Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7 + 8

Khi Hùng Huỳnh nhìn ba con số trong sổ tiết kiệm gửi ngân hàng thì cậu triệt để hết chỗ nói rồi, xem ra nguyên chủ nhân thân thể này tuy rằng kế thừa di sản đáng kể từ mẹ nhưng cũng trong thời gian nhanh nhất tiêu xài không còn một đồng, chẳng trách người đại diện trung niên kia nói nhà của cậu đã bị ngân hàng thu đi, ba con số gửi ngân hàng này hiện tại chính là toàn bộ tài sản của cậu.

Đem sổ tiết kiệm bỏ vào trong ngăn kéo, Hùng Huỳnh tiến vào phòng tắm tùy tiện tắm một chút rồi mặc quần áo, một thân quần áo này đều là hàng hiệu, chỉ là với phẩm vị của nguyên chủ thân thể này cậu thực sự không dám khen tặng, miễn miễn cưỡng cưỡng mới chọn được một bộ quần áo màu nhạt thoạt nhìn coi như bình thường ra gian phòng.

Dựa theo lời người đại diện trước kia, Đăng Dương sẽ sắp xếp cho cậu một chỗ trong ký túc xá công ty, chỉ là hiện nay cậu sẽ ở lại biệt thự lớn của Wean trong vòng một tháng.

Hùng Huỳnh đi xuống lầu, Wean đã sớm dậy, vì ngày hôm qua uống thuốc mê nên đầu có chút choáng, ánh đèn buổi tối cũng không rõ, cậu kỳ thực cũng chưa thực sự tỉ mỉ chính diện quan sát người xảy ra quan hệ thân mật với cậu.

"Chào buổi sáng." Wean ngẩng đầu lễ phép cười, dưới ánh năng mặt trời mái tóc hiện ra màu thâm nâu như cà phê, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, tư thế ngồi thẳng, trước mặt bày đặt bữa sáng giản đơn nhưng tinh tế, bên cạnh bàn là vài tờ báo ngày hôm nay, Hùng Huỳnh tùy tiện nhìn lướt qua, ngoại trừ báo tài chính kinh tế thông thường ra còn có báo giải trí.

Trên bàn có hai phần bữa sáng, Hùng Huỳnh đi qua kéo lại cái ghế ngồi bên cạnh Wean, nhấp một ngụm cà phê, hương vị quen thuộc khiến cậu nghĩ hết sức thoải mái, lúc trước bởi biết mình có thể tùy thời chết vì bệnh tim, nên Hùng Huỳnh từ trước đến nay vẫn luôn là một người vô cùng chú trọng chất lượng cuộc sống.

Trên thực tế, để một người đàn ông đã quen với cuộc sống xa hoa trong một đêm phải hạn chế như trước kia là chuyện rất thống khổ, giống như phụ nữ một ngày mua quần áo giá hơn một nghìn sẽ rất khó trở lại liếc mắt bộ quần áo mười đồng tiền, đàn ông cũng vậy, hút quen thuốc lá đắt tiền, uống quen cà phê xay hạt, thậm chí còn có xe tốt lại phải đi máy kéo? Coi như hết, cậu tình nguyện đi bộ.

"Báo giải trí?" Hùng Huỳnh hiếu kỳ hỏi.

Wean cười cười, đúng là một người đàn ông cực kỳ quyến rũ, đây là đánh giá của Hùng Huỳnh lúc nhìn thấy người này rõ ràng, giáo dục vô cùng tốt, nho nhã lễ độ, nhưng ở trên giường lại vô cùng dũng mãnh.

"Tùy tiện xem thôi."

"Lại vừa ý minh tinh nào vậy?" Không giống như cùng "chủ nuôi" nói chuyện phiếm, Hùng Huỳnh thái độ tự nhiên càng giống như một người bạn tốt của Wean, cậu đến gần liếc nhìn tờ báo của Wean, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt lộ vẻ tái nhợt mang đến một loại cảm giác mông lung kỳ dị.

Wean híp mắt, đột nhiên tiến đến hôn lên gương mặt người kia, thực sự là "bữa sáng" ngon lành.

"Anh đều là ôn nhu như thế với mỗi một tình nhân?" Hùng Huỳnh lớn lên ở phương Tây cũng sẽ không bởi vậy mà cảm thấy xấu hổ, chỉ là động tác vô cùng thân thiết của đối phương khiến cậu có một loại ảo giác bọn họ giống như là tình nhân, chỉ là ảo giác mà thôi, đàn ông vừa anh tuấn vừa nhiều tiền như Wean cậu thấy quá nhiều, tốc độ thay đổi bạn giường và tình nhân của loại người này quả thực so với tên lửa còn nhanh hơn, đương nhiên vẫn có thể cùng bọn họ chơi đùa, mọi người là theo nhu cầu, thoả thích hưởng thụ tình yêu giờ khắc này, sau đó hữu nghị chia tay.

Thế nhưng, nghìn vạn lần nghìn vạn lần không được đem thực tâm của mình ném vào.

Wean híp mắt cười cười: "Rất ít." Trên thực tế anh hầu như chưa từng làm như vậy, loại cử động ở trên bàn cơm không nhịn được hôn một tình nhân dùng tiền mua về đối với anh mà nói có chút quái dị, nhưng anh lại thích hôn Hùng Huỳnh, không nghĩ quá nhiều, chỉ là quy kết đối phương gây cho anh cảm thụ mới lạ mà thôi.

"Một lúc nữa có muốn làm gì không?" Wean gấp lại tờ báo, tùy ý hỏi.

Ăn một miếng chân giò hun khói, Hùng Huỳnh lắc đầu: "Trên thực tế tôi muốn đi tìm Đăng Dương"

"Ha? Cậu thật đúng là yêu cậu ta." Wean nhếch lên lông mày.

"Không, tôi chỉ là muốn nói chuyện với anh ta, muốn anh ta đổi cho tôi một người đại diện khác, kinh nghiệm nhiều ít không thành vấn đề, thế nhưng chí ít phải trung thực nghiêm túc." Hùng Huỳnh biết đối phương hiểu lầm, chỉ là cậu cũng không dự định giải thích quá nhiều, "Còn có, tôi muốn nhìn một chút có thể nhận được một ít công tác hay không."

Chuyện tiếp nhận công tác phải thông qua người đại diện, đây là lý do Hùng Huỳnh muốn lập tức thay đi người đại diện thoạt nhìn cực kỳ đáng ghét kia.

Wean liếc nhìn người kia, nói: "Chuyện này tôi sẽ giúp cậu giải quyết, để báo đáp, cậu ngày hôm nay đi cùng tôi."

"Cả ngày." Wean bổ sung thêm một câu

--------------------

Chiếc xe con màu đen mang một loại cảm giác ổn trọng, tài xế kéo mở cửa xe, Wean cũng không đi vào trước, mà là cực kỳ quý phái nhường Hùng Huỳnh lên xe trước, sau đó mới tự mình đi lên.

"Ngày hôm nay tôi cần làm gì?" Tựa lưng lên ghế dựa, Hùng Huỳnh âm thầm cân nhắc, Wean thoạt nhìn cũng không phải người thích chơi trò biến thái, nhưng loại chuyện này ai có thể nói trước, nhỡ đâu đối phương kéo cậu đến phòng làm việc gây rối, cậu cũng nên nghĩ biện pháp làm sao cự tuyệt mới được.

"Theo tôi là được." Wean nhợt nhạt cười, bàn tay đặt trên đùi Hùng Huỳnh, nhưng động tác cũng không tiến thêm một bước.

"Có thể mạo muội hỏi một câu, ngài Wean là làm cái gì không?"

"Một ít chuyện làm ăn, bất động sản, tài chính tiếp xúc nhiều nhất, chỉ là công thương nghiệp cơ bản chủ yếu đặt ở Châu Âu, gần đây cũng bắt đầu đầu tư điện ảnh", nghĩ đến Hùng Huỳnh đã quên rất nhiều chuyện trước đây, Wean tiếp tục nói, "Tôi và Đăng Dương là bạn học đại học, lần này đi tới Việt Nam ngoại trừ làm ăn một chút ở nội địa ra thì cũng có hợp tác với Đăng Dương"

"Cậu ngay cả Đăng Dương cũng không nhớ rõ?" Wean nghiền ngẫm nhìn người kia.

"Không nhớ rõ, chỉ là lúc ở bệnh viện có nghe nói đến chuyện trước kia của tôi và anh ta." Hùng Huỳnh từ trong ánh mắt đối phương đọc ra được, Wean kỳ thực biết nguyên chủ thân thể này thích Đăng Dương, nhưng may là Wean rất nhiều chuyện cũng chỉ là nghe nói cũng chưa từng thực sự tiếp xúc gần gũi với bản thân Hùng Huỳnh

Hùng Huỳnh bắt đầu có chút đau đầu, lý do mất trí nhớ này có thể thành công lừa gạt Đăng Dương hay không, nhưng tỉ mỉ ngẫm lại cũng không cần lo lắng như vậy, Đăng Dương thích Pháp Kiều vừa vặn lại cực kỳ ghét cậu, vừa lúc tất cả mọi người không cần gặp mặt, minh tinh trong công ty quản lý cũng không cần phải mỗi ngày gặp mặt chủ tịch.

Dọc theo đường đi ngoại trừ trò chuyện việc Wean lần này đến Việt Nam ra, hai người chẳng biết tại sao lại kéo vào một ít hoạt động thể thao, Hùng Huỳnh trước đây bởi vì thân thể không thể vận động kịch liệt, bình thường chơi nhiều nhất là bi da, trùng hợp Wean cũng tự xưng là cao thủ trong đó, hai người trò chuyện một phen, Wean sau đó đề xuất buổi chiều không bằng đi đánh một ván, Hùng Huỳnh vui vẻ tiếp thu.

Xe dừng ở trước một tòa building cao lớn tráng lệ, trước cửa building dựng thẳng một tấm bia đá cẩm thạch, mặt trên điêu khắc bốn chữ rồng bay phượng múa: Tập đoàn Thiên Thần.

Trong lúc nằm viện Hùng Huỳnh từ một ít tờ báo tạp chí cùng với trong miệng y tá bệnh viện nghe ngóng về Đăng Dương, Đăng Dương là người sáng lập kiêm chủ tịch tập đoàn Thiên Thần, gây dựng sự nghiệp lúc còn trẻ, nhờ vào ưu thế gia tộc cùng với bản thân thiên phú thành công lập nghiệp, phạm vi kinh doanh cũng cực kỳ lớn, từ linh kiện ô tô đến tài chính, cùng với công ty giải trí hiện tại, chỉ cần là chức nghiệp có thể kiếm ra tiền thì đều cắm một chân vào, ở thành phố S có thể coi  là một nhân vật truyền kỳ.

Mà tập đoàn Thiên Thần, chính là đại bản doanh của Đăng Dương

Wean biết rõ Hùng Huỳnh và Đăng Dương có chút hận cũ thù mới, Hùng Huỳnh hiện tại lại không nhớ rõ Đăng Dương, vậy mà lại rõ ràng mang theo Hùng Huỳnh đến tập đoàn Thiên Thần, cũng không biết anh ta suy nghĩ cái gì.

Huỳnh Huỳnh nghi hoặc nhìn Wean, người sau sải bước chân đi tới bên người cậu, cực kỳ quý phái lộ ra dáng tươi cười nắng chói: "Quên nói cho cậu, trong lúc ở Việt Nam tôi đều ở tập đoàn Thiên Thần làm việc, chỉ là nếu như cậu quên Đăng Dương thì cho dù gặp mặt cũng không sao, nhưng cậu dù sao cũng là người bên dưới cậu ta, làm căng với cậu ta không phải là chuyện tốt."

Nghe ý của Wean, là muốn làm người hoà giải?

"Cảm ơn." Nếu như thật có thể tiêu tan chuyện trước kia với Đăng Dương, vậy quả thực là chuyện Hùng Huỳnh cầu còn không được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro