Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 181 + 182

"Đạo diễn, xin lỗi, tôi có chút việc riêng phải đi trước, party buổi tối có thể sẽ không tham gia được." Hùng Huỳnh ngắt điện thoại, cậu quay đầu lại nhìn về phía ba người khác ở trong phòng.

Người đàn ông tự xưng Hurrykng ngồi ở chính giữa khoanh hai tay mang theo ý tứ thẩm vấn nhìn cậu, tổ trưởng của tổ chức hình cảnh quốc tế phân bộ Anh quốc, về phần hai người ở cạnh hiếu kỳ nhìn cậu là trợ thủ của Hurrykng, cũng là hình cảnh quốc tế đến từ Anh quốc.

"Tôi rất cảm ơn sự phối hợp của cậu, ngài Hùng Huỳnh." Hurrykng có chút lạnh lùng chỉ chỉ cái ghế đối diện, "Mời ngồi."

Hùng Huỳnh tự nhận mình luôn luôn tuân thủ pháp luật, nộp thuế đúng hạn, chưa từng làm ra hoạt động bẩn thỉu hèn hạ nào, không biết sao lại chọc vào hình cảnh quốc tế.

Nếu đã không thẹn với lương tâm vậy cũng không sợ đối phương làm gì mình, Hùng Huỳnh sau khi thấy giấy tờ chứng nhận thân phận của họ liền theo mấy người Hurrykng đi tới một gian phòng của khách sạn tổ chức party, đây là yêu cầu của Hùng Huỳnh, mà Hurrykng cũng đồng ý.

"Chúng tôi chỉ là muốn hỏi cậu một chuyện, không cần lo lắng chúng tôi sẽ làm gì cậu, chỉ cần cậu đồng ý phối hợp điều tra với chúng tôi, chúng tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì thương tổn cậu." Một người hình cảnh quốc tế bên cạnh tiến lên rót một cốc nước cho Hùng Huỳnh, lời nói nửa uy hiếp nửa dỗ dành.

Hùng Huỳnh nhận lấy cốc nước: "Tôi không biết tôi có thể giúp gì cho các anh."

Cậu không phải người ngu, nếu như nói ngay từ đầu nghe thấy hình cảnh quốc tế tìm đến cậu, cậu còn có chút nghi hoặc kỳ quái, vậy thì hiện tại sau khi dần dần tỉnh táo lại rất nhanh cậu đã nghĩ tới một người.

Một người đột nhiên rời đi hơn một tháng trước.

"Hẳn là cậu biết người này." Hurrykng ngoắc ngón tay với trợ thủ ở bên trái, trợ thủ trẻ tuổi rất nhanh đem một chiếc máy vi tính mini đặt ở trên bàn, màn hình sau khi mở ra xuất hiện một người Hùng Huỳnh không thể quen hơn.

Ngoại hình cao to mà anh tuấn, trong con ngươi nâu sậm lộ ra phóng túng không kềm chế được như dã thú, khóe miệng luôn luôn theo thói quen cong lên, giống như một con hổ biết cười anh tuấn, nhưng lại không biết lúc nào nó sẽ nhảy lên xé tan mình thành mảnh nhỏ.

Được rồi, quả nhiên là có liên quan đến Wean.

Hùng Huỳnh hiện tại nhớ tới ngày đó Wean gọi điện thoại cho cậu lúc cậu đang ở trên tắc xi, cái gì mà người đẹp Anh quốc, rõ ràng là cảnh sát Anh quốc mới đúng, Wean đã chọc phải chuyện gì mà cư nhiên đem lửa đốt đến chỗ cậu như vậy.

"Wean." Hùng Huỳnh nói ra tên người đàn ông cố làm ra vẻ phóng khoáng trên màn hình.

Nếu hình cảnh quốc tế Anh quốc đã không ngại đường xa đi đến tìm cậu vậy cũng có nghĩa cậu sớm đã bị điều tra, nếu như Hùng Huỳnh tiếp tục giả vờ hồ đồ sẽ chỉ làm đám hình cảnh hoài nghi cậu càng sâu, huống chi Hùng Huỳnh cũng không cảm thấy cậu cần phải giả hồ đồ, từ sau khi tiết mục 《 tình nhân trong mộng 》 của cậu và Wean phát sóng, chỉ cần là người xem qua tiết mục ấy vậy đều biết cậu và Wean đã từng hẹn hò với nhau.

"Làm thế nào cậu quen anh ta?" Hurrykng hỏi.

"Anh ta làm sao vậy?" Không trả lời câu hỏi của đối phương, Hùng Huỳnh hỏi ngược lại.

Hurrykng ném cho cậu một ánh mắt cảnh cáo lạnh lùng nghiêm nghị: "Cậu chỉ cần trả lời vấn đề của tôi."

Cho rằng như vậy là có thể dọa sợ cậu?

Hùng Huỳnh không nhanh không chậm uống một ngụm nước, sau đó mới lộ ra mỉm cười với người đàn ông ở đối diện: "Tôi nghĩ tôi không phải là phạm nhân của anh, cho nên mời sĩ quan cảnh sát Hurrykng không nên dùng thái độ thẩm vấn phạm nhân đối thoại với tôi, hiện tại các anh đang cần sự hợp tác của tôi, tôi rất vui lòng, nhưng cần sự tôn trọng từ các anh."

Hurrykng nhìn chằm chằm vào Hùng Huỳnh một hồi, không có bất cứ nao núng nào, ngược lại là trong mắt thủy chung hàm chứa vài phần mỉm cười.

"Chúng tôi tra được cậu đã từng hẹn hò với Wean trong một chương trình, sau khi tới Mỹ cũng có tiếp xúc, tôi có thể nói cho cậu, Wean là một người đàn ông cực kỳ nguy hiểm, anh ta không giống như bề ngoài cậu thấy chỉ là một người làm ăn hoặc là giám đốc công ty, chuyện khác của anh ta tôi sẽ không nói cho cậu, tôi nghĩ cậu cũng có thể hiểu, biết quá nhiều đối với một người bình thường mà nói cũng không phải là một chuyện tốt."

Thái độ cứng rắn của Hùng Huỳnh quả nhiên có tác dụng, Hurrykng nói một chút chuyện liên quan đến Wean.

Chuyện Wean là một phần tử nguy hiểm Hùng Huỳnh bình thường đều quên, Wean ngày thường luôn luôn nói năng ngọt xớt, mặc dù tính cách có chút lưu manh nhưng tổng thể con người thì vẫn là một quý ông biết phân rõ phải trái, lại biết làm thế nào khiến cho người khác vui vẻ.

Lời nói của Hurrykng trái lại nhắc nhở Hùng Huỳnh, thực tế Wean và Hải Đăng là cùng một loại người, chỉ là hình dạng bình thường ở trước mặt cậu quá mức an phận khiến cho cậu thường thường quên đi điểm này.

"Nếu các anh muốn biết anh ta ở đâu, tôi chỉ có thể nói là tôi không biết." Hùng Huỳnh ăn ngay nói thật, từ sau lần liên hệ điện thoại trước Wean chưa từng tìm tới cậu.

Một tháng trước cậu từng thử gọi điện thoại cho Wean, nhưng dãy số trước đây Wean gọi tới đã thành số trống.

Mà trong khoảng thời gian này Hùng Huỳnh lại vội vàng đi tuyên truyền chạy tới chạy lui khắp nơi, cũng không quan tâm Wean rốt cuộc đi nơi nào, dù sao người đàn ông kia muốn đi đâu cũng không phải là chuyện người khác có thể chi phối, Wean muốn trở về lúc nào sẽ trở về, cho dù không trở lại cũng không khiến Hùng Huỳnh cảm thấy có gì đó khó chịu.

Đối với người đi qua bên người, thái độ của Hùng Huỳnh từ trước đến nay đều rất bình thản, một vài người sẽ vì mình lưu lại, một vài người sẽ đi qua bên mình tiếp tục đi về phía trước, người bị cưỡng ép lưu lại, tâm cũng không đặt ở bên người.

Lưu lại có ích lợi gì?

"Chúng tôi đích xác đang tìm anh ta." Lúc Hurrykng nói tới những lời này vẻ mặt có chút ảm đạm, nhìn qua những người hình cảnh Anh quốc này cũng không tìm thấy Wean.

"Theo như tôi biết cậu từng hẹn hò với anh ta."

"Người từng hẹn hò với anh ta không chỉ có một mình tôi."

Hurrykng cũng không vì vậy mà buông tha, anh tiếp tục truy hỏi: "Nhưng cậu là người ở bên anh ta lâu nhất, theo tôi được biết hai người thậm chí còn ở cạnh nhau dài đến nửa năm, mà người trước đây ở bên Wean chưa có một ai vượt lên trước một tháng."

"Anh ta đã đi gần hai tháng." Hùng Huỳnh vẫn như cũ có vẻ rất bình tĩnh, cậu chỉ là đang trần thuật sự thực.

"Vậy cậu cũng là người ở cạnh anh ta lâu nhất." Hurrykng níu chặt không tha.

Hùng Huỳnh có chút bất đắc dĩ cười khổ: "Sĩ quan cảnh sát Hurrykng, anh thực sự cho rằng một người như tôi sẽ biết Wean đang ở đâu sao? Nếu như anh hiểu rõ về anh ta vậy hẳn là anh cũng biết, người như Wean sẽ không lưu lại khả năng xảy ra chuyện phiền toái cho mình, hơn nữa trên thực tế tôi và anh ta cũng không tính là có quan hệ đặc thù gì đó, các anh đã điều tra tôi, nói vậy hẳn cũng biết tôi và Wean cũng không phải đơn độc ở cùng nhau."

Còn có một Đăng Dương. Cũng không biết Đăng Dương có phải cũng bị Ivan bọn họ tìm đến hay không.

"Vậy tôi hỏi cậu vài vấn đề." Có lẽ là thái độ của Hùng Huỳnh coi như trung thực, giọng điệu của Hurrykng cũng dịu đi.

"Cậu nói hai tháng trước Wean rời đi, trước khi đi anh ta có nói cho cậu chuyện gì đó không?"

Hùng Huỳnh lắc đầu: "Anh ta là đột nhiên rời đi, chưa từng chào hỏi với tôi."

Hurrykng nhìn chằm chằm vào Hùng Huỳnh một hồi, sau đó tiếp tục hỏi: "Lúc ở cạnh cậu, anh ta bình thường làm gì?"

Vấn đề này khiến Hùng Huỳnh có chút sửng sốt, cảm thấy được phản ứng của Hùng Huỳnh, Hurrykng vội vã đổi giọng: "Ý tôi là, anh ta có hành vi khả nghi nào không."

Cái này hợp tình hợp lý hơn, nếu không Hùng Huỳnh thật không biết nên trả lời thế nào.

"Không có, chỉ là anh ta luôn luôn đột nhiên rời đi rồi trở về, thế nhưng anh ta cũng chưa từng nói với tôi anh ta đi làm gì, tôi cũng không hỏi."

Vấn đề hỏi đến chỗ này dường như lâm vào cục diện bế tắc, Hurrykng đỡ cằm nhíu chặt lông mày không biết đang tự hỏi cái gì, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Hùng Huỳnh, ánh mắt kia rõ ràng là không chịu đem chuyện của Wean tách khỏi Hùng Huỳnh. Cho dù hiện tại không hỏi ra cái gì, nhưng Hurrykng vẫn như cũ nghĩ người đàn ông kêu Hùng Huỳnh này sẽ là một nhân vật then chốt.

"Sĩ quan cảnh sát Hurrykng, nếu như không có chuyện khác tôi có thể đi không?" Hùng Huỳnh nhìn đồng hồ đeo tay, đã sắp tới buổi tối mười một giờ.

"Một vấn đề cuối cùng. . ."

Hurrykng vừa nói xong cửa gian phòng đã bị người từ bên ngoài mở ra, nhân viên phục vụ khách sạn cầm chìa khóa mở cửa đứng sang một bên, một người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị nhẹ bước đi tới, Đăng Dương đi tới bên người Hùng Huỳnh đem người từ trên ghế kéo lên.

"Sĩ quan cảnh sát Hurrykng, thực sự là đã lâu không gặp."

Hùng Huỳnh nhìn Đăng Dương ở bên cạnh, ô, hóa ra đều là bạn cũ à?

"Ngài Trần." Ánh mắt Hurrykng lơ đãng rơi vào trên tay Đăng Dương lôi kéo Hùng Huỳnh, dường như có chút suy nghĩ.

Lúc này một người luật sư Âu phục thẳng tắp rất nhanh chay vào, từ hình dạng hơi hơi thở dốc của anh tới xem anh hẳn là một đường chạy tới, mặc dù có chút chật vật, nhưng luật sư vẫn đang đứng thẳng thắt lưng đi về phía bọn họ.

"Tôi là luật sư của Hùng Huỳnh, các cậu có bất cứ vấn đề gì xin mời liên hệ với tôi."

"Ở đây giao cho luật sư, chúng ta đi thôi." Đăng Dương trực tiếp lôi kéo Hùng Huỳnh xoay người rời đi, mấy người cảnh sát khác dường như muốn tiến lên, nhưng lại bị Hurrykng ngăn cản.

Bọn họ chỉ có thể nhìn Đăng Dương và Hùng Huỳnh đi khỏi.

"Anh cả, minh tinh này nhìn qua không đơn giản." Một người thuộc hạ trong đó chạy tới bên cạnh Hurrykng nhỏ giọng nói thầm.

"Nói không chừng minh tinh này cũng chỉ là đi theo mấy ông chủ lớn, loại chuyện này cũng không phải không có." Người cảnh sát còn lại một bộ thấy nhưng không thể trách.

Hurrykng cau mày sờ sờ cằm: "Ông chủ lớn bao dưỡng minh tinh đích xác không đáng ngạc nhiên, mặc kệ thế nào cứ phái người theo sát người đàn ông tên Hùng Huỳnh này đã, chú ý đừng để bị Đăng Dương phát hiện, không có mệnh lệnh của tôi không được hành động thiếu suy nghĩ."

--------------------

Ô tô nhanh chóng chạy đi, vị trí lái xe và ghế ngồi sau vì dùng tấm ngăn ngăn cách, khiến người ngồi phía sau không cần lo lắng bọn họ nói chuyện sẽ bị tài xế nghe thấy.

"Wean. . . Anh ta làm sao vậy?" Trên đường trở về, Hùng Huỳnh nhịn không được hỏi Đăng Dương ngồi ở bên cạnh.

Từ sau lần Wean dẫn cậu đi gặp Hải Đăng, Hùng Huỳnh liền sơ sơ đoán được Wean bọn họ làm ăn không đơn giản, huống chi Đăng Dương và Wean ở trước mặt cậu bàn việc cho tới bây giờ cũng không cố kỵ, có cái gì nói cái đó, ngược lại là Hùng Huỳnh vừa nghe bọn họ nói tới chuyện cậu không nên nghe thì thường thường đều đứng dậy rời đi.

Hiện tại ngay cả hình cảnh quốc tế Anh quốc cũng đã động đến, thật không biết Wean lại làm cái quỷ gì.

"Không cần lo lắng cho cậu ta, cậu ta có quan hệ rất tốt với tổ chức hình cảnh quốc tế." Đăng Dương cuối cùng lại bỏ thêm hai chữ, "Tổng bộ."

Ý là quan hệ của phân bộ Anh quốc với Wean không tốt.

"Nghe có vẻ các anh bình thường giao tiếp với hình cảnh quốc tế." Cậu tựa lưng lên ghế da màu đen ở đằng sau chậm rãi nhắm hai mắt lại, vừa rồi là lần đầu tiên trong đời cậu tiếp xúc với hình cảnh quốc tế, có mấy lần thiếu chút nữa đối phó không được, Hùng Huỳnh chỉ có thể thôi miên chính mình, để mình nghĩ đây là đang đóng phim.

Nhưng trong lòng cậu biết, đây không phải là đang đóng phim.

"Chúng tôi có quan hệ tốt với bọn họ." Lời này của Đăng Dương nghe vào sao lại quỷ dị như thế.

"Thực sự là. . . Nhìn, không, ra." Hùng Huỳnh nhẫn nhịn, cậu không muốn mắt trợn trắng.

Đăng Dương đột nhiên cong lên khóe miệng, ngay sau đó anh nhích lại gần bên người Hùng Huỳnh, thẳng đến khi vai hai người dựa vào nhau, ánh mắt nhìn kỹ chuyên chú của người đàn ông này giống như cây kim đâm vào trên người cậu, muốn không phản ứng cũng không được.

"Anh nhìn tôi làm gì?"

"Giọng điệu vừa rồi của cậu. . ." Khóe miệng Đăng Dương hơi mím lại, dường như là đang nhịn cười, "Rất dễ thương."

Dễ thương?

Rất dễ thương?

Hùng Huỳnh quay đầu trừng mắt Đăng Dương: "Cảm, ơn."

Cậu vừa nói xong, Đăng Dương liền như một đứa trẻ to lớn vươn hai tay ôm lấy cậu, sau đó cả người đều đặt lên người Hùng Huỳnh.

"Anh làm gì vậy?"

Tối hôm nay người này bị cái gì kích thích vậy, đột nhiên đùng một cái nói cậu dễ thương lại đùng một cái giống hệt con gấu ôm cậu, bình thường đột nhiên ôm lấy như thế cũng chỉ có con gấu Wean kia, chẳng lẽ Đăng Dương bị nhiễm thói xấu của Wean? Hùng Huỳnh cười khổ không ngớt. Trời ạ, cậu không phải là mật ong, ôm cậu làm gì chứ.

Đăng Dương ở trên người cậu hít sâu một hơi, lại nặng nề thở ra một hơi, liên tục vài lần sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu: "Điện ảnh rốt cục kết thúc."

"Chuẩn xác mà nói thì còn chưa, mấy tháng sau rất có thể sẽ đi tham gia liên hoan phim, chờ đến khi điện ảnh chính thức công chiếu tôi còn phải chạy đi tuyên truyền."

Hùng Huỳnh cũng mặc kệ Đăng Dương ôm cậu, cậu có chút không rõ vì sao Đăng Dương đột nhiên làm như vậy, cũng có một nguyên nhân là cậu đã quen thân mật với đối phương.

Thói quen thực sự là một chuyện đáng sợ.

"Cậu thật biết cách đả kích tính tích cực của người khác." Đăng Dương ngẩng đầu hôn môi người kia, "Nếu còn cảnh sát tới tìm cậu lập tức nói cho tôi biết, nhớ kỹ, cậu có quyền không tiếp nhận nghi vấn bọn họ đề ra."

Hùng Huỳnh chưa từng làm chuyện gì xấu xa đương nhiên có thể từ chối tiếp nhận nghi vấn, nhưng vấn đề là cậu có thể từ chối cảnh sát hợp tác cả đời sao?

Ngay từ đầu cậu đã cho rằng mối quan hệ giữa cậu và Đăng Dương cùng với Wean không tính là kiên cố, cũng không có địa phương nào khác đặc biệt.

Không sai, cậu đúng là có chút thiện cảm với hai người kia, thậm chí cũng đã xảy ra quan hệ thân mật, chỉ là Hùng Huỳnh cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới thực sự trở thành cái gì với đối phương.

Ý nghĩ như vậy là gánh nặng, không thích hợp với cậu, không thích hợp với Đăng Dương, cũng không thích hợp với Wean.

Mà có một số việc một ngày cậu biết đến càng nhiều, vậy đại biểu vướng mắc giữa bọn họ cũng càng ngày càng sâu, giống như con nhện phun tơ càng quấn càng nhiều, cho đến cuối cùng sẽ biến thành một cái lưới lớn.

"Đăng Dương." Ánh mắt Hùng Huỳnh rơi vào góc thùng xe, trong mắt cậu hiện lên một tia giãy dụa.

Cuối cùng vẫn là hỏi ra: "Anh và Wean. . . Rốt cuộc là làm cái gì?"

Một trận trầm mặc an tĩnh.

"Coi như tôi chưa hỏi." Hùng Huỳnh nói.

"Đã nói ra rồi, sao có thể coi như chưa hỏi?" Ngón trỏ của Đăng Dương đặt lên môi người kia, anh duy trì tư thế ôm lấy Hùng Huỳnh, dường như điều này khiến anh cảm thấy rất thoải mái. . .

"Tôi và Wean có làm ăn chung một chút, lúc học đại học vừa lúc cùng lớp, hai bên có tín nhiệm cũng có chút giao tình, cho nên chúng tôi thường xuyên hợp tác với nhau."

Hùng Huỳnh tỉ mỉ nghe, Đăng Dương mới nói vài câu liền ngừng lại.

"Hết rồi?"

Đăng Dương thuận tiện ôm người kia áp đảo Hùng Huỳnh ở trong xe, anh nhìn người đàn ông dưới thân.

"Vì sao cậu muốn biết?"

"Đây là bí mật của anh?" Hùng Huỳnh hỏi ngược lại.

"Không, chỉ là biết quá nhiều đối với cậu mà nói cũng không phải là chuyện tốt."

"Anh nói đến một nửa rồi mới nói cho tôi biết không nên nghe tiếp, chẳng lẽ không cảm thấy quá muộn hay sao?"

Đời trước chuyện gì cậu cũng đã trải qua, cuộc sống cũng đã thể nghiệm một lần, không ngại cả đời này sống kích thích hơn một chút.

Hùng Huỳnh nhíu mày: "Tiếp tục nói hết."

Đăng Dương cúi đầu, môi nhẹ nhàng chạm lên vành tai người kia, chậm rãi phun ra hai chữ.

"Buôn lậu."

. . .

Sau khi quay phim kết thúc mọi người đều có việc riêng của mình, Hùng Huỳnh chào hỏi với phần lớn nhân viên công tác, tuy rằng trên đời này không có tiệc nào không tan, nhưng cùng là người trong giới điện ảnh, khả năng tương lai lần thứ hai hợp tác vẫn như cũ rất lớn.

Đạo diễn Lý Nguy dặn Hùng Huỳnh về nước trước, công ty sẽ vì Hùng Huỳnh sắp xếp một vài hoạt động và tuyên truyền, bọn họ hẹn nhau đợi đến lúc liên hoan phim khai mạc sẽ gặp lại.

Trước khi về nước Hùng Huỳnh đơn độc hẹn Jsol đi ăn một bữa cơm, hai người nói chuyện gì không ai biết, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn là nắm tay giảng hòa.

Cứ như vậy kết thúc quay chụp điện ảnh gần ba tháng, Hùng Huỳnh và Đăng Dương vào một ngày cuối thu của năm nay lên máy bay về nước.

Thoải mái tựa lên ghế tựa, đường nhìn chậm rãi từ trời xanh và mây trắng di về, Hùng Huỳnh ngửa đầu chậm rãi nhắm mắt lại, chỉ cần qua mấy tháng nữa là lập tức tròn một năm Gemini qua đời, và cũng là năm đầu tiên cậu sống lại.

Thời gian trôi qua rất nhanh, giống như hạt cát ở bên bờ biển bị ánh nắng chiếu lên tỏa ra màu vàng ấm áp chảy xuống từ khẽ hở bàn tay của cậu, một người hai ký ức, có đôi khi cậu thậm chí nghĩ cậu rốt cuộc là ai.

Nhất là Gemini sau khi sống lại lần đầu tiên tiếp xúc điện ảnh, từ nhất khắc nhận được kịch bản, đến lần đầu tiên đạo diễn hô quay phim, trong nháy mắt cậu dường như nghĩ cậu đang đứng ở trên sân khấu quốc tế, cậu chưa chết cũng chưa thay đổi thân phận, tất cả đều vẫn còn nguyên dạng.

Lúc mở mắt lại lần nữa, cậu biết cậu xác xác thực thực là ai.

Ngoài cửa sổ mây và gió vẫn tùy ý quét qua, dãy núi nhấp nhô và biển rộng tĩnh lặng cũng chưa từng thay đổi.

Dường như trái tim cậu, cũng chưa từng thay đổi.

"Đang nghĩ gì vậy?" Ngồi ở đối diện Hùng Huỳnh, Đăng Dương một mực nhìn người kia.

Anh thấy lúc ánh mắt Hùng Huỳnh nhìn về phía bầu trời, dường như toàn bộ bầu trời và biển rộng đều bị người đàn ông này đưa vào hết trong tầm mắt, dường như bầu trời và biển rộng bọn họ không thể quen hơn này tráng lệ và lộng lẫy đến cỡ nào.

Trời và đất, hoa và cỏ cây, chúng nó vĩnh viễn đều ở trên thế giới này.

Có vài người đi ngang qua hoa hoa cỏ cỏ cũng sẽ không dừng lại bước chân của họ, có vài người mỗi ngày sống dưới bầu trời cũng đã quên thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn trời xanh bao la một cái.

Từ trong mắt Hùng Huỳnh anh thấy, đó chính là vô hạn ước mơ và hi vọng về tương lai và cuộc sống của người đàn ông này.

Một màn này khiến anh nhớ tới hình ảnh cuối cùng trong phim tu sĩ Hùng nhìn trời xanh và biển rộng, anh sẽ không can thiệp Hùng Huỳnh đi đóng phim, từ lần đầu tiên anh thấy biểu hiện của Hùng Huỳnh, Đăng Dương liền biết người đàn ông này thuộc về màn ảnh lớn.

Lần đầu tiên gặp Hùng Huỳnh trong cuộc sống sẽ không khiến người ta thích ngay hoặc là sản sinh thiện cảm đặc biệt, thế nhưng Hùng Huỳnh trong điện ảnh lại có một loại ma lực vô hình, hấp dẫn toàn bộ người xem điện ảnh phải đi nhìn kỹ người đàn ông này.

Đây rốt cuộc là một loại sức hút thế nào, trời sinh vì điện ảnh mà tồn tại ư?

"Tôi đang nghĩ tôi rốt cuộc là ai, sau đó nghĩ vấn đề này thật ngốc, mặc kệ tôi là ai, tôi hiện tại đang ở chỗ này, mặt trời vẫn như cũ lên cao rồi lại lặn, thủy triều vẫn như trước dâng lên rồi rút xuống, mà cuộc sống của tôi cũng đang tiếp tục tiến về phía trước." Đường nhìn từ ngoài cửa sổ chuyển qua trên người Đăng Dương, Hùng Huỳnh cong môi, "Tên chỉ là một danh hiệu tiện cho xưng hô, cho dù tôi đổi tên, kêu Hùng Hoàng hoặc Hoàng Hùng, tôi vẫn là tôi."

"Đồng dạng, một người cho dù mất đi ký ức cậu ta vẫn là cậu ta, như vậy, hiện tại cậu là ai đây?" Đăng Dương hơi cong lên khóe môi, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào tỏa sáng trên nửa mặt trái của anh, hai mắt ẩn trong bóng ma, sau đó anh vươn tay che lại cửa sổ, ánh nắng chói mắt có chút quá mức.

"Tôi chính là tôi, tôi của hiện tại."

Hùng Huỳnh cười đến giảo hoạt, cậu biết Đăng Dương muốn hỏi cái gì, cậu không ngại nói ra, thế nhưng cậu càng muốn nghe chính miệng Đăng Dương hỏi cậu.

Gian xảo trong mắt người kia không thể trốn khỏi hai mắt Đăng Dương, Đăng Dương mỉm cười, hai tay anh chống ở trên bàn đè thấp nửa người trên về phía Hùng Huỳnh, ánh mắt sáng ngời giống như ánh nắng mặt trời bị ngăn ở bên ngoài.

"Trong khoảng thời gian này rất không đúng dịp, tôi có xem một ít điện ảnh, của thần tượng, của cậu, Gemini."

"Sau đó?"

"Diễn xuất của anh ấy rất tuyệt, tôi đối với chuyện này không có bất cứ nghi vấn nào, chỉ là đáng tiếc không xem phim của anh ấy sớm hơn."

"Vậy nên?"

"Cậu ở trước mặt tôi, tôi hẳn là xưng hô cậu là Hùng Huỳnh hay là Gemini?"

"Hiện nay đến xem, vẫn là Hùng Huỳnh đi."

Người đàn ông này cười đến con mắt đều híp lại, đây không tính là một bí mật nhưng cũng coi như là bí mật nho nhỏ của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro