Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 183 + 184

Trước kia Hùng Huỳnh rất thích ở một mình, vì như vậy có vẻ tự do hơn chút, muốn làm cái gì thì làm cái đó, nhưng kỳ thực chính cậu cũng từng nghĩ tới, ở một mình, có một chút nguyên nhân là do cậu từ nhỏ đến lớn đều đã quen như vậy.

Điều này không có gì đáng thương, một mình có niềm vui của một mình, người một nhà cũng có cái thú của người một nhà, so sánh ra, hai bên đều có phiền não riêng.

Sau khi về nước Đăng Dương trực tiếp đem hành lý của Hùng Huỳnh đưa về biệt thự của mình, Hùng Huỳnh cũng đi theo, gian phòng vẫn là gian phòng trước đây cậu ở, toàn bộ tất cả dường như không có bất cứ thay đổi gì từ lần đầu tiên cậu đến.

Thay đổi, chỉ có mấy người bọn họ mà thôi.

Đăng Dương hiển nhiên sẽ không thực hiện chuyện trước đây anh từng đồng ý với Hùng Huỳnh, đó là sắp xếp ký túc xá cho Hùng Huỳnh.

Hùng Huỳnh cũng không biết cái gọi là "chỗ ở tạm thời" trong miệng Đăng Dương là đến bao lâu, thế nhưng từ cậu xem ra phỏng chừng chí ít có một nửa đã âm mưu trước, cậu thật vất vả mới nhận quay một bộ điện ảnh Hollywood, khổ cực kiếm được chút tiền, kết quả đều phải kính dâng cho khách sạn Los Angeles, hiện tại chỉ còn chút tiền đâu đủ để mua nhà cửa gì chứ.

Về phần đi thuê kỳ thực cũng vẫn đủ, nhưng Hùng Huỳnh nghĩ ở cùng Đăng Dương cũng không có gì không tốt, có thêm đồng bọn trò chuyện uống rượu so với một mình một người đờ ra ở trong phòng vẫn tốt hơn nhiều lắm.

Người một ngày chia xẻ bí mật cho nhau, liền giống như đánh nát bức tường ngăn cách giữa hai người, rất nhanh sẽ trở nên thân mật trước nay chưa từng có.

Hiện tại Hùng Huỳnh biết Đăng Dương buôn bán cái gì, mà Đăng Dương cũng đoán ra thân phận của Hùng Huỳnh. Lúc ở trên máy bay về nước nghe Đăng Dương chất vấn Hùng Huỳnh có chút vui vẻ cũng có chút kinh ngạc, cậu biết Đăng Dương một mực suy đoán thân phận của cậu, thế nhưng cậu thật không ngờ Đăng Dương lại thực sự hỏi cậu có phải là Gemini hay không, loại chuyện này đối với người khác mà nói là quá mức không thể tưởng tượng nổi.

Mặc kệ Đăng Dương ôm loại tâm tình gì nói ra câu kia, ở trong mắt Hùng Huỳnh, chỉ cần cậu có thể nghe thấy Đăng Dương hỏi "cậu có phải là Gemini hay không." Cậu cũng đã rất cao hứng.

Một loại hưng phấn nho nhỏ khi bí mật nho nhỏ bị người tìm ra song song cũng được đối phương hiểu thêm.

Càng là chuyện hiếm thấy, thường thường muốn cho người khác tin tưởng lại càng khó khăn, Hùng Huỳnh không cảm thấy cho dù cậu đem bí mật của cậu nói ra những người khác cũng sẽ tin tưởng cậu, cho nên ngay từ đầu đối với loại chuyện này cậu đã không ôm bất kỳ mong muốn nào hết.

Mà thường thường kỳ vọng càng nhỏ, lúc có được đáp án thì mang đến vui sướng càng lớn.

【 Anh nghĩ tôi là Hùng Huỳnh thì chính là Hùng Huỳnh, là Gemini thì chính là Gemini 】 cậu không trả lời chính diện vấn đề của Đăng Dương, nhưng cậu nghĩ đối phương hẳn là có thể rõ ràng ý tứ của cậu.

Hùng Huỳnh cũng tốt, Gemini cũng được, hiện tại ở chỗ này chỉ có cậu, một người chân thực.

【 Tôi đồng ý với ý kiến của cậu 】

Người thông minh biết chuyện gì nhất định phải hỏi đến cuối cùng, mà chuyện gì chỉ cần đứng ở cửa hơi nhìn vào một chút là được.

Cho dù biết rõ Hùng Huỳnh hiện tại là ai, đối với Đăng Dương mà nói lại có ý nghĩa đặc biệt gì đâu?

Nếu như không có ý nghĩa đặc biệt, vậy cũng không cần phải vì một chút lòng hiếu kỳ của mình mà xông vào thế giới nội tâm của người khác.

. . .

. . .

Hùng Huỳnh?

Gemini?

Câu trả lời ba phải cái nào cũng được của người đàn ông kia luôn luôn khiến Đăng Dương vào lúc nhớ tới đều nhịn không được cong lên khóe miệng, nhưng bởi vì Hùng Huỳnh hiện tại, Đăng Dương sau khi trở về liền kêu bí thư tìm cho anh một phần tư liệu liên quan đến Gemini, không phải là điều tra gì đó, mà chỉ là muốn hiểu thêm một chút.

Sau khi Đăng Dương xem xong tư liệu về Gemini, anh bỗng nhiên nghĩ rất nhiều về Hùng Huỳnh khiến anh không rõ đã chiếm được giải đáp.

Vì sao Hùng Huỳnh muốn đi tảo mộ cho Gemini, vì sao ngày đó lại đưa lên hoa hồng đỏ, vì sao người đàn ông này trời sinh có một loại quyến rũ vì điện ảnh mà tồn tại. . .

Thế nhưng anh không rõ vì sao Hùng Huỳnh vừa nhìn thấy bác sĩ Minh Hiếu liền xoay người rời đi.

Nếu như Gemini chính là Hùng Huỳnh, Hùng Huỳnh chính là Gemini, Minh Hiếu từng làm bác sĩ gia đình cho Gemini, lại tự mình lo liệu tang lễ cho Gemini, vậy vì sao Hùng Huỳnh lại không muốn thấy Minh Hiếu?

Lúc này điện thoại vang lên, Đăng Dương nhìn nhìn số điện thoại nước ngoài xa lạ biểu hiện trên màn hình, cười lạnh một tiếng xong ấn nghe.

"Vẫn khỏe đấy chứ?" Không chờ đối phương nói chuyện, Đăng Dương giống như biết ai gọi điện thoại đến, anh trực tiếp mở miệng chào hỏi.

【 Cực kỳ khỏe, mỗi ngày đều được người đẹp Anh quốc đuổi theo sau mông, cậu sẽ không nhận được loại đãi ngộ này đâu 】

"Ha?" Đăng Dương cầm cái bút máy tùy ý đùa bỡn, tựa ở ghế da cười lạnh nói, "Xem ra cậu rất hưởng thụ, vậy chúc cậu và người đẹp Anh quốc của cậu chơi đùa vui vẻ."

【 Chậc chậc chậc, nghe nghe lời này, ông bạn của tôi, đây là thái độ đối với đồng đội cũ của cậu sao? Cậu như vậy khiến tôi ăn không ít mệt, để tôi đoán một cái, từ lúc nào cậu đã bắt đầu tính toán tôi, oa oa, chí ít đã có kế hoạch hai ba tháng đúng không, thời gian có lẽ là vào lúc Hùng Huỳnh kết thúc ban huấn luyện siêu sao 】Wean ở một đầu khác của điện thoại ha ha nở nụ cười.

【 ha ha ha, cậu là vì thấy tôi lên giường với Hùng Huỳnh, cho nên liền đem người bạn tốt như tôi bán đứng? Cậu thật đúng là nhẫn tâm Đăng Dương, chỉ là một người đàn ông mà thôi, đáng giá để cậu làm như vậy sao? Ngẫm lại xem, chúng ta đều đã hợp tác nhiều năm như vậy 】

"Không sai, chỉ là một người đàn ông mà thôi."

Nhưng mà không chỉ có thế.

Đăng Dương ghé sát vào điện thoại, khóe miệng khẽ nhếch: "Chúng ta là bạn tốt trong rất nhiều năm, tôi hiểu cậu, cậu cũng hiểu tôi, cho nên chúng ta còn cần phải nói gì sao?"

Trước đó, bọn họ chỉ là cùng chung lợi ích ngoài ra cũng chưa bao giờ cùng chung bất cứ thứ gì, bao gồm cả người.

Thỉnh thoảng bọn họ cũng sẽ song song coi trọng một người, nhưng phần lớn thời gian chỉ là tùy tiện vui chơi một chút, sau đó cũng không thèm để ý tặng cho đối phương.

Nhưng nếu gặp phải người không muốn nhường đi thì sao?

Bọn họ từ nhỏ đến lớn đã không biết cái gì gọi là nhường nhịn, muốn thì tận lực đi tranh thủ, gặp phải trở ngại thì liền diệt trừ, chính là đạo lý đơn giản như vậy.

"Tôi chỉ là trước khi cậu ra tay, sớm tặng cậu một vài món quà nho nhỏ mà thôi." Đăng Dương không nhắc tới cũng không nói lời nào, nhưng không có nghĩa anh là thằng mù.

Anh biết Wean sau khi đến Mỹ cũng đã bắt đầu mưu tính một ít chuyện nhỏ, mà anh chỉ là trước khi Wean phát uy sớm tìm chút phiền phức đưa cho đối phương.

Vào lúc không thể đạt thành hiệp nghị, vậy cũng chỉ có thể dùng biện pháp mạnh giải quyết mâu thuẫn.

Bởi vì quá mức thông minh, cho nên luôn luôn biết mình muốn gì.

【 như thế xem ra hiện tại chúng ta tạm thời coi như là kẻ địch, cậu không sợ Hải Đăng nhúng tay sao? 】Wean rất bình tĩnh tiếp nhận hiện thực.

Đăng Dương đứng dậy đi đến bên cửa sổ chạm đất, cúi nhìn thành thị màu xám bên dưới, bầu trời xanh xám xa xôi bịt kín một tầng màu tro đen, giống như là bị người dùng một cái bút máy tùy ý khoa tay múa chân vẽ loạn ra, một tầng lại một tầng chồng lên, dường như đang biểu thị một hồi mưa gió sắp tới.

"Hình tam giác càng thêm vững chắc không phải sao?"

Hai người cộng tác với nhau, ai biết ai sẽ đột nhiên ở phía sau ai đâm một đao chứ?

Không bằng làm rõ, nên làm cái gì thì làm cái đó.

"Ầm ầm — "

Trên bầu trời đánh xuống một đạo sấm sét, tia chớp màu lam trong nháy mắt chiếu sáng thành thị mờ tối.

"Tôi phải đi đón Hùng Huỳnh, nói chuyện sau." Đăng Dương cười cắt đứt điện thoại, trong nháy mắt cắt đứt điện thoại dường như anh nghe được tiếng Wean chửi rủa.

. . .

. . .

Hùng Huỳnh sau khi về nước chiếm được một tuần nghỉ ngơi, cậu đời trước đã ở nhà quá đủ, thời gian bảy ngày không dài cũng không ngắn, cũng đủ để cậu dạo chơi trong nước trong khoảng cách ngắn.

"Phong Hào, cậu có chỗ nào tốt để giới thiệu không?" Hùng Huỳnh hỏi.

Khi Hùng Huỳnh ở Mỹ đóng phim vào lúc bọn họ rảnh rỗi cũng gọi một vài cuộc điện thoại, mặc kệ "Hùng Huỳnh" trước đây phụ lòng Phong Hào, hay là Phong Hào làm một vài chuyện trẻ con giận dỗi, đến ngày hôm nay hai người đã hoàn toàn ném ra sau đầu, trở thành bạn tốt chân chính.

Hùng Huỳnh đối với Phong Hào chỉ có thưởng thức, không có ý nghĩ quá mức nào khác.

Đồng dạng, Phong Hào hiện tại cũng không có tâm tư khác với Hùng Huỳnh.

Người Phong Hào đã từng yêu kia, đã không phải là người hiện tại.

Hiện tại loại tình huống này sao không phải là một chuyện tốt?

Đã từng không có cách nào ở bên nhau, hiện tại chí ít có thể trở thành bạn bè cả đời.

"Đi cùng Wean hả?" Phong Hào hỏi sang chuyện khác.

Hùng Huỳnh cười lắc đầu, bởi vì cậu và Wean đã từng quay tiết mục như vậy, dẫn đến hiện tại rất nhiều người đều cho rằng cậu còn đang hẹn hò với Wean.

"Vậy là với ai?" Phong Hào vẻ mặt hiếu kỳ.

"Đăng Dương." Hùng Huỳnh không có gì giấu diếm với bạn bè, hiện tại ở bên người cậu có thể cùng cậu đi ra ngoài cũng chỉ có Đăng Dương, tiểu Vũ bình thường còn phải đi xử lý công tác cho nghệ sĩ khác không có thời gian đi với cậu, Hùng Huỳnh cũng không dám yêu cầu một cô bé phải đi với mình.

Trái lo phải nghĩ, cư nhiên chỉ có Đăng Dương.

"Đăng Dương. . ." Phong Hào nhìn nhìn Hùng Huỳnh, hắc hắc cười nói, "Hùng đại minh tinh sức hấp dẫn không nhỏ, đi ra ngoài dạo chơi còn có chủ tịch Trần đi cùng làm sứ giả hộ hoa, trước có Wean, sau có Đăng Dương, lại thêm Anh Quân một cái lót đệm. . ."

"Liên quan gì đến Phạm Anh Quân?"

Chuyện bắt cóc lần kia bị Hùng Huỳnh hời hợt cho qua, Phong Hào cũng không biết ngày đó là ai mang Hùng Huỳnh đi, nếu như biết chuyện gì xảy ra ngày đó phỏng chừng sẽ không nhắc tới Anh Quân.

"Anh chưa biết sao, Anh Quân và Pháp Kiều chia tay rồi."

--------------------

"Bạn trai mới của anh ta trông rất giống anh, thế nhưng người biết đến chuyện này không nhiều, để ổn định đám fan hiện nay của Pháp Kiều, hiện tại ở mặt ngoài Anh Quân và Pháp Kiều vẫn giả vờ là tình nhân thân mật, nhưng thực tế Anh Quân đã sớm ném Pháp Kiều. Một ngày không có Anh Quân nâng đỡ, Pháp Kiều cũng chẳng nổi được thêm vài năm, hình tượng của cậu ta có hạn chế lớn, tuổi tác cũng đang lớn dần, không có khả năng cả đời vẫn giả mỹ nam vô tội."

Phong Hào nói lại lắc đầu, làm MC nhiều năm như vậy, loại chuyện này cậu thấy nhiều lắm.

Ông chủ lớn vui vẻ thì nâng đỡ, mất hứng thì lờ đi, một vài minh tinh có thực lực sau khi mất đi gậy chống phía sau vẫn như cũ có thể sống rất khá, nhưng có vài người thường thường bởi vì hạn chế tự thân và chuyển đổi hình tượng mà dừng lại không thể đi tiếp.

Fan là những người rất có thể bởi vì một chuyện nhỏ mà thích mình, cũng có thể đột nhiên bởi vì một câu nói của mình mà không thích nữa, hoặc là có thần tượng mới xuất hiện, hoặc là theo tuổi tác tăng cao mà con mắt thẩm mỹ cũng thay đổi.

Đủ loại nguyên nhân, nói ngắn lại chỉ có một câu, ăn tiền của fan không ăn được cả đời.

Fan tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, huống chi cái gọi là minh tinh thần tượng hiện tại, fan của bọn họ đều lấy học sinh là chính, mà học sinh thì có bao nhiêu tài chính và thời gian để ủng hộ mình?

Cuối cùng vẫn phải dựa vào hình tượng của mình trong mắt đại chúng, cùng với thực lực thật sự của bản thân.

Phong Hào dùng kinh nghiệm luyện ra từ nhiều năm đến xem, cậu không xem trọng sự phát triển phía sau của Pháp Kiều, trừ phi Pháp Kiều đồng ý thay đổi hình tượng.

Chỉ là mỹ niên thiếu phải thay đổi hình tượng thế nào, lại thay đổi theo phương hướng nào? Thành công thì còn tốt, còn không thành công thì rất có thể ngay cả lượng fan hiện có cũng sẽ mất đi hơn nửa.

"Giống tôi?" Hùng Huỳnh chỉ vào mình, không phải chứ.

Phong Hào cố sức gật đầu: "Thế nhưng không phải giống ở ngoại hình, mà là phong cách và tính tình, người kia tôi đã gặp một lần, là một minh tinh phim truyền hình, bề ngoài cũng không tệ, được xưng là cái gì vai nam trẻ đệ nhất dân quốc, anh nghĩ sơ sơ là sẽ biết là loại hình gì, nho nhã lễ độ, lại có chút hàm súc gì gì đó."

Nho nhã lễ độ, lại có chút hàm súc?

Hùng Huỳnh không cảm thấy mình là loại hình đàn ông này, cậu cười lắc đầu: "Có phải là cậu nhầm rồi không, tôi đâu giống một người đàn ông Nho giáo?"

"Đừng nói vậy, kỳ thực chỉ cần từ bề ngoài nhìn vào là thấy anh rất có hương vị dân quốc" Vắt chân đánh giá người kia, Phong Hào vừa nói vừa gật đầu, tuy rằng Hùng Huỳnh có một ít vị đạo cổ điển, nhưng mặc Âu phục vào cũng rất anh tuấn mê người.

Hùng Huỳnh từ chối cho ý kiến đối với chuyện này, cậu không tin Anh Quân sẽ thích cậu, đây căn bản là Phong Hào nghĩ rằng cậu tốt, cho nên mới nghĩ Anh Quân cũng sẽ thích cậu.

Cậu đâu có sức hút vạn nhân mê như vậy, mà vai nam trẻ đệ nhất dân quốc kia có phong cách giống cậu, nói không chừng là bởi vì Anh Quân còn đang ghi hận cậu lần trước đánh anh ta, cho nên mới cố ý tìm một người có khí chất giống cậu chà đạp một phen nhằm trút giận.

Hùng Huỳnh nghĩ loại khả năng phía sau còn khả thi hơn loại trước một trăm lần.

. . .

Trải qua thương nghị, Hùng Huỳnh và Đăng Dương quyết định dạo chơi bằng du thuyền một chuyến, xuất phát từ thành phố C, đi qua Tam Á, chạy đến Việt Nam.

Sau sáu ngày bảy đêm liền trở lại Tam Á, rồi lại từ Tam Á đi máy bay trở lại thành phố, thời gian vừa đủ.

Ở trong trí nhớ của Hùng Huỳnh số lần cậu đi tàu thủy cũng không nhiều, phần lớn thời gian đi ra bên ngoài cũng là vì tham gia các loại liên hoan phim hoặc là các loại đóng phim tuyên truyền, lúc ấy trên cơ bản đều là ngồi máy bay rất ít khi ngồi thuyền.

Du thuyền của bọn họ có gần một nghìn gian phòng khách cấp bậc khác nhau, tổng cộng có thể cung cấp nơi ngủ nghỉ cho hơn hai nghìn khách hàng.

Thiết bị trên du thuyền có thể so với khách sạn năm sao, nơi này có phòng tiệc đứng, phòng cơm Tây, hành lang rượu, bar xì gà, bể bơi, sòng bạc, phòng tập thể thao, chỗ vui chơi dàng cho trẻ em, phòng mạng internet, cửa hàng buôn bán, phòng y tế, phòng khiêu vũ và một rạp hát xa hoa xinh đẹp.

Trên du thuyền có một ít dịch vụ công cộng tất cả khách hàng đều có thể sử dụng, một vài mặt khác vẫn phải trả phí.

Đăng Dương muốn chính là một phòng đôi xa hoa, gian phòng của họ ở tầng cao nhất, có một hồ bơi tư nhân lớn trên sân thượng, có quầy bar và phòng ăn riêng.

"Ừ. . . Tôi cứ nghĩ phòng đôi là có hai cái giường hoặc là có hai phòng ngủ." Khi Hùng Huỳnh bọn họ đi vào gian phòng, cậu phát hiện gian phòng tuy rằng rất lớn nhưng lại chỉ có một chiếc giường tròn siêu lớn phủ kín hoa hồng có thể cho bốn năm người trưởng thành ngủ ở trên.

Đăng Dương phân phó thủ hạ đem hành lý đặt xuống, vẫy tay để một đám bóng đèn mau mau tránh ra. Đám bóng đèn thức thời rời đi đóng cửa lại.

Hùng Huỳnh đứng ở bên giường tiện tay nhặt lên một cánh hoa hồng đỏ, vung lên lông mày lắc lắc cánh hoa với Đăng Dương: "Nhìn qua giống như là phòng tuần trăng mật."

"Không phải nhìn giống, nó vốn chính là thế."

Đăng Dương tiện tay cởi áo khoác ném sang một bên, trong phòng không chỉ có cánh hoa hồng mà còn chuẩn bị champagne, anh mở champagne rót cho hai người bọn họ mỗi người một ly, chất lỏng màu vàng kim lắc lư trong ly thủy tinh lấp lánh bốn phía.

"Tuần trăng mật. . ." Hùng Huỳnh nhìn Đăng Dương đi tới, cậu vươn tay nhận lấy rượu sâm banh nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cong môi cười về phía người kia, "Với anh?"

"Không được sao?" Đăng Dương hỏi lại.

Hùng Huỳnh xoay người nhìn giường lớn phủ kín cánh hoa hồng: "Tôi nghĩ tôi cần giường riêng cho mình."

Cậu nhớ kỹ lúc cậu thương lượng với Đăng Dương trước đó, đã nói rõ là nghỉ ngơi giải sầu, đâu có nhắc tới tuần trăng mật hoặc cái gì khác.

"Chờ một chút, có phải là anh cho rằng tôi đồng ý đi du lịch với anh vậy có nghĩa chúng ta có thể làm chút chuyện thân mật ở trên đường đi không?"

Khẽ nhíu mày, Hùng Huỳnh ôm lấy hoài nghi nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, đây không phải lần đầu bọn họ đơn độc ở cùng nhau, hơn một tháng Wean không ở bọn họ cũng là ở cùng một phòng, hai cái giường cách nhau một mét, thế nhưng cho tới bây giờ chưa từng xảy ra chuyện nào đó không nên xảy ra.

Hùng Huỳnh thậm chí đã quen phương thức ở chung này, nhưng hiện tại Đăng Dương đột nhiên lại lãng mạn như vậy, ngược lại khiến cậu có chút nghĩ là lạ.

"Điện ảnh của cậu đã quay xong, không phải sao?"

"Cái đó và công tác của tôi không có mối quan hệ trực tiếp." Hùng Huỳnh ngồi ở bên giường, tiện tay nâng ly đặt ở một bên.

Đăng Dương nhìn nhìn người kia, thanh âm dịu dàng: "Tôi nghĩ cậu sẽ thích."

"Không sai, tôi rất thích kinh hỉ anh dành cho tôi, thế nhưng. . ." Hùng Huỳnh ngửa đầu nhìn về phía đối phương, "Anh hiểu không, tôi không muốn quan hệ qua lại với bất cứ ai, anh đột nhiên như vậy khiến tôi có chút. . . Không quá thích ứng."

Cậu ăn ngay nói thật.

Đăng Dương sẽ bởi vậy mà tức giận sao?

Nếu tức giận vậy không phải là Đăng Dương.

"Vì sao không muốn, cậu còn rất trẻ, tôi cũng còn trẻ, chúng ta đều là người lý trí, hợp nhau thì ở bên nhau, không hợp thì xa nhau."

Đăng Dương ngồi ở bên người Hùng Huỳnh, thanh âm của anh nghe vào giống như là gió biển thổi ở ngoài thuyền, một chút mát lạnh mang theo dịu dàng, hoặc giống như người cá ca hát ở sâu trong biển rộng, không ngừng thổ lộ mê hoặc lòng người: "Nếu không nếm thử, vậy vĩnh viễn không biết đáp án."

"Anh thực sự dự định cặp với tôi?" Hùng Huỳnh cường điệu hỏi một câu.

"Tôi là người hiểu cậu nhất, Hùng Huỳnh." Lúc nói những lời này, Đăng Dương vô ý thức cầm tay người kia, hai mắt của anh nhìn chăm chú Hùng Huỳnh, không quá mức thâm tình khiến người ta cảm thấy giả tạo, cũng không quá mức lạnh nhạt khiến người ta cho rằng đây là lời vui đùa thuận miệng nói ra.

Đã bao nhiêu lâu cậu không được người tỏ tình ngay mặt như thế?

Hình như đã là chuyện nhiều năm trước, người của lần kia dường như cũng nói không khác Đăng Dương lắm.

Không, thậm chí còn nói dễ nghe hơn Đăng Dương một chút, trong thời gian hữu hạn mong muốn có thể ở bên cậu đến lúc cuối cùng, ngay lúc đó Gemini nghe xong không có khả năng không có cảm xúc.

Cậu không muốn cô độc chết đi, nếu có người luôn luôn ở bên mình là tốt nhất.

Tuy rằng cuối cùng cậu vẫn là cô độc một mình rời đi, cũng không biết ông trời có phải nghe thấy nguyện vọng đời trước của cậu không, cho nên mới cho cậu một sinh mệnh hoàn toàn mới.

Cậu sẽ không bởi vì đã từng bị lừa dối và phản bội mà từ nay về sau không còn tin tưởng tình yêu nữa, chỉ là chuyện cảm tình cho tới bây giờ cậu đều rất nghiêm túc, nghiêm túc hơn so với bất kỳ ai khác.

Hợp thì ở bên nhau, không hợp thì xa nhau.

Lời này nói rất lý trí, nhưng đến lúc thực sự động cảm tình lại có mấy ai có thể thản nhiên bứt ra?

Cậu ngã về phía sau, hương thơm hoa hồng quanh quẩn trong mũi không tiêu tan, cậu nhẹ nhàng ngoắc ngón tay Đăng Dương: "Hiện tại không phải lưu hành sống thử sao, chúng ta đây cũng thử một lần đi, sáu ngày bảy đêm này chúng ta coi nhau như là tình nhân, qua mấy ngày nữa, anh và tôi hẳn là đều có ý nghĩ của riêng mình."

Hùng Huỳnh vừa nói xong liền cảm giác Đăng Dương nắm chặt tay cậu, sức lực quá lớn đến nỗi cậu cũng cảm thấy có chút đau.

Đăng Dương xoay người đặt lên trên người người kia, Hùng Huỳnh có thể cảm thấy rõ ràng nhiệt độ và tiếng thở dốc hơi chút nặng nề từ trên người đối phương truyền đến.

Trời ạ, người này là đang dục cầu bất mãn sao?

"Sáu ngày bảy đêm, có phải là từ giờ trở đi không?" Hai tay chống ở hai bên thân thể Hùng Huỳnh, Đăng Dương nhìn chằm chằm vào đôi mắt người kia.

Hùng Huỳnh suy nghĩ một chút, theo lý mà nói hẳn là tính, vì vậy cậu gật đầu.

Ngay lúc cậu gật đầu xong Đăng Dương liền ôm cậu lăn xuống, dáng dấp nhiệt tình mà vội vã hoàn toàn không có một chút bình tĩnh và trầm ổn lúc bình thường.

Có cần phải gấp như thế không chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro