Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 209 + 210

Hơi thở đàn ông mang theo đặc thù của giống đực tản ra hương vị nguyên thủy, mùi thơm tắm rửa lúc sáng lưu lại cùng với mùi mồ hôi quyện vào với nhau tản mát trong không khí, bàn tay lạnh lẽo của Hải Đăng rơi lên thân thể cực nóng mang đến kích thích đặc biệt dị dạng, áo sơ mi mở rộng lộ ra lồng ngực rắn chắc, bộ ngực trên dưới phập phồng là phản ứng thành thực có chút bất an của thân thể đàn ông.

Hai tay bị cà- vạt trói lại dùng sức thế nào cũng giãy không ra, ngoại trừ khiến cổ tay bị siết khó chịu thì chẳng làm được gì.

Nghĩ tới ngoài cửa là vệ sĩ của Hải Đăng, người đàn ông vừa rồi một chiêu đã đánh ngã cậu hiện tại như đang vuốt ve tác phẩm nghệ thuật chậm rãi xoa lên ngực cậu, Hùng Huỳnh thực sự là bị vây vào trạng thái thiên nhân giao chiến cực độ không xong.

Cậu thực sự đã chịu đủ Hải Đăng, thay đổi bất thường, một giây trước còn đang an tĩnh đọc sách giống như quân tử nho nhã, giây tiếp theo đã có thể lộ ra răng nanh ác ma đánh ngã cậu.

"Anh đây là phạm quy, tôi chưa từng đồng ý chuyện như vậy." Tay bị trói thì vẫn còn chân, khuỷu tay chấm đất, Hùng Huỳnh dựng lên nửa người trên song song nhấc chân nỗ lực đá Hải Đăng từ trên người mình xuống, nhưng cú đá này vừa ra cậu liền hối hận.

Hải Đăng thuận thế tóm lấy chân Hùng Huỳnh, siết chặt thắt lưng chen vào giữa hai chân người kia, toàn bộ quá trình nhanh tới mức Hùng Huỳnh ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, chờ tới lúc cậu phản ứng lại Hải Đăng đã cấp tốc đặt tay vào nơi yếu ớt nhất của một người đàn ông.

Khóe miệng thủy chung lộ ra ý cười như có như không, Hải Đăng cúi đầu lấp kín tất cả những lời Hùng Huỳnh muốn nói.

Thanh âm khóa quần bị giật lại thanh thúy mà lưu loát, nhiệt độ lạnh lẽo kia trong nháy mắt bọc lấy nhược điểm của cậu, làm một người đàn ông nếu như không có bất cứ phản ứng nào vậy người đó không phải là đàn ông, trong nháy mắt Hùng Huỳnh hít sâu một ngụm khí lạnh, mà đối phương cũng thừa dịp cậu há miệng hô hấp liền dịu dàng phá cửa mà vào.

Hùng Huỳnh tự nhận sớm đã không phải thiếu niên ngây ngô gì đó, thế nhưng trừ bỏ đơn thuần môi chạm môi với Hải Đăng, lúc tiến hành hôn môi chân chính, trái tim cậu lại có chút lỗi nhịp.

Tư thế hai tay bị trói ra sau khiến phần lớn thời gian đều chỉ có thể lựa chọn tiếp nhận, hơi chút áp bách dường như đang khiêu khích sợi dây thần kinh nào đó của cậu, máu dịch dưới huyệt thái dương xao động bất an, Hải Đăng có thể không phải một người đàn ông sa vào trong xung động nguyên thủy, nhưng tuyệt đối là một cao thủ biết làm thế nào đào móc người khác.

Người ưu tú thường thường đều khiến người ta tán thán trên nhiều khía cạnh, kể cả ở đây cũng vậy.

Nhưng đây không phải chuyện đáng giá để Hùng Huỳnh tán dương, nhất là khi tay Hải Đăng thủy chung cách một tầng vải đen mỏng mà thoáng khí khiêu khích cậu, Hùng Huỳnh chỉ muốn cho lên mặt Hải Đăng một cước.

"Cậu đang suy nghĩ chuyện gì, loại thời gian này vì sao còn có thể không tập trung tinh lực như vậy?" Thả môi người kia, lúc hai người có thể thở dốc Hải Đăng nghiêng đầu dịu dàng hôn gương mặt và cổ Hùng Huỳnh, "Cậu thực sự là người đàn ông thích tự hỏi."

"Anh còn chưa trả lời vấn đề vừa rồi của tôi." Hơi thở gấp, Hùng Huỳnh thỉnh thoảng bởi vì mấy động tác của Hải Đăng mà khóe mắt có chút co quắp, hai tay vặn ở sau người gắt gao túm lấy áo sơ mi.

"Cậu hỏi tôi cái gì?" Hải Đăng vừa nói song song cũng không ngừng động tác trong tay, anh ngẩng đầu mỉm cười nhìn cậu, sau đó lại cúi đầu bắt đầu hôn lên ngực và bụng của Hùng Huỳnh.

"Không. . . Anh như vậy không được, có khác gì với Đăng Dương bọn họ?"
Cuối cùng là vì lo lắng cho mình và Hải Đăng xảy ra quan hệ, hay là vì lo lắng sau khi xảy ra quan hệ sẽ thế nào, lúc này Hùng Huỳnh căn bản không kịp suy nghĩ, cậu theo bản năng cự tuyệt phát sinh quan hệ phức tạp càng tiến thêm một bước với người đàn ông quá mức nguy hiểm trước mắt này.

Phản ứng bản năng của thân thể cùng với xung đột kịch liệt trong đại não dường như chặn đường lẫn nhau có chút phát triển thất thường.

Hải Đăng hơi mím môi: "Cậu đã tiếp nhận bọn họ, lại vì sao không thể tiếp thu tôi? Hùng Huỳnh, đây là đáp án của cậu sao, tôi không rõ cũng không hiểu, nhưng điều này không đúng, bởi vì tôi mới là người chân chính quan tâm cậu."

"Không sai, tôi hiện tại thích cậu, vậy còn cậu? Lẽ nào cậu không có một chút cảm giác với tôi? Cậu có, cậu chỉ là e ngại bước vào thế giới của tôi, ở đây tuy rằng nhìn qua hắc ám, nhưng trong thế giới hắc ám cũng có ánh sáng và ấm áp." Hải Đăng khom lưng một tay chặn ngang người kia kéo lên.

Bọn họ vốn tỷ thí luận bàn ở trong phòng khách rộng rãi, kỳ thực đi tới phòng ngủ cũng không phải khoảng cách rất xa, nhưng Hải Đăng lại không tới phòng ngủ, mà chỉ là thả Hùng Huỳnh ở trên sô pha.

"Anh thực sự muốn làm đến cùng?" Thân thể tiếp xúc đến sô pha mềm mại, Hùng Huỳnh ngửa đầu nhìn người đàn ông nào đó đang cởi quần cậu.

Chuyện này quá khác với tưởng tượng của cậu, Hùng Huỳnh căn bản không nghĩ tới Hải Đăng sẽ sản sinh hưng khởi nguyên thủy nào đó với cậu, cậu vốn tưởng rằng Hải Đăng hẳn là loại có khiết phích tinh thần luyến ái, không muốn cũng không thích sản sinh một ít tiếp xúc thân mật trên thân thể.

Cậu thực sự là nghĩ quá đương nhiên. Lúc này Hùng Huỳnh sai, hơn nữa là sai mười phần.

Từ vừa rồi đến hiện tại, mặc kệ cậu nói gì đó Hải Đăng cũng không biểu hiện ra một chút ý lùi bước hoặc là ngừng tay.

Câu hỏi của Hùng Huỳnh Hải Đăng dùng hành động để trả lời, người đàn ông tóc vàng mắt xanh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên lông mi con mắt của Hùng Huỳnh, không tương xứng với cử động dịu dàng này của anh chính là động tác trong tay anh, vô cùng thô lỗ mà trực tiếp vuốt ve thiếu chút nữa khiến Hùng Huỳnh nhịn không được hét lên.

"Nhẹ chút!" Thực sự là muốn mạng người.

"Là tôi có chút kích động." Ngoài miệng nói như vậy, nhưng sức lực trên tay Hải Đăng lại không nhẹ hơn chút nào, dưới sự khiêu khích của anh thân thể Hùng Huỳnh bắt đầu nóng lên, trên gương mặt cũng hiện ra một tầng đỏ ửng hơi mỏng, cả người như là ngâm trong nước hoa đào đỏ tươi rồi lại vớt lên, nhè nhẹ dụ hoặc nói không nên lời.

Trong không khí dường như chảy ra một cỗ thơm ngọt, vị ngọt này từ đầu lưỡi tràn ngập đến gai vị giác, mãi đến khi đâm trúng đầu quả tim của cậu.

"Anh người này. . . Ưm!" Hai tay mười ngón bị trói ra sau run run nhè nhẹ mở ra lại mãnh liệt thu về nắm thành quyền, ở sâu trong yết hầu xuất hiện một chút âm hưởng gián đoạn, Hùng Huỳnh cố sức nhắm hai mắt lại ngẩng đầu lên, chiếc cổ ở trong không khí kéo ra một độ cung như chiếc cổ dài của thiên nga đen.

"A a. . ." Run run than nhẹ gián đoạn, người đàn ông trên người bao trùm một tầng mồ hôi hơi mỏng có chút uể oải xụi lơ, lúc này chưa được bao lâu đã tiết ra như thế, làm một người đàn ông mà nói thật là có chút mất mặt.

Một nửa là vì mấy ngày này đều gắt gao kìm nén trong cuộc sống khẩn trương cao độ, một nửa là vì người khởi nguồn cho cậu chính là Hải Đăng nguy hiểm cấp độ S.

Một cái kích thích liền ra thế này.

Bây giờ còn không phải lúc Hùng Huỳnh sầu não tự tôn đàn ông của cậu, bởi vì kế tiếp tự tôn đàn ông của cậu lập tức lại tiến vào vực sâu không đáy.

Đối với Hải Đăng, vĩnh viễn đừng hy vọng có thể suy đoán người đàn ông nguy hiểm này.

"Ha a." Ở sâu trong yết hầu tràn ra một tiếng bén nhọn ngắn ngủi, Hùng Huỳnh hít sâu một hơi, cau mày nói, "Cởi trói tay tôi, đã tê rần." Hải Đăng tuyệt không dịu dàng.

Như mong muốn, hai tay của Hùng Huỳnh được Hải Đăng cởi trói, tùy theo mà đến đó là tiến công chuyên chú mà hỗn loạn của người đàn ông kia.

Đã bao nhiêu lâu trong trải qua x ái cuồng dã như thế?

Dù Wean là một tên thích làm bừa, tuy Đăng Dương cũng là một cầm thú mặc áo, nhưng lại không giống Hải Đăng có chứa cuồng dã nguyên thủy như thế, mỗi một lần tiến công và lui về phía sau dường như đều phải đốt hết toàn bộ sinh mệnh của mình.

Có chút điên cuồng, Hải Đăng mỗi một lần va chạm đều đem lý trí trong óc cậu từng chút đánh bay ra ngoài, cho đến cuối cùng cái gì cũng không còn lại, không còn đi tự hỏi ứng đối với Hải Đăng thế nào, không còn đi nghĩ sau khi bọn họ phát sinh quan hệ rất có thể sẽ sẽ phát sinh tình huống gì, mà khi chia tay phải làm thế nào.

Chỉ còn lại không ngừng va chạm và rên rỉ gián đoạn dưới ánh mặt trời chiết xạ trên cửa sổ thủy tinh, cùng với phản ứng thân thể đến từ bản năng.

Hải Đăng là ma quỷ, đang ở trong bóng tối quấn lấy lôi kéo cậu đi xuống.

Ngoài thành phố nước Venice biển rộng gào thét bọt sóng bổ nhào, điên cuồng đánh lên nham thạch bên bờ biển, cuối cùng thủy triều rút lui, chỉ để lại một thân mồ hôi và dư vị quấn lấy gai vị giác.

Điều này không thích hợp, cũng không nên.
Hùng Huỳnh nhắm mắt lại hơi thở phì phò, cánh tay che lên mặt mình.

Cậu không phải là người bảo thủ, nhưng không có nghĩa cậu là một người tùy tiện, có phải có chút quá rồi không?

Thật là điên cuồng, cậu cư nhiên thực sự xảy ra quan hệ với Hải Đăng, sau Wean và Đăng Dương lại thêm một phần tử nguy hiểm.

"Đây xem như là xung động của anh sao?" Cổ họng có chút khô, như là bốc cháy đốt đi hơi nước.

Hùng Huỳnh hơi nâng mắt nhìn người đàn ông cúi người nhìn cậu, tùy ý thoáng nhìn, trên mặt đất mất trật tự đều là quần áo của cậu và anh, Hải Đăng không nói chuyện, chỉ là vươn tay nhẹ nhàng xoa lên gương mặt người kia, sau đó khỏa thân trở mình ngồi ở bên cạnh.

Không có chút nào cảm thấy xấu hổ, Hải Đăng rất nhanh sai người tiến tới thu dọn đống hỗn độn đầy đất, anh tùy tiện quấn khăn tắm trắng, cũng che lại một cái khăn tắm cho người đàn ông nằm tựa trên sô pha hỏi: "Có thể đứng lên không?"

Đương nhiên, chỉ là làm tình vô cùng kịch liệt mà thôi, cũng không phải bị chém bị thương.

"Ừ." Hùng Huỳnh gật đầu.

"Đi tắm một chút, thợ may tới rồi." Dường như không có biến hóa đặc biệt gì, Hải Đăng lấy giọng điệu bình thường nói.

Hải Đăng và Hùng Huỳnh chưa từng cùng nhau tắm rửa, cũng không giống Wean quấn quít lấy cậu, bọn họ đều tự tắm rửa trong phòng tắm, như thế trái lại cho Hùng Huỳnh cơ hội tỉnh táo lại.

Ngồi trong nước ấm lau chùi trên người, đường nhìn vào lúc chạm đến một ít xanh tím trên người thì khó tránh khỏi có chút dừng lại.

Thở dài, lại thở dài.

--------------------

Nên làm cái gì thì làm cái đó, đi một tính một bước.

Tắm sạch xong thần thanh khí sảng, tùy tiện thay một bộ quần áo ở nhà, khi Hùng Huỳnh từ phòng tắm đi ra Hải Đăng đã ngồi trong phòng khách, cậu không tự chủ được liếc nhìn về phía sô pha, sạch sẽ, không có một chút mất trật tự hoặc là vết tích đặc biệt không nên tồn tại.

Quét tước thực sự là sạch sẽ, Hùng Huỳnh âm thầm cười khổ.

Thấy Hùng Huỳnh đi tới, Hải Đăng ngồi ở một bên cửa sổ mặc áo tắm uống cà phê Medellin chỉ là ngẩng đầu mỉm cười với cậu: "Đi đo một chút, ngày mai có thể lấy quần áo."

Vẫn như cũ không có quan tâm đặc biệt hoặc là đặc biệt lạnh lùng, thái độ đối với người khác luôn luôn như lọt vào trong sương mù khó lòng suy đoán.

Được rồi, đo một chút trước đã.

Nếu như lấy kinh nghiệm, từng trải và thông minh tài trí hai kiếp cũng không có cách nào giúp mình vượt qua cửa ải khó khăn này, vậy coi như là số mệnh đã định trước.

"Thưa ngài, bên này mời, phiền ngài giang hai tay ngang vai, chúng tôi sẽ thay ngài đo vai và cánh tay trước." Một ông lão khoảng chừng hơn năm mươi hòa ái nói với Hùng Huỳnh.

Tổng cộng có hai người tới, một người trong đó là ông lão cầm trong tay thước dây, còn một người trợ thủ đứng bên cạnh cầm sổ và bút trong tay.

Ông lão rất hòa ái lễ phép, nhưng có thể đối với mỗi vị khách ông ta đều như vậy, mà trợ thủ thì có vẻ có chút ngốc lăng và dè dặt, nắm chặt bút chuẩn bị ghi lại số liệu.

Hùng Huỳnh đi tới, dựa theo lời ông giang hai tay, đối phương bắt đầu đo chiều rộng vai đến độ dài cánh tay, thước dây kia vừa đặt tại vai phải cậu, tiếp theo vốn hẳn là kéo đến bên trái, nhưng ông lão này lại đột nhiên dùng thước dây xiết chặt cổ cậu.

"Ưm!" Hầu như là cùng lúc, Hùng Huỳnh lập tức dùng khửu tay nện ra sau, khuỷu tay đập lên ngực đối phương truyền đến một trận kêu rên, tiếng kêu kia đương nhiên không phải của Hùng Huỳnh, thế nhưng một ông già năm sáu mươi tuổi cũng không thể có lồng ngực rắn chắc như vậy.

Chỉ trong nháy mắt nghi hoặc như thế, ông lão đã đem hai tay cậu vặn ra đằng sau.
Cái cổ bị siết phát đau, thậm chí có chút không thở nổi, Hùng Huỳnh nhịn không được ho khan hai tiếng, đây là chuyện gì, ông già đột nhiên biến thành sát thủ, là tới ám sát Hải Đăng?

Lấy phương pháp hành sự của Hải Đăng, dù là tận mắt nhìn thấy có sát thủ đặc công đến đánh lén người đàn ông này Hùng Huỳnh cũng sẽ không kinh ngạc, nhưng tiền đề là cậu có thể không cần trở thành pháo hôi có được hay không, lại còn là sau khi phát sinh quan hệ với Hải Đăng vài phút trước.

Đám vệ sĩ trong phòng phản ứng cấp tốc, tuy rằng cả đám đều rút súng nhắm ngay ông lão và tiểu trợ thủ, nhưng ai biết đường đạn này liệu có bay nhầm lên người Hùng Huỳnh không.

"Đừng cử động!" Tiểu trợ thủ ngơ ngác biến thành sát thủ tiểu ác ma trong một giây đồng hồ, một thanh đao mỏng như lá cây gác lên trên cổ Hùng Huỳnh.

"Tôi đâu có động." Hùng Huỳnh ngừng giãy dụa, nắm tay thịt đánh không lại lưỡi dao, lấy trứng chọi đá thì chỉ có thể một thân vỡ nát.

Hải Đăng vẫn như cũ thản nhiên tùy ý ngồi trước bàn nhỏ uống cà phê, anh nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê xong chậm rãi đặt tách lên trên bàn, mỉm cười nhìn về phía trợ thủ kia: "Tiểu ác ma xếp hạng sát thủ thứ ba trên thế giới, là tới lấy mạng tôi sao?"

Còn đúng là kêu tiểu ác ma, Hùng Huỳnh âm thầm nói nhỏ, cái tên này rất xứng với người thanh niên thấp lùn nhỏ gầy này.

"Mạng của anh tôi lấy không nổi, tôi chỉ nhận tiền của người khác đến lấy mạng người này thôi." Nhếch miệng lộ ra một hàm răng trắng, tiểu ác ma kéo một tay Hùng Huỳnh chế trụ, ngay sau đó lưỡi dao trong tay trượt trên cổ tay cậu, nhẹ nhàng vẽ lên, trên cổ tay trắng nõn xuất hiện vệt máu nhỏ như sợi chỉ.

Thật sắc bén, phỏng chừng một đao này đi xuống có thể chặt đứt tay cậu.

Hùng Huỳnh cũng không dám động, đứt tay đứt chân đối với cậu mà nói còn không bằng trực tiếp cho cậu một đao thẳng thắn, về phần tiểu ác ma này nói muốn giết cậu, Hùng Huỳnh tuyệt không tin.

Nếu là sát thủ top 3 thế giới, sao có thể đi giết người còn để lộ mình, tiểu ác ma hẳn chỉ đang đe dọa Hải Đăng, nhưng người đàn ông kia sẽ bị dọa sao?

Hùng Huỳnh nhìn về phía Hải Đăng, Hải Đăng không nhìn cậu, mà là nhìn tiểu ác ma.

"Vậy cậu vì sao không lấy mạng cậu ấy?" Hải Đăng nhìn như tùy ý hỏi, anh song song vẫy vẫy tay với vệ sĩ trong phòng, "Bỏ súng xuống đi, chúng ta không nên đãi khách như vậy."

"Lấy mạng người này nhanh như vậy không vui, tôi thích chậm rãi giày vò người, nhất là đối với loại đàn ông lẳng lơ tôi nhìn không vừa mắt." Tiểu ác ma giương cằm ám chỉ liếc nhìn Hùng Huỳnh, giọng điệu coi thường, "Anh nói có phải không, đồ lẳng lơ."

"Tôi là Hùng Huỳnh, đồ lùn." Cậu trêu ai chọc ai, mới nói được một câu trên cổ tay lại nhè nhẹ đau, lưỡi dao cắt sâu thêm vài phần, màu đỏ tươi giống như sợi dây không ngừng kéo dài theo ngón tay cậu nhỏ xuống đất.

"Tôi sẽ cắt lưỡi của anh, sau đó ném anh cho một đống đàn ông ghê tởm, đồ lẳng lơ." Tiểu ác ma lại bồi thêm một câu, "Còn phải cắt lên mặt anh, đỡ phải để anh chung quanh quyến rũ người."

Tôi không có mà.

Hùng Huỳnh âm thầm thở dài, cậu quyến rũ người khác lúc nào, sao lại chẳng hiểu ra sao trêu chọc một người.

Thế nhưng lần này Hùng Huỳnh học ngoan, cậu không tranh luận với cái tên đang cầm lưỡi dao trong tay này, nếu không người bị thương chỉ có thể là cậu.

"Cậu nghĩ cậu có thể ra khỏi đây sao, tiểu ác ma?" Hùng Huỳnh nhìn của Hải Đăng hơi dừng lại một giây trên cổ tay chảy máu của cậu.

Lúc này lưỡi dao của tiểu ác ma vung lên trước mặt Hùng Huỳnh, chỉ vài milimet thôi sẽ cắt lên khuôn mặt cậu: "Anh nghĩ cái tên lẳng lơ này có thể chảy máu hay không? Ngài Hải Đăng, để chúng tôi đi, hoặc là tôi sẽ cắt lên mặt anh ta trước?"

"Cậu nghĩ tôi sẽ quan tâm sao?" Lúc Hải Đăng nói những lời này Hùng Huỳnh nhẹ nhàng chớp chớp mắt, biết đối phương không thể nắm lấy là một chuyện, thế nhưng sau khi mình thân thiết với một người đàn ông lại nghe loại lời nói không biết thật hay giả này, mặc kệ lời này rốt cuộc là thật hay giả, chung quy trong lòng vẫn sẽ có chút khó chịu.

Cậu âm thầm cười khổ.

"Nếu anh không quan tâm, tôi hiện tại đã nằm trên mặt đất biến thành cái xác thủng lỗ chỗ, mà không phải còn sống đứng ở chỗ này chuẩn bị rạch mặt tên lẳng lơ này." Tiểu ác ma cười hì hì lắc lắc dao nhỏ.

Hải Đăng cười đứng lên: "Đúng vậy, tôi quan tâm người đàn ông này, cho nên mời cậu không nên vũ nhục cậu ấy, cũng không nên lưu lại một vết thương trên người cậu ấy, bởi vì tôi sẽ tức giận, tiểu ác ma."

Cư nhiên thản nhiên thừa nhận như thế?

Hùng Huỳnh nhìn Hải Đăng, người sau lúc này mới hướng về đường nhìn của cậu.

"Nghe thấy tôi thổ lộ nên rất kinh ngạc? Hùng Huỳnh của tôi, tôi rất đau lòng bởi vì cậu cho tới bây giờ cũng không cho rằng tôi sẽ không thương tổn cậu, hoặc là cho rằng tôi đối với cậu chỉ là một loại si mê chẳng quan trọng," Hải Đăng vươn tay về phía họ, ngón tay nhẹ nhàng điểm điểm giữa không trung, ánh mắt anh dời về phía tiểu ác ma, "Tiểu ác ma, trên thế giới này không có thứ hạng không thay đổi."

Khóe miệng khẽ nhếch, lời Hải Đăng nói không nhanh cũng không chậm, thanh âm không lạnh cũng không nóng, nhưng luôn mang theo nguy hiểm nồng đậm.

"Anh đây là đang uy hiếp tôi?" Tiểu ác ma đem dao dời khỏi khuôn mặt Hùng Huỳnh.

"Hiện tại là cậu đang uy hiếp tôi." Môi mỏng hơi mím, Hải Đăng chỉ chỉ cánh cửa gian phòng khách sạn, "Đi đi."

"Anh sẽ nổ súng lúc chúng tôi xoay người chứ?" Tiểu ác ma cười nhạt một tiếng, bắt đầu kèm hai bên Hùng Huỳnh chậm rãi lùi về phía cửa đằng sau, một bên nói với Hùng Huỳnh, "Anh vừa rồi có phải là đã lên giường với anh ta không, nhìn anh ta coi trọng anh như thế thật đúng là khó tin."

Cái miệng người này không thể ngậm lại một lúc sao? Hùng Huỳnh lùi theo.

Hải Đăng thủy chung đứng ở tại chỗ nhìn, cười với Hùng Huỳnh.

"Hùng Huỳnh của tôi, cậu sẽ là một ngôi sao sáng trên liên hoan phim Venice, nhưng con đường của cậu còn rất dài, giống như con đường của tôi và cậu vẫn như cũ rất dài, sẽ không bởi vì một lần kết hợp mà kết thúc, tôi chờ mong ngày nào đó cậu chân chính trở thành siêu sao." Giọng nam trầm thấp hoa lệ chậm rãi thổ lộ, Hải Đăng ra hiệu cho thủ hạ nhường đường.

Hùng Huỳnh và ông lão cùng với tiểu ác ma dần dần rời khỏi đường nhìn của Hải Đăng, người đàn ông khóe môi thủy chung nhếch lên ý cười dịu dàng cũng dần dần lạnh mặt xuống.

"Thanh lý sạch sẽ gian phòng." Hải Đăng liếc nhìn vài giọt vết máu trên mặt đất, đó là từ trên cổ tay Hùng Huỳnh chảy xuống.

"Chủ nhân, cần đuổi theo không?" Một người vệ sĩ tiến lên hỏi.

"Không, để bọn họ đi, đóa hoa đẹp nhất là sinh trưởng ở bên ngoài mà không phải ở trong nhà ấm." Một lần nữa ngồi xuống ghế, đường nhìn của Hải Đăng rơi vào sô pha trong phòng khách, thờ ơ nói rằng, "Hùng Huỳnh của tôi chung quy sẽ rời khỏi thế giới của tôi trở lại thế giới của cậu ấy, nhưng tất cả điều này cũng chỉ là tạm thời mà thôi."

"Tôi biết cậu ấy sẽ rời đi ở Venice, nhưng. . ." Ánh mắt người này lạnh dần, "Không phải dùng phương thức như vậy."

"Một con chuột sống trong cống ngầm dơ bẩn mà âm u, cũng dám đem móng vuốt vươn tới báu vật của ta, thực sự khiến người ta không vui." Hải Đăng nhếch lên ngón trỏ tay phải, "Nói cho số một, cậu ta có thể bắt đầu hành động, tôi không hy vọng tương lai có càng nhiều chuột cống ngầm đến quấy rầy tôi."

"Vâng." Một người thủ hạ lĩnh mệnh.

"Chủ nhân, cần âm thầm giám thị ngài Hùng Huỳnh không?"

"Sau khi số một hành động hoàn tất, để cậu ta đi tiếp cận Hùng Huỳnh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro