Chap 205 + 206
Cũng không phải toàn bộ câu chuyện có mở đầu giống nhau đều có kết cục giống nhau, phần sau của hội đấu giá cũng lần lượt có vật phẩm đấu giá giống như Jason, đáng tiếc chính là hai người liên tục tiếp theo đều được người nhà mình mua về.
Sự lựa chọn giữa tiền tài và con người cũng không đơn giản như bề ngoài, Hải Đăng lại đem tất cả những mặt tàn khốc này rõ ràng bày ra cho người ta xem, cuối cùng có thể được kết quả gì chứ?
Không có công bằng tuyệt đối, cũng không có chính nghĩa tuyệt đối. Kẻ thống trị tìm kiếm điểm cân đối trên người đại chúng, mà từ cá thể đến xem, người bình thường đều là thiên vị.
"Anh làm như vậy, không sợ mấy người phía dưới báo cảnh sát sao?" Hùng Huỳnh biết vấn đề mình hỏi rất ngu ngốc, nếu như Hải Đăng e ngại cảnh sát thì đã không đâm cho tổ chức hình cảnh quốc tế phân bộ Anh quốc một đao. Nhưng Hải Đăng đến tột cùng có năng lực gì mà vẫn bình an vô sự cho tới bây giờ?
"Càng là người của xã hội thượng tầng, thứ bọn họ lo lắng lại càng nhiều. Những người nghèo khổ có thể sẽ vì lấp đầy bụng mà khom lưng đi ăn xin. Đương nhiên, đây không có gì đáng thẹn, so với sinh mạng thì khom lưng quỳ xuống là thứ chẳng đáng nhắc tới." Hải Đăng vung lên khóe môi nhàn nhạt mỉm cười, "Ha hả, thế nhưng người của xã hội thượng lưu, có thể ở nhà đói bụng, nhưng ra bên ngoài vẫn phải trang hoàng ngăn nắp."
"Người càng lo lắng nhiều, bị ràng buộc cũng càng nhiều." Hải Đăng mịt mờ nhắn nhủ một ít tin tức, Hùng Huỳnh đại khái có thể hiểu.
Nhưng vẫn có chỗ cậu không hiểu.
"Không có trường hợp đặc biệt sao?"
"Nếu trường hợp đặc biệt cậu muốn nghe là chỉ không để ý đến bộ mặt của gia tộc và xí nghiệp, cùng với thể diện cá nhân chỉ vì một người trong lồng sắt, tôi đây phải nói cho cậu, cậu có thể phải thất vọng rồi."
Hùng Huỳnh khẽ thở một hơi, cậu đã không còn là thiếu niên nhiệt huyết xung động, cũng không phải thanh niên tràn ngập tình cảm mãnh liệt. Nhìn thấy quá nhiều chuyện, trải qua cuộc sống hai kiếp, đối với tất cả trước mắt tuy rằng cậu hiểu, cũng rõ ràng những thứ này không phải mình cậu là có thể thay đổi, nhưng cậu vẫn có chút khó chịu.
Hurrykng vì muốn hợp tác với Hải Đăng mà muốn hi sinh cá thể là cậu. Từ phương diện lớn đến xem, nếu như Hải Đăng thực sự vì vậy mà đồng ý hợp tác với chi nhánh Anh quốc, hơn nữa cũng có thể mang đến hiệu quả tốt, như vậy cậu hi sinh có phải là nên hay không?
Thế nhưng Hùng Huỳnh làm một cá thể, liệu có cảm thấy không công bằng không?
"Cậu nhìn qua không quá thoải mái. Tôi cho cậu thấy một vài thứ tối tăm, nếu như không thích, chúng ta có thể rời khỏi đây sớm," Hải Đăng nhẹ nhàng nắm tay cậu, hơi hơi vừa cười vừa nói, "Thực sự là đáng tiếc, vật phẩm bán đấu giá tiếp theo là cá nhân tôi chuẩn bị đấu giá."
"Vật phẩm đấu giá là anh cung cấp, anh còn cần đấu giá với người khác sao?" Hải Đăng đột nhiên nói khiến Hùng Huỳnh tràn ngập nghi hoặc, còn có một chút tò mò. Cậu không biết vật phẩm bán đấu giá khiến Hải Đăng cảm thấy hứng thú sẽ là cái gì, thế nhưng từ tiến độ hiện tại đến xem, vật phẩm bán đấu giá rõ ràng cũng là con người.
Phải thừa nhận, cậu đích xác bởi vì câu nói vừa rồi của Hải Đăng mà tràn ngập hiếu kỳ.
Hùng Huỳnh nghĩ tới Minh Hiếu, Minh Hiếu cũng ở hội đấu giá, chẳng lẽ là người nào của Minh Hiếu bị Hải Đăng chộp tới?
"Tiếp theo sẽ là vật phẩm chính của ngày hôm nay, các vị khách cao quý của tôi, vật phẩm bán đấu giá này mặc kệ là ai mua về tay đều không có quyền tiến hành xử tử cậu ta, nhưng mọi người có thể làm một vài chuyện với cậu ta, hiện tại để chúng ta đến xem một cái, vật phẩm đấu giá cuối cùng trong lồng sắt, nếu như mọi người thường xuyên xem điện ảnh, nói vậy sẽ không cảm thấy xa lạ với cậu ấy." MC đứng trên sân khấu giải thích.
Suy đoán của cậu rất nhanh chiếm được nghiệm chứng, thế nhưng khi kết quả xuất hiện trước mặt cậu, cậu thiếu chút nữa kinh ngạc đến mức lập tức từ trên ghế đứng lên, lòng bàn tay và phía sau lưng nhất thời một mảnh mồ hôi lạnh.
MC mạnh mẽ xốc lên mảnh vải phủ trên lồng sắt, trong lồng sắt dưới vải đỏ giam giữ dã thú là người cậu không thể quen thuộc hơn, giống với mấy "vật phẩm đấu giá" trước đó, Jsol trong lồng sắt ngoài miệng mang rọ mõm, hai tay hai chân đều bị buộc chặt lại, toàn thân trần truồng.
Thế nhưng so sánh với mấy vật phẩm bán đấu giá trước rõ ràng mang theo hoảng hốt và xấu hổ giận dữ, Jsol dường như cũng không sợ hãi và bất an quá nhiều, hai mắt đột nhiên tiếp xúc đến tia sáng hơi hơi híp lại, đại minh tinh chờ con mắt thích ứng tia sáng xong mới bắt đầu dò xét quanh thính phòng, lúc đường nhìn tiếp xúc tới Minh Hiếu mới có một ít tâm tình kích động rõ ràng.
Jsol không giống những người khác, người đàn ông trẻ tuổi này không chỉ có bối cảnh gia thế tốt đẹp song song cũng là một nhân vật công chúng danh tiếng. Khi Hùng Huỳnh phát hiện Jsol thì trái tim bắt đầu mãnh liệt gia tốc. Vô luận thế nào cậu cũng không ngờ lại gặp phải người quen ở đây, lại còn là dưới tình huống như vậy.
Tận lực áp chế khẩn trương, Hùng Huỳnh hơi nắm chặt tay ghế, nhẹ giọng hỏi: "Sao lại là anh ta, lẽ nào Jsol cũng phạm vào tội gì sao?"
"Cậu nghĩ xem?" Hải Đăng thấp giọng nở nụ cười, không có trực tiếp trả lời vấn đề của cậu.
Hùng Huỳnh dần dần để bản thân tỉnh táo lại, lúc này bán đấu giá đã bắt đầu, giá quy định là mười triệu, người đầu tiên ra giá đương nhiên là Minh Hiếu, mà hiện tại Hùng Huỳnh cũng biết vì sao lại gặp phải Minh Hiếu ở chỗ này.
Làm bác sĩ gia đình nhà Jsol, Minh Hiếu đến thay người nhà Jsol đến đấu giá Jsol, nhưng Jsol không giống như người phạm vào lỗi nặng gì đó.
Hùng Huỳnh bắt đầu nhớ lại mỗi một câu Hải Đăng nói với cậu trước đó. Cậu nhớ Hải Đăng từng nói vật phẩm kế tiếp chính Hải Đăng cũng muốn đấu giá, người này là Jsol, nói cách khác Jsol chọc tới Hải Đăng.
"Anh ta đắc tội anh." Đây là điều duy nhất Hùng Huỳnh có thể nghĩ đến. Thế nhưng Jsol một đại minh tinh cách xa vạn dặm với Hải Đăng, sao có thể dính dáng tới nhau.
"Ha hả."
Hải Đăng dùng tay ra hiệu cho thủ hạ bên cạnh, Hùng Huỳnh thấy thủ hạ kia gật đầu, sau đó ghé vào bên tai nghe khẽ nói gì đó. Rất nhanh liền có người bắt đầu đấu giá với Minh Hiếu.
Này căn bản là không công bằng, Hải Đăng có thể theo ý muốn của mình liên tục ra giá, cho dù là thét giá lên tận trời thì cũng chỉ là buôn bán với chính mình. Chỉ cần người đàn ông này muốn, sẽ không có bất cứ ai có thể từ trong tay Hải Đăng mang Jsol về.
Lúc này đấu giá đã lên tới bảy mươi triệu, Minh Hiếu vẫn như cũ kiên trì không ngừng nâng thẻ bài, mà Hùng Huỳnh ngồi sau cửa sổ thủy tinh nhìn tất cả trước mắt bắt đầu lo lắng. Cậu phải làm gì đó, bằng không cho dù Minh Hiếu đưa ra toàn bộ gia sản của gia tộc Jsol cũng không đủ để chuộc Jsol về.
Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, mà người buộc chuông lại ở ngay bên cạnh Hùng Huỳnh.
"Jsol là bạn của tôi, Hải Đăng, có thể nói cho tôi biết anh ta đã làm chuyện gì đặc biệt khiến anh tức giận không?" Không dám trực tiếp mở miệng để Hải Đăng thả người, Hùng Huỳnh nỗ lực hỏi thăm tình huống trước, tùy tiện hành động chỉ sợ sẽ khiến cho kết quả tệ hơn.
Hải Đăng không phải Đăng Dương cũng không phải Wean, Hùng Huỳnh thủy chung không có mười phần nắm chặt đối với người đàn ông này.
Hải Đăng không hề trả lời vấn đề của Hùng Huỳnh, vẫn như cũ để thủ hạ duy trì liên tục tiến hành đấu giá với Minh Hiếu, lúc này giá đã vượt trên một trăm triệu, trong mắt Minh Hiếu rõ ràng xuất hiện một ít do dự.
"Hải Đăng." Hùng Huỳnh nắm lấy tay đối phương, lúc này Hải Đăng mới có một ít phản ứng, mỉm cười chuyển hướng Hùng Huỳnh.
"Không cần lo lắng." Sao cậu có thể không lo lắng?
"Jsol anh ta đã làm gì, tôi không nghĩ anh ta là một người sẽ làm chuyện xấu."
Hải Đăng cười nhẹ hai tiếng: "Ha hả, cậu ta chọc tới tôi, đây là tội cậu ta đã phạm vào."
Jsol rốt cuộc chọc tới Hải Đăng chỗ nào?
Trong nháy mắt, một ý nghĩ giống như sấm sét đánh vào trong đầu Hùng Huỳnh, cậu mạnh mẽ chớp mắt, hỏi: "Có phải vì lúc Jsol đóng phim với tôi, anh ta đã làm một ít chuyện quá đáng?"
Người đàn ông bên cạnh không nói gì, nhưng trong mắt rõ ràng hiện lên một tia không vui.
"Anh ấy đã xin lỗi tôi. . ." Cư nhiên thật là nguyên nhân này, Hùng Huỳnh nhất thời cảm thấy một trận vô lực, tuy cậu tức giận xung động lúc đó của Jsol, nhưng không đến mức để Jsol phải chịu đau khổ như vậy.
"Cậu tiếp nhận, nhưng tôi thì chưa." Hải Đăng chẳng quan tâm nói.
"Hải Đăng, thả Jsol đi." Đến tình trạng hiện tại, Hùng Huỳnh chỉ có thể trực tiếp mở miệng, theo giá cả liên tục tăng cao, thương tổn và áp lực gia đình Jsol phải chịu sẽ càng lớn.
Người nhà của Jsol có lẽ cũng đã lo lắng tới điểm này, nên mới nhờ Minh Hiếu tới đây.
"Hải Đăng!" Hùng Huỳnh trực tiếp tóm chặt tay đối phương, "Anh làm như vậy khiến tôi rất khó xử, tôi xin anh, thả anh ấy đi, Jsol không nên nhận phải đối đãi như vậy."
"Cứ bình tĩnh, thân ái." Hải Đăng giật lại bàn tay Hùng Huỳnh nắm lấy, vừa cười vừa nói: "Jsol vốn là tôi tặng cho cậu, cậu thực sự cho rằng tôi sẽ làm loại chuyện xấu này sao? Xin hãy tin tưởng tôi một chút, sao tôi có thể làm khó cậu chứ, Jsol sẽ là của cậu, cậu muốn thả thì thả, muốn làm gì cậu ta đương nhiên cũng có thể."
"Không tin tôi?" Nhẹ nhàng xoa gương mặt Hùng Huỳnh, Hải Đăng tiến gần đặt một nụ hôn nhàn nhạt lên môi người kia, "Tôi sẽ không lừa dối cậu."
"Vậy cái giá phải trả thì sao?" Hùng Huỳnh không tin sẽ có chuyện tốt như vậy.
"Trả giá? Đích thật là một đề nghị tốt." Hải Đăng thực sự cúi đầu suy nghĩ một chút, anh nghĩ tới gì đó, mặt mang sung sướng ngẩng đầu lên, "Tôi từng thấy cậu khiêu vũ với hai người kia, vậy cũng nhảy một điệu với tôi đi."
"Chỉ như vậy?"
"Đương nhiên, tôi sẽ không ép cậu, sẽ không." Vẻ mặt dẫn theo một chút si mê, Hải Đăng liên tục vuốt ve gương mặt cậu, "Cậu phải tin tôi, trên thế giới này chỉ có tôi đáng giá để cậu tin tưởng."
--------------------
Kết quả của phiên đấu giá này căn bản không cần suy nghĩ, khi giá lên tới ba trăm triệu đô sắc mặt Minh Hiếu đã trắng bệch, vài lần đều nhịn không được muốn để người bên cạnh gọi điện thoại cho gia trưởng nhà Jsol.
Ý của cha và anh trai Jsol là không tiếc giá nào cũng phải đem Jsol hoàn hảo không tổn hao gì mang về, tiền có thể kiếm lại, nhưng người thân thì chỉ có một, thế nhưng trước đó bọn họ căn bản không nghĩ tới sẽ có người liên tục nâng giá với họ, cũng giống Hùng Huỳnh, bọn họ cũng không tin Jsol sẽ làm chuyện xấu gì khiến những phần tử mafia này tóm lấy.
Minh Hiếu vốn tưởng rằng hai trăm triệu đã là giá trên trời cực cao, nhưng hiện tại cư nhiên lên tới ba trăm triệu, đối phương cũng không chút nào có ý lùi bước, căn bản là có chuẩn bị mà đến, điều này khiến anh có chút do dự.
Chẳng lẽ là chủ nhân hội đấu giá mời tới?
Mặc kệ thế nào, nếu như giá vượt lên ba trăm triệu thì đó là một đả kích cực lớn đối với gia tộc Jsol, chuyện này nếu để đối thủ của nhà Jsol biết được thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi, chỉ sợ cổ phần của công ty cũng sẽ theo đó chịu ảnh hưởng.
Đến tột cùng là ai có cừu hận lớn như vậy với Jsol, cư nhiên sẵn lòng xin giúp đỡ từ đám ác ma này.
"Ngài Minh Hiếu, mời ngài đi ra ngoài một chút." Đang lúc khẩn trương, đột nhiên một nhân viên phục vụ tiến tới nhỏ giọng nói bên cạnh Minh Hiếu.
"Không thấy tôi đang có việc gấp sao?" Minh Hiếu luôn luôn chú ý đối thủ ra giá, vào lúc tinh thần khẩn trương cực độ bị người quấy rối khó tránh khỏi có chút mất hứng.
"Chủ nhân của tôi muốn gặp ngài, chuyện này có liên quan tới ngài Jsol, xin không cần lo lắng sự an toàn của ngài Jsol." Nhân viên phục vụ trần thuật lại ý muốn của Hải Đăng, cường điệu thêm một lần, "Nếu ngài không muốn đi ra ngoài, tôi sẽ không quấy rối ngài thêm."
Chủ nhân của hội đấu giá?
Minh Hiếu cúi đầu thoáng suy tư một lát rồi vội vàng nói: "Không, tôi đi ra ngoài với cậu."
Đây có thể là lối ra duy nhất, Minh Hiếu gật đầu với Jsol bị buộc chặt trên sân khấu, ra hiệu cho đối phương không cần lo lắng, sau đó theo nhân viên phục vụ đi ra ngoài, mà phiên đấu giá tự nhiên cũng dừng ở đây.
Giá bán Jsol cuối cùng là ba trăm hai mươi lăm triệu, người đàn ông thay thế Hải Đăng ra giá tự nhiên là giống với mấy người trước đi tới hậu trường trả tiền.
Minh Hiếu mang theo sầu lo và lo lắng, trên khuôn mặt treo đầy vẻ nặng nề, nghiêm túc lại hơi khẩn trương đi theo phía sau nhân viên phục vụ, anh đã nghĩ kỹ rồi, nếu như anh rời đi tạo thành thương tổn cho Jsol, vậy mặc kệ thế nào anh cũng phải làm chuyện gì đó.
Nhưng anh có thể làm gì đây?
"Chính là ở đây, mời vào." Nhân viên phục vụ ngừng lại bên ngoài một gian phòng trên tầng cao nhất của du thuyền, vươn tay ý bảo Minh Hiếu đi vào, sau đó xoay người rời đi.
Trước cửa đứng hai vệ sĩ, lúc Minh Hiếu đẩy cửa hai vệ sĩ cũng không liếc nhìn người đàn ông này chút nào.
Người ở trong này chính là chủ nhân phía sau hội đấu giá, một người anh chỉ nghe qua nhưng căn bản không nghĩ tới sẽ gặp được, muốn nói không khẩn trương là không có khả năng, thế nhưng sau khi Minh Hiếu đi vào, anh triệt để chết đứng tại chỗ.
"Hùng Huỳnh... Ngài Hùng Huỳnh?" Không thể không nói vừa nhìn thấy Hùng Huỳnh, Minh Hiếu quả thực tựa như sét đánh triệt để ngây dại, không thể trách anh, anh chỉ là từ trong miệng nhân viên phục vụ biết được chủ nhân du thuyền đang chờ anh ở trong phòng này, mà hiện tại trong phòng chỉ có Hùng Huỳnh và mấy người vệ sĩ khác.
Hơn nữa Hùng Huỳnh còn mặc một thân đường trang, dáng dấp hai tay chắp sau lưng đứng ở cách đó không xa rất giống một vị trùm sò thần bí trong truyền thuyết nào đó.
"Minh Hiếu, chúng ta lại gặp mặt." Thoáng cười khổ, Hùng Huỳnh đoán được Minh Hiếu có thể đã hiểu lầm mình, nhưng bây giờ không phải lúc đi giải thích, cậu vươn tay ý bảo Minh Hiếu ngồi xuống, có một chuyện bọn họ phải từ từ nói.
"Anh không cần lo lắng cho Jsol, sáng sớm ngày mai tôi sẽ cho người đưa anh ấy lên thuyền của anh." Đây là lời Hùng Huỳnh muốn nói với Minh Hiếu, một câu rất đơn giản, nhưng đối với Minh Hiếu cùng với người nhà Jsol mà nói thì trân quý không gì sánh được.
"Ngài Hùng Huỳnh, cậu..." Minh Hiếu dường như có chút cố kỵ, anh khiếp sợ nhìn mấy người vệ sĩ bên cạnh một chút, đám vệ sĩ cao to dường như mắt điếc tai ngơ đối với việc bọn họ nói chuyện, vẫn không nhúc nhích đứng ở bên cạnh, cả đám tựa như bức tượng tượng trưng cho sức mạnh và bạo lực yên lặng tản ra áp lực vô hình.
"Minh Hiếu, biết đến càng ít càng có lợi cho anh, tôi chỉ có thể nói cho anh tôi không phải chủ nhân của chiếc du thuyền này, sau khi anh trở lại cũng đừng nói với Jsol anh từng gặp tôi, đối với bất cứ ai cũng thế, xin đừng nói cho bọn họ anh đã từng gặp tôi ở đây."
Hải Đăng không phải là người ai cũng có thể gặp, người đàn ông kia quá mức nguy hiểm, Hùng Huỳnh lựa chọn thay Hải Đăng đi ra nói chuyện này với Minh Hiếu.
Hơn nữa do cậu đứng ra nói, Minh Hiếu hẳn là càng thêm yên tâm.
Minh Hiếu nhìn Hùng Huỳnh một hồi, tuy rằng anh không rõ vì sao lại gặp Hùng Huỳnh ở đây, nhưng tin tức trong lời nói của đối phương mơ hồ tiết lộ cho anh, rất nhiều chuyện không phải anh có thể tiếp xúc và hiểu được.
Anh khe khẽ thở dài, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười: "Tôi cảm thấy rất có lỗi vì đã từng thất lễ với cậu, vô luận thế nào, ngày hôm nay phi thường cảm ơn cậu."
"Tôi chỉ làm chuyện trong khả năng của tôi." Hùng Huỳnh không có chuyện gì khác muốn nói với Minh Hiếu, cậu đứng lên, nhẹ giọng nói, "Trở lại ngủ một giấc đi, sáng sớm ngày mai khi Jsol trở lại tôi nghĩ anh hẳn là lấy trạng thái tốt nhất hoan nghênh anh ấy, vài ngày nữa sẽ đến liên hoan phim Venice, để Jsol nghỉ ngơi thật tốt, sự việc trong mấy ngày này cứ quên đi, sẽ không xảy ra nữa đâu."
Minh Hiếu cố sức gật đầu, kỳ thực anh có rất nhiều vấn đề muốn hỏi người đàn ông này, nhưng cũng chỉ có thể nghẹn lại trong bụng.
Nhiều lúc, Hùng Huỳnh khiến anh nhớ tới một người đàn ông, một người đàn ông đã không còn trên thế giới này.
"Ngài Hùng Huỳnh, liên hoan phim Venice cậu cũng sẽ tới chứ?" Trước khi đi, Minh Hiếu hỏi.
Hùng Huỳnh gật đầu, cười nói: "Tôi sẽ."
Sau khi tiễn bước Minh Hiếu, Hùng Huỳnh đi tới gian phòng của cậu và Hải Đăng trước khi rời bến, đẩy cửa đi vào, Hùng Huỳnh liếc mắt liền thấy Jsol bị buộc chặt trên giá gỗ bên cạnh giường, hiện tại không chỉ có miệng bị chặn, ngay cả mắt cũng bị che đi.
Thân thể Jsol hơi hơi run run trong không khí, từ nhỏ đến lớn, người đàn ông thìa vàng trong miệng này có lẽ chưa từng trải qua chuyện đáng sợ như vậy.
Hải Đăng dường như dung nhập vào trong không khí, anh ngồi bên cửa sổ vắt chân bên cạnh bàn nhỏ, tùy ý uống một ít cà phê, thấy cậu đi vào, liền mỉm cười vẫy tay với Hùng Huỳnh.
Hùng Huỳnh đi tới trước mặt Hải Đăng, người đàn ông này chỉ chỉ cái ghế.
Jsol có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện, Hùng Huỳnh cũng không dám lên tiếng, cậu biết người đàn ông trẻ tuổi kia kỳ thực là người tâm cao khí ngạo, bộ dạng gặp phải rủi ro hiện tại nếu như để Jsol biết bị cậu nhìn thấy, Jsol khẳng định sẽ bị đả kích không nhỏ.
Hải Đăng đến tột cùng muốn làm gì?
"Ngồi ở đây đi." Hải Đăng nhẹ nhàng phun ra bốn chữ với Hùng Huỳnh, sau đó lại nâng tách cà phê, từng bước từng bước đi về phía Jsol, mỗi bước đi của Hải Đăng đều phát sinh tiếng bước chân rất nhỏ, đối với Jsol chỉ có thể nghe mà không thể thấy mà nói, không thể nghi ngờ là một loại công kích tâm lý.
"Đại minh tinh Jsol, ha hả." Hải Đăng tùy ý quét mắt Jsol từ trên xuống dưới, đường nhìn của anh Hùng Huỳnh đã từng được lĩnh giáo, luôn luôn có thể gây cho người ta cảm giác nguy cơ dày đặc.
Jsol tự nhiên cũng cảm giác được, tóc gáy cả người đều dựng thẳng lên.
"Cậu là một người may mắn." Lúc Hải Đăng nói những lời này anh quay đầu lại nhìn Hùng Huỳnh làm theo lời anh, đang thành thành thật thật ngồi ở trên ghế.
"Nhưng song song cậu cũng là một tên ngu xuẩn, nhớ kỹ tất cả ngày hôm nay của cậu, tiếp theo... Có thể sẽ không may mắn như vậy đâu."
Giơ lên tách cà phê, Hải Đăng chậm rãi đem chất lỏng màu nâu còn thừa lại rót lên trên thân thể trần truồng của Jsol, sau đó đem cái tách ném mạnh xuống đất.
Jsol sớm đã không chịu nổi liên tục đả kích, người đàn ông vốn chưa từng trải qua quá nhiều cản trở có thể chống đỡ đến bây giờ đã là cực kỳ không dễ dàng, lúc này dù là toàn thân run rẩy cũng không phải là chuyện nhục nhã gì đó.
Hải Đăng không liếc nhìn Jsol thêm, anh đi tới trước mặt Hùng Huỳnh khom lưng đặt xuống một nụ hôn lên gương mặt cậu: "Chờ cậu nửa tiếng đồng hồ."
Sau đó liền rời khỏi gian phòng.
Hùng Huỳnh đứng lên đi tới, cầm lấy một chiếc khăn giặt sạch rồi vắt khô, đi tới trước mặt Jsol thay người đàn ông trẻ tuổi này lau đi vết cà phê trên người, khi Hùng Huỳnh vừa đụng tới Jsol người sau liền kịch liệt run rẩy một chút.
Hơi nhíu nhíu mày, Hùng Huỳnh cái gì cũng không nói thay Jsol lau sạch cà phê trên người.
Sau khi lau khô cậu lui ra phía sau vài bước, vệ sĩ ở một bên đi tới đem Jsol từ trên giá gỗ thả xuống rồi nâng lên giường, Jsol ban đầu từ chối vài cái, sau đó cũng dần dần bình tĩnh lại, dường như đang chờ đợi dằn vặt sắp đến.
Hùng Huỳnh dùng mắt ra hiệu cho vệ sĩ ở một bên, rất nhanh có người đi tới cởi ra khẩu trang của Jsol, đồng thời nói: "Ngoan ngoãn ngủ một giấc ở trên thuyền, ngày mai sẽ đưa cậu trở lại, cậu thực sự là một tên may mắn."
Trước khi vệ sĩ cởi bịt mắt của Jsol, Hùng Huỳnh đã rời khỏi gian phòng.
Hải Đăng chờ cậu trên trực thăng trên thuyền, Hùng Huỳnh đi tới, trong làn gió biển tung bay leo lên trực thăng.
"Đêm nay anh ấy sẽ không sao, đúng không?" Hùng Huỳnh nhìn sang người đàn ông bên cạnh
"Đương nhiên." Hải Đăng vươn tay ôm lấy cậu, tiến gần hôn lên môi Hùng Huỳnh, "Cậu cũng mệt rồi, trở lại sớm một chút nghỉ ngơi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro