Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 203 + 204

Ăn xong bữa trưa, Hùng Huỳnh một mình đứng trên sân thượng của biệt thự đảo nhỏ nhìn mặt biển màu lam trong vắt lấp lánh dưới ánh mặt trời, Hải Đăng đồng ý có chút quá dễ dàng.

Cậu nói tuần sau cậu muốn tham gia liên hoan phim Venice, Hải Đăng thuận miệng đáp ứng, đồng thời cam đoan sẽ đưa Hùng Huỳnh thuận lợi đến Venice sớm hơn hai ngày.

Cậu hỏi Anh Quân và Lý Đông Tây có phải là cũng ở đây hay không, Hải Đăng trả lời cậu, hai người kia đang ở trên đảo nhỏ thể nghiệm cuộc sống của người hầu, nghĩ đến Anh Quân một ông chủ lớn đang ở đảo nhỏ trồng rau tưới nước, Hùng Huỳnh liền có chút nhịn không được muốn cười.

Cậu nói cậu muốn đi xem hai người đó, Hải Đăng không chỉ đáp ứng cậu, còn cam đoan với cậu sẽ không thương tổn tính mạng của Anh Quân và Lý Đông Tây, nếu như Hùng Huỳnh muốn, Hải Đăng thậm chí có thể cho hai người kia đến Venice cùng Hùng Huỳnh.

Đương nhiên, cũng có thể đem một người trong đó ném vào biển rộng.

Tuy rằng Hải Đăng nói rất uyển chuyển, nhưng Hùng Huỳnh biết Hải Đăng nói "một người trong đó" chỉ chính là Anh Quân.

Cậu nhớ một câu Hải Đăng nói trước khi ăn cơm với cậu, đó chính là Hải Đăng một mực ở bên cạnh cậu yên lặng nhìn, chính là vì vậy Hải Đăng mới biết được Anh Quân đặt bẫy cậu.

Trừ bỏ tính nguy hiểm cực độ của bản thân Hải Đăng, mặc kệ từ phương diện nào đến xem người đàn ông này đều cực kỳ ưu tú, chỉ là người như vậy không thích hợp với cuộc sống gần kề mỗi ngày mặt đối mặt, chỉ có thể quan sát từ xa, bằng không rất dễ chuốc lấy tai vạ.

Khoảng cách thích hợp mới là tốt đẹp.

"Cậu nói cậu muốn đi xem hai người kia, sao không đi nữa?" Phía sau truyền đến giọng nam trầm hoa lệ thuần hậu, giọng Anh tiêu chuẩn đặt ở trên người Hải Đăng có vẻ đặc biệt có vị đạo, ngay cả Hùng Huỳnh là người nắm vững khẩu âm của Mỹ cũng nhịn không được muốn đi theo Hải Đăng nghiên cứu cách phát âm của Anh.

"Biết bọn họ không sao là đủ rồi." Dù sao cậu đi xem Anh Quân và Lý Đông Tây cũng không có tác dụng gì quá lớn.

Hùng Huỳnh quay người lại, gió biển lướt qua mái tóc của cậu tùy ý mất trật tự, mái tóc mấy tháng không cắt sửa, tóc của cậu đã có chút dài, màu đen nhỏ vụn lộ ra ánh sáng dưới ánh mặt trời, một thân đường trang màu trắng vừa sát người khiến cậu nhìn qua càng có vẻ tuấn tú, dường như một phút sau đó sẽ bị gió biển thổi đi, chỉ để lại một mảnh phác họa đã từng tồn tại.

"Rất hợp với cậu." Đường nhìn của Hải Đăng dừng lại trên thân người kia, đối với quần áo anh đặt riêng cho Hùng Huỳnh dường như cực kỳ thoả mãn.

"Cảm ơn." Hùng Huỳnh thích bộ quần áo này, thế nhưng cứ mặc như vậy khiến cậu cảm thấy có chút kỳ quái.

"Bình thường không có việc gì anh đều ở đây sao?" Tương đối với xấu hổ không nói gì không phải là điều cậu thích, Hùng Huỳnh bắt đầu tùy tiện tìm một vài chủ đề tán gẫu.

"Thỉnh thoảng đến, ở đây yên tĩnh, chỉ thuộc về tôi." Hải Đăng vừa nói vừa đi tới bên cạnh Hùng Huỳnh, sóng vai đứng thẳng với người kia, nhìn về biển rộng vô tận phía xa, nói: "Ở đây khiến lòng tôi trống trải, cảm giác thoải mái."

" Đúng vậy." Hùng Huỳnh biểu thị tán thành.

"Nếu như cậu thích chỗ này, sau đó có thể thường xuyên đến đây." Hải Đăng đưa ra lời mời, nhưng những lời này nghe vào trong tai Hùng Huỳnh lại có một ý nghĩa khác.

"Anh dự định thả tôi?"

"Ngay từ đầu tôi chưa từng muốn nhốt cậu." Hải Đăng lộ ra dáng cười một chút, vươn tay nhẹ nhàng vuốt đi sợi tóc rơi trên trán cậu, thấp giọng nỉ non, "Chí ít không phải hiện tại."

Hùng Huỳnh lại hỏi: "Cái anh gọi là thành thục là chỉ lúc nào?"

"Khi tôi nghĩ thời cơ đã thành thục." Đáp án này tràn ngập tính không xác định.

Vào ngày thứ hai Hải Đăng đáp ứng Hùng Huỳnh sẽ thả Anh Quân và Lý Đông Tây, hai người kia ngồi trên trực thăng rời đảo, thẳng đến khi bọn họ rời đi cũng không biết Hùng Huỳnh đã ở trên hòn đảo nhỏ này.

Lúc đó Hùng Huỳnh đứng bên cửa sổ phòng nhìn máy bay trực thăng dần dần rời xa, Hải Đăng hỏi cậu, không lo Anh Quân và Lý Đông Tây không phải trở lại Hồng Kông mà là bị Hải Đăng ném vào biển rộng sao?
Hùng Huỳnh chỉ có thể nói, cậu tin tưởng Hải Đăng.

Vì sao? Bởi vì Hải Đăng là một người có nguyên tắc, nguyên tắc của người đàn ông này chính là bản thân anh ta.

Không lâu sau khi Anh Quân và Lý Đông Tây rời đi, buổi trưa cùng ngày Hải Đăng liền mời Hùng Huỳnh cùng lên siêu du thuyền cập bến ở bên đảo nhỏ.

"Không hỏi tôi phải đi đâu sao?" Lúc lên thuyền Hải Đăng mỉm cười hỏi.

"Sau khi tôi biết cũng không thể thay đổi điểm đến, còn không bằng lưu một chút thần bí và bất ngờ, để hành trình tràn ngập càng nhiều thích thú." Hùng Huỳnh trả lời như thế.

Khoảng chừng tới buổi tối du thuyền ngừng lại, ở phía xa biển rộng mênh mông dần dần xuất hiện ánh sáng, đến gần mới phát hiện là đèn pha trên một vài chiếc thuyền, tia sáng dần dần mạnh lên, lục tục có thêm nhiều thuyền khác tiến gần đến họ, các loại dấu hiệu cho thấy bọn họ hiện tại hẳn là đang ở vùng biển quốc tế, mà những người trên thuyền không biết tên này cũng sẽ không là cái gì người thường.

Hùng Huỳnh không muốn khiến mình có vẻ rất đặc biệt, nhất là khi trên người cậu còn mặc đường trang Hải Đăng cho cậu, thế nhưng rất nhanh cậu liền phát hiện mình lo lắng quá nhiều.

Du thuyền có một tầng là gian phòng lớn rộng rãi giống như rạp chiếu phim, trong phòng có một sân khấu cao chừng một mét, cùng với một loạt chỗ ngồi ở dưới, phía trên sân khấu còn có một khán đài ẩn dấu, bên ngoài khán đài đều được bọc thủy tinh một chiều, ngồi ở bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, thế nhưng người bên ngoài lại không thấy người ở trong.

Hùng Huỳnh bọn họ hiện tại đang ngồi trong khán đài đó, từ góc độ của cậu có thể nhìn thấy lưng của những người đứng trên sân khấu, cùng với toàn bộ sân khấu và toàn bộ khách mời ở dưới.

Phía dưới trước mặt bọn họ còn đặt một màn hình LCD, có thể từ đó nhìn thấy chính diện sân khấu.

Đây là một hội bán đấu giá, Hùng Huỳnh thấy dưới sân khấu có bàn và búa nhỏ chuyên dụng cho MC bán đấu giá, ở chỗ ngồi của các vị khách cũng đặt thẻ bài gọi giá.

Hội đấu giá cũng không đặc biệt, đặc biệt chính là chủ nhân đằng sau hội đấu giá này là Hải Đăng.

Hải Đăng bán ra khó có thể là thứ đồ bình thường, đáng tiếc lúc hội đấu giá bắt đầu Hùng Huỳnh lại một lần nữa đã đoán sai.

Bọn họ ngồi xuống khoảng tầm năm phút sau thì lục tục có các vị khách của du thuyền khác tiến vào phòng đấu giá, rất nhiều người nhìn qua cũng không phải lần đầu tiên tới, quen thuộc tìm được số thứ tự vị trí của mình ngồi xuống.

"Càng là người ngồi trước, địa vị xã hội càng cao, dù cậu có vô tận tài phú cũng không nhất định có thể ngồi vào dãy đầu tiên." Hải Đăng ở bên cạnh đảm nhận thân phận thuyết minh, dựa theo lời nói của người đàn ông này, lên thuyền của anh không giàu thì địa vị cũng cao, chỉ là người ngồi phía trước phần lớn đều có thân phận không tầm thường, còn ở phía sau cũng chỉ đơn thuần là vài kẻ có tiền.

"Lên thuyền của anh có cần vé không?" Dù sao người bên ngoài cũng nhìn không thấy bên trong, Hùng Huỳnh thẳng thắn đứng lên tiến gần thủy tinh nhìn đủ loại người đến từ các nơi ở phía dưới.

"Chỉ cần có được thiếp mời, mà người có thiếp mời có thể tùy thân mang theo hai vị khách khác, người khác nhau, thiếp mời khác nhau, chỗ ngồi khác nhau." Hải Đăng ngồi ở trên ghế chậm rãi nói, anh nhìn bóng lưng người kia tiếp tục nói: "Vị trí này của cậu, trước đó cũng chỉ có một người từng ngồi."

Điều này khiến cho Hùng Huỳnh có chút hiếu kỳ, cậu quay người lại hỏi: "Tôi có thể hỏi là ai không?"

"Con gái tôi." Hải Đăng vung lên khóe môi, "Sao vậy, rất kinh ngạc vì tôi có con?"

"Nói thật, có một chút không thể tưởng tượng được anh làm cha như thế nào." Hùng Huỳnh về tới chỗ ngồi ngồi xuống, không ngờ ở đây chỉ có một người từng đến, hơn nữa lại là con gái của Hải Đăng.

"Anh kết hôn rồi?" Hùng Huỳnh không phải không thể tưởng được người đàn ông này sẽ có vợ, chỉ là không có biện pháp tin tưởng Hải Đăng sẽ là một người chồng.

"Không." Hải Đăng nói thẳng, "Muốn con cũng không cần kết hôn."

"Cô bé hẳn là có mẹ chứ." Có lẽ nghĩ tới mình, Hùng Huỳnh nói như vậy.

"Con bé chỉ cần tôi là đủ." Hải Đăng hiển nhiên chẳng quan tâm con mình có mẹ hay không, anh thậm chí còn nói, "Phụ nữ luôn luôn đa sầu đa cảm, tình thương ủy mị của họ quá mức tràn lan, quá nhiều nhân từ nhiều lúc sẽ biến thành ngu xuẩn và cố chấp, con của tôi không cần nhiều nhân từ."

"Tôi biết cậu sẽ không đồng ý quan điểm của tôi, nhưng tôi xác thực cho rằng như vậy." Hải Đăng nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, "Dù con gái tôi cần sự giáo dục tươi sáng hơn chút, nhưng sẽ không phải từ mẹ ruột của nó."

"Anh không nên mang đi đứa trẻ từ bên người mẹ."

Hải Đăng thấp giọng nở nụ cười, dẫn theo một ít châm chọc nói: "Mẹ của con bé chỉ là một người đàn bà thay thế cái máy mang thai mà thôi, trên thế giới này không có chuyện hoàn mỹ như vậy, vừa muốn con vừa muốn tiền, cô ta lựa chọn tiền tài, mà tôi có được con gái, không hơn."

Nhiều lúc lời Hải Đăng nói đều khiến cho Hùng Huỳnh không thể nào tiếp nhận, ví dụ như hiện tại.

Không có đứa trẻ nào không khát vọng có một gia đình bình thường mà ấm áp, nhất là những đứa trẻ bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không thể có được gia đình trọn vẹn, thứ bình thường trong mắt người khác, thường thường đều là thứ bọn họ tha thiết ước mơ nhưng cả đời cũng không đạt được.

Lúc cậu và Hải Đăng nói chuyện phiếm hội đấu giá đã giật lại màn che từ bao giờ, lúc này đồ vật đầu tiên đang đấu giá là một chính phẩm tên tuổi của một thư pháp gia cổ đại đến từ Trung Quốc, ở dưới có không ít người đang nâng thẻ bài cạnh tranh đấu giá.

Lúc Hùng Huỳnh nhìn về phía thính phòng, cậu cư nhiên thấy được một người rất quen mắt.

Vị trí ở giữa thính phòng, nhìn qua thế nào giống như bác sĩ Minh Hiếu

--------------------

Mấy món đồ đấu giá ban đầu của hội đấu giá thực sự là bình thường không thể bình thường hơn: danh tác danh họa, đồ cổ quý giá, kim cương châu báu...

Những vật phẩm bán đấu giá này đều là bên Hải Đăng đưa ra, tuy rằng thỉnh thoảng nghe thấy một vài cái tên, Hùng Huỳnh sẽ nghĩ hình như cậu đã từng nhìn thấy ở trong bảo tàng nào đó của quốc gia nào đó.
Nếu như vật phẩm bán đấu giá ở đây đều là hàng thật giá thật, như vậy chỉ có một loại khả năng, đó chính là đồ đặt trong bảo tàng là giả.

Hùng Huỳnh ngoại trừ xem người khác trả giá danh phẩm thỉnh thoảng cũng sẽ quan sát Minh Hiếu, Minh Hiếu cư nhiên xuất hiện trên thuyền bán đấu giá của Hải Đăng, ngoại trừ khiếp sợ Hùng Huỳnh cũng không có hình dung khác có thể miêu tả được tâm tình hiện tại của cậu.

Ở trong mắt cậu, Minh Hiếu vẫn luôn là bác sĩ tốt tận tụy với công tác đồng thời cũng thích giúp đỡ những người khác, tuy rằng cậu vì người đàn ông này từng phản bội mình mà thủy chung trong lòng có khúc mắc, thế nhưng Hùng Huỳnh không thể không thừa nhận Minh Hiếu là một quý ông nghiêm túc ngay thẳng truyền thống, nhưng một quý ông đứng đắn cư nhiên xuất hiện ở chỗ này.

Hùng Huỳnh đối với cái gọi là hắc đạo bạch đạo không hẳn là hiểu rõ, nhưng cậu không phải ngu ngốc. Từ tổ chức hình cảnh quốc tế Anh Quốc để hợp tác với Hải Đăng mà không tiếc phái ra Hurrykng đi lừa Wean đến xem, địa vị của Hải Đăng hẳn là không thấp.

Vì sao Minh Hiếu lại ở đây, tới nơi này chẳng lẽ muốn mua gì?

Năm vật phẩm đấu giá đầu tiên đều đã thuận lợi bán ra, thế nhưng Minh Hiếu ở dưới đài lại chưa từng nâng thẻ một lần, chỉ là thỉnh thoảng cúi đầu nói gì đó với người bên cạnh.

"Cậu biết người kia." Hải Đăng vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.

"Anh ta là bác sĩ gia đình trong nhà Jsol, gặp qua vài lần," Hùng Huỳnh thuận tiện nói tiếp, "Jsol là người hợp tác một bộ điện ảnh với tôi."

Cậu muốn nói rõ Jsol là ai, thế nhưng vừa nghĩ nếu Hải Đăng một mực âm thầm quan sát cậu, sao có thể không biết Jsol là ai. Sau khi nói xong, Hùng Huỳnh nghĩ mình thực sự là làm điều thừa.

" Jsol, không chỉ là một đại minh tinh, cha mẹ song song cũng là danh môn vọng tộc bản địa Los Angeles, bản thân anh trai có một công ty niêm yết, đồng thời anh trai John cũng cực kỳ thương yêu em trai mình, bọn họ thực sự là tình anh em đặc biệt sâu nặng..." Hải Đăng giản đơn nói ra tình huống của Jsol.

Hùng Huỳnh chỉ cho rằng Hải Đăng vốn đã biết Jsol người này, dù sao Jsol cũng được cho là đại minh tinh có danh tiếng, cậu cũng không đem lời nói lúc này của anh để ở trong lòng.

Rất nhanh, bầu không khí của hội đấu giá dường như có chút thay đổi, hội đấu giá vốn đang yên lặng bắt đầu vang lên một ít âm nhạc đậm chất nước ngoài, nhân viên tạp vụ trên thuyền cũng cung cấp một ly rượu ngon cho khách, mà giọng điệu của MC cũng trở nên phấn chấn hơn.

Cao trào chân chính của hội đấu giá hiện tại mới bắt đầu, khác nhau chính là trên khuôn mặt một vài người dưới đài là hưng phấn nóng lòng, mà có vài người lại là mặt đầy tâm sự khẩn trương và sầu lo, bao gồm cả Minh Hiếu ở trong.

Lúc bán đấu giá danh phẩm trước đó Minh Hiếu đã có vẻ không yên lòng, chỉ là thường thường cúi đầu nói chuyện phiếm với một vài người ở dưới. Lúc này, sau khi MC tuyên bố hội đấu giá sẽ bước vào giai đoạn tiếp theo, trên khuôn mặt Minh Hiếu lập tức xuất hiện vẻ khẩn trương, chau mày, dường như đang chờ mong gì đó, song song lại có chứa bàng hoàng.

"Kế tiếp muốn bán đấu giá cái gì?" Hùng Huỳnh hỏi người đàn ông bên cạnh biết rõ tất cả ở đây.

"Một vài thứ thú vị, ha hả." Dường như Hải Đăng không muốn tiết lộ quá nhiều, chỉ là trong ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Hùng Huỳnh mang theo ý vị sâu xa.

Hít sâu một hơi, Hùng Huỳnh không chiếm được đáp án chỉ có thể lẳng lặng đợi đáp án kế tiếp xuất hiện. Không biết có phải vì bầu không khí thay đổi nên khiến cậu cũng có chút khẩn trương hay không.

Vật phẩm đấu giá đầu tiên của nửa hội đấu giá sau được người nâng lên, bốn người đàn ông cao to vạm vỡ nâng một thứ hình hộp bị vải đỏ phủ lên trên đài. MC bước tới tự tay kéo mở vải đỏ. Dưới tấm vải là một lồng sắt dùng để giam giữ dã thú, nhưng bên trong giam giữ không phải dã thú mà là một người.

Một người tay chân bị trói, một người sống trần truồng, hơn nữa bị đeo rọ mõm không thể nói chuyện.

Bán đấu giá nô lệ?

Trái tim Hùng Huỳnh có chút siết lại. Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp sống của cậu nhìn thấy bán đấu giá người sống, nói không rõ là cảm thụ gì. Khiếp sợ? Phẫn nộ? Bất đắc dĩ?

Có thể đều có.

"Jason!" Trong phòng bán đấu giá đột nhiên có người hô một tiếng. Người đàn ông trẻ tuổi tóc tai rối bù trong lồng sắt lập tức ngẩng đầu phát ra thanh âm "Ưm ưm ưm," trong mắt lóe ra nước mắt, nhìn qua vừa kích động lại hưng phấn.

Đây là chuyện gì? Hùng Huỳnh càng thêm khó hiểu.

"Im lặng!" MC của hội bán đấu giá "rầm" một tiếng nện búa xuống, nói: "Bán đấu giá hiện tại bắt đầu, giá cao người được, giá khởi đầu là năm triệu."

Vị khách hô tên người đàn ông trong lồng sắt lúc đầu là người thứ nhất giơ thẻ: "Mười triệu! Tôi ra mười triệu!"

Rất nhanh, bên cạnh lại vang lên tiếng người khác ra giá: "Mười hai triệu."

Vị khách ra giá đầu tiên hung hăng trừng mắt người nâng giá kia, tiếp tục cắn răng hô lên, trực tiếp chính là hai mươi triệu, nhưng người bên cạnh kia lại theo đuổi không bỏ, tăng thêm năm triệu.

Hai người cứ như là có thù sâu hận lớn liên tục ra giá. Những người bên cạnh hoặc là xem trò vui hoặc là cúi đầu nói chuyện phiếm.

"Hải Đăng, bọn họ làm sao vậy?"

Chuyện này hoàn toàn không giống bán đấu giá nô lệ như trong tưởng tượng của Hùng Huỳnh. Cậu thanh niên trong lồng sắt căn bản không phải nô lệ bị bán. Từ các loại tràng cảnh đến xem, càng như là người vô cùng quan trọng của vị khách ra giá đầu tiên kia.

"Jason Akers, là con trai út của vị khách ra giá đầu tiên. Bình thường thích nhất đua xe và chơi gái, thỉnh thoảng cũng sẽ tụ tập uống rượu hít thuốc phiện," Hải Đăng hơi chút nhích lại gần Hùng Huỳnh, anh nhẹ nhàng cầm tay người kia, thấp giọng cười nói, "Mà vị khách ra giá thứ hai bên cạnh, nửa năm trước con gái ông ta bị Jason Akers cưỡng bức."

Hùng Huỳnh hơi nhíu mày, Hải Đăng lúc này lại bổ sung một câu: "Cùng với mấy người bạn của cậu ta, cô gái kia thực sự là đáng thương."

"Thực sự là một tên khốn." Nếu như lời Hải Đăng nói đều là sự thật, Hùng Huỳnh cũng sẽ không có bao nhiêu đồng tình với cái người bên trong lồng sắt kia. Súc vật như vậy chẳng biết đã làm nhục bao nhiêu cô gái, lại thương tổn bao nhiêu người vô tội.

"Sao cậu ta lại bị như vậy?" Hùng Huỳnh tiếp tục.

"Nửa năm trước, tuy rằng Jason bị cảnh sát tóm, nhưng đáng tiếc cha cậu ta đã sử dụng quan hệ giảm nhẹ thời hạn thi hành án. Chưa tới một tháng, Jason đã được nộp tiền bảo lãnh thả ra ngoài, mà người cha của cô gái đáng thương kia đương nhiên không muốn cứ như vậy thỏa hiệp." Ngón tay Hải Đăng nhẹ nhàng chỉ xuống dưới, "Khi chính phủ và pháp luật không có cách nào lấy lại công bằng thay người bị hại, người cha tức giận đến cực điểm cũng chỉ có thể dấn thân vào hắc ám."

"Anh bắt được Jason?"

Hải Đăng nhè nhẹ vỗ về mu bàn tay Hùng Huỳnh, trong đôi mắt xanh biếc lóe ra tia sáng: "Khi chính nghĩa không thể vươn tới, chỉ có hắc ám ra tay mới có thể kết thúc."

Lúc này đấu giá đã đi tới giai đoạn gay cấn. Khi cha của Jason hô lên bảy mươi triệu thì đã khàn cả giọng, sắc mặt dần dần từ hồng nhuận chuyển thành trắng bệch, mà người cha của cô gái kia vẫn như cũ không buông tha, tiếp tục tăng giá.

"Kết quả cuối cùng, là cha của Jason hay cha của cô gái sẽ thắng nhỉ?" Làm một người ngoài cuộc, Hải Đăng nhẹ giọng nhẹ lời khẽ nói.

"Cha của cô gái." Hùng Huỳnh không hề do dự nói ra đáp án.

"Vì sao?"

Bởi vì cậu thấy được phẫn nộ và cừu hận bất khuất, không buông tha giống như chịu chết trong mắt người cha của cô gái kia. Đó là đau đớn và kiên quyết của một người cha bộc lộ khi thấy con mình phải chịu cực khổ và dằn vặt.

Đây là cha, một người cha thương yêu con mình.

Hải Đăng nâng tách cà phê, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lạnh nhạt nhìn đấu giá phía dưới: "Tài sản của cha Jason là hai trăm triệu, mà cha của cô gái kia tuy rằng cũng là phú hào nhưng lại không giàu có như cha Jason. Nếu như ông ta cuối cùng lấy giá một trăm triệu mua Jason về, như vậy cha của cô gái kia sẽ bị phá sản."

"Một trăm triệu! Tôi ra một trăm triệu mua tên súc vật kia!" Cha của cô gái cuối cùng không hề do dự hô lên giá cao.

Hùng Huỳnh nhìn về phía cha Jason bên cạnh. Trong nháy mắt, người đàn ông kia dường như già đi mười tuổi. Cậu nhìn đứa trẻ trong lồng sắt trên đài không ngừng phát ra tiếng ưm ưm, lại cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

"Một trăm triệu lần thứ nhất." MC bắt đầu nói.

"Một trăm triệu lần thứ hai."

"Ô ô ô." Jason không chỉ bắt đầu phát ra tiếng cầu cứu, còn không ngừng dùng thân thể của mình đánh lên lồng sắt. Thế nhưng cha cậu ta chỉ là im lặng ngồi xuống, cúi đầu.

Trong mắt Jason xuất hiện tuyệt vọng.

"Một trăm triệu lần thứ ba, thành giao."

Hùng Huỳnh nhìn người cha của cô gái từ trên ghế đấu giá đi xuống. Trên khuôn mặt người đàn ông kia không có vui vẻ hoặc là mừng rỡ sau khi đấu giá thành công, cũng không có sợ hãi và bất an vì sắp phá sản, chỉ có bình tĩnh, yên lặng và nghiêm túc.

"Cậu ta sẽ ra sao?"

"Ai?"

"Jason, người đàn ông trong lồng sắt kia."

Lồng sắt một lần nữa được phủ vải đỏ rồi nâng xuống, đi cùng người cha của cô gái kia.

"Rất nhiều loại khả năng." Hải Đăng hời hợt nói một câu, "Phần lớn người giống như cha cô gái kia, sẽ trực tiếp cho vật phẩm đấu giá một viên đạn rồi ném xuống biển."

Hùng Huỳnh chậm rãi tựa lưng lên ghế tựa, cảm thấy có thứ vô hình gì đó đang gắt gao đè lên ngực cậu, nặng nề, khó có thể thở sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro