Chap 191 + 192
Pháp Kiều có chút co quắp bất an nhìn sắc mặt khó coi của Đăng Dương, cậu ở bên người đàn ông này không phải ngày một ngày hai, trên thực tế còn hơn Anh Quân cậu càng sợ Đăng Dương.
Từ tối hôm qua đến giờ, Đăng Dương phái không ít người đi ra ngoài tìm Hùng Huỳnh bọn họ, thế nhưng ngoại trừ từ đám người qua đường nghe được Anh Quân và Lý Đông Tây bị người kéo đi thì chẳng có tin tức nào hữu dụng, cũng không tìm được một người mất tích trong ba người.
Từ khi bị Anh Quân biết cậu là cái cọc ngầm Đăng Dương sắp xếp bên cạnh, Anh Quân liền chẳng còn hòa nhã gì với cậu, tuy rằng Pháp Kiều bởi vì chuyện Hùng Huỳnh mà chủ động thẳng thắn với Anh Quân, nhưng Anh Quân từ đó về sau vẫn có chút phòng bị với cậu.
Hiện tại đứng về bên nào cũng không dễ sống, Đăng Dương bên này có Hùng Huỳnh, Pháp Kiều dù thế nào cũng không muốn trở về, hiện tại Đăng Dương rất cưng chiều Hùng Huỳnh, ai biết cái tên biểu hiện ra ngoài giả làm người tốt kia có thể đâm cậu một đao sau lưng hay không.
Cậu vốn muốn lấy công chuộc tội, thẳng thắn thân phận với Anh Quân đem một vài chuyện cậu biết ở chỗ Đăng Dương nói cho Anh Quân, lấy cái này nhằm đạt đến tư cách ở bên người Anh Quân, thế nhưng hiện tại Anh Quân lại đem cái gì vai nam trẻ dân quốc đến bên người, con rệp kia ỷ vào hiện tại Anh Quân cưng chiều mà dám lên mặt với cậu.
Nghĩ đến nghĩ đi, Pháp Kiều biết tình cảnh hiện tại của cậu cực kỳ khó khăn, hai bên đều không thể lấy lòng.
Tối qua cậu ôm Đăng Dương, kết quả còn chưa kịp nói gì đã bị Đăng Dương đuổi đi, Đăng Dương ngoài miệng không nói, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt nhìn cậu lại rất lạnh, mỗi lần đều khiến Pháp Kiều có chút hết hồn.
Cậu hiện tại đã không còn chỗ dựa vững chắc, Đăng Dương nếu muốn đối phó với cậu thì cũng đơn giản chỉ như bóp chết một con châu chấu.
"Chủ tịch Trần, em tốt xấu cũng đi theo anh vài năm, em. . . Em khi đó cũng là bởi vì quá thích anh, thấy anh cặp đôi với người khác liền có chút khó chịu." Pháp Kiều vân vê góc áo, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhìn thế nào cũng chọc người yêu thương.
"Nói chuyện này làm gì?" Đăng Dương nhàn nhạt nói, anh căn bản không thèm để ý Pháp Kiều bán đứng hay trở về với anh, ở trong mắt anh Pháp Kiều chỉ là một quân cờ không quan trọng, có cũng tốt, không có cũng tốt, hoàn toàn không có bất cứ tác dụng quyết định toàn bộ đại cục gì cả.
"Em chỉ là đố kị Hùng Huỳnh có thể được anh thích, em thực sự không muốn hại anh ấy!" Pháp Kiều thoáng cái liền khóc, đem diễn xuất của diễn viên phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn, "Chủ tịch Trần, anh có thể đừng giận em không, em ngày đó thật không biết Hùng Huỳnh bọn họ sẽ bị người mang đi."
"Đủ rồi, chuyện này tốt nhất là cậu nên ngậm miệng lại đừng có tiết lộ ra ngoài, chuyện của cậu ấy không cần cậu quan tâm." Đăng Dương còn chưa vô năng đến mức đem chuyện Hùng Huỳnh mất tích đổ hết lên người Pháp Kiều.
Ai bắt Hùng Huỳnh đi, Đăng Dương hiện ở trong lòng đại khái đã có một người.
Sớm chỉ biết tên kia sẽ không an ổn, chưa đến hai tháng rốt cục không chịu nổi mà ra tay, bọn họ thật đúng là bạn tốt, ngay cả người mình coi trọng cũng đều tương tự như vậy.
"Chủ tịch Trần, anh xem chúng ta có cần báo cảnh sát không, đến đêm nay chủ tịch Phạm bọn họ đã mất tích vượt lên 24 giờ, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì vậy phải làm sao?" Vai nam trẻ dân quốc không hề nhẹ nhõm hơn bất cứ ai trong bọn họ, Anh Quân hiện tại là chỗ dựa vững chắc của cậu, ngộ nhỡ Anh Quân xảy ra chuyện gì cậu cũng là một thân phiền phức.
Vai nam trẻ dân quốc căn bản không biết Anh Quân và Đăng Dương bọn họ sau lưng làm ăn buôn bán cái gì, trong đầu chỉ có thể nghĩ đến báo cảnh sát, cậu vừa nói liền lập tức đứng lên, vội vội vàng vàng chạy đến bên điện thoại nhấc lên gọi điện.
"Không được, tôi không đợi được, chuyện này nhất định phải báo cảnh sát, tôi. . . Tôi liên hệ với cảnh sát trước."
"Chát!"
Vừa mới cầm lấy điện thoại, Đăng Dương đã đi qua một tay đè xuống điện thoại.
"Chủ tịch Trần. . ." Vai nam trẻ Dân quốc có chút khiếp đảm nhìn người đàn ông ánh mắt lạnh lẽo đối diện với mình.
"Làm một người thông minh, quản tốt cái miệng và cái tay của cậu, an tâm nghỉ phép ở chỗ này." Đăng Dương đưa mắt với vệ sĩ bên cạnh, hai người vệ sĩ rất nhanh đi tới mỗi người một bên giữ lấy vai nam trẻ dân quốc, vai nam trẻ dân quốc sớm đã có chút luống cuống, cũng không dám giãy dụa mặc cho bọn họ mang đi.
Chuyện này không thể báo cảnh sát, bằng không sẽ càng phiền phức.
Chuyện giữa anh và Wean cùng với Hùng Huỳnh bọn họ sẽ tự giải quyết với nhau, một ngày người khác nhúng tay, chuyện tình về phương diện này sẽ nhanh chóng trở nên càng thêm phiền phức và phức tạp, nhất là hiện tại Wean còn đang bị tổ chức hình cảnh quốc tế Anh quốc bí mật phát lệnh truy nã.
Đăng Dương quay đầu liếc nhìn Pháp Kiều, người sau lập tức liên tục lắc đầu.
"Em biết em nên làm gì." Chuyện Pháp Kiều biết nhiều hơn vai nam trẻ dân quốc, hiện tại khẩn cấp tỏ rõ lập trường của mình. Cậu chỉ mong mình không bị liên lụy, tuy rằng không biết là ai bắt Hùng Huỳnh đi, thế nhưng cậu mong người kia đừng đem Hùng Huỳnh thả ra, tốt nhất là có thể ném vào biển rộng.
Ý nghĩ này cậu đâu dám nói ra.
Cũng giống vai nam trẻ dân quốc, Pháp Kiều cũng bị mang đi, hai người bọn họ đều bị Đăng Dương nhốt trong một chỗ khách sạn, bên người tùy thời đều có vệ sĩ giám sát.
Vai nam trẻ Dân quốc cũng không phải ngu ngốc, biết chuyện này có chút phức tạp liền thẳng thắn không đi hỏi, có Anh Quân làm chỗ dựa cho cậu là tốt nhất, không có cũng không có biện pháp, một mình cậu cũng không cần nỗ lực làm gì, rất nhanh liền trở nên vui sướng, mỗi ngày đều ở trong khách sạn mát xa uống rượu, sống rất thích ý, Pháp Kiều nhìn vào trong mắt chỉ có cười nhạt, mọi người đều nói con hát vô tình, lời này nói cũng thật không sai, chính cậu cũng như vậy, đây cũng không phải vô tình gì đó, mà là bọn hắn không cần phải có tình với một vài người.
Trả giá nhiều cho cảm tình, bị tổn thương cũng dễ nhiều hơn.
Không thích ứng được cái vòng tròn này, cuối cùng không phải chỉ có đào thải hay sao?
Pháp Kiều cho tới bây giờ đều không tội nghiệp đám người bởi vì đủ loại nguyên nhân mà rút khỏi giới giải trí, không có bản lĩnh sống sót trong giới có thể trách ai, sớm cút sớm tốt, giới giải trí không phải là nơi để cho người yếu đi tìm cảm giác tồn tại.
Ngồi ở ghế dựa ngáp một cái, Pháp Kiều vừa mới gọi điện thoại cho người đại diện nói với đối phương mình muốn kéo dài ngày nghỉ, cậu phải nghiêm túc suy nghĩ một chút ngoại trừ Đăng Dương và Anh Quân, còn ai có thể cho cậu dựa vào, tài nguyên bối cảnh cũng không thể thua kém Đăng Dương và Anh Quân.
Hùng Huỳnh có thể tìm được một Đăng Dương, Pháp Kiều cậu liền không thể tìm một người kém hơn Đăng Dương.
. . .
Ngủ một giấc, tắm rửa xong thay quần áo xong, lúc Hùng Huỳnh từ trong phòng tắm đi ra Wean đã bày xong một bàn thức ăn ngon ở trên sân thượng du thuyền.
Cậu vốn tưởng rằng bọn họ là đang ở trên một chiếc du thuyền nhỏ hay là thuyền đánh cá nào đó, dù sao hiện tại Wean đang bị "người đẹp Anh quốc" đuổi chạy khắp nơi, nhưng trên thực tế bọn họ hiện tại cư nhiên ở trên một siêu du thuyền, trên thuyền không chỉ có bọn họ còn có hơn hai nghìn du khách khác, Wean giống như một du khách bình thường an ổn ở trên du thuyền.
Trạm dừng tiếp theo của du thuyền là Thái Lan, mục đích cuối cùng chính là Hồng Kông.
"Bảo bối thân ái của tôi, tắm xong có thấy tốt hơn không? Tôi còn cố ý bỏ thêm một chút tinh dầu nâng cao tinh thần vào trong nước tắm cho cậu, mong muốn cậu sẽ thích." Wean trang phục quý ông tiêu chuẩn, tóc chải ra sau còn thiếu mỗi nước vuốt thêm keo bóng, một thân tập hợp nhãn hiệu Armani cao cấp màu đen, một chiếc nơ màu trắng khá đáng yêu, dáng dấp đứng ở bên cạnh bàn ăn thấy thế nào cũng giống nhân viên phục vụ của du thuyền.
Thế nhưng phỏng chừng không có nhân viên phục vụ nào phong độ như vậy, có vài người dù chỉ là đi dép lê mặc quần đùi nhưng trên người vẫn có một cỗ phong cách, có vài người cho dù mặc vào nhãn hiệu cao cấp hơn mười vạn thì vẫn chỉ là phó dạng kia.
Không có tự tin trong khung và từng trải cuộc sống chống đỡ, thường thường ngược lại sẽ bị quần áo áp chế.
"Ừm. . ." Lúc ánh mắt Hùng Huỳnh rơi lên khuôn mặt Wean thì nhịn không được thổi phù một tiếng bật cười, cậu thấy kiệt tác buổi sáng của cậu.
Quý ngài Wean đẹp trai anh tuấn lại thường thường có chút vị đạo lưu manh giờ này khắc này mắt trái xanh đen một vòng, không khó coi, cũng không có vẻ chật vật, Hùng Huỳnh thấy thế nào lại nghĩ vết xanh tím kia rất xứng đôi với vị đạo lưu manh của Wean.
"Wean, anh. . . Rất tuấn tú!" Hùng Huỳnh nghẹn cười cố sức gật đầu, sau đó đi qua ngồi đối diện với Wean.
"Bảo bối, tôi đương nhiên anh tuấn, lẽ nào hiện tại cậu mới phát hiện sao? Kỳ thực Đăng Dương một chút cũng không hấp dẫn, cậu ta chỉ là một tên mặt than, đâu có đậm chất đàn ông như tôi." Wean cũng không ngại mình bị Hùng Huỳnh hủy dung, phong cách tự tin mạnh mẽ chống đỡ cho người đàn ông này, ngay cả vết thương trên mặt cũng không tổn hại đến vẻ anh tuấn của anh, ngược lại tăng thêm một ít sức hấp dẫn.
Tuy rằng, vết thương trên con mắt mang theo một chút khôi hài.
"Hơn nữa tôi tin tưởng sức chịu đựng và lực lượng của tôi cũng lợi hại hơn Đăng dương." Wean không có giới hạn ném một cái ánh mắt quyến rũ về phía Hùng Huỳnh. Anh hơi nâng cằm có chút tự hào nói, "Thân ái, đêm qua cậu vẫn luôn vô ý thức kêu tôi chậm một chút, tôi thật tự hào, thế nhưng cậu càng gọi tôi như vậy tôi càng hưng phấn."
"Wean." Hùng Huỳnh mỉm cười gọi tên người đàn ông kia, dáng cười dưới ánh mặt trời ngoài biển rộng này sao lại xán lạn đến thế, Wean nhìn mà hoa hết cả mắt.
Mọi người đều nói mới cưới không bằng tạm chia tay, ba ngày dường như ba năm, mà bọn họ đã không gặp nhau hai tháng, hiện tại Wean thấy Hùng Huỳnh thế nào lại nghĩ người đàn ông này cả người đều đang phát sáng.
"Cậu là mặt trời của tôi, bảo bối. . ." Nhịn không được tán thán.
"Thật không?" Hùng Huỳnh ngoắc ngoắc ngón tay với Wean, "Đến đây một chút."
"Ừ, tôi ở chỗ này." Wean nghe lời tiến đến gần, trong giây lát một cỗ vị đạo siêu cún lớn đập vào mặt mà đến.
Hùng Huỳnh một quyền đánh tới, thế nhưng lúc này lại không thực hiện được, Wean cười hì hì cầm nắm tay người kia: "Bảo bối, cậu thích hủy dung tôi sao?"
--------------------
"Anh đẹp trai phóng khoáng vô địch vũ trụ như thế, trên khuôn mặt có thêm vết thương chỉ càng tăng thêm nam tính." Thu hồi bàn tay, Hùng Huỳnh không thực hiện được cũng không thèm để ý, cậu nghiêng đầu nhìn về phía sân thượng phía dưới boong tàu của du thuyền, không ít du khách đều đang vui chơi bên cạnh hồ bơi cực lớn, nếu không phải cậu biết mình hiện tại đang ở trên một chiếc siêu du thuyền khác, cậu rất có thể sẽ cho rằng mình đang dạo chơi trên biển rộng.
Được rồi, đích xác xem như là dạo chơi trên biển, chỉ là bạn đồng hành bên người đột nhiên thay đổi người khác, thuyền và lộ tuyến cũng thay đổi.
"Bảo bối, lời cậu nói tôi càng ngày càng thích." Wean không mặt không da nói khiến người ta phải nổi da gà ghê tởm buồn nôn.
Hùng Huỳnh thu lại đường nhìn: "Gấu Wean, Wean bảo bối, sáng hôm nay có phải là anh ăn quá nhiều mật không, cẩn thận bị sâu răng, mau mau trở lại đánh răng súc miệng."
Mấy người vệ sĩ đứng ở một bên thiếu chút nữa liền nhịn không được cười ra, bọn họ đi theo Wean nhiều năm như vậy, tính cách âm tình bất định của ông chủ lớn này bọn họ đều rõ ràng hơn ai khác, đừng xem Wean có đôi khi đặc biệt tốt với người khác, đảo mắt một cái anh ta có thể một đao không lưu tình chút nào đâm vào tim người ta.
Tình nhân bên người Wean nhiều giống như là cá bơi trong biển rộng, ba ngày hai đầu liền đổi một người, nhưng không ai lại không khép na khép nép với Wean, cho dù thỉnh thoảng có làm nũng với Wean cũng không dám giống như ngài Hùng này một đấm đánh qua, lại còn nói lời trêu chọc như vậy.
Bọn họ dám thề, làm vệ sĩ nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên thấy Wean bị người đùa giỡn.
Wean ha ha ha ngửa đầu cười ha hả, một chút cũng không tức giận: "Hùng bảo bối, tôi đặc biệt thích xưng hô thân mật cậu đặt cho tôi, cậu chính là mật ong trong trái tim tôi, còn tôi là gấu Wean bảo bối của cậu."
Xong đời xong đời rồi, Hùng Huỳnh thiếu chút nữa bị Wean làm cho nghẹn chết, người này đúng là không mặt không da, sao có thể nói ra mấy câu đó được chứ. Trình độ buồn nôn mắc ói này phỏng chừng không có mấy người có thể so với Wean, hai người vệ sĩ bên cạnh đều sắp nôn ra.
Người đang trong tình yêu lẽ nào đều là loại dạng này?
Ông chủ uy vũ lạnh lùng nghiêm nghị nhà bọn họ, sao lại có một mặt đặc biệt như vậy, hôm nay thật đúng là mở rộng tầm mắt.
"Đến, bảo bối, tôi giới thiệu cho cậu." Wean cầm cốc uống vài ngụm soda, vắt chân chỉ chỉ hai người thủ hạ bên cạnh, "Hai người bọn họ đã đi theo tôi hơn mười năm, cậu ta gọi Big Mike." Chỉ chỉ người hơi béo một chút bên trái.
"Còn đây là Little Mike, hai người là sinh đôi." Lại chỉ chỉ người hình thể bình thường bên phải.
Hai người vóc người có chút khác biệt, dáng vẻ trên cơ bản là giống nhau như đúc, chuyện hai người này là sinh đôi Hùng Huỳnh liếc mắt liền nhìn ra.
"Đứng đó làm gì, mau gọi đi!" Ông chủ lớn Wean hô một tiếng.
"Chào chị dâu!" Lập tức đứng thẳng đồng thanh kêu lên, thanh âm rất lớn, trung khí mười phần.
Hùng Huỳnh tự nhận là mình đã đủ bình tĩnh, không có chuyện gì có thể đả kích đến cậu hoặc là khiến cậu ngạc nhiên không ngớt, nhưng cậu sai rồi, vào lúc nghe Big Little Mike cùng nhau kêu lên cậu liền không nhịn được, rõ ràng bị sặc nước bọt của mình.
"Chị dâu? !" Hùng Huỳnh lập tức trừng mắt với Wean, thiêu mi, "Là anh bảo bọn họ gọi thế đúng không?"
"Tôi có sao?" Wean hai tay giơ lên, một bộ tôi không biết gì hết.
Thấy thế nào cũng là giả.
Big Little Mike vẻ mặt nghiêm túc chăm chú, cực giống như đi gặp lãnh đạo không dám có một chút sơ sót, cũng không dám ở trước mặt Hùng Huỳnh lộ ra nửa điểm nịnh nọt, bọn họ còn muốn sống tốt không muốn bị ném vào biển rộng cho cá mập ăn.
"Sau đó đừng gọi tôi như thế, gọi Hùng Huỳnh là được." Bình tĩnh trở lại, Hùng Huỳnh nói với hai vệ sĩ vất vả đứng cực thẳng.
Hai người vệ sĩ lặng lẽ nhìn về phía Wean, Wean quay đầu giả vờ không thấy tiếp tục uống nước soda của anh, xem mỹ nữ mặc đồ bơi của anh.
"Wean."
"Thân ái, tôi đây." Lập tức đem đầu quay lại, cười đến ánh nắng tươi sáng.
"Tôi có một chuyện muốn hỏi anh." Hùng Huỳnh gắp một viên sữa đặc thả vào trong tách cà phê, nhẹ nhàng quấy qua rồi nâng tách uống một ngụm.
Wean đánh mắt với Big Little Mike, hai người song sinh thức thời rời khỏi sân thượng.
Hùng Huỳnh buông tách mở miệng nói: "Anh và Đăng Dương là chuyện gì xảy ra, tôi từng hỏi anh ta anh đã làm gì, nhưng hình như anh ta cũng không biết anh phạm vào chuyện gì. Wean, tôi biết tôi không nên hỏi đến quá nhiều việc tư của anh, nhưng hiện tại nếu anh đã bắt cóc tôi đến đây, tôi làm bạn đồng hành đi thuyền với anh, chí ít tôi có quyền được biết vì sao anh muốn đem tôi tới đây, hơn nữa lại dùng loại biện pháp kỳ quái này."
"Thân ái, cậu đương nhiên là có quyền lợi hỏi đến việc tư của tôi, chuyện của tôi chính là chuyện của cậu, à không, phải nói là tất cả của tôi cậu đều có quyền lợi được biết." Wean vươn tay cầm lấy bàn tay người kia đặt trên mặt bàn, có chút thâm tình nói.
"Nghiêm túc một chút." Không chút khách khí hắt một bồn nước lạnh qua.
Nhún nhún vai, miệng Wean sụp xuống: "Cũng không phải chuyện lớn gì đó, một năm 365 ngày, có nửa thời gian là đám hình cảnh quốc tế không có việc gì làm kia đều thích đuổi theo tôi, thế nhưng cậu cũng thấy đấy, bọn họ không thể làm gì tôi."
"Không ai lại không có việc gì đuổi theo anh." Hùng Huỳnh nhíu nhíu mày, lại thở dài, có chút nghi ngờ và xem kỹ hỏi, "Có phải là anh buôn lậu ma túy không?"
Wean một bộ kinh hãi: "Đương nhiên không phải thân ái, tuy rằng tôi là người xấu, nhưng làm một người xấu cũng vẫn có giới hạn, loại chuyện buôn hàng ma túy kia cho tới bây giờ tôi chưa từng dính, tôi chỉ buôn lậu kim cương súng ống đạn dược ngoài ra chỉ có dầu mỏ mà thôi."
"Hùng thân ái Hùng bảo bối, người yêu của cậu là một quý ông, một quý tộc." Vỗ vỗ ngực mình làm bảo chứng.
"Ai là người yêu của anh?" Cừ thật, chỉ có nói thôi mà cũng ăn được đậu hũ của người ta, Hùng Huỳnh không khách khí phản kích trở lại.
"Thân ái, hình dạng cậu xấu hổ tôi cũng rất thích." Tiếp tục phao mị nhãn.
"Tôi một chút cũng không có xấu hổ." Thở ra một hơi, Hùng Huỳnh cố gắng kéo về chủ đề, nói nói lại bị Wean đánh trật.
"Wean, nếu anh muốn gặp tôi cũng có thể dùng biện pháp khác, không nhất định phải dùng thuốc mê khiến tôi bất tỉnh, hơn nữa tôi đột nhiên biến mất như thế, Đăng Dương sẽ lo lắng."
Suy xét đến thân phận hiện tại của Wean, Hùng Huỳnh có thể hiểu được cái tên làm việc không theo lẽ thường này vì sao lại dùng phương thức kỳ quái như vậy để gặp cậu, thế nhưng cũng không cần phải gạt Đăng Dương, hay là Đăng Dương cũng biết?
Hùng Huỳnh có chút không rõ, cậu chung quy nghĩ quan hệ giữa Wean và Đăng Dương có chút quái.
"Sao có thể chứ, cậu ta biết tôi đem cậu mang đi, cậu ở bên tôi là an toàn nhất, cậu ta sẽ không lo lắng." Wean tuyệt không nghĩ mình đã làm sai chỗ nào.
Đáng tiếc Wean vừa nói xong, Big Little Mike liền đồng thời vọt tới, thở hổn hển lớn tiếng hỏi: "Anh cả, tình nhân Anh quốc cũ của anh lại tới nữa rồi! Chúng ta là đi hay là chạy?"
Đi và chạy có khác nhau sao?
Hùng Huỳnh liếc mắt nhìn về phía Wean: "Gấu bảo bối, tôi ở bên anh thực sự là an toàn."
Hiện tại mới là ngày đầu tiên liền phải đi hoặc là chạy, vậy hôm nào đó có phải là cần nhảy xuống biển không?
"Gấp cái gì, đi cái gì, chạy cái gì?" Wean đập vỡ một cốc nước về phía cặp song sinh, "Mất mặt! Chúng ta đâu cũng không đi, không chạy cũng không đi, cậu ta muốn tới thì tới đi."
"Cậu ta" là ai?
Hùng Huỳnh có chút hiếu kỳ.
Lòng hiếu kỳ của cậu rất nhanh đã được thỏa mãn, cặp song sinh bị nước bắn tung tóe một thân cũng không có quá nhiều phản ứng, nhìn qua bình thường là bị Wean đánh quen, hai người gào thét một phen xong liền liếc nhìn về phía boong tàu ở dưới, Hùng Huỳnh theo ánh mắt bọn họ cũng nhìn xuống.
Một người đàn ông trẻ tuổi khoảng hai bảy hai tám ăn mặc tinh tế đang đứng ở trên boong tàu nhìn lên chỗ bọn họ, bên người anh ta còn đứng hai người trợ thủ, ba người này vừa lúc Hùng Huỳnh từng gặp trước đó không lâu.
Hiện tại được rồi, nhảy vào trong Hoàng Hà cũng rửa không sạch, hiện tại cậu và Wean ở cùng nhau phỏng chừng cũng bị giám sát.
Hùng Huỳnh thở dài, hiếu kỳ hỏi: "Wean, sĩ quan Hurrykng là tình nhân cũ của anh?"
Người trên thuyền kia chính là tổ trưởng hình cảnh quốc tế Anh quốc Hurrykng và hai người thủ hạ của anh ta trước đó không lâu mới tiếp xúc với Hùng Huỳnh.
"Thân ái, tôi hiện tại chỉ yêu mình cậu, cái gì Hurrykng, hết thảy tôi đều không quen." Wean nóng lòng làm rõ quan hệ, liên tục giải thích, "Hơn nữa một ông chủ lớn siêu cấp rộng rãi như tôi sao có thể ở cùng một sĩ quan nho nhỏ."
"Ý anh là nếu Hurrykng không phải sĩ quan cảnh sát liền có thể?" Hùng Huỳnh cố ý trêu chọc.
"Bảo bối, cậu biết tôi không có ý đó." Wean giả vờ u buồn, hướng tay về phía tay vịn cố sức vỗ lên, mặt hướng về biển thở dài, "Ai mà không có quá khứ chứ?"
"Ra anh thực sự đã từng cặp với Hurrykng." Như thế có chút khiến Hùng Huỳnh kinh ngạc, cậu biết Wean người này rất trăng hoa, nhưng không nghĩ tới ngay cả hình cảnh quốc tế cũng có thể lừa lên giường.
Cậu cuối cùng lại thêm một câu: "Có phải là anh lừa người ta không, hay là bỏ thuốc?"
Mặc kệ là đáp án nào, Hùng Huỳnh đều nghĩ rất có thể.
Wean thập phần thụ thương: "Thân ái, tôi là loại người này sao? Là người kia đuổi theo tôi không tha, ai bảo sức hấp dẫn của tôi lại lớn đến vậy."
"Chờ một chút, thân ái, cậu vừa rồi là đang trêu tôi?" Wean sực tỉnh.
"Hiện tại anh mới phát hiện sao, ngài gấu ngốc của tôi." Hùng Huỳnh đứng lên đi vào trong phòng, cậu cảm giác được Hurrykng một mực theo dõi cậu.
Cậu hình như bị cuốn vào chuyện khó lường rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro