, Jisung đứng dậy phủi phủi người. Đã muộn rồi, cậu phải quay lại.
Jisung mở cửa và nhìn thấy Hyunjin đi đi lại lại trong nhà.
"Bạn đã ở đâu?! Tại sao bạn không trả lời điện thoại của tớ?! Bạn có biết tớ đã lo lắng như thế nào không ?!"
Jisung thốt ra một lời xin lỗi nhỏ trước khi được người đàn ông kia ôm vào lòng. Thật tốt khi thấy anh ấy vẫn quan tâm cho dù điều đó có giả tạo đến đâu.
Cậu đẩy mình ra khỏi hơi ấm của anh và lẩm bẩm rằng mình cần đi tắm.
Với làn nước ấm áp vào đầu cậu, bao phủ trong hơi ấm như một vỏ bọc cho trái tim lạnh giá đang tan vỡ của cậu. Cậu sẽ quyết định dứt khoát.
⋆
Cả đời tôi đã phải đối mặt với sự thật phũ phàng, tôi được phép sống với lời nói dối đẹp đẽ này.
⋆
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro