Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 55 + 56

Đứng ở trong phòng phong cách châu Âu Victoria xa hoa, Hùng Huỳnh vừa đặt mông ngồi trên chiếc giường lớn mềm mại, vừa một lần nữa cảm thán kẻ có tiền thật sướng, từ biệt thự của Wean đến khu nhà cấp cao của Đăng Dương, cậu có nên hay không cảm khái sau khi sống lại vận khí của mình thật tốt, ngoại trừ mấy ngày đầu nằm trong bệnh viện, sau đó đều là ở khu nhà cấp cao.

"Đi tắm trước đi." Hùng Huỳnh mở cửa phòng tắm, hơi chút ngẩn người, "Oa, vậy nên mới nói kẻ có tiền thật sướng, bồn tắm lớn thân ái, ta tới đây."

Bồn tắm có công năng tự động điều hòa độ ấm của nước, phòng tắm khiến Hùng Huỳnh rất thoả mãn, đáng tiếc duy nhất chính là không có TV siêu lớn như ở chỗ Wean, cũng may trong phòng có máy tính bảng, cậu không khách khí đem máy tính đưa vào phòng tắm, vừa lúc nước đã xả xong, cởi sạch trơn nằm trong bồn tắm xem điện ảnh.

Nhất thời sơ sẩy, cậu đã quên luôn Đăng Dương

Hôm nay là ngày Đăng Dương lần thứ N gọi tên Hùng Huỳnh, không biết có tính là một sự đột phá hay không.

"Hùng Huỳnh." Đăng Dương đi vào trong phòng không thấy một bóng người, trên mặt đất vẫn đặt hành lý và. . . Quần áo? Anh theo hướng quần áo trải trên mặt đất, cuối cùng ánh mắt rơi vào cánh cửa phòng tắm, chờ lúc anh đến gần bên trong mơ hồ truyền đến thanh âm có người nói chuyện.

Mi mắt hơi buông xuống, dừng lại một lát sau Đăng Dương tiến lên đẩy cửa phòng tắm, Hùng Huỳnh đang khoan khoái nằm trong bồn tắm để lộ ra một đôi chân, đối diện cậu là máy tính bảng đang chiếu phim đặt trên bàn

"Chủ tịch Trần?" Hùng Huỳnh quay đầu lại cười cười, "Có chuyện gì không?" Tự nhiên giống như nơi này chính là gian phòng của mình, nhưng đích xác nơi này là gian phòng của Hùng Huỳnh

"Đi ra ăn một chút gì." Đăng Dương liếc mắt nhìn người lộ ra lồng ngực trắng nõn, anh đi đến tắt máy tính, xoay người lập tức đối mặt với Hùng Huỳnh, trên lồng ngực mơ hồ có thể thấy mấy cái dấu hôn, hơi híp lại con mắt, giọng nói lạnh đi, "Nhanh lên một chút."

Lập tức bước nhanh ra khỏi phòng tắm.

Hùng Huỳnh liếc nhìn Đăng Dương, nhẹ nhàng lắc đầu nở nụ cười, thực sự là ông chủ tính cách hay thay đổi.

Hùng Huỳnh mặc áo choàng tắm từ trong phòng tắm đi ra, trên bàn gỗ cổ trong gian phòng đã bày sẵn các món ăn nóng hổi, cậu đột nhiên nghĩ rất đói.

"Chủ tịch Trần, muốn ăn cùng không?" Hùng Huỳnh không khách khí ngồi xuống, Đăng Dương an vị phía đối diện cậu, cầm trong tay một ly rượu whisky bỏ thêm đá lạnh.

"Không cần." Lời nói vẫn đơn giản dễ hiểu như vậy, nếu chủ nhân đã nói không cần, vậy Hùng Huỳnh đành ăn một mình, bầu không khí có chút quái dị, Hùng Huỳnh cúi đầu chậm rãi ăn cơm tối, Đăng Dương uống rượu thỉnh thoảng liếc nhìn cậu.

Chờ Hùng Huỳnh ăn xong, Đăng Dương buông ly rượu trong tay xuống: "Cởi quần áo."

"Khụ khụ –" Hùng Huỳnh vừa mới rời hang sói Wean có chút bị Đăng Dương dọa sợ.

Đăng Dương mặt không chút thay đổi đem khăn tay đưa qua: "Tiểu Vũ ngày hôm nay gọi điện thoại, chuyện bên tổ kịch cậu không cần lo, lần sau chú ý một chút."

Ý là không truy cứu? Hùng Huỳnh nhàn nhạt cười cười, cậu vốn cũng không cho rằng có thể tra ra cái gì, cho dù biết người giật dây sau màn là ai thì sao, nhiều lắm là tránh xa người kia một chút, chẳng lẽ còn có thể lấy bạo chế bạo sao?

Đối phó với người đố kị mình, chỉ cần khiến hắn vĩnh viễn đều không đuổi kịp, cho hắn đố kị đến chết.

"Tôi giúp cậu xem vết thương trên lưng." Đăng Dương đứng lên, chỉ chỉ lên giường, "Nằm úp xuống."

Hùng Huỳnh không hề gì đứng lên, cười nói: "Chủ tịch Trần còn biết xem bệnh?"

"Tôi còn biết bấm huyệt." Những lời này một chút cũng không buồn cười, lạnh muốn chết.

--------------------

"Chỉ là bị đánh hai gậy mà thôi, hồi còn trẻ tôi còn đánh nhau với người ta trong quán bar, đầu bị đập bằng chai rượu, nghỉ ngơi hai ngày là không sao." Ngủ một buổi chiều, hiện tại ăn uống no đủ tinh thần tràn đầy, Hùng Huỳnh hướng về phía giường nằm xuống, chủ động kéo áo choàng tắm đến dưới thắt lưng, thân thể trẻ trung tinh tráng dưới ánh đèn vàng ấm lộ ra ánh sáng sáng bóng như tơ lụa, vết tích xanh tím càng ngoài ý muốn mang đến một loại mỹ cảm tàn bạo.

Đăng Dương hơi híp mắt, đi tới bên giường ngồi xuống, từ trong ngăn kéo cầm lấy một lọ thuốc cao.

"Hồi cậu còn trẻ?"

"Đúng vậy." Không nghĩ là đã đem chuyện lúc trước nói ra, Hùng Huỳnh phản ứng nhưng cũng không có một chút kinh hoảng, đầu gối lên cánh tay vừa cười vừa nói, "Ai mà không có một quá khứ, ngây ngốc, nhiệt huyết, điên cuồng, còn có phóng túng."

Dù sao pháp luật cũng không quy định người có bệnh tim không được hút thuốc uống rượu chạy loạn chung quanh, thời trẻ quả là đã trải qua một ít chuyện ngu xuẩn, dùng nhiệt huyết tràn đầy đi đánh người, cũng từng suýt chút nữa đi đua xe, cuối cùng bị người đại diện lôi về hung hăng dạy dỗ một phen, có mấy lần thiếu chút nữa phát bệnh, trong quỷ môn quan đi dạo vài vòng rồi sau mới lắng lại.

Mọi người đều nói mị lực, mị lực từ đâu tới?

Không trải qua cuộc sống nhấp nhô, con người rất khó chân chính trưởng thành, đau khổ có thể hủy diệt một người, cũng có thể hoàn thành một người, vì sao đôi mắt một người bốn mươi tuổi so với lúc hai mươi tuổi hoàn toàn bất đồng, đây cũng là nguyên nhân.

Có người trong mắt một mảnh thanh tuyền, có người chỉ cần nhìn vào đôi mắt là biết người này có câu chuyện riêng tư, trong mắt ảnh đế không phải là tràn đầy câu chuyện? Chỉ cần xem một thước phim đen trắng là đã biết đây là một người khiến người ta khó quên.

Thân thể hơn hai mươi, linh hồn gần bốn mươi, đây là hắn vốn có.

"Cậu nói nghe cứ như là chú tôi đang nói." Đăng Dương bóp thuốc cao vào lòng bàn tay ấm nóng, dùng sức chà xát sau đó xoa lên vết bầm trên lưng Hùng Huỳnh, người kia khẽ thở nhẹ một tiếng: "Chủ tịch Trần, nhẹ một chút, đau."

"Cậu cũng biết đau?" Đường nhìn chạm đến dấu hôn trên lưng trên vai và sau gáy, Đăng Dương tăng thêm sức lực trên tay.

"Chủ tịch Trần, anh muốn giết tôi sao?" Hơi nhíu nhíu mày, Hùng Huỳnh quay đầu lại trừng anh, trong mắt bịt kín một tầng hơi nước mỏng vì đau, nhìn qua giống như là muốn khóc, tuy rằng Hùng Huỳnh chỉ là bị làm đau mà thôi.

Khóe miệng Đăng Dương giật giật: "Muốn chết cũng sẽ không để cậu chết trong nhà tôi."

"Cảm ơn chủ tịch Trần ban ơn." Lập tức châm biếm lại.

"Được rồi, mặc áo vào." Một cái phát đánh lên mông Hùng Huỳnh, mềm mềm còn rất co dãn, Đăng Dương hơi chút cười cười, đặt thuốc cao bỏ vào ngăn tủ đầu giường, "Thuốc mỡ ở bên trong, cần thì tự lấy."

Hùng Huỳnh ngồi dậy, chậm rì rì mặc áo ngủ, nhưng một mảnh ngực lại không kéo lại chỉnh tề.

"Cậu đang quyến rũ tôi à?" Đăng Dương hai tay cho vào trong túi quần, đứng ở bên giường nhìn người trên giường quần áo bất chỉnh.

"Không, tôi không thừa nhận mình có khả năng quyến rũ chủ tịch Trần, hay là hiện tại anh bị tôi quyến rũ?" Cố ý kéo xuống cổ áo, trên mặt Hùng Huỳnh tràn đầy vẻ đùa giỡn, cậu ngẩng đầu nhìn Đăng Dương, "Nếu như đúng vậy tôi phải chúc mừng anh, chủ tịch Trần, phẩm vị của anh đã nâng cao."

"Phẩm vị của tôi từ trước đến nay không tệ." Đăng Dương chỉ chỉ dấu hôn trên ngực Hùng Huỳnh, "Ở cùng Wean vui chứ?"

"Anh ta là một tình nhân không tệ." Hùng Huỳnh cảm thán, về phần giọng điệu kỳ dị của Đăng Dương, cậu tự động bỏ qua.

Đăng Dương nhìn cậu một cái: "Tôi nghĩ cậu sẽ hận tôi."

"Lựa chọn của một người, vĩnh viễn không thể đi trách người khác." Cúi đầu nhẹ nhàng cười, trong ánh mắt thâm thúy lộ ra mùi vị tự nhiên không kềm chế được.

"Nếu như không phải dáng vẻ của cậu không có một chút cải biến, tôi sẽ cho rằng cậu là một người khác." Đăng Dương câu lên khóe miệng, "Nhưng mặc kệ cậu là ai, cậu hiện tại là Hùng Huỳnh, nhân viên của tôi."

"Vậy ông chủ sẵn lòng giúp nhân viên ra mặt chứ?"

"Vậy còn phải xem biểu hiện của cậu." Đăng Dương xoay người rời phòng, trước khi đóng cửa giơ lên tay phải, "Nghỉ ngơi cho tốt."

Hùng Huỳnh hướng người kia khinh bỉ một cái, may là ngày mai cậu có thể đi, để cậu mỗi ngày đối mặt với Đăng Dương, cậu sợ chính mình nhịn không được cho đối phương một quyền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro