Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 189 + 190

Cái thằng nhóc này, tôi đã ở đây giúp cậu cầu tình, vậy mà cậu thật đúng là giỏi, không biết từ lúc nào lại len lén chụp ảnh chúng tôi.

Hùng Huỳnh trừng mắt Lý Đông Tây, người sau vội vàng cúi đầu, có chút xấu hổ vân vê góc áo, nhỏ giọng giải thích: "Em. . . Em không phải vì bán cho tạp chí, chỉ là cảm thấy hai anh ở cạnh nhau đặc biệt tốt, nhịn không được mới chụp lại."

"Cậu vừa thấy chúng tôi liền bỏ chạy, có phải là sợ tôi thấy tấm ảnh trong cameras của cậu?" Hùng Huỳnh tiếp tục lật xem ảnh chụp, ảnh chụp của cậu và Đăng Dương đích xác chỉ có một tấm sóng vai xem rối nước, cái khác không phải Pháp Kiều và Anh Quân bọn họ, thì chính là phong cảnh cảnh đẹp của Việt Nam.

Đừng nói, chỉ dùng loại máy SLR giá bốn năm nghìn này, trong tay Lý Đông Tây thật đúng là chụp ra không ít ảnh đẹp.

"Em sợ anh tức giận." Lời này nói xong thế nào lại giống như nàng dâu nhỏ bị bắt nạt vậy, Lý Đông Tây lại nhìn một chút Pháp Kiều lạnh lùng ở bên cạnh, hình như có chút thụ thương.

"Sau lại thấy mấy người họ nên muốn đi chụp, thế nhưng còn chưa chụp được đã bị phát hiện. . ."

Tiếp đó chính là Anh Quân gọi người đánh đuổi theo, chuyện về sau Hùng Huỳnh cũng đã biết.

"Hùng Huỳnh, đừng đơn giản tin tưởng người khác, người tốt với cậu không nhất định thực sự muốn đối tốt với cậu, người không tốt với cậu, cũng không nhất định thực sự muốn thương tổn cậu." Anh Quân không mặn không nhạt nhảy ra một câu, có chút ý chỉ liếc mắt nhìn Lý Đông Tây sắp cúi đầu vùi đến tận bụng, "Cậu tốt với người khác, cũng phải nhìn người đó có đáng giá hay không, đừng để cuối cùng vừa mất thân vừa mất cả tâm, cái gì cũng không còn."

Kỳ thực Hùng Huỳnh hiếu kỳ, trước đó Đăng Dương và Wean không phải đã chụp mấy tấm ảnh bất nhã của Anh Quân sao, sau đó người này cũng đã an an phận phận yên lặng mấy tháng, thế nào hiện tại lại đột nhiên kiêu ngạo, không chỉ đi theo bọn họ không tha, hiện tại cư nhiên dám ở trước mặt Đăng Dương chỉ cây dâu mắng cây hòe.

"Ý anh là trước đó anh đối xử tệ với tôi, kỳ thực là đối tốt với tôi?" Hùng Huỳnh nở nụ cười, "Hiện tại người đối tốt với tôi, kỳ thực là không tốt với tôi, vậy cái gì mới là tốt, cái gì mới là không tốt với tôi?"

Lời Anh Quân nói nghìn vạn lần không thể coi là thật, thua lỗ một lần lại bị lần thứ hai vậy cậu không phải là ngu ngốc sao?

Đối với người đã từng tổn thương mình thì không nên ôm thêm ảo tưởng, Hùng Huỳnh từng trải cuộc đời còn phong phú hơn Anh Quân sẽ không đơn giản bị hai ba câu gây xích mích mà khiến cho tâm thần bất định.

Mấy câu Hùng Huỳnh nói quả thực khiến cho Anh Quân có chút không biết nên nói thế nào, cuối cùng cũng chỉ có thể trừng mắt với cậu.

"Chủ tịch Phạm là muốn tốt cho anh, vậy mà anh còn không biết cảm kích, luận từng trải, chủ tịch Phạm biết nhiều hơn anh đấy." Pháp Kiều lại đứng ở bên Anh Quân, luôn luôn vào lúc người ta không hề phòng bị mà đột nhiên nhảy ra một câu khiến cho người ta bất đắc dĩ.

Nhiều lời cũng vô ích, trong lòng mỗi người muốn nghĩ thế nào thì nghĩ thế ấy, nên làm thế nào tự người ấy cũng phải tự biết.

Lắc đầu, Hùng Huỳnh nhìn Lý Đông Tây vừa rồi còn đang xấu hổ cúi đầu, hiện tại vẻ mặt hào hứng hưng phấn nghe bọn họ nói chuyện, thiếu chút nữa quên chuyện chính.

"Tôi xóa nhé?" Hùng Huỳnh nói liền ấn xóa ảnh.

Còn chưa ấn xác nhận xóa ảnh, Đăng Dương ở một bên lên tiếng: "Tấm này lưu lại."

Là tấm hai người bọn họ cùng xem múa rối nước, kỳ thực cũng không thấy rõ khuôn mặt, ảnh chụp là từ phía sau bên phải của họ, mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của họ, bóng lưng hai người dựa sát vào nhau, ngoài ý muốn có một loại cảm giác ấm áp bình thản. Khiến Hùng Huỳnh không nỡ xóa, thật là có chút luyến tiếc.

"Được." Cậu gật đầu.

"Muốn xóa thì phải xóa hết." Anh Quân đột nhiên đoạt lấy cameras trong tay Hùng Huỳnh, mắt thấy người này sắp ấn xác nhận xóa ảnh, đột nhiên có một người giống như con khỉ lao đến chỗ họ, dưới tình huống tất cả mọi người đều không phòng bị trong nháy mắt lấy mất cameras.

"Bé cưng của tôi!" Lý Đông Tây là người thứ nhất nhảy dựng lên, chạy đi đuổi theo tên cướp, hai cái chân ngắn thực sự không đủ sức, phỏng chừng điểm thể dục trong trường học cũng chỉ là miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.

Hùng Huỳnh cũng vào cùng lúc đó chạy theo, cameras chẳng khác nào là từ trong tay cậu biến mất, cậu không chút suy nghĩ liền xoay người vọt tới, Anh Quân thấy thế cũng chạy theo.

Đăng Dương vừa mới quay người đã bị người gắt gao kéo cánh tay, anh quay đầu lại liền thấy Pháp Kiều cắn chặt hàm răng.

"Dương, anh đừng bỏ em có được không, em không thể không có anh, em vì anh làm nhiều chuyện như vậy, sao anh có thể không cần em! Em xin anh, xin anh đấy có được hay không?" Pháp Kiều hai tay ôm chặt Đăng Dương, lớn tiếng khóc hô khiến cho không ít người bên cạnh chú ý.

Chỉ trong nháy mắt như thế, Hùng Huỳnh và Lý Đông Tây cùng với Anh Quân bọn họ cũng không biết đã đi nơi nào.

"Tránh ra!" Đăng Dương đẩy ra Pháp Kiều, xoay người đuổi theo phương hướng Hùng Huỳnh bọn họ biến mất vừa rồi.

Người đàn ông trẻ tuổi bị hất ra lảo đảo ngồi dưới đất, mấy người vệ sĩ bên người Anh Quân đã sớm vào lúc ông chủ chạy đi liền cũng chạy theo, lúc này đã không còn ai tới hầu hạ vị đại minh tinh này.

"Đăng Dương!" Pháp Kiều tức giận đến sắp khóc ra, lồng ngực liên tục trên dưới phập phồng, ngồi dưới đất nhìn phương hướng Đăng Dương chạy đi mà nghiến răng nghiến lợi.

"Anh ta không thích anh, anh cần gì phải đau khổ đuổi theo anh ta." Vai nam trẻ đứng ở bên cạnh Pháp Kiều, cong thắt lưng vươn tay với người đàn ông trẻ tuổi, mỉm cười, "Đứng lên đi, đối đầu với ông chủ lớn sẽ không có kết quả tốt đẹp."

"Chát!" Pháp Kiều không chút nào cảm kích một chưởng hất bay bàn tay đối phương vươn tới, mắt lạnh nói: "Mày tính là thứ gì hả, ở chỗ này nói mát cái gì, mày nghĩ mày là ai? Mày chỉ là một con chó dưới quyền Anh Quân, đừng tưởng rằng anh ta hiện tại cưng chiều mày là mày có thể cưỡi lên đầu tao, tao nói cho mày biết, mày chỉ là một con chó, một con chó chuyên bị người cưỡi!"

Nụ cười treo trên khuôn mặt vai nam trẻ trong nháy mắt cứng ngắc, cậu thu hồi bàn tay Pháp Kiều hất ra, nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay bị đánh đau nhức, chậm rì rì nói: "Không sai, tôi chẳng là gì cả, thế nhưng vẫn tốt hơn anh, anh xem anh hiện tại giống cái gì, ngồi dưới đất khóc sướt mướt giữ lại một người đàn ông không cần anh. Pháp Kiều, anh nghĩ anh là đại minh tinh sao? Ha hả, rời bỏ Anh Quân anh cái gì cũng không phải."

"Mày dám nói chuyện với tao như thế sao? !" Pháp Kiều tức đến không nhẹ.

Đám minh tinh hạng hai này ngày xưa thấy cậu có ai mà không cung kính, hiện tại tốt rồi, có chỗ dựa vững chắc liền một cái lên mặt hơn một cái.

"Vì sao tôi không dám, anh cho anh vẫn là đại minh tinh được người người xem trọng sao? Không có những ông chủ lớn ở phía sau đầu tư cho anh, ai cho anh điện ảnh mà diễn, ai cho anh đóng gói tuyên truyền. Pháp Kiều, anh cũng chỉ là một con chó giống tôi, không, anh còn đáng thương hơn, bởi vì anh ngay cả bản thân là thân phận gì cũng không biết."

Từ trên cao nhìn xuống Pháp Kiều, vai nam trẻ dân quốc nhàn nhạt cười cười: "Anh xem xem hình dạng hiện tại của anh, đây là sự khác biệt giữa anh và Hùng Huỳnh, nếu là tôi tôi cũng sẽ không chọn loại người đáng thương không có đầu óc chỉ biết giả vờ tội nghiệp như anh."

"Mày!" Pháp Kiều tức giận từ trên mặt đất đứng lên, vươn tay định đánh vai nam trẻ, đáng tiếc người kia lại cao hơn cậu nửa cái đầu.

Pháp Kiều vừa mới vươn tay đã bị người kia tóm lấy, lật tay dùng sức hất ra, Pháp Kiều lảo đảo loạng choạng lui ra phía sau vài bước thiếu chút nữa thì té ngã.

Vai nam trẻ dân quốc nâng cằm, trong mắt tràn đầy khinh thường và tội nghiệp: "Ở đây không có ai làm vệ sĩ cho anh cũng không có ai làm chỗ dựa cho anh, lúc trước anh ức hiếp tiểu minh tinh như chúng tôi thế nào, hiện tại để anh nếm thử mùi vị này."

Lồng ngực Pháp Kiều trên dưới phập phồng, thực cũng không phải muốn đánh tay đôi với đối phương, chỉ là lạnh lùng nhìn vào người kia không nói lời nào.

"Nhìn cái gì vậy, không phục phải không? Ha hả, anh không phục cũng không có cách nào, hiện tại không có ai ra mặt cho anh, chủ tịch Phạm không có hứng thú với anh, Đăng Dương cũng không thích anh, bản thân anh lại chẳng có bản lĩnh gì, anh cho là anh vẫn còn cái tuổi mười bảy mười tám sao? Sớm rời khỏi giới giải trí đi, ở đây không thích hợp với anh." Liếc nhìn Pháp Kiều, vai nam trẻ không nhanh không chậm đuổi theo phương hướng Anh Quân bọn họ rời đi.

Xa xa nhìn vai nam trẻ, Pháp Kiều một người lẳng lặng đứng một hồi, cậu một mình thối lui đến một bên vươn tay vỗ nhẹ bụi bặm trên người mình.

Cúi đầu suy nghĩ một hồi, người đàn ông trẻ tuổi cong môi cười: "Mày thật đúng là mắng tỉnh tao, chỗ dựa vững chắc sao, đích xác cần một cái." Hít sâu một hơi, Pháp Kiều cắn răng, "Ngày hôm nay mày mắng tao, sau đó tao sẽ trả gấp mười lần."

Về phần Hùng Huỳnh. . .

Tạm thời bỏ qua trước, cậu không thể bị một vai nam trẻ dân quốc đánh bại.

"Hừ!" Pháp Kiều hít một hơi, xoay người cũng đuổi theo phương hướng Anh Quân bọn họ chạy đi.

Không đi quá lâu cậu liền thấy Đăng Dương, người đàn ông kia vừa nhìn thấy cậu lập tức chạy tới, Pháp Kiều còn chưa kịp vui vẻ được nửa phút đã bị đối phương hắt cho một chậu nước lạnh. "Hùng Huỳnh đâu, cậu có thấy cậu ấy không?" Đăng Dương dường như có chút khẩn trương, ngay cả giọng điệu bình thường cũng nghiêm khắc lên.

Do dự nửa giây, Pháp Kiều cũng thấy vai nam trẻ dân quốc ở bên cạnh, nói với Đăng Dương: "Không có, em từ phía bên kia đi đến, không thấy Hùng Huỳnh, cũng không thấy Anh Quân."

"Chuyện gì xảy ra, không tìm được bọn họ sao?" Pháp Kiều hỏi.

"Không thấy." Vai nam trẻ dân quốc ở một bên nhìn nhìn Pháp Kiều, "Chủ tịch Phạm, Hùng Huỳnh, còn có cậu sinh viên bị trộm cameras kia, bọn họ đều không thấy."

--------------------

Người giống như bồng bềnh trong biển rộng, theo sóng biển nhấp nhô phập phồng.

Muốn vươn tay bắt lấy gì đó, nhưng chung qua cái gì cũng không tóm được, thân thể phù phiếm lợi hại, ý thức cũng có chút tan rã mơ hồ.

Hùng Huỳnh đại khái qua vài phút mới khiến ý thức của mình hơi thanh tỉnh một chút, cậu nhớ lúc cậu và Lý Đông Tây cùng đuổi theo tên trộm kia, tên trộm rẽ vào một con đường, dân bản xứ và du khách ở hai bên người đến người đi, đèn đuốc bốn phía sáng trưng cực kỳ náo nhiệt, cậu hô to bắt kẻ trộm.

Sau đó cậu thả người nhảy lên tóm được kẻ trộm, lúc vừa muốn đoạt lại cameras tên trộm kia đột nhiên xịt gì đó vào cậu, mùi hương có chút gay mũi, cậu muốn nhịn thở nhưng không kịp, mùi hương gay mũi kia cấp tốc tràn ngập, sau đó toàn bộ thế giới dường như đều đảo lộn, đầu cậu choáng váng nặng nề.

Dựa vào ý thức cuối cùng và năng lực phản ứng của thân thể, Hùng Huỳnh một quyền đánh qua cầm lại cameras rồi chạy về phía có nhiều người, dường như cậu thấy Lý Đông Tây và Anh Quân chạy tới, hình như cậu vươn tay vẫy vẫy bọn họ hô "mau mau tới đây", chỉ là ngay cả chính cậu cũng nghe không rõ.

Đáng tiếc không chờ Anh Quân và Lý Đông Tây chạy tới, hai người kia đã bị một đám người đột nhiên toát ra bắt lại, che miệng giữ chặt lôi đi.

Cảm giác trước khi ngất đi của Hùng Huỳnh chính là dường như có ai ôm lấy cậu từ phía sau, cậu thử quay đầu nhìn người ôm cậu là ai, nhưng đối phương lại biết ý đồ của cậu, vươn tay che hai mắt cậu.

Rơi vào một mảnh bóng tối an tĩnh.

Có phải lại bị bắt cóc không? ? ?

Cuộc sống thế nào còn kích thích hơn cả điện ảnh, nhưng lần này không phải Anh Quân, Anh Quân hình như cũng bị bắt, vậy đó là ai?

Kẻ địch của Đăng Dương?

Hay là Hải Đăng đột nhiên xuất hiện?

Đầu có chút hỗn loạn, không đau cũng không khó chịu, chỉ là hơi choáng váng, giống như là lúc nửa tỉnh nửa mê, một nửa chìm đắm trong mộng một nửa có một chút ý thức, nhưng chính là không có biện pháp hoàn toàn mở mắt ra.

Cậu thử giật giật, tay chân hoạt động tự do không bị trói cũng không bị khóa, tay túm túm dưới thân, là một mảnh ấm áp mềm mại, không phải cỏ khô cũng không phải mặt đất lạnh lẽo, cảm giác giống như giường lớn trong nhà.

Thân là con tin, từ đãi ngộ hiện nay đến xem hẳn là không tệ.

Trong không khí không có mùi khó ngửi, nhưng vẫn có một chút nhàn nhạt thuộc về nước biển và mùi tanh, bọn họ hiện tại không phải ở bờ biển thì chính là ở trên biển, nếu như không phải cậu choáng váng đến mức ngay cả thân thể cũng lắc lư lay động, vậy hẳn là đang ở trên thuyền.

Chiếc thuyền này muốn đi nơi nào, sẽ không là muốn đem bọn họ ném vào biển rộng cho cá ăn chứ?

Hùng Huỳnh không thích cảm giác bị nghẹn thở chết, cũng không cho rằng mình có vô địch vận khí tốt sống lại lần thứ hai.

"Ưm. . ." Cậu đỡ trán cố gắng ngồi dậy, nhưng rất nhanh có người nắm lấy vai cậu đem cậu đè xuống, ra là bên cạnh vẫn có người, chỉ là cậu không chú ý tới.

Cậu nghiêng đầu nhìn sang, còn chưa kịp thấy rõ dáng dấp đối phương thì trước mắt lại đen sì một mảng, đối phương tiến gần hôn lên môi cậu, hơi hơi dùng sức xông vào, bá đạo và tình dục.

Hơi thở của đối phương thơm mát còn có hương vị kẹo bạc hà nhàn nhạt, Hùng Huỳnh nghĩ mình thực sự là không có thuốc nào cứu được, bị người cường hôn còn đi phân tích cái này phân tích cái kia.

Lồng ngực cảm giác được một cỗ áp lực thuộc về đàn ông, đối phương không nhanh không chậm xé áo T-shirt của cậu, một đôi bàn tay ấm áp mang theo một chút vết chai hơi hơi dùng lực xoa vai và ngực cậu, tới tới lui lui xoa một lượt, thỉnh thoảng dừng lại đột nhiên hôn lên vai cậu dùng sức mút lấy.

Có chút đau, nhất định là xanh tím rồi.

Đầu năm nay là bị sao vậy, cướp người còn muốn cướp sắc, cậu cũng không phải đại mỹ nữ gì mà.

"Bảo bối, nhớ tôi không?"

Người đàn ông ghé vào tai cậu chậm rãi phun ra một hơi thở, thanh âm mập mờ lại quen thuộc quanh quẩn bên tai Hùng Huỳnh không ngớt, thanh âm này, giọng điệu này, còn có đôi tay có chút quen thuộc này.

"Wean. . ."

Hùng Huỳnh mơ mơ màng màng phun ra ba chữ, ba chữ này không chỉ khiến cái tên đè trên người cậu lộ ra dáng cười thỏa mãn, còn khiến cho Hùng Huỳnh thở phào nhẹ nhõm.

Cậu tuy rằng không đến mức sẽ vì bị người cường mà muốn chết muốn sống, nhưng loại chuyện này mặc kệ đặt ở trên người ai cũng sẽ không dễ chịu. Vậy người bắt cóc cậu là Wean?

So với bất kỳ ai tới thì người này vẫn tốt hơn.

"Thật thông minh, bảo bối của tôi." Wean cười hì hì lại đè lên cậu, một bên xé quần cậu, một bên khe khẽ nói. "Nhớ tôi không? Tôi thực sự nhớ cậu muốn chết, chậc chậc, nhìn trên người cậu này, đều bị cái tên ngu ngốc Đăng Dương kia ức hiếp đúng không, không sao, tôi sẽ bảo vệ cậu, sẽ không để cậu bị cậu ta bắt nạt."

Anh mới là ngu ngốc, tôi đâu có bị người bắt nạt, cũng không cần anh bảo vệ.

Hùng Huỳnh chưa kịp cũng không có sức lực tranh luận với Wean, đầu cậu hiện tại vẫn đang hỗn loạn mơ hồ.

Bên tai nghe được một ít thanh âm, Hùng Huỳnh thử nắm tay Wean: "Tôi chóng mặt. . ."

"Ngủ một giấc là ổn, tuyệt đối không có độc hay tác dụng phụ, để xúc tiến giấc ngủ, chúng ta có thể làm một ít vận động ra mồ hôi, còn có ích lợi tăng thêm cảm tình giữa chúng ta."

Thứ tôi muốn nói không phải cái này. . .

Hùng Huỳnh rất nhanh liền cảm giác được Wean có chút cấp thiết đè lên người cậu, con gấu này lại bắt đầu động dục sao?

"Ưm!" Một chút đau đớn khiến cậu khẽ hừ một tiếng, lúc bắt đầu lay động lên cậu cảm thấy đầu mình càng choáng váng, cả người cậu hiện tại không phải ở trong biển rộng, mà là lăn lộn trong máy giặt quần áo.

Wean tên ngốc tinh trùng lên não này!

. . .

Không nhớ rõ sau đó thế nào, đong đưa đong đưa Hùng Huỳnh liền ngủ.

Quả nhiên ngủ một giấc xong đầu cậu sẽ không choáng váng, chỉ là tứ chi mỏi nhừ không quá thoải mái.

Thân thể bị bọc trong chiếc chăn mềm mại giống hệt một con tằm cưng, Hùng Huỳnh nhẹ nhàng chớp chớp mắt, sau khi tỉnh lại đầu tiên nghe được thanh âm của Wean, thế nhưng đối phương hẳn là không phải nói chuyện với cậu.

"Chữ tín? Ha hả, từ trước đến nay tôi vẫn là một người rất giữ chữ tín, anh giúp tôi, tôi liền đem ảnh chụp trả lại cho anh. Anh xem, tôi hiện tại đã trả lại ảnh cho anh, chủ tịch Phạm, tôi nói có đúng không?"

Wean tựa ngồi ở đầu giường, một tay cách chăn khoát lên lưng Hùng Huỳnh, bởi vì Hùng Huỳnh nằm hướng mặt về phía Wean, người sau cũng không phát hiện Hùng Huỳnh đã tỉnh.

"Wean, chúng ta đều là kẻ buôn bán, tôi dẫn Hùng Huỳnh đến đây cho cậu, cũng giúp cậu giữ chân Đăng Dương, không sai, ảnh chụp cậu đã trả cho tôi, thế nhưng cậu không thể qua sông đoạn cầu, xong việc liền muốn đuổi người xuống thuyền đúng không?" Thanh âm này là Anh Quân.

"Chậc chậc chậc, chủ tịch Phạm, tôi nói người như anh thực sự là kỳ quái, anh không xuống thuyền về nhà chẳng lẽ còn muốn đi theo tôi sao? Tuyên bố trước nha, tôi không có hứng thú với mẫu người như anh." Wean nói liền cười ha hả nhéo một cái lên mông Hùng Huỳnh, "Tôi thực sự rất yêu Hùng bảo bối nhà tôi."

Ghê tởm, buồn nôn, con gấu háo sắc!

Hùng Huỳnh nghe vậy âm thầm thở dài, Đăng Dương và Wean là chuyện gì xảy ra, sẽ không là bởi vì cậu mà cãi nhau đấy chứ?

Sao nghe thế nào cũng giống Wean và Anh Quân hợp tác.

Anh Quân có chút tức giận nói: "Wean, tôi và Hùng Huỳnh cùng nhau mất tích, nếu như chỉ có mình tôi trở lại, Đăng Dương thấy lẽ nào cậu ta không biết tôi làm tay trong sao?"

"Chẳng lẽ anh sợ cậu ta?" Wean vẫn một bộ bất cần đời, vừa cười vừa nói mang theo chút khiêu khích.

"Sợ hay không lại là chuyện khác, thế nhưng không ai sẽ thích bị Đăng Dương trả thù." Anh Quân dừng lại một chút, nói, "Cậu và cậu ta thân nhau như vậy, hẳn là biết tính cách loại người như cậu ta là thế nào."

"Được rồi, đừng ở trong đây nói mấy chuyện đó với tôi, lúc trước đồng ý với tôi sao anh không đi suy xét mấy vấn đề này, Anh Quân, đừng làm một bộ như vậy với tôi, thuyền tới Thái Lan anh liền xuống cho tôi, nếu không muốn, tôi rất vui lòng ném anh xuống biển cho cá mập ăn, tự anh chọn đi." Wean không kiên nhẫn ngoảnh đầu, sau đó sai người mời Anh Quân đi ra ngoài.

Sau khi Anh Quân đi Wean liền xoay người đè lên Hùng Huỳnh, hôn hôn vành tai người kia vừa cười vừa nói: "Hùng thân ái, tôi biết cậu tỉnh, đều là lỗi của Anh Quân kia, thanh âm lớn như vậy đem cậu đánh thức."

"Rõ ràng là tiếng của anh giống hệt con gấu rống lên." Nếu đã bị phát hiện Hùng Huỳnh cũng không giả vờ nữa, chuyện đầu tiên khi cậu tỉnh lại không phải là hỏi cậu đang ở đâu, cũng không phải hỏi vì sao muốn liên hợp với Anh Quân tính kế cậu và Đăng Dương.

Hùng Huỳnh nhìn Wean vẻ mặt mỉm cười, nghĩ đến tình cảnh ngày hôm qua bị người này nghiền ép, một cú đấm liền đánh lên khuôn mặt Wean

"Ngao! Thân ái, sao cậu lại trở nên bạo lực như vậy, tôi sẽ bị hủy dung mất!" Wean ôm mặt cong thắt lưng.

Lắc lắc tay, Hùng Huỳnh hướng về phía vai Wean lại thêm một quyền đánh qua.

Quyền thứ nhất là đánh Wean ngày hôm qua thượng cậu, quyền thứ hai là đánh Wean dùng thuốc mê giở trò với cậu.

"Con gấu ngu ngốc nhà anh!"

Quyền thứ ba thuần túy là để trút giận, một ngày nghỉ tốt đẹp của cậu cứ như vậy bị phá hỏng.

Được rồi, Wean còn đem sự chú ý của quốc tế hình cảnh dẫn lên người cậu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro