Chap 197 + 198
Hurrykng nói những lời này hình như là có chuyện ở trong, cái gì không phải do cậu?
Hùng Huỳnh nhạy cảm cảm thấy được không khí trong phòng bắt đầu trở nên ngưng trệ và nóng rực sau khi những lời này của Hurrykng ra khỏi miệng, một loại khẩn trương và giằng co vô hình cấp tốc thăng lên, bầu không khí từng chút thay đổi, trong nháy mắt an tĩnh dường như báo trước giông tố không lâu sau đó.
Cậu hơi chút đem đường nhìn dời về phía Wean bên cạnh, người kia cũng vừa lúc này mở miệng, trên khuôn mặt thiếu đi một ít vui cười đùa cợt, nhiều thêm vài phần nghiêm túc.
"Hurrykng, cái dạng này của cậu thật đúng là khó coi, chú ý lời nói của cậu, chú ý thái độ của cậu."
"Vì sao? Chỉ bởi vì hiện tại anh thích người đàn ông này, cho nên tất cả mọi người chúng tôi đều phải kính cẩn lễ phép với cậu ta sao? Wean, đừng nghĩ chính anh là quá hoàn mỹ, biết đâu người đàn ông là bảo bối trong mắt anh ở trong mắt những người khác lại chẳng là gì." Hurrykng và Wean đối chọi gay gắt.
Hurrykng như vậy có chút không giống với sĩ quan cảnh sát ưu tú lần đầu tiên Hùng Huỳnh gặp mặt, rất nhiều người ở trong ấn tượng đầu tiên đều là không tệ nhưng lại không nhất định hoàn mỹ như trong tưởng tượng của mình, đặc biệt là sau khi thâm nhập ở chung thường thường sẽ làm cho mình thất vọng.
May là, Hùng Huỳnh chưa bao giờ lấy ấn tượng đầu tiên đến phán định một người, cho nên mặc dù hiện tại Hurrykng có ý kiến với cậu, cậu cũng không có cảm giác quá lớn, hoặc là thất vọng gì đó.
"Cho tới bây giờ tôi đều không cảm thấy mình là bảo bối gì đó." Hùng Huỳnh chẳng quan trọng vừa cười vừa nói, cậu cũng không cho rằng cậu là người được vạn người mê.
Một quyền này của Hurrykng giống như là đánh vào bao cát không mang đến phản ứng quá lớn gì, Wean ở bên cạnh đột nhiên cười ha ha.
"Bảo bối, đừng nói vậy, ở trong mắt tôi cậu chính là báu vật lớn nhất, về phần những người khác, bọn họ đâu có tinh mắt bằng tôi." Wean đem ánh mắt dời về phía Hurrykng, híp mắt lại, đè thấp thanh âm, "Hurrykng, đây là thái độ của phân bộ Anh quốc các cậu đối với lần hợp tác này của chúng ta sao?"
Một câu hỏi rất đơn giản, nhưng trong giọng nói lại cất giấu nồng nặc thâm trầm nguy hiểm, dày đến mức Hùng Huỳnh là người ngoài cuộc cũng cảm giác được.
"Có thể chúng tôi cũng không muốn hợp tác với anh chăng?"
Lúc nói những lời này Hurrykng nhìn về phía Hùng Huỳnh ở một bên, ở trong mắt anh hiện lên một tia cay nghiệt, có thể là có một chút như vậy, nhưng rất nhanh liền biến mất.
"Có đôi khi, chúng ta phải chọn lựa vài thứ, Hùng Huỳnh, cậu hẳn là vì thế mà cảm thấy vinh hạnh."
"Nghe anh bêu rếu như thế, sao tôi lại có một loại dự cảm không tốt lắm nhỉ?" Hùng Huỳnh vừa nói chuyện song song cũng nhìn về phía Hurrykng, không biết đây có tính là lần đầu tiên bọn họ chính diện quyết đấu không.
Nhưng khẳng định sẽ không là trận cuối cùng.
Wean mạnh mẽ đứng lên, không hề do dự từ trong lòng rút ra một khẩu súng nhắm ngay Hurrykng, nếu như người sau dám có hành động đột nhiên hoặc là ý nghĩ bất ổn gì đó, người đàn ông này tuyệt đối sẽ không chút nào do dự nổ súng.
Vệ sĩ ở cửa cũng ở phía sau đều móc súng ra, bầu không khí trở nên càng giằng co.
Không phải là đang chúc mừng hợp tác thành công sao, thế nào đột nhiên lại thay đổi?
Tình cảnh súng vác vai, đạn lên nòng thế này có chút khiến người ta ăn không tiêu, ngay lúc Wean móc súng ra Hurrykng cũng lập tức rút súng, may mắn, khẩu súng không phải quay về phía Hùng Huỳnh mà là Wean.
Có lẽ là Hurrykng cũng hiểu được uy hiếp Hùng Huỳnh không bằng uy hiếp bản thân Wean còn thực tế hơn một chút.
Nếu như cậu là Hurrykng cậu sẽ làm thế nào, yêu người yêu đến trình độ nào? Có thể yêu hơn bản thân mình không? Có thể hy sinh mạng sống của mình không?
Không ai lại nguyện ý vào lúc quan trọng như thế này đi thử thách lời thề tình yêu của một người.
"Tôi cứ nghĩ cậu sẽ rút súng nhắm ngay bảo bối nhà tôi, may là cậu không làm, nếu không hiện tại cậu đã nằm trên đất." Wean vào loại thời gian này còn có tâm tình đi nói giỡn, hay là vì anh quá tự tin đối với thuật bắn súng của mình.
Big Little Mike lúc này từ ngoài cửa đi đến, trực tiếp đi ra phía sau Hùng Huỳnh.
"Hai người đứng lại, không muốn anh cả nhà các người chết thì đừng có nhúc nhích." Hurrykng la lớn, dọa đến Big Little Mike đi được một nửa thì ngừng lại.
"Tôi là anh cả, hơn nữa là anh cả khổng tước cao ngạo. Big Little Mike, nghe tôi nói, đưa Hùng Huỳnh đi." Nét mặt Wean có chút nghiêm túc, thậm chí ánh mắt nhìn chằm chằm Hurrykng còn có chút hung ác độc địa.
"Hurrykng, cậu biết tôi ghét nhất là bị người phản bội, cậu hẳn là biết hậu quả của việc chọc giận tôi."
Hurrykng đứng lặng, nhẹ giọng nở nụ cười: "Khuyết điểm lớn nhất của anh chính là tự phụ lại tự ngạo, luôn luôn nghĩ chúng tôi hợp tác với anh giống như là tự chúng tôi tới cầu xin, là may mắn lớn nhất của chúng tôi. Thế nhưng tôi hiện tại muốn nói cho anh, người chủ động muốn hợp tác với chúng tôi không chỉ có mình anh, Wean, ngay từ đầu chúng tôi đã không muốn hợp tác với anh."
"Cho nên đây là một cái bẫy?" Wean nheo lại con mắt, khẩu súng trên tay không buông ra chút nào, vẫn như cũ chuẩn xác hướng về Hurrykng.
"Ha hả, phân bộ Anh quốc các cậu đều là ngu ngốc như nhau sao? Không phải tôi tự phụ và tự ngạo, mà là tôi thực sự không nghĩ có người thứ hai càng thích hợp cũng rất có uy vọng hơn tôi."
"Ai nói không có?" Hurrykng khinh miệt nở nụ cười, "Wean, chúng tôi đã có người hợp tác tốt hơn anh."
Wean hơi nhếch môi, liếc mắt nhìn Hùng Huỳnh bên cạnh, cười nói: "Thân ái, để cậu chê cười rồi. Đi ra bên ngoài chờ tôi trước đi, tôi rất nhanh sẽ đi ra theo."
Hùng Huỳnh còn chưa động, Hurrykng đã nói: "Cậu ta không thể đi."
Hùng Huỳnh hai tay giơ lên: "Sĩ quan Hurrykng, tôi chỉ là một người bình dân vô tội."
"Cậu không phải."
Hùng Huỳnh nở nụ cười: "Vậy tôi đây là cái gì?"
Hurrykng trầm mặc hai giây, nói: "Lợi thế cuối cùng của trận đánh cược này."
Dáng cười trên khuôn mặt Wean rất nhanh biến mất không thấy, đây là lần đầu tiên Hùng Huỳnh thấy người đàn ông này lộ ra biểu tình hung ác phẫn nộ, rõ ràng như thế.
"Phân bộ Anh quốc các cậu quả nhiên đều là một đám lợn! Nói cho tôi biết Hurrykng, đối tượng hợp tác mới của các cậu đến tột cùng là ai, các cậu đã đồng ý điều kiện gì của hắn mà dám hợp tác với nhau đến diệt trừ tôi?" Khóe miệng Wean hơi xung động, nhìn qua giống như là muốn cười to lại tràn ngập châm chọc và khinh miệt.
Hurrykng nói: "Tôi rất hy vọng có thể diệt trừ anh!"
Hy vọng, ý là không có biện pháp diệt trừ Wean.
Đây hình như là một cái bẫy? Nghe đến đó, Hùng Huỳnh loáng thoáng đã cảm thấy được đến tột cùng xảy ra chuyện gì. Có lẽ cảnh sát muốn hợp tác với Wean, hai bên đã hẹn nhau gặp mặt ở đây nói chuyện, vốn là chúc mừng song phương hợp tác, kết quả đây là cạm bẫy do cảnh sát thiết kế. Hơn nữa, cạm bẫy này hình như còn là vì đối tượng hợp tác mới của cảnh sát mà bố trí. Hùng Huỳnh thậm chí nghĩ phương diện này cũng có chút liên quan đến cậu.
"Nói cho tôi biết người kia là ai?!"
Wean rống lớn, người đàn ông này bình thường dáng cười đầy mặt, thoáng cái chăm chú nghiêm túc tức giận thật là có chút quá mức hung ác độc địa. Đừng nói là Hùng Huỳnh còn bị dọa đến, ngay cả tay nắm súng của Hurrykng cũng đang hơi run.
Hurrykng và Wean giằng co lẫn nhau, nhưng Hùng Huỳnh không quên người Đức vẫn không nhúc nhích ở bên cạnh. Người này đóng vai trò gì trong chuyện này?
Vừa khớp chính là khi Hùng Huỳnh nhìn về phía người Đức kia, người sau cũng đang nhìn cậu. Ánh mắt hai người tiếp xúc, va chạm giữa không trung, tia lửa quen thuộc bắn ra bốn phía. Loại cảm giác quen thuộc khó hiểu này khiến cậu rất nhanh liên hệ đến đường nhìn có người theo dõi cậu ở trên vũ hội không lâu trước đó.
Hùng Huỳnh nhịn không được kinh ngạc: "Là ông?"
Vừa rồi ở trên vũ hội, người luôn luôn theo dõi cậu nhưng giỏi ẩn núp, chính là người Đức này.
Hùng Huỳnh lên tiếng song song hấp dẫn sự chú ý của Wean và Hurrykng. Wean lập tức hô: "Hùng Huỳnh, mau đến chỗ tôi."
Cậu nghĩ đó là một ý kiến hay, nhất là vào lúc Hurrykng luôn luôn toát ra ý muốn hi sinh cậu trong giọng nói. Hiện tại, cậu chỉ có thể nhờ vào thế lực tội ác của Wean.
"Không, đừng cử động." Lúc Hùng Huỳnh vừa bước ra một bước, người Đức lên tiếng.
Phân bộ Anh quốc các cậu quả nhiên đều là một đám lợn! Nói cho tôi biết Hurrykng, đối tượng hợp tác mới của các cậu đến tột cùng là ai, các cậu đã đồng ý điều kiện gì của hắn mà dám hợp tác với nhau đến diệt trừ tôi?" Khóe miệng Wean hơi xung động, nhìn qua giống như là muốn cười to lại tràn ngập châm chọc và khinh miệt.
Hurrykng nói: "Tôi rất hy vọng có thể diệt trừ anh!"
Hy vọng, ý là không có biện pháp diệt trừ Wean.
Đây hình như là một cái bẫy? Nghe đến đó, Hùng Huỳnh loáng thoáng đã cảm thấy được đến tột cùng xảy ra chuyện gì. Có lẽ cảnh sát muốn hợp tác với Wean, hai bên đã hẹn nhau gặp mặt ở đây nói chuyện, vốn là chúc mừng song phương hợp tác, kết quả đây là cạm bẫy do cảnh sát thiết kế. Hơn nữa, cạm bẫy này hình như còn là vì đối tượng hợp tác mới của cảnh sát mà bố trí. Hùng Huỳnh thậm chí nghĩ phương diện này cũng có chút liên quan đến cậu.
"Nói cho tôi biết người kia là ai?!"
Wean rống lớn, người đàn ông này bình thường dáng cười đầy mặt, thoáng cái chăm chú nghiêm túc tức giận thật là có chút quá mức hung ác độc địa. Đừng nói là Hùng Huỳnh còn bị dọa đến, ngay cả tay nắm súng của Hurrykng cũng đang hơi run.
Hurrykng và Wean giằng co lẫn nhau, nhưng Hùng Huỳnh không quên người Đức vẫn không nhúc nhích ở bên cạnh. Người này đóng vai trò gì trong chuyện này?
Vừa khớp chính là khi Hùng Huỳnh nhìn về phía người Đức kia, người sau cũng đang nhìn cậu. Ánh mắt hai người tiếp xúc, va chạm giữa không trung, tia lửa quen thuộc bắn ra bốn phía. Loại cảm giác quen thuộc khó hiểu này khiến cậu rất nhanh liên hệ đến đường nhìn có người theo dõi cậu ở trên vũ hội không lâu trước đó.
Hùng Huỳnh nhịn không được kinh ngạc: "Là ông?"
Vừa rồi ở trên vũ hội, người luôn luôn theo dõi cậu nhưng giỏi ẩn núp, chính là người Đức này.
Hùng Huỳnh lên tiếng song song hấp dẫn sự chú ý của Wean và Hurrykng. Wean lập tức hô: "Hùng Huỳnh, mau đến chỗ tôi."
Cậu nghĩ đó là một ý kiến hay, nhất là vào lúc Hurrykng luôn luôn toát ra ý muốn hi sinh cậu trong giọng nói. Hiện tại, cậu chỉ có thể nhờ vào thế lực tội ác của Wean.
"Không, đừng cử động." Lúc Hùng Huỳnh vừa bước ra một bước, người Đức lên tiếng.
Thanh âm này không giống như lúc nãy, không phải giọng nói cứng rắn thuộc về người Đức trung niên, mà là giọng nói của một người trưởng thành đang độ tráng niên, dẫn theo một chút vị đạo hoa lệ của ca kịch, nói chuyện giống như ca hát.
"Đây là đồng bọn hợp tác mới của các cậu? Hurrykng, đầu óc của cậu làm bằng đậu hũ sao, cư nhiên hợp tác với cái tên vô tâm vô can đại biến thái này. Các cậu sẽ hối hận vì tất cả quyết định ngu xuẩn mà mình đã làm, bởi vì các cậu không chỉ hợp tác với một tên điên nguy hiểm, mà còn vì thế đắc tội tôi!"
Wean nói liền nhanh chóng đi về phía Hùng Huỳnh. Hurrykng la lớn: "Tôi bảo anh không được nhúc nhích!"
Wean căn bản không nghe. Tất cả phát sinh quá nhanh, trong nháy mắt Hùng Huỳnh thấy Wean đi về phía cậu cùng với Hurrykng nổ súng cũng chỉ xảy ra trong một giây.
"Wean!"
Đạn sượt qua vai Wean, trên Âu phục đắt tiền lưu lại một đường vết tích màu xám đen, vết máu nhàn nhạt cấp tốc tràn ra. Hùng Huỳnh nghĩ trái tim mình gia tốc nhảy lên, giống như lại bị bệnh tim, còn thiếu một chút như vậy Hurrykng liền bắn trúng Wean.
"Tôi không sao, thân ái." Wean chẳng để ý, cười cười, dáng cười này nhìn qua rất nguy hiểm.
Hurrykng mí mắt nhảy lên, anh hơi cắn chặt khóe môi tự nhủ tiếp tục chống đỡ: "Đừng phí công nữa, Wean. Nếu đây là một cái bẫy, vậy không có cơ hội chạy trốn cho anh đâu. Không sai, chúng tôi hợp tác với Hải Đăng."
"Ôi, Wean, được thấy cậu tức giận thực sự là hiếm có. Người đẹp Hurrykng của tôi, cậu phải cẩn thận, con hổ này mà tức giận lên thì sẽ xé nát người ta ra đấy." Người Đức cười khanh khách, tiện tay đem mặt nạ da người trên khuôn mặt và bộ tóc giả kéo xuống, mái tóc vàng kim lộng lẫy, đôi mắt tà ác màu xanh biếc.
Hải Đăng mỉm cười hỏi thăm Hùng Huỳnh: "Gặp được tôi cậu có vui không, ngài Hùng?"
"Đúng là công nghệ cao." Đường nhìn của Hùng Huỳnh rơi vào mặt nạ mô phỏng Hải Đăng vứt trên mặt đất. Lẽ nào cậu thực sự không phải đang biểu diễn điện ảnh gián điệp gì đó?
--------------------
Điện ảnh có chút thời gian cũng không khoa trương, chỉ cần bản thân trải qua cuộc sống quá nhiều màu sắc, đi qua rất nhiều địa phương, cũng tiếp xúc với rất nhiều người, sẽ phát hiện kỳ thực rất nhiều bộ phim cũng không khoa trương, chỉ là có chút sự tình mình chưa gặp phải mà thôi.
Thế nhưng đây cũng không có nghĩa Hùng Huỳnh muốn trải qua cuộc sống có chút kích thích quá mức, cách xa vạn dặm cuộc sống của người thường.
So sánh với cuộc sống "Muôn màu muôn vẻ", điện ảnh thất bại thảm hại.
"Hải Đăng, ngay cả cái mặt nạ mô phỏng anh cũng không bằng." Wean cười nhạt hai tiếng, bàn tay cầm súng bởi vì quá mức cố sức, trên mu bàn tay đều hơi hơi nổi lên gân xanh.
Hải Đăng chỉ là nhẹ nhàng cười cười, không thèm để ý lời Wean nói.
Hùng Huỳnh nghĩ người như bọn họ vốn đã chẳng quan tâm lời nói của người khác, tự do ở bên rìa xã hội, lại đứng ở trên đỉnh kim tự tháp.
"Đứng lại, Hải Đăng." Thấy Hải Đăng đi về phía Hùng Huỳnh, khẩu súng của Wean nhắm ngay Hải Đăng, "Đi thêm một bước tôi sẽ giết anh."
"Tôi rất sợ, ha hả." Bước chân ngừng lại, Hải Đăng khẽ cười một tiếng nhìn về phía Hurrykng, "Sĩ quan cảnh sát Hurrykng, còn nhớ điều kiện hợp tác của chúng ta không?"
"Hải Đăng, tôi nhớ anh đã từng nói phải chờ cho quả táo chín mọng mới đến ngắt lấy, anh hiện tại là đến xem rồi rời đi sao?" Hùng Huỳnh không phải là người luôn luôn trầm mặc. Cậu thỉnh thoảng nhìn nhìn Wean, xác định đối phương đích xác chỉ là bị trầy da mới hơi yên lòng một chút. Lần đầu tiên trải qua tình cảnh này, trong giây lát cậu nghe thấy tiếng súng đều nhịn không được ngón tay run lên.
Trải qua sinh tử rồi thì sao, cậu vẫn chỉ là một con người.
"Không, tôi là đến trừ sâu, để quả táo đỏ của tôi trưởng thành càng tốt." Nhẹ nhàng liếm liếm khóe môi, Hải Đăng lộ ra mỉm cười với Hùng Huỳnh, "Cậu đang kéo dài thời gian sao? Rất thông minh, thế nhưng rất đáng tiếc, nếu đây là một cái bẫy, như vậy các cậu sẽ không có cơ hội chạy trốn."
"Du thuyền đã bị người của chúng tôi khống chế, Wean, anh không địch nổi đâu." Hurrykng ở bên cạnh phụ họa.
Wean không nhúc nhích, Hurrykng không nhúc nhích, Hải Đăng cũng không động, người động là Hùng Huỳnh.
Cậu không đi về phía Wean, cũng không đi tới chỗ Hải Đăng, mà là lựa chọn Hurrykng.
Cử động đột nhiên mà lại khó hiểu của cậu khiến tất cả mọi người tạm thời an tĩnh lại. Hurrykng nhìn chằm chằm Hùng Huỳnh, mở miệng nói: "Đứng lại." Lập tức khẩu súng nhắm ngay Hùng Huỳnh.
Hùng Huỳnh dừng lại có lẽ chưa tới nửa giây liền tiếp tục đi tới.
"Cậu đang làm gì, tôi bảo cậu đứng lại!"
"Cứ bình tĩnh, Hurrykng. Cẩn thận súng của cậu, đem nó dời khỏi ngài Hùng, cậu ấy không thương tổn được cậu. Cậu chính là hình cảnh quốc tế, không nên gào thét như vậy." Hải Đăng nhàn nhạt nói.
"Hùng Huỳnh." Wean hơi nhíu nhíu mày, không đoán ra được người kia muốn làm gì. Mặc dù bọn họ ở chung hơn nửa năm, nhưng anh đột nhiên phát hiện kỳ thực anh không phải quá hiểu người đàn ông này.
Không để ý tới Wean, Hùng Huỳnh đứng ở trước mặt cách ba bước với Hurrykng, hỏi: "Sĩ quan cảnh sát Hurrykng, tôi có thể hỏi anh một câu không? Vinh hạnh của tôi theo như lời anh nói, còn có không phải do tôi, có phải là chỉ điều kiện hợp tác của các người với Hải Đăng chính là tôi không? Tôi chính là lợi thế của trận đánh cược cuối cùng này, đúng không?"
"Đúng." Hurrykng trực tiếp trả lời Hùng Huỳnh chất vấn.
Mặc dù vào lúc Hải Đăng xuất hiện, Hùng Huỳnh đã đại khái đoán được đáp án này, thế nhưng chính tai nghe thấy vẫn như cũ khiến người ta cảm thấy châm chọc. Thế lực tội ác Wean một mực bảo vệ cậu, còn vị cảnh sát đại biểu cho chính nghĩa này lại đi hợp tác với một tên khốn đem người vô tội là cậu kéo vào trong bẫy.
Ngoại trừ châm chọc, cũng không còn cái khác để nói.
"Anh là một cảnh sát, bảo hộ nhân dân là trách nhiệm của anh, Hurrykng, chẳng lẽ tôi không phải đối tượng anh hẳn là phải bảo vệ sao? Vì sao cuối cùng lại biến thành vật hi sinh?" Hùng Huỳnh trấn định hỏi, trong ngôn ngữ cất giấu nồng đậm chất vấn.
Hurrykng không chút nào động dung, giọng điệu khẳng định mà không có một tia chần chờ: "Vì lợi ích của đại chúng, chung quy vẫn cần hi sinh cá biệt. Tôi không hề rời bỏ trách nhiệm và nguyên tắc của tôi."
"Lý do tốt đấy, cho nên tôi liền trở thành người bị hi sinh, hơn nữa sau khi hi sinh còn được tặng thêm một câu đây là vinh hạnh của tôi?" Hùng Huỳnh cho dù tốt tính đến mấy cũng chịu không nổi, trực tiếp châm chọc một câu, "Wean nói đúng, anh và đám thủ trưởng của anh đều là một đám lợn ngu xuẩn như nhau."
"Ha ha ha, bảo bối, mắng hay lắm!" Wean cười ha ha, "Không hổ là bảo bối của tôi."
Ngay cả Hải Đăng ở phía trận doanh của Hurrykng cũng cong lên khóe miệng, phụ họa nói: "Đây là chính nghĩa, lợi ích cá thể, lợi ích đại chúng. Lại có ai muốn cam nguyện hi sinh? Lại có ai có thể quyết định người nào hi sinh?"
"Duy nhất có thể khẳng định chính là, người ra quyết định sẽ không là người bị hi sinh." Hùng Huỳnh cười nhạt một tiếng, "Sĩ quan Hurrykng, anh thật khiến cho tôi thất vọng. Tôi không hiểu cái gọi là lợi ích đại chúng của anh, thế nhưng từ hiện tại mà xem, anh và Hải Đăng hợp tác chính là sai lầm lớn nhất. Anh ta là dạng người gì, thân là hình cảnh như anh hẳn là hiểu rõ hơn tôi. Cho dù anh ta có thế lực lớn, nhưng người như anh ta sẽ là người có thể để các anh khống chế sao?"
Hải Đăng vỗ tay: "Lý do thoái thác không tệ. Sĩ quan Hurrykng, không nên lãng phí thời gian thêm nữa. Giết Wean đi."
Hùng Huỳnh mí mắt vừa nhấc, cùng lúc đó Hurrykng cũng nhíu mày.
"Giết anh ta hay không là chuyện của tôi, ngài Hải Đăng không có quyền hỏi đến. Phân bộ Anh quốc chúng tôi sẽ lấy thủ tục bình thường bắt giữ Wean."
"Tôi đây là tự cho cậu cơ hội, Hurrykng. Ngẫm lại lúc trước cậu ta ném cậu thế nào, ngẫm lại nhiều năm như vậy cậu đuổi theo cậu ta là vì cái gì. Cậu ta phá hỏng danh tiếng và tôn nghiêm của cậu. Chỉ cần khẩu súng trong tay cậu giết cậu ta, chấp nhất và đau khổ trong nhiều năm của cậu sẽ biến mất. Cậu có thể được giải thoát." Hải Đăng lời nói khẽ khàng, giống như là độc dược dụ dỗ người khác.
Hùng Huỳnh hơi cắn cắn môi dưới: "Hurrykng, anh là một cảnh sát!"
"Cho nên tôi cho cậu cơ hội này. Cậu giết cậu ta, có thể đem tất cả đổ lên đầu tôi. Mọi người ở đây sẽ phải ngậm miệng." Hải Đăng thấp giọng khẽ cười.
Hùng Huỳnh nhìn sang bên cạnh, không biết từ lúc nào đã có một nhóm người đứng ở cửa đem súng nhắm ngay về phía bọn họ. Không, chuẩn xác mà nói là nhắm Wean và Hurrykng, cùng với Big Little Mike.
"Anh cả, chúng ta bị bao vây rồi." Big Little Mike tiến lui không được, chỉ có thể dùng súng trong tay họ chĩa vào Hải Đăng và Hurrykng.
Lúc này, ai nổ súng trước cũng không phải là sự lựa chọn tốt.
Mà giằng co cũng không có cách nào tiếp tục.
Hiện nay đến xem trong tay không có súng chỉ có Hùng Huỳnh và Hải Đăng, thế nhưng Hải Đăng không có súng vẫn hơn hẳn một khẩu súng.
"Hải Đăng, anh có ý gì?" Hurrykng liếc mắt đảo qua, không thấy được một người của mình, huống chi người của Hải Đăng còn chĩa súng vào anh.
"Có ý gì? Tôi đã sớm nói cậu là đồ ngu không có thuốc chữa. Dẫn sói vào nhà cũng không buồn cười bằng chuyện cậu và Hải Đăng hợp tác đồng thời tin tưởng anh ta. Hurrykng, cậu không phải là mở cửa dẫn sói vào nhà, mà là một con dã thú không có nhân tính." Wean vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị mắng.
"Bề ngoài dã thú tuy rằng đáng sợ, nhưng bọn nó thông thường đều có một trái tim tốt đẹp, mà người hiểu được bọn chúng cũng rất ít. Ngài Hùng, cậu nói đúng không?" Hải Đăng vừa cười vừa nói, song song vươn hai tay về phía Hùng Huỳnh, "Đến đây, Esméralda của tôi, tôi không có cách nào một mực ở bên cạnh nhìn cậu chịu khổ."
"Thứ nhất, tôi là Hùng Huỳnh không gọi Esméralda; thứ hai, Esméralda là phụ nữ, mà tôi là đàn ông; thứ ba, tôi không có bị chịu khổ." Hùng Huỳnh lộ ra dáng cười với Hải Đăng. Bọn họ nhìn như bị vây trong một đường chết. Hurrykng bị Hải Đăng lừa, mà Wean lại bị Hurrykng lừa. Cuối cùng người thắng là Hải Đăng, hắn thành công khống chế toàn bộ du thuyền. Cái tên biến thái này có nhược điểm gì không?
Hùng Huỳnh đã có đáp án của mình. Cho dù chỉ có 1% thành công cũng phải thử một lần. Cùng lắm thì cuối cùng để ông trời đem mạng sống thừa ra này thu về, cậu dù sao cũng đã sống một đời.
Đột nhiên, Hùng Huỳnh tiến lên ba bước cầm lấy khẩu súng trong tay Hurrykng: "Đưa cho tôi."
Hải Đăng lẳng lặng đứng ở một bên nhìn, cũng không ngăn cản. Hắn còn hơn cả kết quả, lại càng chú trọng quá trình. Hắn thích xem tình cảm phức tạp của Hurrykng đối với Wean, thưởng thức người dũng cảm mà trí tuệ, đồng thời vui vẻ quan sát mọi người bị khổ sở vây trong thế yếu.
Hùng Huỳnh biết Hải Đăng chính là người như thế, có nguyên tắc của mình, không dễ dàng đánh vỡ.
Cậu muốn lợi dụng, chính là điểm này.
"Cậu. . ." Hurrykng nắm súng còn chưa buông tay, cũng không biết Hùng Huỳnh rốt cuộc muốn làm gì. Anh còn chưa hoàn hồn lại từ khi Hải Đăng phản bội.
"Đưa tôi!" Hùng Huỳnh đoạt lấy, động tác lớn mật cộng thêm giọng điệu kiên định. Hurrykng cư nhiên mắt mở trừng trừng nhìn Hùng Huỳnh cầm đi khẩu súng trong tay mình. Đối với một người cảnh sát mà nói, đây coi như là một loại sỉ nhục, chỉ là lúc này Hurrykng còn không nghĩ nhiều đến vậy.
"Bảo bối. . ." Wean bỗng nhiên nhíu lại lông mày. Trong nháy mắt, anh dường như thấy rõ ý đồ của Hùng Huỳnh.
"Tôi sẽ dùng thứ đồ chơi này." Hùng Huỳnh nắm súng tựa ở cạnh bàn. Lần đầu tiên cậu chạm vào súng thật, thế nhưng súng mô phỏng trước đây cậu cầm dùng đóng phim, hẳn là cũng giống như nhau.
"Các anh có thể rời khỏi đây không? Đại khái cần bao lâu?" Ở ngay trước mặt Hải Đăng, Hùng Huỳnh trực tiếp hỏi.
Hurrykng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Wean đã trầm giọng nói: "Có thể, cho tôi nửa giờ đồng hồ."
"Để bọn họ đi." Hùng Huỳnh giơ súng lên, không phải hướng về phía Hải Đăng, cũng không phải là người nào khác, mà là chính cậu.
Đây có thể là một hồi đánh cược, và cậu cho tới bây giờ cũng chưa hẳn là một lợi thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro