Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 193 + 194

Ở trong ấn tượng của Hùng Huỳnh, phàm là phạm nhân nhìn thấy cảnh sát thì đều là muốn chạy, trước đó nghe Wean nói có một người đẹp Anh quốc theo đuổi anh, cậu cũng tưởng Wean đang tránh né Hurrykng đuổi bắt khắp nơi, thế nhưng hiện tại đến xem hình như cũng không phải là chuyện như vậy.

Ngày hôm qua đứng trên sân thượng Wean còn đặc biệt hữu nghị vẫy tay hỏi thăm Hurrykng, không biết xấu hổ hô to với người ta: 'Bảo bối Hurrykng thân ái của tôi, cậu đừng theo đuổi tôi nữa, lòng của tôi đã có nơi thuộc về, tôi và cậu đã định trước là không có duyên phận, chúc chúng ta vĩnh viễn đừng gặp lại.'

Những lời này Hùng Huỳnh ở trong phòng đều nghe được, nếu như cậu là Hurrykng khẳng định sẽ bị tức chết.

'Anh hiện tại bảo tôi làm sao đây, Wean, ngoại trừ chọc vào phiền phức cho tôi anh còn có thể làm gì, anh xem, tôi chỉ muốn làm một người bình thường, diễn điện ảnh thật tốt, sống cuộc sống của người bình thường. Thế nhưng hiện tại anh đem tôi quấn vào một cái vòng xoáy lớn, tôi nghĩ cuộc sống hiện tại của tôi còn đặc sắc kích thích hơn cả điện ảnh.'

Đây là ngày thứ hai cậu lên thuyền, ngày mai thuyền sẽ cập bờ đến đảo Phuket của Thái Lan, nếu như có thể cậu rất muốn từ Thái Lan ngồi máy bay đi về, nhưng vấn đề là cậu hiện tại không có hộ chiếu, hộ chiếu đều ở chỗ Đăng Dương, cậu muốn liên hệ một chút với Đăng Dương trước.

'Cậu không phải là người thường gì đó thân ái, cậu đáng yêu hơn bất cứ ai tôi đã từng gặp, đại minh tinh của tôi, chúng ta thật vất vả mới gặp được nhau, cậu đây là muốn ruồng bỏ tôi sao?' Wean tiến đến, giống hệt một con gấu bông cực lớn ôm lấy cánh tay Hùng Huỳnh, còn dùng gương mặt cọ cọ trái phép.

'Đừng làm nũng với tôi. . .' Hùng Huỳnh cười khổ.

'Tôi yêu cậu bảo bối, tuy rằng tôi bình thường cũng nói thích với người khác, thế nhưng duy độc một chữ này cho tới bây giờ tôi vẫn rất thận trọng, tôi dám thề cậu tuyệt đối là người đầu tiên tôi nói yêu, cũng tuyệt đối là người cuối cùng.' Wean lời thề son sắt.

'Được rồi, tôi chấp nhận tình yêu của anh. Hiện tại, ngài Wean thân ái của tôi, anh chuẩn bị lúc nào đưa tôi trở lại?' Hùng Huỳnh cũng không để ý bộ dạng như vậy của Wean, nói thế nào cũng vẫn phải quay chung quanh trung tâm trọng điểm không chút nào lệch khỏi quỹ đạo.

Tay Wean ôm ngực một bộ đáng thương vì bị vứt bỏ: 'Cậu tổn thương tôi rồi, thân ái.'

'Thật không? Vậy thật là vinh hạnh của tôi.' Hùng Huỳnh cong lên dáng cười, tuyệt đối là đang trả đũa một tháng kia bị Wean ức hiếp trước đó.

Wean một mắt gấu trúc nhìn chằm chằm vào Hùng Huỳnh hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ có thở dài rồi thở dài.

'Tôi tạm thời không thể để cậu trở lại, thân ái.' Lời này nghe ra có vài phần nghiêm túc.

'Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không?' Hùng Huỳnh hỏi.

Nếu như Wean dám nói là bởi vì 'Tôi quá nhớ cậu' các loại lý do, cậu tuyệt đối sẽ tìm cơ hội cho Wean một đôi mắt gấu trúc cho đủ bộ, cho dù bị ném xuống biển rộng cậu cũng muốn làm như vậy.

'Xin hãy tin tôi, tôi là vì sự an toàn của cậu mà suy nghĩ.' Wean trở nên chân thành hiếm có, tuy rằng Hùng Huỳnh không quá hiểu ý nghĩa bên trong lời nói của Wean.

Hùng Huỳnh cười khổ, cực kỳ khó hiểu hỏi: 'Sự an toàn của tôi? Lẽ nào có ai muốn mạng của tôi sao?'

Từ trước đến nay cậu là một người hòa thuận làm đầu, không nhớ đã từng trêu chọc người nào, cho dù có, vậy cũng nhất định là Wean và Đăng Dương hoặc là Hải Đăng mấy tên mang đến phiền phức.

'Anh sẽ không nói với tôi chính là sĩ quan Hurrykng đó chứ?' Hùng Huỳnh hoài nghi nhíu lại lông mày, cậu nhớ ánh mắt ngày hôm qua Ivan nhìn cậu, so với lần đầu tiên bọn họ gặp mặt thì lạnh lùng hơn nhiều, cho dù Hurrykng đã từng có quá khứ không muốn người biết với Wean, thế nhưng đây cũng không đủ trở thành lý do đối phương uy hiếp tính mệnh của cậu chứ.

Hurrykng là sĩ quan cảnh sát mà, là hình cảnh quốc tế.

'Cậu ta tạm thời xem như là một ngòi nổ.' Wean có chút hổ thẹn vươn tay ôm lấy cậu, đầu chôn trên lưng Hùng Huỳnh thanh âm nghe ra có chút rầu rĩ, rồi lại mang theo kiên định và vài phần tàn nhẫn, 'Tôi sẽ không để bất cứ kẻ nào thương tổn đến cậu.'

Hùng Huỳnh nhè nhẹ vỗ vai Wean, người này luôn luôn khiến cậu chẳng biết làm sao.

'Nghe vậy dường như anh không cảm thấy Đăng Dương có thể bảo vệ tốt tôi?'

'Có rất nhiều chuyện, cậu ấy không biết.' Wean hôn một cái trên cổ người kia, 'Chuyện không biết, liền không có cách nào đi phòng bị, mà tôi càng thích đem người tôi quý trọng đặt ở bên mình.'

'Được rồi, tôi không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thế nhưng nếu có liên quan đến sĩ quan Hurrykng, không bằng anh nói cho tôi biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?' Trời ạ! Hùng Huỳnh vừa ngẫm lại liền nhịn không được mắng to, 'Nửa tháng nữa tôi còn phải đến Venice tham gia liên hoan phim, Wean, nếu đến lúc đó tôi không có biện pháp đi tới tôi sẽ giết anh, tôi thề đấy!'

Wean vội vàng ôm chặt người kia trấn an: 'Tôi thề, cậu nhất định sẽ bình yên vô sự đúng ngày đến Venice.'

Sau lần này Wean liền thẳng thắn chiều theo ý Hùng Huỳnh.

"Hurrykng sinh ra ở gia đình quý tộc Anh, cha anh chính là người đứng đầu tổ chức hình cảnh quốc tế chi nhánh Anh quốc, con kế nghiệp cha, sau khi Hurrykng tốt nghiệp đại học liền tiến nhập tổ chức hình cảnh quốc tế phân bộ Anh quốc công tác, đồng thời chỉ trong hai năm ngắn ngủi trở thành tiểu tổ trưởng, được xem như là người đứng đầu tổ chức phân bộ Anh quốc trong tương lai.

Rắc rối giữa Wean và Hurrykng là chuyện từ ba năm trước.

Ba năm trước Wean làm ăn ở Châu Âu cực kỳ thuận buồm xuôi gió, trắng đen hai đường đều dính tạp, Hurrykng tuổi trẻ khí thịnh thề rằng phải tìm được chứng cứ Wean buôn lậu đồng thời phải bắt được anh, đáng tiếc sau đó cảnh sát trẻ tuổi đã không chống được lão bánh quẩy Wean dụ hoặc, một người mèo trắng một tên gấu chó cứ như thế liền lăn lên giường.

Wean người này ngay từ đầu đã không dự định nghiêm túc thực sự với tình cảm, nhưng Hurrykng hình như là thực sự quá hăng hái, kết quả tự nhiên chính là Wean không muốn chơi tiếp, mà Hurrykng tuy rằng không nói cái gì thế nhưng từ nay về sau mỗi ngày liền chung quanh tìm chứng cứ của Wean, tận sức đem cái tên ngang ngược có dã tâm này đưa vào ngục giam.

"Anh thật đúng là một tên khốn." Hùng Huỳnh nghe xong sau đó đánh giá người này.

Wean buồn bực phản đối: "Loại chuyện cảm tình này có thể miễn cưỡng được sao? Ngay từ đầu cậu ta đã phải hiểu, ở bên một người trắng đen lẫn lộn là chuyện không có khả năng, người có xuất thân quý tộc nên tìm một tiểu thư quý tộc kết hôn sinh con."

"Vậy anh làm gì đi trêu chọc người ta?"

"Tôi chỉ là tùy tiện hẹn cậu ta uống rượu, ai biết cậu ta lại thực sự tới." Wean nói đến đây còn cố ra vẻ căm phẫn, "Người Anh không phải đều đặc biệt cởi mở sao? Trời ạ, tôi cũng không phải chỉ từng uống rượu với một sĩ quan cảnh sát là cậu ta."

Kết quả chỉ có Hurrykng một người gắt gao đuổi theo Wean không tha.

"Anh ta thực sự yêu anh." Hùng Huỳnh nghĩ như vậy.

Wean hừ nhẹ một tiếng: "Không, đối với một tên cao ngạo trong khung mà nói, cậu ta chỉ là không thể chấp nhận sự thực mình bị vứt bỏ mà thôi."

"Anh luôn luôn có lý do của anh."

Wean nở nụ cười, vươn tay ôm lấy vai Hùng Huỳnh: "Cho nên khi cậu ta biết tôi yêu một người xuất thân minh tinh tầm thường, Hurrykng liền càng thêm không chấp nhận được, giao thiệp nhiều với quý ngài thượng lưu này, cậu sẽ hiểu bọn họ có bao nhiêu tự ngạo và tự phụ, mặt ngoài quý ông nhưng bên trong lại dối trá và buồn cười đến cỡ nào."

Đối với ngôn luận của Wean, Hùng Huỳnh đã từng sống trong vòng xoáy xã giao cũng có chút đồng ý như vậy.

"Vậy hiện tại đã biết tất cả, anh có biện pháp giải quyết nào không?" Hùng Huỳnh hỏi. Wean nâng cằm mỉm cười, có rất nhiều chuyện trước khi anh đi Mỹ cùng với Hùng Huỳnh anh cũng đã lập sẵn kế hoạch.

Cái gì mà cùng Đăng Dương giả bộ cùng thích Hùng Huỳnh đến đối kháng Hải Đăng, loại biện pháp buồn cười này không duy trì được cả đời, không, đừng nói là cả đời, dù là mấy tháng cũng có vẻ cực kỳ khó khăn.

Trước đó anh từng nói với Hùng Huỳnh, anh biết anh muốn cái gì.

Hiện tại, anh vẫn như cũ kiên trì điểm này.

Có vài thứ có thể dùng chung, nhưng cũng có thứ bọn họ không thể cùng hưởng.

Buổi tối hôm đó, Wean quang minh chính đại mời đoàn người Hurrykng tham gia tiệc rượu do anh tổ chức ở trên du thuyền, hiện tại Hùng Huỳnh đã hiểu vì sao Wean dám kiêu ngạo như thế.

Cũng chính là thời gian trước đó không lâu, tổ chức hình cảnh quốc tế không biết vì sao đột nhiên huỷ bỏ bí mật truy nã Wean, mà Hurrykng tìm được Wean, kỳ thực là vì Hurrykng trước đó vẫn luôn phái người giám thị theo dõi Hùng Huỳnh.

Đăng Dương tuy rằng đánh mất Hùng Huỳnh, nhưng người của Hurrykng vẫn luôn đi theo Hùng Huỳnh thẳng đến đi tới du thuyền tìm được Wean.

Ngay lúc đó người chứng kiến cũng không chỉ có một mình Hurrykng, từ góc độ nào đó mà nói, hiện tại Hùng Huỳnh ở cùng Wean cũng có thể tính là người bị hại, mặc kệ thế nào cũng sẽ không bị dính vào hàng ngũ nghi phạm, huống chi hiện tại Wean hoàn hoàn toàn toàn là một người tự do.

Tuy rằng Hurrykng trải qua theo dõi tìm được Wean, nhưng người sau lại một chút cũng không kinh ngạc.

Dựa theo cách nói của Wean thì chính là: "Tôi biết cậu ta một mực giám thị theo dõi cậu, nếu cậu ta muốn thông qua cậu tìm được tôi, tôi đây liền thành toàn cho cậu ta." Được rồi, Wean tự có quyết định của Wean.

Rất nhanh Hùng Huỳnh liền phát hiện cậu dường như đã quên một chuyện, đó chính là hai người hẳn là cũng bị Wean mang đến đây, Anh Quân một người, cùng với thực tập sinh nho nhỏ, cũng bị cuốn vào tai nạn vô cớ với cậu đồng chí Lý Đông Tây đáng thương."

--------------------

Wean dù sao cũng không phải người tội ác tày trời gì, cũng không làm gì Anh Quân và Lý Đông Tây, chỉ là hai người kia đều bị Wean tạm thời nhốt lại trong phòng để vệ sĩ giám sát, khôi hài là bọn họ cư nhiên bị nhốt cùng với nhau.

Wean đồng ý để Hùng Huỳnh đi xem Lý Đông Tây và Anh Quân, khi Hùng Huỳnh mở ra gian phòng liền thấy một màn thế này.

Anh Quân một bộ nữ vương hai chân đặt trên chiếc bàn thấp trong gian phòng, có chút buồn chán cầm điều khiển từ xa liên tục đổi kênh truyền hình, nhìn qua hoàn toàn là đang giết thời gian.

Mà Lý Đông Tây đeo một cái kính khung đen to thì giống như một tên hầu bên người nữ vương khổ ha ha cong thắt lưng, đứng ở bên cạnh Anh Quân bóp vai đấm lưng cho anh ta, thường thường lấy tay lau mồ hôi, xem ra là bị ngược đãi đã lâu.

Hùng Huỳnh thực sự không phải cố ý cười ra, nhưng cậu thực sự không nhịn được mới phì cười.

Sau khi biết Anh Quân và Lý Đông Tây đều bị nhốt trong cùng một gian phòng cậu còn lo lắng hai người kia có thể đánh nhau hay không, có thể ầm ĩ long trời lở đất hay không, thế nhưng hiện tại nhìn qua...

Ừm, hình như ở chung rất không tệ.

"Anh Hùng!" Vừa nghe thấy tiếng cười của Hùng Huỳnh, Lý Đông Tây lập tức quay đầu nhìn sang, thấy được người quen, thằng nhóc này còn thiếu nước quỳ xuống hô to một tiếng "Mau tới cứu em."

Hai ngày này Anh Quân giày vò Lý Đông Tây không nhẹ.

Nghe thấy tiếng cười người kia, Anh Quân liền ném đi điều khiển từ xa, cũng không quản bình thường ngụy trang, lộ ra nụ cười xán lạn về phía Hùng Huỳnh, song song vươn một tay túm lấy Lý Đông Tây đang muốn chạy về phía Hùng Huỳnh kéo về phía sau, còn mình thì bước lên trước: "Ngày đó tôi thấy cậu ngủ rất say sưa vậy nên không đi quấy rối cậu, ở cùng Wean khổ cực chứ?"

"Cũng được." Hùng Huỳnh nhìn về phía Lý Đông Tây bị Anh Quân túm ngã trên mặt đất, "Chủ tịch Phạm thực sự biết cách sai bảo người."

"Đâu có." Anh Quân nhẹ giọng cười liếc mắt nhìn thằng nhóc trẻ tuổi đứng lên từ trên mặt đất, "Lý Đông Tây, tôi có sai khiến cậu không?"

"Không có! Không có!" Đầu thằng nhóc này lắc y hệt cái trống bỏi.

"Tôi có sai cậu đổ nước bóp vai cho tôi không?" Nâng cằm dáng dấp cao ngạo.

"Không có! Không có!! Đều... Đều là tôi tự nguyện!" Lý Đông Tây đỡ lấy kính khung đen gác ở trên mũi, rất giống một tiểu người vợ oan ức cong lưng cúi đầu.

Xét thấy Anh Quân đã từng bắt cóc qua lại với cậu, Hùng Huỳnh một chút cũng không tin Anh Quân sẽ không uy hiếp hoặc là bắt nạt Lý Đông Tây, thằng bé này vừa ra trường chưa có kinh nghiệm trong xã hội, đâu so được với Anh Quân loại cáo già lăn lộn trong xã hội nhiều năm này.

Hùng Huỳnh vẫy tay ý bảo Lý Đông Tây đến đây, cậu có vài lời muốn nói cho nhóc này.

Lý Đông Tây ngay từ đầu còn không dám đi tới, liên tiếp nhìn về phía Anh Quân, ngượng nghịu đi được hai ba bước liền quay đầu lại nhìn người đàn ông khoanh tay đứng một bên, lại đi hai ba bước len lén nhìn Hùng Huỳnh.

"Đến đó đi." Anh Quân liếc nhìn Lý Đông Tây, lời nói vừa thốt ra thiếu chút nữa liền đem Lý Đông Tây dọa sợ quỳ xuống đất. Hùng Huỳnh đỡ trán, Anh Quân rốt cuộc đã là gì mà dọa Lý Đông Tây thành bộ dạng này, cậu nhìn không được, thẳng thắn tiến lên đem Lý Đông Tây lôi ra gian phòng.

Vừa ra ngoài, Hùng Huỳnh liền hỏi: "Anh Quân đã làm gì cậu, cậu nói cho tôi biết."

"Không, không có." Cúi đầu, Lý Đông Tây liên tục lắc đầu.

"Sợ cái gì, anh ta nhiều tiền thế lực có lớn hơn nữa cũng là con người, hiện tại không phải cùng bị nhốt giống với cậu sao, người nhốt các cậu tôi có quen, cậu thành thật nói cho tôi biết, anh ta có bắt nạt cậu không?"

Căn cứ vào tâm tính "Đồng bệnh tương liên", Hùng Huỳnh chuẩn bị làm chủ cho Lý Đông Tây.

" Anh Hùng, thực sự không có gì, anh ta chỉ là kêu em hầu hạ anh ta, như vậy sẽ không truy cứu chuyện em chụp ảnh anh ta và Pháp Kiều." Xoa xoa mũi, Lý Đông Tây thành thật ăn nói.

"Hầu hạ... Các cậu lẽ nào?" Hùng Huỳnh nhíu mày, một thực tập sinh tốt đẹp không phải bị hủy rồi chứ? Nếu Anh Quân thực sự làm gì đó với Lý Đông Tây, cậu hiện tại sẽ chạy ào vào cho tên kia hai đấm.

"Không có! Không có!" Lý Đông Tây phản ứng kịch liệt, nhanh chóng lắc đầu xua tay, "Anh Hùng anh đừng suy nghĩ nhiều, anh ta chỉ là kêu em bóp vai rót nước mà thôi, nhìn bộ dáng em thế này chủ tịch Anh đâu để vào mắt."

Sờ sờ đầu, Lý Đông Tây hắc hắc cười nhẹ hai tiếng.

Hùng Huỳnh nhìn chằm chằm Lý Đông Tây một hồi, cười nói: "Tôi thấy cũng không hẳn, nếu cậu tháo kính xuống trang phục một phen thì cũng là một tên điển trai đấy."

Không nói đùa với Lý Đông Tây nữa, thằng nhóc này phỏng chừng hai ngày nay bị dọa sợ rồi. Hùng Huỳnh mang theo Lý Đông Tây đến nhà hàng bên cạnh ăn chút đồ, vừa ăn cơm vừa ở một bên nói chuyện với cậu thanh niên.

"Hai ngày này có bị bắt nạt gì không?" Hùng Huỳnh rót một cốc nước trái cây cho Lý Đông Tây.

"Không có, ngay từ đầu cũng có chút sợ, thế nhưng sau lại có chủ tịch Phạm ở cùng nên kỳ thực cũng không đáng sợ như vậy." Lý Đông Tây nhận cốc từng ngụm từng ngụm uống.

Hùng Huỳnh cười cười, cũng đúng, ở hai người yên tâm hơn ở một mình, Anh Quân người này tuy rằng có xấu một chút, nhưng chí ít cũng là một người.

"Ngày mai tới đảo Phuket cậu liền xuống thuyền đi, chuyện trở lại tôi sẽ tận lực sắp xếp cho cậu, Đông Tây, sau khi trở lại không nên đem việc này nói lung tung khắp nơi, cậu hiểu chưa?" Tuy rằng Hùng Huỳnh không cảm thấy Lý Đông Tây nói lung tung khắp nơi có thể tạo ra ảnh hưởng gì, nhưng loại chuyện này mặc kệ là cậu, Anh Quân hay là Wean, cũng không mong muốn bị người nói bậy khắp nơi.

Lý Đông Tây một người bình thường đích xác sẽ không tạo thành bất luận tổn thất gì cho kẻ nào, nhưng chính bản thân cậu ta sẽ là một người dễ gặp chuyện không may.

"Em sẽ không nói, nếu nói ra ngoài em liền cả đời cũng không có vợ." Cậu thanh niên liên tục thề.

Hùng Huỳnh có thể làm cũng chỉ là thế này, dù sao Lý Đông Tây có thể xem như là bị cậu liên lụy, cũng may Wean cũng không phải kẻ xấu động một chút liền giết người như ở trong phim.

"Anh Hùng, vậy còn anh?" Lý Đông Tây lo lắng hỏi.

"Tôi sẽ tự mình trở lại."

Cậu sao, cậu chỉ có thể đi một bước nhìn một bước thôi.

. . .

Vũ hội buổi tối Hùng Huỳnh một chút cũng không muốn tham gia, nhưng Wean vẫn như cũ ngoan cố đưa tới lễ phục và mặt nạ cho cậu.

Không sai, chính là mặt nạ.

Chủ đề vũ hội là mặt nạ, những vị khách tụ họp đêm đó đều được yêu cầu đeo mặt nạ của mình. Mặt nạ của Wean là nửa mặt màu vàng kim khảm lên đá quý, có chút xa hoa quá mức. Đeo ở trên mặt người bình thường phỏng chừng chỉ có một chữ tục, thế nhưng loại xa hoa đường hoàng này lại cực kỳ xứng với Wean.

Người này đứng ra chính là dáng dấp muốn hô to một tiếng "Ta là quốc vương."

Về phần Hùng Huỳnh, là một chiếc mặt nạ màu bạc cực kỳ giản đơn, mặt trên khảm vài viên rubi, sạch sẽ lại không thiếu phần đặc sắc. Về phương diện thẩm mỹ, Wean luôn khiến Hùng Huỳnh thoả mãn.

"Tự anh đi là được, không cần phải lôi kéo tôi chứ?" Mặc lên lễ phục đeo mặt nạ, Hùng Huỳnh thoáng nhìn về phía gương. Trang phục như vậy trừ phi là người phi thường quen thuộc, bằng không căn bản là không nhận ra cậu.

Hùng Huỳnh lại nhìn về phía Wean, hình thể và phong độ của người này đặt ở nơi nào, cho dù là đeo mặt nạ ai cũng biết anh ta là Wean.

"Bảo bối, người ta luyến tiếc cậu mà!" Vừa nói liền ôm tới, Wean nhẹ nhàng cọ cọ lên người Hùng Huỳnh, thuận thế ôm lấy thắt lưng người kia. "Đêm nay cậu là bạn nhảy của tôi, duy nhất."

Hùng Huỳnh đột nhiên có một loại dự cảm tệ hại.

"Chờ một chút, anh sẽ không muốn cứ như vậy ôm tôi đi ra ngoài chứ?"

"Kỳ thực tôi càng muốn cùng cậu khiêu vũ đi vào, nhưng tôi nghĩ như vậy có chút quá màu mè."

May là Wean không dự định lôi kéo cậu khiêu vũ đi vào, nếu không Hùng Huỳnh tuyệt đối sẽ phát điên.

Không để Hùng Huỳnh có thời gian từ chối, Wean cái tên cậy mạnh này bắt lấy cậu trực tiếp kêu vệ sĩ mở cửa, lấy tư thái như đế vương mang theo Hùng Huỳnh đi vào hội trường.

Bọn họ vừa rồi là ở trong phòng nghỉ khách VIP của vũ hội, Hùng Huỳnh cứ nghĩ bọn họ sẽ lấy tư thái bình thường đi vào hội trường, thế nhưng khi cửa mở ra cậu mới phát hiện căn bản không phải một chuyện như thế.

Chẳng biết tại sao một đám người sau khi bọn họ mở cửa liền tự động nhường đường, phân biệt đứng ở hai bên vỗ tay hoan nghênh, nếu như dưới chân có cái thảm đỏ, lại đem con gấu bên người này trang điểm thành mỹ nữ mặc áo cưới, Hùng Huỳnh liền nghĩ hiện tại là đang đi vào nhà thờ kết hôn.

"Đây là chuyện gì?!" Hùng Huỳnh trực tiếp nhéo một cái trên thắt lưng Wean.

"Bảo bối, có chút đau, dưới ánh mắt công chúng cậu cứ liếc mắt đưa tình với tôi, tôi sẽ không nhịn được mất." Wean siết chặt cậu, còn thường thường vẫy tay chào hỏi với các vị khách hai bên.

"Bọn họ là ai?"

"Không sao, tôi sẽ chậm rãi giới thiệu cho cậu, thấy người béo ở bên kia không? Ông ta là đồng bọn hợp tác tại vùng Trung Đông với tôi, buôn lậu dầu mỏ đều nhờ ông ta, kỳ thực ông ta chính là một hoàng tộc Trung Đông, cậu hẳn là biết đạn pháo người Mỹ bán ra rất đắt, cho nên thỉnh thoảng ông ta cũng sẽ lặng lẽ mua một ít vũ khí từ chỗ tôi."

"Ôi, còn có nữ siêu mẫu ở bên kia, cô ta là tình nhân của một kim cương vương ở Nam Phi, song song cũng đảm nhiệm thay người đàn ông đó đi bàn chuyện làm ăn, tôi là khách hàng chính buôn lậu kim cương của bọn họ ở Châu Âu, thế nhưng gần đây bọn họ không quá an phận, đem tôi chọc tức liền giảm xuống vài phần lợi ích của bọn họ."

Nghe cứ như là một vũ hội tập thể của các thế lực tội ác lớn, nhiều nhân vật trọng yếu như vậy đều ở chỗ này, thảo nào Wean hai ngày nay có chút hưng phấn nhảy nhót quay quanh Hùng Huỳnh, đây không phải là điện ảnh mafia gì đó, mà là hàng thật giá thật thế lực tội ác đại tụ hội, có khi tùy tiện tóm tới một người đều có thể xảy ra một hồi gió bão.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro