Chap 167 + 168
"Pháo hoa rất đẹp, cảm ơn."
Lúc Hùng Huỳnh mở cửa Đăng Dương đã đứng ở ngoài, cậu nghiêng người cho người kia đi vào, Đăng Dương chủ động nhẹ nhàng đóng cửa phòng, ở dưới mí mắt của
Hùng Huỳnh khóa cửa lại.
"Cậu thích là tốt rồi." Năm chữ này có đôi khi mang đến lực độ mạnh mẽ hơn xa xa nghìn vạn lần so với một câu dỗ ngon dỗ ngọt, nhất là xuất từ người đàn ông lý trí lại trực tiếp như Đăng Dương.
Bởi vì biết Wean là một người tùy tiện đối với người nào cũng có thể uốn lưỡi ba tấc tùy ý khen tặng, dỗ ngon dỗ ngọt nghe thấy từ trong miệng người đàn ông kia cũng thiếu đi một ít vị đạo, thêm một ít bình thản, làm người ta không biết câu nào là thật câu nào là giả.
Đăng Dương có thể không thường nói chuyện, thỉnh thoảng nói cũng là cố gắng biểu đạt ngắn gọn ra ý chuẩn xác nhất, thường thường người như vậy trái lại càng có thể khiến cho người ta cảm thấy đáng giá để dựa vào và tín nhiệm, mà từ trong miệng bọn họ nói ra tự nhiên cũng càng làm cho người ta tín phục.
Một câu, "Cậu thích là tốt rồi" cho dù là Hùng Huỳnh cuộc đời từng trải có đủ phong phú cũng không khỏi có chút rung động.
"Sao đột nhiên lại nhớ tới bắn pháo hoa, lại còn là mười một giờ mười một phút." Hùng Huỳnh xoay người đi đến khu cất rượu bên cạnh phòng khách, quay đầu lại nhìn Đăng Dương đang cởi áo khoác tháo cà- vạt, "Muốn uống gì, rượu hay cà phê?"
"Rượu whisky, cám ơn."
Hùng Huỳnh một lần nữa lấy ra hai cái ly, thả một ít đá lạnh rồi rót cho mỗi người một ly rượu mạnh, hơi hơi có chút phóng túng, nhưng cậu thích thỉnh thoảng phóng túng chính mình.
"Bởi vì hôm nay là một ngày đặc biệt." Đăng Dương cởi ra ba cúc áo trên của áo sơ mi, dưới ánh đèn mờ ảo mơ hồ có thể thấy bộ ngực rắn chắc của người đàn ông này, người này có vóc người tuyệt đẹp ít người châu Á có.
Nếu như không phải tính cách lạnh như băng lại luôn luôn mang theo sắc bén của Đăng Dương, Hùng Huynhg nghĩ người đàn ông giàu có lại anh tuấn này hẳn là sẽ càng được hoan nghênh một chút, chỉ là tính cách Đăng Dương đã định trước người đàn ông này đối với một nửa của mình trong tương lai nhất định là yêu cầu tương đối cao, mà không phải tùy tùy tiện tiện một bình hoa xinh đẹp là có thể xua đi.
Nếu như không phải người rất ưu tú, hoặc là người có tâm lý thừa thụ năng lực mạnh, đứng ở bên người Đăng Dương phỏng chừng sẽ bị áp lực lớn.
Hùng Huỳnh hơi hơi quan sát Đăng Dương một chút, nâng ly rượu whisky đưa cho đối phương, lúc Đăng Dương vươn tay cầm lấy ly rượu ngón tay ma sát đến mu bàn tay Hùng Huỳnh, mang theo vị đạo sâu sắc.
"Ngày đặc biệt gì?" Hùng Huỳnh ngồi đối diện Đăng Dương, cậu nghiêng đầu nhìn về phía pháo hoa bên ngoài cửa sổ vẫn như cũ còn đang nổ tung, chỗ này tốn không ít tiền nha.
Lúc cậu quay đầu lại phát hiện Đăng Dương đang nhìn cậu, lấy một loại ánh mắt nghiêm túc, chuyên chú, cho dù phía sau cậu là pháo hoa sáng lạn không gì sánh được cùng với bóng đêm Los Angeles xa hoa mê say, Đăng Dương dường như chỉ nhìn thấy cậu, chỉ có cậu.
Ánh mắt có một không hai quan tâm quá mức này trong nháy mắt khiến Hùng Huỳnh cảm thấy đột nhiên phát bệnh tim, ngực ép chặt đau đớn, chỉ là không phải loại đau đớn khiến người ta khó chịu.
Không muốn bị Đăng Dương nhận ra mình khác thường, Hùng Huỳnh nâng lên ly rượu ngửa đầu uống một ngụm lớn, cậu trước đó một mình đã uống vài ly, hiện tại đầu có chút choáng váng khuôn mặt nóng lên, đây là dấu hiệu trước khi say rượu.
"Tôi từng nghĩ vì sao cậu sau khi mất trí nhớ lại đột nhiên thay đổi thành một người, ngay từ đầu tôi thực sự cho rằng cậu muốn bắt đầu một lần nữa, nhưng tựa như một bình hoa cho dù bị đập nát rồi nung lại cũng không có cách nào trở thành đồ cổ, một Hùng Huỳnh vô tri tùy hứng lại tính tình trẻ con, cũng không thể đột nhiên trở nên chín chắn lãnh tĩnh lại thản nhiên." Đăng Dương vào lúc nói chuyện ánh mắt vẫn không rời khỏi con mắt Hùng Huỳnh, cái nhìn chuyên chú như vậy chắc chắn có thể khiến đối phương cảm thấy áp lực.
Không hổ là một thương nhân, Đăng Dương ở trên bàn đàm phán khẳng định luôn luôn đem đến cho những người khác không ít cảm giác áp bách.
Mà hiện tại, Hùng Huỳnh cũng cảm nhận được cảm giác áp bách từ một người được xem như là quý ngài thành công, chỉ cần ánh mắt cậu hơi chút bất thường hoặc là tránh né Đăng Dương, người sau khẳng định có thể lập tức cảm thấy được khác thường của cậu.
HùngHuỳnh không dự định ngụy trang, ngay từ đầu cậu đã không dự định sống một cuộc sống có bất cứ điều gì dối trá.
"Ừ, những lời này tôi nghe anh nói hình như không chỉ là một lần. Tôi phải nhắc nhở anh, anh còn chưa trả lời vấn đề trước đó của tôi, vì sao hôm nay là một ngày đặc biệt, chỉ là bởi vì tôi song song đi ra ngoài với ba người đàn ông, hay là hôm nay là sinh nhật Gemini?" Cậu lại uống một ngụm rượu, cười hỏi.
"Mười một giờ mười một phút, hai số mười một có ý nghĩa gì cậu không biết sao?" Đăng Dương nói một câu Hùng Huỳnh nghe không hiểu.
Người này thật thà lắc đầu, cậu đích xác không biết hai số mười một có ý nghĩa đặc biệt gì.
"Độc thân." Lẫy lừng phun ra hai chữ chẳng hiểu ra sao.
"A?" Hùng Huỳnh trong một chốc phản ứng không kịp.
"Hai số mười một là ngày lễ độc thân, tôi bắn pháo hoa cho cậu là để chúc mừng cậu hôm nay thoát khỏi hàng ngũ độc thân." Lại nói một câu Hùng Huỳnh nghe không hiểu.
Cậu đúng là độc thân, nhưng từ lúc nào cậu thoát khỏi hàng ngũ độc thân?
Hùng Huỳnh dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Đăng Dương, trong ánh mắt không còn là bình tĩnh và trầm ổn tinh khiết, hình dạng có chút nghi hoặc trái lại khiến người đàn ông này lộ ra vài phần đáng yêu.
Đôi mắt sáng sủa, vô tội, nghi hoặc kia, Đăng Dương không biết con mắt Hùng Huỳnh vốn đã đẹp như vậy, hay là bởi vì sau khi anh yêu Hùng Huỳnh liền nghĩ người đàn ông này mặc kệ là bộ dáng gì cũng đều đẹp mắt như vậy.
Không quan trọng, anh cảm thấy đẹp là được.
"Tôi không hiểu ý của anh, anh ngày hôm nay có chút kỳ lạ, Đăng Dương." Hùng Huỳnh đặt ly rượu xuống, giữa đôi lông mày bắt đầu nhíu lại.
Cậu vừa nói xong Đăng Dương đột nhiên tiến tới, bất ngờ đặt lên môi Hùng Huỳnh một nụ hôn nhàn nhạt, lại dường như không có chuyện gì ngồi về chỗ cũ.
"Tôi nghĩ cậu cho tôi vào phòng cậu, hẳn là muốn nói cho tôi biết một sự tình." Đăng Dương nói.
"Anh vừa hôn tôi." Kết quả người này lập tức nói đến chủ đề khác, nếu như Đăng Dương muốn dùng cái này để hấp dẫn lực chú ý của Hùng Huỳnh, Hùng Huỳnh chỉ có thể nói Đăng Dương làm quá thành công.
Có ai sau khi bị hôn bất ngờ lại còn có thể trò chuyện bí mật với người vừa hôn mình?
"Ừ, đúng."
"Anh không muốn giải thích một chút sao? Này, anh hôn tôi!" Càng tiếp cận hiểu rõ Đăng Dương, Hùng Huỳnh càng nghĩ tính cách chân thực của người đàn ông này có chút cổ quái lại thú vị, cũng không cũ kỹ không thú vị như lúc đầu cậu tưởng tượng.
"Tôi không quen ngủ một mình." Trọng tâm của chuyện vì sao cảm giác càng kéo càng xa, tư duy đột nhiên của Đăng Dương khiến cậu có chút theo không kịp.
"Sao tôi nhớ anh trước đây bình thường ngủ một mình, trời ạ, tôi sắp bị anh xoay đến hôn mê."
Đầu Hungf Huỳnh không biết là bị vấn đề liên tục biến hóa của Đăng Dương xoay đến hôn mê hay là bị cồn gây mê, cậu cảm giác lý trí và bình tĩnh của cậu cách cậu càng ngày càng xa, chúng nó phi lên trời dùng đôi cánh nhỏ phành phạch bay cao, còn rõ ràng chào cậu nói gặp lại sau.
Hai tay ôm đầu mình, lắc đầu nói: "Được rồi Đăng Dương, nói cho tôi biết rốt cuộc anh muốn cái gì, đầu tôi sắp nổ tung mất."
"Sẽ không."
"Cái gì sẽ không?"
"Đầu của cậu sẽ không nổ."
Đề tài quỷ dị.
"Tôi chỉ đang ví dụ!" Hùng Huỳnh trợn mắt trừng qua, lúc này Đăng Dương cũng không tiếp tục cãi lại mà chỉ là nhìn chằm chằm vào cậu như lúc đầu.
"Dù anh nhìn tôi nữa, tôi cũng sẽ không biến thành đóa hoa." Chịu không nổi nữa, Hùng Huỳnh đứng lên cố gắng lấy tay che đi con mắt Đăng Dương, cậu vừa đứng lên người sau liền ôm thắt lưng cậu.
Ngay lúc Hùng Huỳnh bịt kín con mắt Đăng Dương, người sau đã kéo cậu vào trong lòng, đồng thời thuận thế ngã xuống sô pha.
Đăng Dương là một thương nhân, nhưng cũng là một người đàn ông, đây chính là lời anh từng nói.
May mắn là anh đã từ nhân vật thương nhân chuyển về phía đàn ông, về phần thời gian chuyển biến, là vào phút chốc anh tỏ tình với Hùng Huỳnh.
Đăng Dương lại một lần nữa hôn lên người kia, nhưng không phải chuồn chuồn lướt nước như lúc trước, nụ hôn của anh không quá thành thạo, nhưng cũng đủ sức mạnh và tràn ngập mùi vị trực tiếp xâm chiếm, phương thức hôn liên tiếp cũng mang theo bản sắc của cá nhân anh.
Hùng Huỳnh đại não chậm chạp bị Đăng Dương hôn hơn mười giây sau mới phản ứng lại, ôi, cậu hiện tại đang bị một người đàn ông cường hôn.
Không, chuẩn xác mà nói là bọn hắn đang hôn môi, bởi vì Hùng Huỳnh cũng tự mình đáp lại.
Có thể là kìm nén quá lâu, có thể là lý trí bị cồn ăn sạch, cũng có thể là vì hôm nay cậu muốn phóng túng đến cùng, dưới tiền đề để chính mình cảm thấy sung sướng Hùng Huỳnh tiếp nhận nụ hôn đến từ Đăng Dương.
Hơi thở của đối phương tươi mát, khẳng định là đã đánh răng trước khi đến đây.
Khi Đăng Dương cởi ra áo choàng tắm của cậu hôn lên xương quai xanh và vai cậu, Hùng Huỳnh hiểu ra một việc.
Đây là một hồi hoạt động có dự tính trước, Đăng Dương nói không chừng vào lúc tảo mộ cho cậu đã nghĩ đến chuyện buổi tối làm thế nào lăn lên giường với cậu.
Hai số mười một là độc thân, hôm nay là ngày cậu không còn độc thân, nhưng cho dù lên giường với Đăng Dương cũng không có nghĩa cậu sẽ thoát khỏi độc thân đúng không?
Người này liên tục miên man suy nghĩ, hình dạng sững sờ rõ ràng đến mức Đăng Dương cũng cảm thấy được, người sau ác ý lại chơi xấu chuẩn xác nắm lấy địa phương yếu đuối nhất của một người đàn ông, đột nhiên kích thích khiến lúc Hùng Huỳnh hoàn hồn rất muốn giẫm Đăng Dương hai cước.
"Đau!" Người này quá cố sức.
"Lần đầu tiên, lỡ tay."
Hùng Huỳnh trợn mắt trừng Đăng Dương, ngay sau đó người sau trong ánh mắt kinh ngạc của Hùng Huỳnh cúi đầu ngậm lấy.
Trời ạ. . .
Đây thực sự là một đêm điên cuồng.
--------------------
Làm một người đàn ông cực kỳ bình thường, bị người trêu chọc nổi lên một ít phản ứng sinh lý cũng là chuyện cực kỳ bình thường, nếu như bị người khống chế nhược điểm còn không có một chút phản ứng, vậy thực sự nên đi bệnh viện gặp bác sĩ.
Đăng Dương hiển nhiên là lần đầu phục vụ người khác, động tác cứng nhắc cộng thêm hàm răng thường xuyên sượt qua, Hùng Huỳnh có mấy lần đau chỉ muốn dùng nắm tay đánh bay người đàn ông đang nằm sấp trên đùi cậu.
Chỗ lợi hại nhất của người thông minh không phải là bọn hắn trời sinh đã lợi hại đến cỡ nào, mà là bọn hắn mặc kệ gặp phải chuyện gì xa lạ thì đều kiên trì không ngừng đi thử nghiệm, đồng thời từ đó nhanh chóng tìm ra quy tắc đến nỗi thành thạo nắm giữ, đạo lý này cũng áp dụng cho chuyện trên giường.
Đăng Dương sau vài lần nếm thử lúc đầu cũng chậm rãi nắm giữ một ít bí quyết, anh giống như một người kỵ sĩ tràn đầy tinh thần mạo hiểm, chung quy rất thích bắt tay vào góc độ và độ mạnh yếu khác nhau, chán ghét mãi luôn giống nhau, mỗi khi nghe tới tiếng kêu hay là hô hấp dồn dập của Hùng Huỳnh, thì giống như là binh lính được nữ vương cổ vũ, càng ra sức duy trì liên tục tiến công.
Đây không phải lần đầu Hùng Huỳnh được người khác phục vụ, Wean trước đó cũng từng làm cho cậu, thế nhưng tên kia luôn thích dùng ánh mắt khiêu khích nhìn cậu, hưởng thụ hình dạng chìm đắm không thể khống chế của cậu.
Thậm chí đời trước cậu cũng từng được người khẩu giao, chỉ là cho tới bây giờ lại chưa từng kịch liệt như hiện tại.
Nương theo kích thích cường liệt từ khoang miệng ẩm ướt nóng bỏng gắt gao bao lấy, cậu khó nhịn ngẩng đầu hai tay ôm chặt mái tóc hơi ẩm của người đàn ông ở giữa hai chân cậu, thân thể thanh niên tràn ngập sức sống và khỏe mạnh, từ đó lại dễ bị câu lên mồi lửa và dục vọng, cấm dục dài đến mấy tháng khiến thân thể trẻ tuổi này có chút mẫn cảm quá mức.
Tình dục tăng cao tùy ý đấu đá lung tung trong bóng đêm Los Angeles, khi Hùng Huỳnh nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, tầm nhìn của cậu bị tràn ngập bởi một mảnh pháo hoa xán lạn, chấn động lại chấn động, ở trong đầu cậu, trong thân thể cậu, không ngừng nổ tung trên không, cứ thế đến cuối cùng rực rỡ đầy người.
"Ư a –" một tiếng than nhẹ, thân thể cong lên giống như cây cung, dưới bầu trời đêm bị pháo hoa tràn ngập trong nháy mắt bắn ra, dư âm dường như còn đang lưu lại bên tai, phát sinh âm hưởng ong ong ong.
Đăng Dương thở hắt, chống lên thân thể cúi người nhìn người đàn ông sắc mặt ửng hồng.
"Đã lâu không phát tiết?" Hỏi vấn đề của một người đàn ông.
"Như anh thấy. . ." Hùng Huỳnh có chút uể oải nhắm hai mắt lại, thân thể trải qua cao trào dần dần từ đỉnh núi hạ xuống đồng bằng, ngực của cậu lên lên xuống xuống phập phồng không ngừng, trán thấm ướt mồ hôi, một giọt mồ hôi trong suốt xuôi theo cái trán im lặng chảy xuống, đi qua gò má lưu lại vệt nước nhợt nhạt, nhìn qua giống như đang khóc.
Người đàn ông uể oải, biếng nhác, không giống với lúc bình thường.
Đăng Dương cúi đầu hôn lên trán cậu, ngay sau đó là vệt nước trên mặt cùng với khóe miệng của Hùng Huỳnh.
"Tôi hối hận." Đăng Dương nói.
"Hối hận cái gì?" Chậm rãi mở mắt, Hùng Huỳnh bởi vì cảm thấy có chút ngột ngạt nên kéo kéo áo tắm, hai chân cậu vẫn duy trì tư thế vừa rồi còn chưa khép lại, không phải là cậu không muốn, mà là cả người Đăng Dương đều đặt giữa hai chân cậu, người kia hình như không có dự định đứng lên.
Ngón tay vân vê sợi tóc của cậu, Đăng Dương lẳng lặng quan sát Hùng Huỳnh lúc này, người đàn ông vừa mới phát tiết toàn thân đều chảy xuôi gợi cảm và biếng nhác khiến tim người ta đập nhanh, đây là Hùng Huỳnh bình thường bọn họ không nhìn thấy, chỉ là vừa nghĩ tới lúc trước người này bị Wean nhìn một tháng linh một ngày, Đăng Dương liền rất muốn làm chuyện gì đó.
"Hối hận không lên giường sớm hơn với cậu."
Hùng Huỳnh hít một hơi cười rộ lên, tay che trán mình: "Cho nên hiện tại anh dự định lên giường với tôi?"
Tay người nào đó đột nhiên di xuống, chạm vào nơi không nên chạm, hơi dùng sức đâm xuống, thân thể Hùng Huỳnh run rẩy một chút thiếu chút nữa kinh hô ra, cậu trừng mắt Đăng Dương.
"Anh đang làm gì?" Rất nhanh Hùng Huỳnh liền cảm thấy có thứ gì đó cách một tầng vải Âu phục mỏng manh cọ lên đùi cậu.
Cứng, nóng, kêu gào.
"Lên giường với cậu." Đăng Dương lập tức hôn lên người kia, mà song song người kia cũng nghe thấy thanh âm dây lưng bị cởi ra rơi trên mặt đất, khóa quần bị kéo xuống.
Rất nhanh cậu liền rõ ràng cảm thấy binh sĩ tràn ngập chiến đấu dục vọng kia, đang nâng một cây thương lớn nỗ lực phá cửa mà vào.
"Tiếp tục?" Đăng Dương đúng lúc ngừng lại, lại cực kỳ chần chừ đùa giỡn trước cửa của Hùng Huỳnh.
"Lúc này anh bảo tôi mở miệng nói dừng lại như thế nào? Muốn làm liền làm, lề mề." Vươn tay lôi kéo cúc áo sơ mi của Đăng Dương, Hùng Huỳnh có chút thô lỗ kéo cúc áo của đối phương, không thể để mình cậu khỏa thân.
Hai người giống như dã thú nửa đêm hung mãnh quấn lấy đấu chọi với nhau, Đăng Dương triệt để ném sạch lãnh tĩnh và trấn định lúc bình thường, lúc này chỉ cần kích tình và nhiệt tình, tốc độ và sức mạnh, cái khác như là lý trí gì gì đó nên ném vào trong bầu trời đêm cùng nổ tung với pháo hoa, nổ sạch không có một chút dư thừa.
"A — "
Trong bóng tối mơ hồ truyền đến tiếng kinh hô của một người đàn ông, sau đó là tiếng hít thở ồ ồ của hai người đàn ông xen lẫn với nhau, liên tiếp rên rỉ, cùng với thân thể vận động nóng bỏng tràn ngập mồ hôi kịch liệt va chạm.
. . .
Đăng Dương lại có một chỗ khác với Wean, ở trên giường Wean không biết tiết chế, mà Đăng Dương biết lúc nào nên dừng, để tránh khỏi sáng sớm ngày mai bọn họ không thể rời giường ngồi máy bay trở về.
"Hiện tại mấy giờ rồi?" Hùng Huỳnh mơ mơ màng màng nằm sấp trên giường, tay đặt lên đầu, một chiếc chăn lụa gấm che đi nửa người dưới của cậu, trên lưng và trước ngực cậu đều có một ít dấu hôn, nhưng phần lớn lại không sâu, chỉ cần vài ngày là hoàn toàn biến mất, sẽ không gây trở ngại cho quay chụp điện ảnh trong thời gian tới của cậu.
Thân thể khỏe mạnh của thanh niên thật tốt.
Hùng Huỳnh cảm thán lần thứ một nghìn linh một.
"Hừng đông 2h23′." Đăng Dương vừa tắm rửa xong bọc khăn trên thắt lưng, nghiêng người nửa chống, nhẹ tay từng chút từng chút vỗ về thắt lưng và lưng của Hùng Huỳnh, thỉnh thoảng cúi đầu hôn lên vành tai và gáy của cậu.
Pháo hoa ngoài cửa sổ đã ngừng, mà bóng đêm Los Angeles vẫn đang sáng lạn, chỉ là bọn họ lúc này cũng không thèm để ý, bởi vì rèm cửa sổ phía trước cửa sổ sớm đã bị kéo lại, loáng thoáng lộ ra ánh trăng lờ mờ mông lung, bóng của bọn họ chiếu trên góc tường, yên lặng dựa sát vào nhau.
Hùng Huỳnh hơi nghiêng đầu nhìn về người đàn ông bên cạnh cậu, chớp chớp mắt.
"Đăng Dương, có phải anh đã quên một việc không?" Cậu hỏi.
"Tôi và cậu hôn môi, lên giường rồi tắm, vừa rồi mát xa cho cậu một chút, cho nên chuyện đã quên là. . . Chúng ta cần nghỉ ngơi?" Đăng Dương lại cúi đầu hôn lên khóe mắt người kia, ngay sau đó liền lui xuống mặt đối mặt nằm xuống bên cạnh Hùng Huỳnh, loại cảm giác nhìn nhau nằm ở trên giường này khiến anh thấy cực kỳ thoải mái.
"Không phải." Hùng Huỳnh trực tiếp phủ định.
"Không phải? Ưm. . . Để tôi nghĩ xem."
Đăng Dương giả vờ tự hỏi nhắm mắt lại, thường thường phát sinh một ít tiếng thở dài hoặc là tiếng nghi hoặc phát sinh theo thói quen, giả vờ cũng thực chuẩn.
"Đã nghĩ ra chưa?" Hùng Huỳnh vươn tay chọc chọc chóp mũi Đăng Dương, có lẽ là thấy vui vui, cậu lại nhéo nhéo gương mặt đối phương, cuối cùng bàn tay dịu dàng vuốt ve thái dương của Đăng Dương, thay người này vuốt lại mấy sợi tóc tán loạn.
Động tác quan tâm của người đàn ông trưởng thành vô ý thức xuất hiện.
Đăng Dương mở mắt: "Quan hệ giữa cậu và Gemini."
"Chúc mừng anh, đáp đúng rồi." Hùng Huỳnh vung lên khóe miệng, "Như vậy, anh còn muốn biết đáp án hoặc là bí mật của tôi không?"
"Cậu bằng lòng có thể nói cho tôi biết, không muốn vậy không cần nói cho tôi biết."
"Anh đem vấn đề lựa chọn nan giải ném cho tôi, tôi hẳn là áp đảo anh thông minh hay là khen anh gian xảo đây?" Hùng Huỳnh nhích đến chỗ Đăng Dương, cậu nhẹ nhàng hôn anh một cái, ở chuyện tình cảm chưa từng có loại phân chia ai trên ai dưới hay ai chủ động ai bị động này, cậu sẽ không chờ Đăng Dương đến trấn an cậu hôn cậu, nếu cậu muốn hôn cậu sẽ chủ động.
Thói quen chủ động xuất kích, mà không phải bị động chờ đợi.
"Vậy tạm thời không cần nói cho tôi là được." Đăng Dương ôm lấy thắt lưng người kia, khẽ nói.
"Vì sao, tôi tưởng anh muốn biết." Hùng Huỳnh nhẹ nhàng nở nụ cười một chút, vươn đầu lưỡi liếm liếm vành tai Đăng Dương, cậu cảm thấy lực độ ôm thắt lưng cậu của người đàn ông này trong nháy mắt tăng thêm vài phần.
"Đây là bí mật của cậu, chờ tới khi cậu sẵn lòng chia xẻ với tôi, tôi liền vui vẻ mà biết, nếu cậu không muốn tôi sẽ không miễn cưỡng cậu." Đăng Dương khe khẽ thở dài một tiếng, anh hiện tại cuối cùng cũng biết vì sao Wean từ trước đến nay lăng nhăng lại mê muội người đàn ông này, biểu hiện ở trên giường của Hùng Huỳnh hoàn toàn không giống với tưởng tượng của anh, chưa từng ngượng ngùng và nhút nhát quá mức, tự nhiên hưởng thụ sung sướng và ấm áp từ hôn môi và ôm ấp giữa hai bên mang lại.
Điều này sẽ khiến song phương đều cảm thấy không tệ, dù sao không có mấy ai lại thích ép buộc đối phương, đâu phải ai cũng là người ham mê khẩu vị nặng đúng không?
"Được rồi."
Hùng Huỳnh gật đầu, chờ đến khi cậu muốn nói liền nói là được.
Về phần quan hệ hiện tại của Đăng Dương và cậu, Hùng Huỳnh chỉ hy vọng sáng sớm ngày mai người kia đừng bảo cậu phụ trách.
Thực sự có lỗi, cậu tuy rằng thích cảm giác ấm áp, nhưng bây giờ còn chưa có ý nghĩ muốn quyết định.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro