Chap 163 + 164
Jsol dường như có một loại tín nhiệm khó có thể nói rõ với Hùng Huỳnh, tựa như lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này anh đã có một loại cảm giác quen thuộc đến khó hiểu, lần đầu tiên quay cảnh hôn với đối phương cũng khiến anh âm thầm hưng phấn khẩn trương một tuần, rất nhiều chuyện anh không nói cho Hùng Huỳnh, đây cũng tính là một chuyện trong đó.
Anh không nói cho Hùng Huỳnh, trước khi quay cảnh hôn anh đã đánh răng ba bốn lần, lại nhai nguyên một hộp kẹo cao su, chỉ vì sợ lúc hôn môi sẽ khiến đối phương khó chịu.
Còn có, lúc ở trong nhà thờ quay cảnh hôn anh coi như là nửa động tình, vào lúc chạm đến cánh môi ấm áp màu nhạt của người kia anh dường như trở về cái tuổi mười bảy mười tám mối tình đầu, tim đập tăng tốc, máu nóng trong thân thể xông thẳng lên đầu vậy nên anh không khống chế tốt lực độ, kết quả là cắn rách môi Hùng Huỳnh.
Lần ấy so với lần đầu tiên anh xảy ra quan hệ thân mật với người khác còn khẩn trương kích thích lại dư âm vô cùng hơn.
"Cho nên đây là đáp án của anh? Jsol, anh quả thực là một tên khốn đáng ghê tởm! Tôi hận anh!" Trong phòng, Lilith gào thét với Jsol, cô tiện tay nắm lấy gối đầu ném về phía người kia.
Jsol hơi nghiêng đầu tránh ra, anh đã nghĩ kỹ, Hùng Huỳnh nói đúng, kỳ thực anh không thực sự yêu Lilith, chỉ là sau khi Gemini rời đi tâm của anh đột nhiên trống rỗng, cấp thiết muốn tìm người lấp đầy, làm bạn với mình.
"Chúng ta chia tay đi." Anh bình tĩnh nói.
Đau dài không bằng đau ngắn, anh không muốn tiếp tục mơ hồ nữa.
"Anh không thể ích kỷ như thế, Jsol, em yêu anh. . ." Lilith đầu tiên là sửng sốt vài giây, sau khi phản ứng lại lời nói của Jsol liền như bị thương ngã ngồi trên sô pha khẽ khóc nức nở.
"Lilith, chúng ta ở bên nhau không có kết quả, thế nhưng em có thể yên tâm, chuyện chia tay là do anh nói ra, nếu như truyền thông đưa tin, cũng sẽ là trách nhiệm và vấn đề của anh."
Ngay từ lúc đầu anh và Lilith là bởi vì chính sách công ty mới đến bên nhau, bọn họ cần đối phương để quảng cáo điện ảnh, tung hỏa mù với đối ngoại rằng bọn họ đang yêu nhau, bọn họ giành được sự quan tâm của truyền thông, sau đó bọn họ cũng thực sự đi cùng nhau, rốt cuộc là diễn kịch hay thực sự, đến bây giờ Jsol cũng không rõ.
"Anh không sợ em nói cho người khác, anh thầm mến Gemini Hoàng, một người đàn ông lớn hơn anh mười tuổi, một người đã chết sao!"
Jsol nở nụ cười, chẳng quan trọng nói: "Lilith, em biết anh từ trước đến nay không phải một người e ngại bị chú ý, anh cũng sẽ không để ý chuyện người trên toàn bộ thế giới biết anh yêu Gemini, còn có, Gemini không chết, anh ấy sống ở trong tim anh, cả đời đều như vậy."
"Anh quả thực là người điên, bệnh thần kinh." Nhỏ giọng nói thầm vài câu, Lilith cuộn trên sô pha lấy tay xoa xoa nước mắt trên khuôn mặt, trên mu bàn tay vừa xoa đen sì một mảnh, là phấn mắt trang điểm.
Jsol đi tới đưa lên khăn tay, người sau cố sức cầm lấy xoa má mình, sau đó từ trong túi xách màu đen bên người lấy ra gương và phấn trang điểm bắt đầu trang điểm lại, cô nàng nghiệp dư này mặc kệ là lúc nào cũng không quên làm cho mình trở nên hấp dẫn nhiều thêm một chút.
Lilith còn trẻ, Jsol biết cô gái này sẽ không bởi vì một lần yêu đương không quá quen thuộc cũng không rất nghiêm túc mà té ngã, cô chính là cô nàng Hollywood mà.
"Tùy anh, dù sao cuối cùng em sẽ gả cho một người đàn ông anh tuấn hơn anh, mà anh chỉ có thể ngồi ôm hồi ức đau khổ đến già." Căm giận mắng một câu, Lilith lấy ra son môi hiệu Chanel thoa lên, "Chia tay thì chia tay, đến cuối cùng anh đừng hối hận là được."
"Anh nhất định sẽ hối hận." Jsol cười một câu, mở ra hai tay nhún nhún vai, "Cảm ơn em đã chúc phúc."
Lilith trang điểm xong thu lại gương trang điểm ngẩng đầu trừng mắt người đàn ông anh tuấn tóc vàng trước mặt, cô như là muốn nói gì đó, nhưng sau đó lại thoáng mím mím môi, cúi đầu vừa thu lại đồ trang điểm vừa khẽ nói: "Thay em cảm ơn người đàn ông kia, tóc đen mắt đen."
Mặc dù buổi tối party ngày đó cô say đến rối tinh rối mù, nhưng cô vẫn nhớ trước đó là ai ra mặt giúp cô còn chăm sóc cô.
"Anh sẽ, cậu ấy là một người tốt?" Jsol lập tức hiểu ra người Lilith nói chính là ai.
"Không sai, anh ta là người tốt, cũng giống như em là một cô gái tốt, nhưng cả hai lại đều gặp phải tên khốn như anh." Lilith xách túi đứng lên, tức giận nói rằng, "Nghe rõ đây, chúng ta muốn chia tay cũng phải tìm một lý do, em không muốn nói cho mọi người em thua một người đàn ông đã ly thế, chuyện này em sẽ để người đại diện liên hệ với anh, sau đó không có việc gì đừng tìm em!"
Lilith xoay người nhanh chóng rời đi, bóng lưng phóng khoáng, chỉ là viền mắt đột nhiên lại bắt đầu đỏ hồng, cô lấy ra kính râm đeo lên.
Cảm tình của thanh niên ai mà không oanh oanh liệt liệt?
Khóc qua cười qua, ngày mai cứ thế đến.
. . .
Hùng Huỳnh sau khi trở lại Mỹ việc muốn làm nhất không phải là đi gặp người cậu quen trước đây, mà là muốn đi một vài địa phương cậu đã từng đến, nhìn một cái, trong đó cũng bao gồm phần mộ của cậu.
Đời trước đột nhiên đi, không biết là ai giúp cậu lo liệu hậu sự.
Là người đại diện John?
Hay là một vài người bạn của cậu, như là Randa hoặc là thầy Larry của cậu?
Cho dù là ai, công phu duy trì nguyên trạng của họ quả thực làm đến tận nhà, không có tin tức phát sóng trực tiếp, cũng không để phóng viên tiến hành phỏng vấn, một đám người cậu từng quen biết tụ lại với nhau thay cậu bí mật làm lễ tang, toàn bộ quá trình âm thầm lại giản đơn, đúng lúc phù hợp với tính cách của cậu, tuy rằng không biết là ai giúp cậu, nhưng cũng may phần mộ của cậu là công khai.
Vô luận như thế nào, cậu hiện tại hẳn là phải đi tảo mộ cho người đã từng là mình —— Gemini Hoàng.
Hùng Huỳnh và Jsol hẹn nhau thời gian nghỉ ngơi cuối tuần này cùng đi, ngày đó cũng vừa lúc là sinh nhật Gemini.
May mắn bọn họ đã dùng hai ngày cuối tuần quay xong cảnh giường chiếu đầu tiên của họ, nguyên một cảnh kích tình kỳ thực cũng không có bao nhiêu hình ảnh khỏa thân, Hùng Huỳnh tuy rằng bị cởi quần nhưng phía dưới cậu còn có một cái, càng đừng nói trên người vẫn còn áo tu đạo đen thật ngăn trở.
Toàn bộ quá trình chính là Jsol đè lên Hùng Huỳnh dùng sức nhún nhún vài cái, thế nhưng bởi vì đạo diễn theo đuổi loại hình nghệ thuật hoàn mỹ, Hùng Huỳnh và Jsol không thể không lần lượt thay đổi một vài tư thế và động tác, ví dụ như đầu hẳn là nhìn về phía bên kia, có cần nhìn vào ống kính không, là ai đối mặt về ống kính.
Dù sao chỉ cần đạo diễn thay đổi suy nghĩ bọn họ lại phải lần nữa làm lại, cho đến cuối cùng Jsol còn xảy ra phản ứng xấu hổ, phía dưới nổi lên, may là áo tu đạo đủ rộng mới che giấu được "phản ứng bản năng" của anh, thế nhưng người khác nhìn không thấy không có nghĩa Hùng Huỳnh không có cảm giác, cái thứ cứng cứng kia một mực cọ qua cọ lại trên người cậu, nếu như không phải thấy Jsol áy náy và xấu hổ với cậu, cậu nhất định sẽ cho rằng đối phương đang cố ý chiếm tiện nghi của cậu.
Cảnh này hai người đàn ông cũng lộ chân, nhưng nhiều nhất là tới vị trí bắp đùi.
Đạo diễn không dự định đem điện ảnh quay thành phim khiêu dâm, trình độ lộ ra cùng với cảm tình cũng áp dụng thủ pháp dần dần nặng thêm, lần đầu tiên hôn môi và thân mật tiếp xúc là có tính cưỡng chế, phía sau liền đến trình độ va chạm lẫn nhau.
"Anh không sao chứ?" Sau khi kết thúc công việc Hùng Huỳnh chạy tới bên người Jsol nhỏ giọng hỏi, có vẻ như chỗ kia của Jsol đã thẳng lên hồi lâu, sẽ không nghẹn ra bệnh đó chứ?
"Cậu nghĩ tôi giống như không có việc gì sao? Cho tôi một thân cây đi, trời ơi, tôi khẳng định sẽ ôm nó." Mở một câu vui đùa hạ lưu, Jsol tùy tiện nói hai câu với Hùng Huỳnh rồi bỏ chạy quay về phòng xe của mình, mỹ danh là thay quần áo.
Rốt cuộc là làm chuyện gì, ai biết được?
Hùng Huỳnh âm thầm cười cười Jsol, nếu như đến cảnh quay điểm nhấn chân chính phía sau của bọn họ, tên kia sẽ làm gì đây.
Để tránh khỏi một lúc nữa nhìn đến Jsol xấu hổ thêm, Hùng Huỳnh rời đi trước, người tới đón cậu ngày hôm nay vẫn như cũ là Đăng Dương nhìn qua rất nhàn.
Chủ tịch Trần ngày hôm nay sắc mặt không tốt, thấy Hùng Huỳnh cũng không có "nhiệt tình" của ngày xưa, "nhiệt tình" ở đây là chỉ chủ động thay Hùng Huỳnh kéo mở cửa xe, còn thân thiết hỏi một câu "trước khi về nhà muốn đi đâu".
"Lên xe." Chủ tịch Trần ngày hôm nay không kéo cửa xe cho Hùng Huỳnh, sau khi Hùng Huỳnh ngồi vào trong xe cũng không chủ động hỏi cậu muốn đi đâu, chỉ theo ý mình lái xe đi trước.
Chỉ có kẻ ngu mới không phát hiện Đăng Dương đang tức giận, nhưng Hùng Huỳnh không nhớ rõ mình chọc tới người đàn ông này ở chỗ nào, chẳng lẽ là bởi vì mấy ngày hôm trước cậu làm bữa sáng khó ăn cho Đăng Dương, kết quả làm hại Đăng Dương tiêu chảy?
"Thân thể anh không sao chứ? Lần trước là lần đầu tiên tôi làm bữa sáng, không chuẩn bị tốt." Xuất phát từ lễ phép, Hùng Huỳnh nghĩ cậu hẳn là quan tâm người đàn ông anh dũng ăn sạch toàn bộ bữa sáng cậu làm một chút.
Đăng Dương không lên tiếng, trực tiếp không để ý đến Hùng Huỳnh.
"Anh đang giận tôi, đúng không?" Cậu tiếp tục hỏi.
Đăng Dương vẫn không trả lời cậu, Hùng Huỳnh có chút mất hứng, cậu lúc nào từng nhượng bộ như vậy? Ở trước mặt Đăng Dương và Wean nghìn vạn lần không thể biểu hiện quá mềm yếu, bằng không bọn họ sẽ đem cậu ăn sạch đến xương.
Hùng Huỳnh cười cười nói: "Sinh hờn dỗi sẽ khiến cho mình buồn bực đến hỏng, tôi chúc anh khỏe mạnh trước, chủ tịch Trần."
"Tôi không sinh hờn dỗi, tôi chỉ là ghen tị." Phong cách Đăng Dương, trực tiếp lại đương nhiên, bình tĩnh lại lý trí cho ra một cái kết luận.
---------------------
"Anh gì cơ?" Hùng Huỳnh nhất thời phản ứng không kịp, vừa rồi Đăng Dương nói cái gì, ghen?
"Cần tôi nói lại lần nữa?" Bình tĩnh lái xe, Đăng Dương bình tĩnh nói: "Ghen."
"Ôi." Hiện tại Hùng Huỳnh nghe rõ, cậu tựa lưng vào ghế ngồi chậm rãi tiêu hóa mấy lời của Đăng Dương, "Nếu thấy chua, anh có thể dừng ở đầu đường, tôi mua cho anh một cái bánh mì mềm ngọt."
"Không cần." Trả lời vô cùng trực tiếp.
"Vậy anh cần gì?" Hùng Huỳnh nở nụ cười, cậu đương nhiên biết Đăng Dương nói gì, chỉ là đối với người đàn ông này cậu chung quy vẫn có chút mơ hồ, không rõ hàm nghĩa sâu bên trong lời nói của đối phương.
Đăng Dương chậm rãi ngừng xe ở ven đường, anh nghiêng người nhìn về phía người kia, một tay khoát lên tay lái, nghiêm túc trong đôi mắt tựa như hố đen gắt gao hút lấy đường nhìn của Hùng Huỳnh không thể dời đi.
Cậu bỗng nhiên hiểu ra, ngay sau đó bắt đầu lắc đầu xua tay: "Không, không, không, anh nhất định là đang nói đùa, trời ạ, mau nói cho tôi rằng anh chỉ đang đùa vui với tôi."
"Tôi không thích nói đùa." Đăng Dương nghiêm túc nhìn người kia nói.
"Vậy anh hiện tại tính là cái gì?" Đầu Hùng Huỳnh lại bắt đầu đau nhức.
"Tỏ tình." Hai chữ này cuối cùng cũng nói ra.
Hùng Huỳnh lập tức hai tay che tai thở dài, mấy ngày nay bị làm sao vậy, gặp phải thời kỳ hưng phấn tập thể tỏ tình? Cậu vẫn luôn cho rằng Đăng Dương chỉ là hiếu kỳ và lợi dụng về mặt thương nghiệp với cậu, có lẽ có thích một chút, nhưng hẳn chỉ là thân thể, mặc dù nửa năm nay Đăng Dương cũng không chạm vào cậu.
Được rồi, xem ra cậu sai rồi.
"Ý của anh là, anh thích tôi, muốn lên giường với tôi hay là thế nào?" Xuất phát từ hiếu kỳ, Hùng Huỳnh trực tiếp hỏi ra.
"Tôi sẽ không tùy tiện lên giường với người tôi không hứng thú." Đường nhìn của Đăng Dương bắt đầu từ đỉnh đầu Hùng Huỳnh dời xuống, giống như là đang quét hình khiến người sau cảm thấy cậu hiện tại đang bị người định giá, quét hình xong Đăng Dương gật đầu, giống như đang nói: Ừ, tôi rất thoả mãn.
"Anh như vậy. . . Khiến tôi cảm thấy anh đang phi lễ tôi."
"Cậu cũng có thể cho là như vậy." Đăng Dương thản nhiên khiến Hùng Huỳnh có chút vô lực.
Hùng Huỳnh mở cửa sổ xe, cậu cần hô hấp không khí mới mẻ một chút để tránh cho đường nhìn nóng rực của Đăng Dương đốt cháy, cậu nhìn về phía đường phố xa xa, ngón tay chống trán.
Được rồi, không phải cậu tự kỷ, cậu đích xác từng nghĩ tới nếu có một ngày Đăng Dương yêu cậu vậy phải làm sao, cậu lúc đó còn vì ý nghĩ quá mức khoa trương không hiện thực của mình mà cười, kết quả hiện tại Đăng Dương thực sự tỏ tình với cậu.
Mà cậu cũng đích xác nghĩ tới, ngộ nhỡ Đăng Dương yêu cậu, cậu hẳn là có phương pháp ứng đối gì.
"Như vậy, anh hiện tại muốn nói cho tôi cái gì?" Hùng Huỳnh hỏi.
"Tôi muốn cậu ở bên tôi." Phong cách Đăng Dương, nói trực tiếp không vòng vo, đây chính là chỗ Hùng Huỳnh tán thưởng Đăng Dương nhất.
Đăng Dương không giống Wean, Wean mặt ngoài là loài gấu, trên thực tế lại là một con cáo già, anh ta có thể cười với mình, vỗ vai mình hô to bạn bè anh em, sau đó tiện tay đâm một đao lên bụng hoặc lên lưng mình, xong rồi còn kêu to thân ái cậu không sao chứ, tôi sẽ giúp cậu báo thù.
Mà Đăng Dương vừa vặn tương phản với Wean, người đàn ông này thích chính là thích, không thích chính là không thích, từ trước đến nay chưa từng che giấu ý nghĩ của bản thân, cũng không cần lo lắng anh ta có thật tâm với mình hay không, có thể đâm một đao ngay sau lưng mình hay không.
Bụng dạ thẳng thắn thường thường dễ xúc phạm người khác, chỉ là Đăng Dương có tư cách này.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Hùng Huỳnh đồng ý hợp tác với Đăng Dương, cũng bằng lòng tin tưởng người đàn ông này.
Đối mặt với Đăng Dương tỏ tình, Hùng Huỳnh cười lắc đầu, nói: "Không, điều này không có khả năng."
"Nguyên nhân?" Đăng Dương có chút khẳng định nói, "Cậu không thích Wean."
"Không, tôi thích anh ta, anh ta là một quả ngọt, song song cũng là quả bom hẹn giờ, được rồi, chúng ta đừng nhắc đến anh ta." Còn hơn nghe thấy Wean tỏ tình, Hùng Huỳnh càng sẵn lòng nghe Đăng Dương, chí ít người sau là một tiểu nhân nhưng cũng là một quân tử.
"Anh xem, anh từng ghét tôi như vậy, còn đem tôi đưa cho Wean, tôi thừa nhận phương diện này cũng có nguyên nhân do tôi, nhưng đối với anh và tôi mà nói, anh thuộc về thượng vị giả, có quyền thế, mà tôi thuộc về hạ vị giả, không quyền không thế." Thật đúng là người có tuổi, đối mặt với lời tỏ tình của người khác còn có thể bình tĩnh phân tích như thế, Hùng Huỳnh nói ra một câu kết luận, "Trong chốc lát tôi không có cách nào hoàn toàn tha thứ đồng thời chấp nhận anh."
Đăng Dương híp mắt, anh thông minh nhận ra ý tứ giấu sâu trong lời nói của Hùng Huỳnh.
Trong chốc lát không có biện pháp, ý là tương lai sẽ có thể chấp nhận hoặc cũng có thể không chấp nhận.
"Tôi có thời gian, cũng sẵn lòng chờ." Đăng Dương nói.
"Được rồi, nói thật đời này tôi chưa từng hưởng thụ lạc thú được người theo đuổi." Người kia nhìn Đăng Dương một chút, "Tôi nghĩ anh khẳng định cũng chưa từng chủ động theo đuổi một người, tôi là người đầu tiên sao?" Dáng cười này thấy thế nào lại muốn đánh như thế, ôi, sai rồi, là muốn đè.
"Không sai, cậu là người đầu tiên." Đăng Dương âm thầm ghi nhớ nợ nần ngày hôm nay, tương lai anh sẽ từ trên người Hùng Huỳnh lấy lại cả vốn lẫn lãi, vừa nghĩ như vậy lòng anh lại thoải mái hơn.
Nhiều lúc muốn nhận ra thích một người cần phải có một chút kích thích từ bên ngoài, Jsol nhận ra cảm tình đối với Gemini nguồn gốc là từ sau khi người kia ra đi, hoặc nhiều hoặc ít vẫn khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Mà Đăng Dương không thể nghi ngờ may mắn hơn nhiều, trước có Wean qua đêm với Hùng Huỳnh, sau có Jsol diễn cảnh kích tình với Hùng Huỳnh, lúc này anh mới đột nhiên tỉnh ngộ, nếu như nói trước đó là có thêm cảm giác nhàn nhạt khiến anh vẫn không rõ mình đối với Hùng Huỳnh rốt cuộc là tình cảm hay là thưởng thức, vậy hiện tại anh hoàn hoàn toàn toàn hiểu ra tình cảm của mình.
Thật con mẹ nó chết tiệt!
Không sai, anh yêu Hùng Huỳnh!
Chuyện này đối với Đăng Dương lần đầu rung động trong đời, lần đầu rõ ràng hóa ra chính mình cũng sẽ yêu một người mà nói là không dễ dàng đến cỡ nào, may là anh thông minh cũng thể hiện ở trên tình cảm, bằng không cũng không biết phải đến lúc nào mới có thể hiểu được nội tâm của mình.
"Tôi có thể hỏi cậu một vấn đề không, Hùng?" Sau khi tỏ tình ngay cả xưng hô cũng trở nên vô cùng thân thiết, Đăng Dương hỏi.
Người kia gật đầu: "Ừ, đương nhiên có thể."
"Đánh giá của cậu đối với tôi."
Hùng Huỳnh suy nghĩ một chút, cậu nhìn người đàn ông bên cạnh, trẻ tuổi mà anh tuấn, các phương diện đều rất ưu tú, nhưng bởi vì quá mức ưu tú mà trở thành khuyết điểm của Đăng Dương.
"Ngoại hình của anh không tệ, dáng dấp cũng tốt vóc người cũng đẹp, phong độ cũng không tệ, năng lực công tác của anh mạnh mẽ song song cũng biết cách hưởng thụ sinh hoạt, mà không phải một mặt công tác, tiếp đó là khuyết thiếu tình người, tôi biết anh coi trọng hiệu suất, thế nhưng. . . Một vài cảm tình xa xa không phải thắng lợi công tác mang đến là có thể bù đắp hoặc thay thế, anh hiểu không?" Cậu phân tích nói.
Đăng Dương đột nhiên cười cười: "Hiểu rồi, cậu giống hệt giảng viên đại học của tôi, thích lải nhải nói về chân lý cuộc sống."
Không cẩn thận bị Đăng Dương nói trúng chỗ đau, Hùng Huỳnh trừng mắt người kia, không sai, cậu thích nói về chân lý thì sao, cậu vốn có tư cách này không phải sao?
Một đám nhóc con!
Đăng Dương hiểu, vậy Wean thì sao?
Con cáo già kia sẽ không đơn giản tỏ rõ với Hùng Huỳnh, cũng sẽ không để Đăng Dương biết, anh có quyết định của chính mình.
Giống như thường ngày, Wean luôn luôn vui tươi hớn hở nghênh đón Hùng Huỳnh và Đăng Dương, ăn chút đậu hủ của Hùng Huỳnh, lại cùng người bạn thân Đăng Dương uống rượu trò chuyện công tác.
Tất cả nhìn qua bình tĩnh như vậy, nhưng chẳng phải đêm trước bão tố đều yên lặng hay sao?
. . .
Cuối tuần này có ba người đưa ra lời mời cho Hùng Huỳnh, cậu toàn bộ đều từ chối.
Một là Wean. Người đàn ông này muốn mời Hùng Huỳnh đi chơi du thuyền với mình, câu cá phơi nắng cộng thêm lặn xuống nước.
Một là Đăng Dương, vị này còn lại là muốn cùng Hùng Huỳnh đi tham gia một triển lãm mỹ thuật tạo hình, cộng thêm bữa cơm lãng mạn gì gì đó.
Còn có một là Hùng Huỳnh mới quen không lâu lúc vừa tới Mỹ, cô bé Annie, cô gái nhỏ này không có việc gì liền thích gọi điện thoại với cậu, nhưng ngày hôm nay là lần đầu tiên đưa ra lời mời Hùng Huỳnh đến nhà cô bé chơi, đáng tiếc chính là cuối tuần này Hùng Huỳnh có hẹn, lại còn là cậu chủ động hẹn, đối tượng đương nhiên là Jsol.
Bọn họ ngày hôm nay sẽ đi tảo mộ cho Gemini Hoàng, lý do Hùng Huỳnh đưa ra rất đơn giản, Gemini là thần tượng của cậu.
Tảo mộ cho chính mình, việc này nghe qua luôn luôn có vài phần quái dị, nhưng cậu ngày hôm nay đích xác muốn làm như vậy, nghe nói mộ phần của cậu là ở trong một rừng cỏ tại Los Angeles, nơi đó chính là nơi tốt nhất chọn làm mộ phần, núi rừng vờn quanh, như xanh như đệm, khung cảnh xinh đẹp, không ít nhân vật nổi tiếng của Mỹ đều an táng ở đó, bao gồm cả ông vua nhạc pop mấy năm trước bất hạnh qua đời Michael Jackson.
Cậu có thể đi tảo mộ cho mình trước, sau đó đi xem phần mộ của Michael Jackson một chút.
Đi Los Angeles mất hai ngày, cái này ý nghĩa Hùng Huỳnh sẽ ở bên ngoài đơn độc qua một đêm với Jsol, cho nên Wean vốn dự định mở party du thuyền, cùng với Đăng Dương đi triển lãm mỹ thuật tạo hình mua vài bức họa đồng loạt thay đổi hành trình vốn có.
May là bé Annie cũng không chạy theo.
Kết quả chính là hiện tại, hành trình vốn là hai người biến thành bốn người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro