Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 159 + 160

"Tôi thấy cậu đi cùng Wean, hai cậu là bạn sao?" Robert cứ như vậy trò chuyện trong toilet với Hùng Huỳnh.

"Coi như vậy, nhưng anh ta song song chính là ông chủ của Âu Đức, anh ta đang đầu tư một bộ phim, mà tôi thì nhận một vai diễn trong bộ phim đó, hôm nay anh ta đưa tôi đến." Hùng Huỳnh hơi cười cười nói, bọn họ có thể ra ngoài toilet nói chuyện được không?

"Ồ, tôi cũng từng nghe nói về Wean mặc dù tôi không biết cậu ta, xem ra tin đồn không nhất định là thật, hiện tại cậu ta nhìn qua có vẻ là một ông chủ tốt. Đây là chuyện tốt, nói chuyện với những người khác nhiều một chút, cậu có thể có không ít thứ hữu dụng, Hùng Huỳnh, rất tốt, tuy rằng tôi không hiểu tiếng Việt lắm, thế nhưng tôi nhớ kỹ tên của cậu." Robert nở nụ cười, "Chúng ta hình như đứng trong toilet trò chuyện quá lâu rồi."

Hùng Huỳnh gật đầu, cười nói: "Nếu ngài Robert không ngại, chúng ta có thể ra bên ngoài lấy rượu cocktail."

Hai người đàn ông tâm lý tuổi tác không quá khác biệt từ toilet đi ra, bọn họ đang chuẩn bị tìm một nơi an tĩnh, lấy một ít bánh ngọt và hai ly rượu ngồi xuống trò chuyện một chút, nhưng lúc này một góc party dường như xảy ra tranh chấp, một người đàn ông và một người phụ nữ đang cãi vã gì đó.

Robert một bộ thấy nhưng không thể trách: "Trong một vài party cậu cũng có thể gặp phải loại chuyện này, quen rồi là ổn."

"Chờ một chút, thật ngại quá Robert, người kia hình như tôi biết." Đang lúc muốn rời đi Hùng Huỳnh đột nhiên thoáng thấy người phụ nữ mặc váy da màu đen, cậu xin lỗi Robert xong rất nhanh xoay người chạy tới chỗ xảy ra tranh chấp.

Có thể nói chuyện phiếm với thủ tịch cố vấn của tập đoàn truyền thông D đương nhiên là cơ hội hiếm có, thế nhưng Hùng Huỳnh hiện tại lại có việc quan trọng hơn muốn làm.

"Thật là một người kỳ quái." Robert khẽ cười, tựa trên thân cây ở một bên nhìn bóng lưng Hùng Huỳnh, trong mắt lộ ra một chút tán thán, ở những nơi tụ hội cũng không ít tiểu minh tinh hoặc là người cố gắng tiến nhập giới giải trí đến gần ông, nhưng hôm nay ông lại chủ động nói chuyện phiếm với một người xa lạ, vốn tưởng rằng đối phương là một quý ông kiệt xuất thành công, nói chuyện phiếm xong mới phát hiện là một minh tinh vừa mới bước vào Hollywood.

"Thanh niên nhiệt tình hiện tại đã không còn nhiều."

Nơi xảy ra cãi vã có không ít người vây xem bên cạnh, nhưng chỉ là nhìn, không ai sẵn lòng căn ngăn.

Đang tranh chấp là một nam một nữ hai người trẻ tuổi, ngoại hình xuất sắc của họ vừa nhìn đã biết là minh tinh hoặc là người mẫu, hai người lúc này đang cãi nhau, mà vừa vặn một người trong đó là bạn gái của Jsol trước đó không lâu cậu đã gặp qua, Lilith.

"Con đàn bà điên! Đồ điếm!" Lời chửi hiếm có đối với nữ giới, người thanh niên kia cầm lấy một tay của Lilith nhìn qua có vẻ như muốn đánh cô, mắng thì mắng, nếu thực sự đánh nhau người bên cạnh cũng sẽ không đứng nhìn bàng quan.

Thế nhưng lúc này lại có người nhanh hơn những người khác một bước, Hùng Huỳnh đã nhanh chạy tới cầm lấy cánh tay của cậu thanh niên trẻ đem Lilith đứng bên cạnh đối phương đẩy ra: "Được rồi, đừng đánh."

Đối mặt với Hùng Huỳnh đột nhiên xuất hiện, người thanh niên khinh thường nâng cằm: "Mày là ai? Sao, muốn đánh nhau à, hay là muốn giả làm anh hùng cứu mỹ nhân, cũng không nhìn tới nhìn dáng vẻ của mày, khỉ lông vàng thấp kém!"

Người thanh niên mở miệng tràn ra nguyên một mùi rượu, vừa nhìn cư nhiên là một người phương Đông lại càng có vẻ không kiêng dè chỗ nào, dùng sức hất ra cánh tay cố gắng vùng ra Hùng Huỳnh, nhưng người sau nắm rất chặt khiến cậu ta không thể vùng khỏi Hùng Huỳnh, ngược lại là Hùng Huỳnh sau đó tự buông.

"Cậu thực sự là một người ghê tởm." Hùng Huỳnh vội vã đỡ lấy Lilith đồng dạng mùi rượu đầy người, người sau nửa tựa lên thân cậu dường như không có sức lực gì, cậu thân thiết hỏi, "Lilith, cô người không sao chứ?"

"Nó thì có chuyện gì, con điếm không biết xấu hổ này! Hắc, khỉ lông vàng, mày hẳn là lo cho thân mày một chút, buông nó ra, nó là bạn gái của tao, mày muốn gì? Muốn đánh nhau sao? Vậy đến đây, tao sẽ đem khuôn mặt xinh đẹp của mày đánh thành mặt lợn."

Cậu thanh niên vẻ mặt hung thần ác sát, cuộn tay áo lên làm ra vẻ sẽ đánh nhau với Hùng Huỳnh.

Đàn ông đánh đàn bà, các quý ông ở bên không thể khoanh tay đứng nhìn.

Đàn ông đánh với đàn ông, một vài người vây xem thậm chí còn vỗ tay huýt sáo khen ngợi, dường như là chờ một hồi trò hay trình diễn.

Phân rõ phải trái với một con ma men còn buồn cười hơn cả đàn gảy tai trâu, Hùng Huỳnh đem Lilith giao cho một phụ nữ đứng ở bên, muốn đánh nhau cậu cũng không sợ, một người đàn ông bắt nạt một cô gái nên được dạy dỗ một chút.

"Mẹ cậu không dạy cậu lễ phép cơ bản đúng không? Không sao, tôi có thể dạy cậu." Ngay lúc Hùng Huỳnh chuẩn bị thực chiến diễn luyện một phen Wean âu phục phẳng phiu đẩy ra đoàn người đi đến.

Người thanh niên đột nhiên thấy lại thêm một người đến gây phiền phức, đang lúc chuẩn bị mở miệng hỏi đến Wean công năng trước mặt đã bị một quyền ngay giữa mũi, nhất thời kêu rên một tiếng máu mũi cuồng phun.

"Chết tiệt!" Người thanh niên xoay người vung lên nắm tay về phía Wean, người sau chặn lại bắt lấy nắm tay nhìn qua lực đạo mười phần kì thực vô dụng của cậu thanh niên, không khách khí làm ra một cú vật qua vai đẹp mắt.

Cậu thanh niên ầm ầm nện lên mặt đất lại kêu rên một trận, lúc này con ma men đã không còn sức lực tiếp tục ồn ào, một tay ôm bụng một tay ôm cái mũi liên tục chảy máu, giống như một con lợn rừng lăn qua lăn lại trên mặt đất, Wean đi qua đá một cước lên mông cậu ta.

"Mấy chiêu hoa tay múa chân cậu học được từ chỗ huấn luyện viên một chút cũng không thích hợp đánh nhau, sau đó nếu cậu muốn học làm thế nào ra tay thần tốc với một người, tôi có thể làm thầy dạy cho cậu." Wean đùa giỡn một chút liền nâng cằm vẻ mặt đắc ý đi về phía Hùng Huỳnh, thế nhưng người kia lại đỡ Lilith đi tới khu nghỉ ngơi ở một bên.

"Mẹ nó! Tao sẽ không bỏ qua cho chúng mày!" Người thanh niên ngã trên mặt đất không cam lòng lại rống lên một câu.

Thực sự là một tên đáng ghét, Wean két một tiếng, xoay người lại đá một cước lên người tên kia, ai bảo tên này xui xẻo, vận khí không tốt trách không được người khác.

. . .

Hùng Huỳnh đỡ Lilith đi vào phòng nghỉ của party, cô nàng uống quá nhiều rượu, hiện tại đang ghé vào buồng vệ sinh nôn thốc nôn tháo, Wean vừa thấy Hùng Huỳnh ở bên trong chăm sóc Lilith lập tức gọi nhân viên phục vụ tiến đến, đem Hùng Huỳnh kéo sang một bên.

"Được rồi, loại việc ghê tởm này giao cho những người khác là được, tôi nói thân ái, sao tôi không biết cậu cư nhiên thích làm anh hùng cứu mỹ nhân chứ, Hùng đại anh hùng?" Wean đem cửa khép hờ, một tay ôm thắt lưng người kia, khẽ cười nói, "Lần sau đừng một mình đấu tranh anh dũng, nếu như mặt của cậu bị người đánh, tôi sẽ rất đau lòng rất tức giận."

"Khuôn mặt?" Hùng Huỳnh nở nụ cười một tiếng đẩy Wean ra, cho dù đối tốt với cậu thế nào, người đàn ông này đối với cậu cũng chỉ có tâm tư đơn giản như vậy, muốn lên giường với cậu, thích tuổi trẻ của cậu, khuôn mặt và thân thể của cậu.

"A a, đương nhiên, tôi là sợ ảnh hưởng đến quay chụp điện ảnh của cậu! Lẽ nào cậu cho rằng tôi chỉ thích sắc đẹp của cậu sao? Ôi, thân ái, nhìn trên party có bao nhiêu người mẫu minh tinh xinh đẹp, không phải tôi nói cậu không anh tuấn xinh đẹp, thế nhưng nếu như tôi là người chỉ thích bề ngoài, tôi đã sớm lêu lổng với những người khác đúng không?"

Wean giống như một con chó lớn đi theo sau mông Hùng Huỳnh, hình dạng tức cười này ít ít nhiều nhiều cũng khiến cậu có chút hết giận.

"Cậu thích cô nàng kia? Tôi không thấy cô ta có gì tốt." Wean liếc nhìn buồng vệ sinh, biểu tình lộ ra vài phần xem thường, "Mùi nước hoa trên người cô ta khiến tôi cảm thấy buồn nôn, hơn nữa cô ta nhìn qua quá gầy, giống như một bộ xương không có thịt, thân ái, nghìn vạn lần không nên giao du với nữ minh tinh, phần lớn bọn họ đều rất dơ bẩn, cũng không biết đã ngủ với bao nhiêu đàn ông."

"Tôi cũng từng ngủ với anh." Hùng Huỳnh trừng mắt Wean, trong giới giải trí có rất nhiều nữ minh tinh vì sự nghiệp mà đi lại với một vài người quyền quý, nhưng đây cũng không có nghĩa tất cả mọi người đều vậy, Hùng Huỳnh không thích cái miệng ác liệt cao cao tại thượng của Wean, huống chi Lilith còn là bạn gái của Jsol.

Mặc kệ xảy ra chuyện gì, Hùng Huỳnh nghĩ cậu hẳn là thông báo cho Jsol trước.

Ở một bên nghe Hùng Huỳnh nói chuyện điện thoại với Jsol, Wean ngồi xuống ghế da ở trong phòng, đĩnh đạc mở chân, giọng điệu không tốt nói: "Đàn ông nào phụ nữ đấy."

Hùng Huỳnh quay đầu lại trừng mắt Wean, người sau bĩu môi cũng không nói gì nữa.

Nhân viên phục vụ đỡ Lilith ra khỏi buồng vệ sinh, Hùng Huỳnh tiến lên hỗ trợ đem người đặt lên trên giường, cho nhân viên phục vụ một ít tiền boa xong lại bảo đối phương cầm lấy một cốc nước đến đây.

"Còn có hai ly champagne." Wean chen vào một câu, thấy Hùng Huỳnh ở bên trong chăm sóc Lilith, mở miệng nói, "Để cô ta nằm đó đi, cô ta chỉ là uống quá nhiều mà thôi."

Hùng Huỳnh đi đến ngồi bên cạnh Wean, hai người bọn họ không chờ quá lâu, hơn mười phút sau Jsol liền vội vã chạy đến, lúc đến thấy Wean, hai người đàn ông trước đó không lâu mới đánh nhau chỉ là nhìn thoáng qua nhau cũng không chào hỏi.

"Cô ấy uống say." Hùng Huỳnh nói.

"Cảm ơn cậu Hùng Huỳnh, thực sự." Jsol thở dài, sau đó đi tới bên giường nhìn người phụ nữ đang ngủ, hơi nhíu mày.

Hùng Huỳnh ở bên cạnh nói rằng." Mặc kệ giữa các anh xảy ra chuyện gì, tôi nghĩ hai người hẳn là nên nói chuyện rõ ràng."

Có lẽ là thanh âm mấy người đàn ông nói chuyện đánh thức Lilith, người sau chậm rãi mở mắt, còn có một chút ý thức không rõ, đến lúc nhìn thấy Jsol thì lập tức thay đổi sắc mặt, mắng to: "Cút! Cút ngay!"

"Lilith, đừng náo loạn." Jsol bị Lilith đẩy ra, anh lần thứ hai đi tới cô nàng liền khóc.

"Tôi hận anh, tôi hận anh! Tôi không phải Gemini Hoàng, anh hiểu không? ! Người đàn ông kia đã chết, sao anh có thể có ý nghĩ xấu xa ghê tởm như vậy!"

Lilith đột nhiên kêu khóc khiến Hùng Huỳnh đứng ở bên sửng sốt, cậu hình như nghe thấy tên đời trước của cậu?

---------------------

Buổi tối hôm đó Jsol cứng rắn đưa Lilith về, Hùng Huỳnh không có cách nào quên Lilith ngày đó khóc đến thảm thương, cũng không có cách nào quên lời Lilith nói ra khiến cậu cảm thấy khiếp sợ.

Jsol thích Gemini? Thích cậu? Ở trong mơ cũng kêu tên cậu?

Sao có thể!

Hùng Huỳnh sau khi trở về gần như là toàn bộ buổi tối trong óc đều nhớ lại lời Lilith nói, bởi vì quá mức kinh ngạc và khó hiểu, cậu đem Wean và Đăng Dương đều đuổi ra gian phòng của cậu.

Cậu cần yên lặng một chút, một mình yên lặng.

Quan hệ lúc trước của cậu và Jsol tương đối kỳ quái, người bên ngoài đều tưởng rằng hai người bọn họ quan hệ rất tốt, nhưng kỳ thực căn bản không phải. Jsol giống như là có ý kiến gì đó hoặc là có chỗ không vừa mắt với cậu, mỗi lần thấy cậu đều là dáng dấp châm chọc khiêu khích, vì thế Hùng Huỳnh còn nhiều lần cãi vã với Jsol.

Một người trưởng bối và một người vãn bối?

Nhiều lúc Hùng Huỳnh nhớ lại liền cảm thấy mình rất ấu trĩ, thế nhưng vừa nhìn đến khuôn mặt như muốn ăn đòn của Jsol, vừa nghe thấy thanh âm khiến người ta chán ghét của Jsol, Hùng Huỳnh đều nhịn không được nhiều lần đáp trả đối phương.

Cậu cho tới nay đều cho rằng Jsol là bởi vì nhìn cậu không vừa mắt mới nhiều lần khiêu khích cậu, cậu cực kỳ tin tưởng ý nghĩ này.

Thẳng đến sau khi sống lại, Hùng Huỳnh và Jsol tiếp xúc một ít thời gian cậu phát hiện người này cũng không xấu, chỉ là có chút tính tình trẻ con, tùy hứng lại thích đùa giỡn, nhưng mặc dù vậy cậu cũng không cho rằng lúc trước Jsol gây phiền phức cho cậu là bởi vì thích cậu.

Hùng Huỳnh còn chưa tự kỷ đến loại tình trạng này.

Thế nhưng ngày hôm nay Lilith say rượu, thống khổ mắng chửi, không có chỗ nào không phải nói cho Hùng Huỳnh, Jsol yêu thầm Gemini, từ trước đến này nhiều lần khiêu khích chỉ là vì muốn thu hút sự chú ý của Gemini cũng chính là cậu.

Trời ạ, cậu vẫn cho rằng loại phương thức yêu đương của trẻ con này sẽ không phát sinh trên người một người trưởng thành, thế nhưng sự việc hoàn toàn không phải như thế, Jsol thực sự cho rằng mỗi lần đấu võ mồm với cậu là có thể thu hút sự chú ý của cậu. Jsol cho tới bây giờ cũng chưa từng thiện ý nói chuyện với cậu, càng đừng nói đến thổ lộ gì gì đó.

"Ông trời của tôi ơi. . ." Hùng Huỳnh nằm ở trên giường che mắt, cho tới bây giờ cậu vẫn không thể tin được chuyện này.

Là giả đúng không, nhất định là có chỗ nào hiểu lầm.

Hùng Huỳnh quyết định ngày mai đến phim trường nói chuyện với Jsol về vấn đề này, cậu căn bản không có biện pháp quên đi chuyện này!

. . .

"Hôm nay cậu ấy có vẻ có chút kỳ quái." Đăng Dương bị đuổi ra ngoài mặc áo ngủ ngồi trong phòng khách, bọn họ chỉ mở một chiếc đèn đặt dưới đất hình vuông mang phong cách nghệ thuật hiện đại, ánh đèn mềm mại tỏa ra một tầng ánh sáng mỏng manh, nhưng ngay cả ánh đèn nhu hòa như vậy cũng không thể tiêu tan nửa phần lợi hại của hai người đàn ông này.

Wean cầm trong tay một tách cà phê, cũng không biết anh đêm nay có phải không muốn ngủ không, nghe lời Đăng Dương nói anh chỉ là lạnh lùng cười cười: "Không bằng cậu nói rõ, có phải là tôi ở trên party hoặc là ở trong xe xảy ra quan hệ với Hùng Huỳnh hay không, hơn nữa cậu khẳng định cho rằng là tôi ép buộc cậu ấy. Được rồi, tôi đích xác rất muốn làm vậy, nhưng làm được chính là tôi và Hùng Huỳnh đem chuyện hẹn hò trên giường lùi lại đến lần sau."

Bọn họ đã từng là bạn học cùng đại học, bởi vì thưởng thức lẫn nhau và có giá trị quan tương đồng nên mới liên hợp đối ngoại.

Bọn họ cùng nhau tạo ra tài phú, cũng cùng nhau khai thác sự nghiệp và lãnh địa.

Bọn họ đích xác có tình bạn, nhưng đối với hai người đàn ông cao ngạo mà tự đại, thực tế lại ích kỷ mà nói tình bạn cũng sẽ thay đổi khi lợi ích thay đổi.

Chí ít cho tới bây giờ, bọn họ hợp tác so với trở thành đối thủ có thể mang đến cho họ càng nhiều lợi ích.

Không được vạn bất đắc dĩ, hai người đàn ông thông minh này sẽ không trở mặt thành thù, mà vấn đề là hiện nay có cái gì để cho bọn họ phản bội không?

Hình như có, mà hình như không có.

Đăng Dương và Wean giống như là đứng ở cửa mở rộng chi nhánh, bồi hồi do dự có muốn tiếp tục đi lên cùng một con đường hay là tách ra, mà loáng thoáng, bọn họ dường như cũng thấy được đầu nguồn sản sinh mâu thuẫn.

Bởi vì một người đàn ông?

Trời ạ, lý do này nếu đặt ở trước đây quả thực có thể khiến cho họ cười to ba ngày ba đêm, một người phụ nữ còn không có khả năng khiến bọn họ đối lập lẫn nhau huống chi là một người đàn ông.

Nhưng đây là bởi vì bọn họ lúc trước chưa từng gặp phải bất cứ người nào đủ để cho bọn họ coi trọng, còn hiện tại thì sao? Hiện tại lại không dễ nói, mỗi một ngày ở chung và giao lưu, họ dần dần phát hiện ra là cũng có một người có thể càng ngày càng hấp dẫn bọn họ.

Hai người đàn ông lúc này hiểu trong lòng nhưng không nói, rồi lại thăm dò lẫn nhau, trong hoàn cảnh ba người nhìn như bình tĩnh ở chung lại giấu diếm sóng gió bắt đầu khởi động, hai bên ngấm ngầm thăm dò đối phương.

"Vậy cậu ấy sao vậy?" Đăng Dương lại hỏi, trong lúc vô tình càng ngày càng quan tâm người đàn ông kia, đã đến nông nỗi chính anh cũng phát hiện ra, nhưng dù là biết cũng không thể ngăn lại loại xung động này của mình, huống chi Đăng Dương căn bản không muốn ngăn lại.

Wean nặng nề thở một hơi: "Tôi cũng không biết, hôm nay cậu ấy anh hùng cứu mỹ nhân từ trong tay một thằng ngốc cứu một người phụ nữ, cô ta là bạn gái của đối tượng hợp tác điện ảnh hiện tại của cậu ấy, sau đó tôi và cậu ấy chăm sóc cô ta, Hùng Huỳnh gọi điện thoại tìm Jsol, Jsol đến đón cô ta đi."

Trần thuật cực kỳ ngắn gọn lưu loát giống như nước chảy.

"Chỉ thế thôi?"

"Chỉ thế thôi, thế nhưng có một chỗ không đúng." Nhíu nhíu mày, Wean nhớ lại tình hình ngay lúc đó, "Cô ta vừa khóc vừa nói mấy lời."

Đăng Dương ngẩng đầu: "Nói cái gì?"

"Tôi hận anh, tôi hận anh! Tôi không phải Gemini Hoàng, anh hiểu không? ! Người đàn ông kia đã chết, sao anh có thể có ý nghĩ xấu xa ghê tởm như vậy. . ." Wean trí nhớ vô cùng tốt đem lời Lilith nói kể lại, ngón tay anh gõ lên đầu gối, "Rất kỳ quái đúng không, Jsol cư nhiên thích một người đàn ông đã qua đời, hơn nữa người kia còn sắp bốn mươi tuổi, thảo nào cô nàng trẻ tuổi kia lại phát điên, ha hả."

"Gemini Hoàng. . ." Đăng Dương sờ sờ cằm, anh nhớ Hùng Huỳnh từng nói Gemini Hoàng là thần tượng của cậu, lẽ nào là vì biết được chuyện này nên đột nhiên tâm tình không tốt?

Không hẳn, dùng sự hiểu biết về Hùng Huỳnh của anh trong mấy tháng qua, Hùng Huỳnh còn chưa buồn chán đến mức vì một thần tượng mà tâm tình không tốt, một mình quấn quýt.

Chính là bởi vì Hùng Huỳnh bình thường quá bình tĩnh quá thành thục, mới khiến cho thỉnh thoảng một lần thất thố hiện ra rõ ràng như vậy, rõ ràng đến mức khiến người quan tâm cậu đều nảy sinh lòng hiếu kỳ cường liệt.

"Hùng Huỳnh sau khi nghe thấy những lời này có phản ứng gì không?" Đăng Dương hỏi.

"Cậu ấy nhìn qua có chút kinh ngạc và sửng sốt." Wean thoáng nhìn người bạn tốt, "Ý của cậu là Hùng Huỳnh và Gemini Hoàng có chút quan hệ? Cái này tôi biết, bọn họ đều họ Huỳnh."

Nói đùa tuyệt không buồn cười.

"Hùng Huỳnh không biết Gemini." Chí ít là trong trí nhớ của Đăng Dương, thế nhưng Hùng Huỳnh từ lúc xuất viện cùng với Đăng Dương anh biết lúc trước cũng có thay đổi khác biệt rõ ràng.

Chẳng lẽ, cái đó có liên quan đến việc Hyngf Huỳnh thay đổi? Đăng Dương yên lặng đem Gemini Hoàng ghi vào trong lòng.

"Hình như cậu có manh mối?" Đăng Dương trầm mặc không thoát khỏi con mắt của Wean, đối với Hùng Huỳnh lúc trước anh một chút cũng không biết, vậy nên cũng không phát hiện Hùng Huỳnh hiện tại và trước đây thay đổi quá lớn như thế nào, nhưng anh không phải thằng ngu.

Đăng Dương trước đây coi Hùng Huỳnh như rác rưởi chẳng bao giờ để ý, thậm chí còn đưa người kia lên giường của anh, nhưng hiện tại thì sao, anh còn không ngu đến mức tin tưởng Đăng Dương chỉ là vì Hùng Huỳnh có tiềm lực và giá trị mà đi theo hộ tống, ngay cả đóng phim cũng chạy theo đến Mỹ, Đăng Dương làm ra loại chuyện này không phải là người anh biết.

Lý do duy nhất chỉ có một, Đăng Dương càng ngày càng để bụng Hùng Huỳnh, hơn nữa là đột nhiên nảy sinh.

Như vậy lúc trước Hùng Huỳnh và Đăng Dương ở chung như thế nào, vì sao quan hệ vốn đang cứng nhắc hiện tại lại dần dần hoà dịu xuống, Wean cũng có nghi hoặc của chính anh.

"Hùng Huỳnh trước đây rất khác với hiện tại, tôi không biết một người sau khi mất trí nhớ liệu có thể biến thành một người khác hay không, nhưng rõ ràng chính là một người đàn ông mất trí nhớ không thể quen thuộc nước Mỹ như vậy, Hùng Huỳnh biết làm thế nào giao lưu với đoàn làm phim của Hollywood, tiếng Anh lưu loát, năng lực biểu diễn xuất sắc."

Đăng Dương hơi nhíu mày, cuối cùng anh cho ra một câu: "Cậu ấy càng như là một người khác."

Wean đem cà phê đặt ở trên bàn, hai tay khoát lên tấm dựa sô pha nở nụ cười: "Tôi biết, Hùng Huỳnh nhất định là thiên sứ giáng trần."

"Sao cậu không nói là ma quỷ?"

"A, ma quỷ cũng tốt, nếu như cậu ấy là ma quỷ tôi rất sẵn lòng đi xuống địa ngục."

Bọn họ hiện tại nói gì cũng vô dụng, cũng không có biện pháp cho ra một kết luận, dù sao bất cứ cách nói nào cũng đều có vẻ quỷ dị.

Nhưng có thể khẳng định một điểm là, từ trong đối thoại của hai người, bọn họ đã nghe thấy sự quan tâm quá mức của đối phương đối với Hùng Huỳnh, đây đại biểu cho cái gì?

Có thể không lâu sau đó sẽ có đáp án.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro