Chap 195 + 196
Cuộc sống khác nhau sẽ tiếp xúc đến những người khác nhau, hoặc là nói tiếp xúc với cùng một người nhưng mỗi người sẽ có nhận thức khác nhau.
Nhất là khi Hùng Huỳnh phát hiện trên bữa tiệc có mấy vị khách mặt nạ đều che không được khuôn mặt cực kỳ nhìn quen mắt, loại cảm giác này ngày càng rõ ràng, có vài người đều là người cậu từng gặp lúc còn là Gemini, mặc dù khi đó cũng không quá thân thuộc, nhưng cậu thế nào không nhớ những người này cũng là đang làm ăn buôn bán.
Hiện tại đến xem, hẳn là có thêm một từ —— biểu hiện mặt ngoài.
"Người quả nhiên không thể chỉ nhìn mặt ngoài."
Hùng Huỳnh từ chỗ bồi bàn cầm lấy một ly rượu cốc-tai, đây tuy là một tụ hội lớn của thế lực tội ác, thế nhưng nhìn những người này, cả đám áo mũ chỉnh tề, ăn nói khôi hài, cử chỉ ưu nhã khéo léo, người khác rất khó đem những người này liên hệ với hai chữ "Bại hoại".
"Tôi nghĩ mặt ngoài và nội tại của tôi đều thập phần ưu tú?" Wean ở bên cạnh cậu dõng dạc.
Hùng Huỳnh đột nhiên nghĩ, Wean mở ra vũ hội hoá trang như vậy, còn đeo mặt nạ, liệu có phải là để che giấu mắt gấu trúc trên khuôn mặt bị cậu đánh không.
Kỳ thực đã qua hai ngày, mắt gấu trúc của Wean cũng không phải quá rõ ràng, nhiều lắm nhìn qua chỉ giống như ngủ không đủ thôi."
Wean mang theo Hùng Huỳnh dạo một vòng quanh vũ hội, tâm sự với hoàng tộc Trung Đông, trò chuyện cùng Nam Phi kim cương vương, nếu như bỏ đi nhân tố khiến người ta bất an, những cuộc trò chuyện trên vũ hội này đích xác khiến người ta được lợi không nhỏ, mặc kệ bạch đạo hắc đạo hay là hắc bạch trộn lẫn, phàm là người có thể thành công đều có một bộ nguyên tắc và cách làm của mình.
Mà thường thường thông qua cuộc trò chuyện với đối phương mình cũng có thể rõ ràng cảm giác được lý niệm và thái độ của họ.
Những người này lá gan rất lớn, có can đảm khiêu chiến quyền uy, tuy rằng nguy cơ tầng tầng lại tràn ngập tính chất không xác định, nhưng phiêu lưu càng lớn cũng mang đến cho họ lợi ích càng nhiều.
Âm nhạc trong yến hội đột nhiên trở nên du dương nhu tình, các quý ông đều vươn tay mời các quý cô cùng nhảy, chỗ tốt của việc đeo mặt nạ chính là có thể ở trong ngụy trang và ẩn dấu tìm kiếm một loại lạc thú thăm dò thần bí kích thích, so với bình thường càng nhiều thêm một chút tò mò và lớn mật.
Chỉ cần là đối tượng ngưỡng mộ trong lòng, đều có thể dưới sự che chở của mặt nạ mà dũng cảm đi mời.
"Liệu tôi có vinh hạnh được nhảy với cậu không?" Wean cũng thế, tuy rằng người này dù không đeo mặt nạ cũng sẽ như trước làm theo ý mình.
Không có gì là không thể.
Hùng Huỳnh ôm lấy thắt lưng Wean: "Tôi nhảy bước của nam."
Tiền đề là anh nhảy bước của nữ.
"Cực kỳ vinh hạnh." Wean chẳng chút nào e ngại, chỉ có đàn ông quá mức không tự tin mới đi quan tâm mặt ngoài trống rỗng kia, nhưng loại chuyện này ngoại trừ bản thân mình sẽ để ý, người khác căn bản đều không quan tâm.
"Wean gác tay trên vai Hùng Huỳnh, vào lúc hai người bước lên bước nhảy đầu tiên anh nhẹ giọng cười nói: "Thân ái, tôi từng xem tiết mục khiêu vũ các cậu học, cậu nhảy thật tốt, từ lúc ấy trở đi tôi đã muốn mời cậu khiêu vũ, cảm giác này nhất định rất mỹ diệu."
"Vậy hiện tại tuyệt vời không?"
"Tuyệt vời ngoài sức tưởng tượng." Wean thấp giọng nở nụ cười, không chút nào che giấu tâm tình cực tốt của mình.
Hùng Huỳnh ôm eo cũng không tính là nhỏ của Wean vỗ nhẹ nhẹ thắt lưng của đối phương, lúc hai người tiến gần đến nhau thấp giọng hỏi nói: "Anh không phải cũng mời Hurrykng sao? Ngày hôm nay ở đây thế lực tội ác nhiều như vậy, anh ta có thể không đến hay không, nói thật, tôi thật không hiểu mối quan hệ phức tạp của mấy người."
Rõ ràng là hắc đạo và bạch đạo, nhưng có đôi khi lại khiến người ta không thể phân rõ.
Giống như hiện tại, thế lực tội ác đại tụ hội cũng không có ai đến quản, thế nhưng cũng đúng, câu châm ngôn "Nước quá trong ắt không có cá". Trong cái hồ cá nho nhỏ dù sao cũng phải có nhiều mặt cộng đồng sinh tồn mới có thể lâu dài tồn tại.
Chỉ là Hùng Huỳnh không quá hiểu về phương diện này, cũng không phải rất muốn đi hiểu, biết quá nhiều chuyện, có đôi khi chính là tự tìm phiền não, nếu không cũng đã chẳng có cậu "Người ngốc có phúc của người ngốc".
"Thế lực tội ác? Ha ha ha!" Wean nở nụ cười, nháy mắt với người kia, dán lên vành tai Hùng Huỳnh nói rằng, "Bảo bối thân ái của tôi, chỉ là cậu chưa từng tiếp xúc với vòng xoáy này thôi, nếu đem toàn bộ người trên thuyền này bắt lại, vậy hiệu ứng có thể so với chiến tranh thế giới lần thứ ba."
"Mỗi người ở đây, nếu như xảy ra chuyện gì sẽ khiến kim tự tháp mất đi sự cân bằng, cậu đừng xem bọn họ cả đám đều đi buôn lậu súng ống đạn dược hoặc là làm ăn buôn bán cái gì pháp luật không cho phép, rất nhiều người đều là phía sau có chính phủ các quốc gia chống đỡ, rất nhiều chuyện không tiện để người bạch đạo chính diện xuất hiện, thường thường sẽ đi hợp tác với đám người xen lẫn vào trong bóng tối như chúng tôi."
"Nghe có vẻ có chút cảm giác một nhà làm quan đánh cướp nhân dân." Di động trong sân nhảy, Hùng Huỳnh thỉnh thoảng cũng quan sát mọi người ở bốn phía, cho tới bây giờ cậu vẫn chưa thấy cái bóng của Hurrykng."
Wean bổ sung nói: "Cũng không thể hoàn toàn nói như vậy, người hợp tác với chính phủ dù sao cũng là số ít, cậu cũng biết, đám người thống trị quốc gia này luôn luôn tự cho mình là đúng, luôn luôn mong muốn tất cả mọi người nghe theo lệnh mình, nhưng đây là chuyện không thể. Lực lượng tự do nằm ngoài chính phủ, cùng với lực lượng tự thân của chính phủ, hai bên song song chống lại lẫn nhau cũng tìm kiếm một sự cân bằng.
Vậy cân bằng này tìm thế nào?
Hùng Huỳnh đang hiếu kỳ, đột nhiên cảm thấy có người chằm chằm nhìn vào lưng cậu, ánh mắt kia giống như là kim châm đâm vào khiến cậu khó mà không phát hiện.
Vừa lúc âm nhạc ngừng lại, Wean và Hùng Huỳnh cũng đang rời khỏi sân nhảy, cậu quay đầu nhìn về phía đầu nguồn của đường nhìn kia, người đàn ông trẻ tuổi trên vũ hội hoá trang không mang mặt nạ duy nhất đang đứng ở bên cạnh sân nhảy, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Trên vũ hội có lẽ có vài người cũng quen biết Hurrykng, đều nhìn về phía Hurrykng với ánh mắt hoặc là địch ý hoặc là hoài nghi hoặc là hiếu kỳ.
"Người này thật thích chơi trội." Wean chậc một tiếng, sau đó liền đi về phía người đàn ông trẻ tuổi, một bên còn mở hai tay hoan nghênh, "Xem xem ai này, oa oa, đây chẳng phải là tổ trưởng tổ chức hình cảnh quốc tế Hurrykng phục vụ nhân dân của chúng ta hay sao? Hoan nghênh quang lâm, tổ trưởng Hurrykng."
"Tôi có việc muốn bàn với anh." Hurrykng cũng không nhìn Hùng Huỳnh bên cạnh Wean, trực tiếp thẳng tiến đến chỗ Wean.
"Ngoại trừ nói chuyện yêu đương, tất cả đều được." Wean vẫn là hình dạng bất cần đời, ngửa đầu ha ha phá lên cười, người này luôn luôn muốn cười là cười, muốn nói cái gì thì nói cái đó, không chút nào thèm để ý ánh mắt người khác.
Người như vậy đôi khi cũng khiến Hùng Huỳnh thưởng thức ước ao, người thường rất khó rộng rãi được như thế, loại minh tinh sống dưới ánh đèn như bọn họ càng là vì bảo trì hình tượng của mình mà không thể không chú ý tới lời nói và việc làm của mình.
Wean nhìn về phía Hùng Huỳnh, người sau vội vã quay đầu: "Hai người từ từ nói chuyện."
Loại chuyện này Hùng Huỳnh còn không ngốc đến mức chủ động đi can thiệp.
Wean cũng không phải ngu ngốc, biết chuyện gì Hùng Huỳnh có thể biết, chuyện gì người đàn ông này cách càng xa càng tốt.
"Chờ tôi một hồi bảo bối, tôi rất nhanh sẽ trở về." Wean lại bổ sung một câu, "Tối đa năm phút."
Năm phút đồng hồ có thể bàn ra chuyện gì?
Wean và Hurrykng, cùng với mấy người vệ sĩ tiến vào gian phòng cậu và Wean vừa thay quần áo ở trong đó, Hùng Huỳnh một mình cầm ly rượu đi tới sân thượng của du thuyền uống chút rượu hóng chút gió biển, thỉnh thoảng cũng có một hai người cố gắng đến gần cậu, nhưng phần lớn đều là chưa đến gần được nửa bước đã bị vệ sĩ Wean an bài mời đi.
Lại là loại đường nhìn này?
Hùng Huỳnh đột nhiên nghĩ có người đang nhìn cậu, thế nhưng không phải là Hurrykng, Hurrykng vừa rồi mới cùng Wean đi vào bàn chuyện, vậy là ai?
Đường nhìn dường như đến từ vũ hội, cậu quay đầu nhìn lại trong phòng yến hội, ánh mắt kia chợt lóe rồi biến mất khiến cậu khó có thể bắt được, giống như một cây kim nhẹ nhàng đâm vào lưng cậu, không đau, nhưng quái dị khó chịu.
Nếu như không phải Hurrykng, chẳng lẽ là đồng nghiệp Hurrykng mang đến?
Thế nhưng một người bình thường không cần phải nhìn cậu như vậy, vừa rồi trong nháy mắt cậu bỗng nhiên có một loại ảo giác bị người xem như là con mồi nhìn chằm chằm, trên lưng đều có chút đổ mồ hôi lạnh.
Mỗi người trên vũ hội đều mang mặt nạ, mọi người ăn uống linh đình, khiêu vũ vui vẻ, mặc quần áo xa xỉ đeo mặt nạ tinh mỹ, vậy nên như thế vừa nhìn, cậu căn bản không biết là ai đang nhìn cậu.
Hùng Huỳnh ở trong đám người tìm kiếm, đối phương dường như muốn chơi trò chơi với cậu, thỉnh thoảng đột nhiên nhìn chằm chằm vào cậu, mà khi Hùng Huỳnh theo cảm giác quái dị kia nhìn qua thì nơi đó có vẻ chỉ là một vài vị khác đang nói chuyện phiếm, căn bản không ai chú ý tới cậu.
"Big Mike, Little Mike, hai anh có cảm giác được có người nào đang nhìn chằm chằm hai anh không?" Canh giữ ở bên cạnh Hùng Huỳnh chính là hai trợ thủ đắc lực của Wean.
"Không có, ngài Hùng, có cái gì không thích hợp sao?" Big Mike cẩn thận hỏi, song song ánh mắt xem xét bên trong đám người.
"Tôi. . . Luôn luôn nghĩ vừa rồi có người đang nhìn chằm chằm vào tôi, cũng có thể là ảo giác." Hùng Huỳnh thở dài, có phải là hai ngày này quá nhạy cảm không?
Little Mike hì hì nở nụ cười: "Ngài Hùng, tôi thấy khẳng định là vì cậu và anh cả một bước kinh diễm toàn trường, vừa rồi còn có vài người muốn tiến đến đây mà."
"Hừ, một đám không biết sống chết, cho rằng anh cả tạm thời rời đi là có thể xằng bậy đến gần." Big Little Mike nghiễm nhiên đem "Có người nhìn chằm chằm tôi" trong miệng Hùng Huỳnh lý giải thành có người con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.
Cái máy hát này vừa mở ra liền dừng không được, Big Little Mike bắt đầu liên tục nói tốt cho Wean, mặc dù có vài lời Hùng Huỳnh nghe vào hình như cũng không tốt như mấy lời này.
"Kỳ thực anh cả người này đặc biệt chung thủy, toàn bộ đàn ông trăng hoa chỉ cần gặp được người hợp ý thì sẽ trở nên chung thủy, tuy rằng trước đây anh cả tình nhân có nhiều một chút, nhưng đó cũng là bất khả kháng, anh cả đẹp trai lại quyến rũ, không biết có bao nhiêu tuấn nam mỹ nữ muốn ngã vào lòng." Big Mike nói.
Little Mike tiếp tục: "Không sai, tôi nghĩ ngài Hùng khẳng định là người anh cả thích nhất, ông trời tác hợp nha!"
Hùng Huỳnh đỡ trán, đây đều là với cái gì chứ.
--------------------
Nghe Big Little Mike hai người điên cuồng thổi phồng Wean là người đàn ông tốt đến thế nào, mỗi ngày nhớ nhung tán dương yêu thương cậu ra sao, Hùng Huỳnh cũng liền đem ánh mắt quỷ dị vừa rồi ném ra sau đầu.
Lúc này chưa tới năm phút đồng hồ, Wean liền thực sự đi ra.
"Thật đúng là năm phút đồng hồ?" Hùng Huỳnh không khỏi cảm thán nhìn gấu bảo bối bước tới chỗ cậu, rượu của cậu còn chưa uống được nửa ly, Hurrykng và Wean liền bàn xong?
"Bảo bối, tôi nào dám nán lại thêm một giây, chỉ sợ cậu hiểu lầm tôi và Hurrykng có gì đó đặc biệt, thời đại này đàn ông tri kỷ hiểu chuyện như tôi đã không còn nhiều, cậu cần phải nắm lấy thật chặt." Wean đi tới cho Hùng Huỳnh một cái ôm của gấu, sức mạnh quá lớn, đều làm cho Hùng Huỳnh cũng cao xấp xỉ Wean liên tục lui về phía sau hai ba bước mới ổn định lại được.
"Anh là gấu à?!" Nhịn không được mắng.
"Tôi chính là gấu bảo bối của cậu." Wean dùng sức cọ cọ lên người Hùng Huỳnh, một bộ rời đi ba giây tựa như ba năm.
Thật là buồn nôn, cũng không nhìn hiện tại là ở đâu.
"Năm phút đồng hồ có thể làm gì, trừ phi tốc độ của anh quá nhanh." Hùng Huỳnh nhịn không được chọc Wean một chút.
Wean cười hắc hắc, ôm thắt lưng người kia, ẩn ý sâu xa nói: "Tôi có phải không được năm phút đồng hồ, chuyện này cậu không phải là hiểu nhất sao?" Hùng Huỳnh cười cười, không nói lời nào, một cái khuỷu tay đánh thẳng lên ngực Wean, người sau kêu lên một tiếng đau đớn bưng ngực hừ hừ: "Tim của tôi vỡ nát hết rồi."
"Vỡ rồi thì dán nó lại."
"Thật tàn nhẫn, thật ác độc."
"Anh hiện tại mới phát hiện tôi là người như thế sao?" Bắt đầu đấu võ mồm với Wean.
"Tôi yêu sự tàn nhẫn và ác độc của cậu chết mất." Lời này triệt để khiến Hùng Huỳnh không còn gì để nói.
Rõ ràng đều đã là người trưởng thành nhiều lần trải qua mưa bão, thế nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ bị Wean làm cho nhịn không được đấu võ mồm với đối phương, Hùng Huỳnh nghĩ cậu kỳ thực cũng không phải bình tĩnh như vậy.
Thế nhưng lúc này không phải lúc bọn họ hai người đấu võ mồm đùa vui, Hurrykng bên cạnh còn đang nhìn họ.
"Làm một người bị bắt cóc, ngài Hùng hình như sống rất vui vẻ." Hurrykng ôn hòa chen vào một câu.
"Bắt cóc là sự thực, để mình sống dễ chịu một chút tôi nghĩ là sự lựa chọn rất tốt." Hùng Huỳnh nở nụ cười, "Sĩ quan cảnh sát Hurrykng là tới giải cứu tôi sao?"
Wean vừa nghe liền dán chặt thắt lưng cậu: "Không! Thân ái! Hurrykng là tới bàn chuyện hợp tác với tôi, cho nên rất xin lỗi cậu hiện tại chỉ có thể ở lại chỗ tôi, hơn nữa tôi đây không gọi là bắt cóc, là tình thú."
"Tình thú của anh thật đúng là đặc biệt."
Người bình thường thật đúng là chịu không nổi.
"Tôi nghĩ ngài Hùng không cần cảnh sát như chúng tôi đến giải cứu đâu, cho dù ở đây mọi người chết hết, ngài Hùng cũng sẽ là người sống sót cuối cùng." Câu này của Hurrykng, Hùng Huỳnh nghe không phải quá hiểu, thế nào nghe ra có chút đáng sợ.
Wean hợp thời đứng dậy, trước sau như một sang sảng cười nói: "Hurrykng, cậu đây là đang đố kị Hùng Huỳnh sao? Đừng như vậy, điều này sẽ làm cho cậu có vẻ rất khó coi."
Nói người kia liền đón lấy Hùng Huỳnh đi lên trên lầu của yến hội.
"Hiện tại lại muốn đi đâu?" Hùng Huỳnh hỏi.
"Bàn xong chuyện làm ăn, đương nhiên là muốn tùy tiện đánh bạc vui chơi một chút, thân ái cũng đến thử một lần." Wean nháy nháy mắt với cậu, "Tôi biết cậu từ trước đến nay không thích trừ nợ, tôi cho cậu mượn thế nào?"
"Tôi thua trả không nổi."
"Không sao, không trả nổi tiền cũng có thể lấy thân trả nợ." Nheo lại con mắt một bộ mê đắm.
"Để tôi thượng anh nhưng thật ra có thể suy nghĩ một chút."
Hùng Huỳnh nói đùa thôi, cậu đối với Wean loại này cao lớn thô kệch thật đúng là không có động lực muốn thượng gì đó, cho dù Wean cởi sạch nằm ở trước mặt cậu, cậu có khi còn cần suy xét một chút.
Trong lúc cười đùa Wean cũng đã mang theo Hùng Huỳnh đi tới phòng VIP, ở đây hóa ra còn có một sòng bạc nhỏ đơn độc, ngoại trừ bọn họ cùng với Hurrykng theo ở phía sau, chỗ cuối của bàn dài còn có một người đang ngồi.
Nhìn qua giống như người Đức, trên mặt râu mép cắt tỉa gọn gàng, bề ngoài có chút nghiêm túc, tuổi tác vào khoảng bốn năm mươi, thế nhưng cũng không có bụng bia và vóc người mập mạp của người trung niên, toàn thân nhìn qua vẫn rất tháo vát.
Sau khi thấy bọn họ tiến đến, người Đức kia mỉm cười về phía họ, không biết có phải Hùng Huỳnh tưởng tượng ra không, cậu cảm giác người Đức này nhìn cậu nhiều hơn một chút, không có địch ý, hình như là có chút hiếu kỳ và tìm hiểu.
Hùng Huỳnh nghĩ chỉ là nghĩ bởi vì cậu đi theo bên người Wean.
Toàn bộ trong phòng chỉ có vài người, Hurrykng rất tự giác ngồi ở bên cạnh bàn đánh bạc, Wean sau đó cũng tiến đến, tiện thể sắp xếp một chỗ cho Hùng Huỳnh, vừa lúc ngồi đối diện Hurrykng.
Vệ sĩ trông giữ cửa ở bên cạnh, mấy người chia bài hình như đã chuẩn bị xong.
"Tôi chỉ xem thôi có được không?" Hùng Huỳnh không muốn tham dự, trước khi bắt đầu liền tỏ rõ lập trường của mình.
Wean hình như vẫn muốn giật dây Hùng Huỳnh đánh hai ván, ý đồ thỏa mãn tiểu tà ác tâm tư "không có tiền liền lấy thân trả nợ" của mình, thế nhưng lúc này đã có người đứng ở trận doanh của Hùng Huỳnh mở miệng trước anh.
Người Đức dùng tiếng Anh cứng ngắc nói: "Nếu cậu có thể chia bài cho chúng tôi, chúng tôi sẽ cảm thấy phi thường vinh hạnh."
Hurrykng trầm mặc không lên tiếng, Wean thu được ánh mắt cảnh cáo của Hùng Huỳnh cũng chỉ có thể đồng ý, anh có chút ủ rũ, đêm nay xem ra lại chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.
"Muốn chơi gì?" Người Đức hỏi.
"Giản đơn một chút, blackjack là được." Ngón tay Hurrykng nhẹ nhàng gõ gõ bàn.
"Tôi không có ý kiến." Wean biểu thị.
Hùng Huỳnh càng không có ý kiến, chia bài blackjack không cần kỹ xảo hơn nữa cũng không khó.
Nếu đã tính chơi gì xong, kế tiếp chính là đặt cược, thế nhưng đặt cược này lại không giống như trong tưởng tượng của Hùng Huỳnh.
"Hai mươi phần trăm." Hurrykng dẫn đầu, thế nhưng Hùng Huỳnh nghe không rõ đây là có ý gì.
"Hai mươi phần trăm buôn lậu? Chậc chậc, nữ hoàng nước Anh bệ hạ của tôi sẽ không đồng ý, bốn mươi phần trăm." Wean liên tục dùng đầu ngón tay gõ lên mặt bàn.
À, ra là hắc đạo và bạch đạo đang bàn chuyện làm ăn, còn có thể bàn như thế sao?
Trên bàn đánh bạc?
"Tôi đây điều hòa là được, ba mươi phần trăm." Người Đức cũng là một phần tử trong đó.
Sau khi đặt cược xong Hùng Huỳnh bắt đầu chia bài, ván đầu Wean lấy vận khí tốt thắng, vừa mở bài chính là blackjack tuyệt sát, người này mừng rỡ vẻ mặt đầy dáng cười.
Bọn họ chơi có chút khác với blackjack thông thường, mỗi một ván hình như chỉ có một người thắng.
Ván đầu tiên là Wean thắng, ván thứ hai là người Đức, Hurrykng vận khí không tốt lắm, đến ván thứ ba cuối cùng cư nhiên là Hùng Huỳnh thân là nhà cái chia bài thông sát.
Thực tế người chơi chỉ có ba người ngồi kia mà thôi, Hùng Huỳnh chỉ là tiến tới làm người chia bài, ngay từ đầu cũng đã nói rõ, cho nên dù cậu có thắng thì cũng chỉ là một ván không có giá trị.
"Ba ván định thắng bại, Hurrykng, hôm nay vận khí của cậu không phải tốt." Wean thấp giọng nở nụ cười, bộ dạng nhìn thế nào cũng thấy kiêu ngạo.
"Anh và tôi, đơn độc thêm một ván thế nào?" Hình cảnh trẻ tuổi trực diện đưa ra yêu cầu với Wean.
Wean thắng cực kỳ vui lòng đồng ý, không chút suy nghĩ đã nói: "Đương nhiên không vấn đề, cậu muốn cược cái gì, không bằng chúng ta cược bằng vài phần kim cương?"
"Không, tiền đặt cược phải là thứ đặc biệt khác." Hurrykng trở nên nghiêm túc, toàn thân trên người đều bắt đầu tỏa ra khí lạnh, nhất là khi nhìn về phía Wean, Hùng Huỳnh rõ ràng cảm giác được tình cảm phức tạp của người đàn ông này đối với con gấu kia.
Hỏi thế gian tình ái là chi...
Hùng Huỳnh âm thầm thở dài trong lòng, lúc này lại đột nhiên từ trong miệng Hurrykng nghe được tên cậu. "Chúng ta cược Hùng Huỳnh, người đàn ông ngồi đối diện tôi."
"Tôi không phải tiền đặt cược của bất cứ ai trong mấy người." Điều này làm cho Hùng Huỳnh có chút không vui, cậu không phải hàng hóa.
Đối với điểm này Wean hiển nhiên cũng đồng ý, ánh mắt anh có chút lạnh lẽo bắn về phía Hurrykng, tuy rằng vẫn là cười, nhưng lại không khiến người ta cảm giác được một tia ấm áp.
"Hurrykng, người cậu muốn cược tôi không thể đưa ra, Hùng Huỳnh bảo bối của tôi không phải vật phẩm gì đó có thể tùy tùy tiện tiện đem ra đánh cược, chúng ta vừa mới đạt thành hợp tác, đừng khiến tôi tức giận, Hurrykng."
Sĩ quan cảnh sát trẻ tuổi đột nhiên nở nụ cười, trong lời nói có chút chanh chua: "Anh coi trọng tiểu minh tinh này như thế sao? Người đàn ông kêu Hùng Huỳnh này, sức hấp dẫn của cậu ta đối với anh lớn đến như vậy? Tôi có thể bảo chứng chi nhánh Anh quốc sẽ không can thiệp vào hoạt động của anh tại Anh, chỉ cần anh đem cậu ta tặng cho tôi một đêm, điều kiện như vậy cũng không hấp dẫn được anh sao?"
Hurrykng đứng lên, một tay chỉ vào Hùng Huỳnh, lớn tiếng nói với Wean: "Hiện tại nói cho tôi biết Wean, sự lựa chọn của anh."
Giữa lợi ích và xác thịt?
Hùng Huỳnh nghĩ mình thật đúng là ung dung, loại thời gian này còn toát ra được ý niệm kỳ quái trong đầu.
Khẩn trương sao?
Có sợ Wean thực sự bán mình đi không?
Kỳ quái chính là tuyệt không khẩn trương.
Câu trả lời của Wean nằm ngoài dự liệu của Hurrykng, người này không đồng ý cũng không từ chối, lời nói nói ra lại có một ẩn ý khác: "Thực sự là buồn cười Hurrykng, Hùng Huỳnh là Hùng Huỳnh, cho dù cậu ấy ở bên tôi, tôi cũng không có quyền lợi mệnh lệnh cậu ấy làm cái gì, nếu như trong điều kiện của cậu dính dáng tới cậu ấy, vậy cậu hẳn là nên bàn với cậu ấy, mà không phải tôi."
Câu trả lời này rất hợp ý Hùng Huỳnh, bởi vì cậu chỉ thuộc về chính cậu.
"Sĩ quan Hurrykng, loại lời nói này từ trong miệng của anh nói ra thật khiến tôi thất vọng." Hùng Huỳnh không muốn một mực an tĩnh ở bên cạnh nghe người khác thảo luận về cậu, cậu có chút nghiêm túc nói với người đàn ông trẻ tuổi, "Tôi hy vọng anh có thể hiểu, tôi không thuộc về bất cứ kẻ nào, lại càng không phải tiền đặt cược hoặc là lợi thế của anh."
"Rất nhiều chuyện, không phải do cậu." Hurrykng nhàn nhạt nói một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro