Chap 117 + 118
"Cậu và Phong Hào là chuyện gì xảy ra?" Đăng Dương bộ dáng thẩm vấn khoanh tay đứng ở một bên.
Hùng Huỳnh lướt nhìn tin tức trên điện thoại, chung chung nói là cậu và Phong Hào trước đây từng có tình cảm lưu luyến, nhưng lại phân tích rõ ràng rành mạch, nói trước đó không lâu Hùng Huỳnh chỉ là một minh tinh xuống dốc không có tiền đồ, dựa vào cái gì mà vẫn có thể làm khách quý cố định ở trong tiết mục của Phong Hào, theo tin tức nhân viên nội bộ tiết lộ Hùng Huỳnh gia nhập là do Phong Hào tự mình đề cử
Về phần vì sao ở trong tiết mục Phong Hào thích gây phiền hà cho Hùng Huỳnh, đó cũng là vì tránh tai mắt của người khác, biểu hiện ra ngoài thì có vẻ là bất hòa, thế nhưng quan hệ riêng tư lại không như vậy, nếu như Phong Hào đích thực không thích cậu vậy cho dù có lên tiết mục thì MC cũng sẽ không kéo ống kính về phía đối phương.
Tin tức cuối cùng còn có thêm một tấm ảnh, là ngày Phong Hào sinh bệnh Hùng Huỳnh dẫn người trở lại dưới lầu bị chụp được, hình ảnh tuy có chút không rõ, nhưng muốn nhận ra người ở trên ảnh cũng không khó, dưới ảnh còn viết một dòng chữ: hai người cả đêm không ra ngoài.
【 Hùng Huỳnh có quan hệ người yêu với Phong Hào? 】
【 Hùng Huỳnh tham dự tiết mục 《 tình nhân trong mộng 》, Wean có bị lừa dối? 】
【 Hùng Huỳnh có thể nào kết đôi với Wean vứt bỏ Phong Hào? 】
"Những tin tức này luôn luôn thích viết bậy, ngày đó Phong Hào bị bệnh, tôi đưa cậu ấy về nhà." Nhẹ nhàng cười cười, Hùng Huỳnh đưa điện thoại cho Đăng Dương, "Tôi chỉ là muốn xin lỗi cậu ấy vì những chuyện ngu xuẩn trước đây tôi làm."
"Ở một đêm?"
"Cậu ấy phát sốt."
"Cậu thật đúng là người tốt." Rõ ràng mang theo vị đạo trào phúng, từ xoang mũi của Đăng Dương hừ ra một tiếng nhẹ nhàng, "Quá không cẩn thận, đừng quên cậu hiện tại vẫn luôn bị người nhìn chằm chằm, đừng cho người khác nắm được nhược điểm."
"Tôi biết, nhưng hiện tại nói những thứ này cũng chẳng có lợi ích gì, không bằng ngồi xuống suy nghĩ một chút làm thế nào đối phó với truyền thông" , còn hơn Đăng Dương, đương sự Hùng Huỳnh ngược lại càng có vẻ dễ dàng thích ý, cậu kêu Đăng Dương ngồi xuống, lại rót hai ly rượu cho hai người bọn họ, một bên đưa một ly rượu cho Đăng Dương, một bên ngồi ở bên cạnh Đăng Dương
Đăng Dương nhấp một ngụm rượu whisky, sofa trong phòng nhà trọ của ban huấn luyện không tính là lớn, hai người đàn ông ngồi cùng nhau gần như là kề sát vào nhau, từ trước đến nay anh là một người thích sạch sẽ, nhưng Hùng Huỳnh một thân mồ hôi ngồi ở bên anh lại không khiến anh cảm thấy chán ghét, từ trên thân người ở bên truyền đến, mùi mồ hôi hòa lẫn với mùi vị thơm mát đem hormone nam tính phát huy đến cực hạn.
Không phải là mùi nước hoa ngọt ngào của nữ giới, cũng không phải hương vị nhàn nhạt trên người thanh niên, là mùi vị thuộc về đàn ông, nguyên thủy mà sinh mãnh, khiến cho người ta nhịn không được muốn đến gần thật sâu ngửi lấy.
"Cậu có chủ ý?" Đăng Dương mắt không biểu cảm hỏi.
"Dù sao cũng không thể cứ như vậy ngồi chờ chết, tôi tuy rằng tin tưởng thời gian có thể chứng minh tất cả, nhưng đôi khi lời nói dối nói đến nghìn lần cũng sẽ trở thành chân lý." Huống chi là còn liên tục lặp lại, trong khoảng thời gian ngắn không ngừng xuất hiện các loại tin tức lung tung, có chút tin tức Hùng Huỳnh có thể bỏ qua không nhìn, nhưng nếu như chạm đến ranh giới an toàn của cậu, cậu sẽ không tiếp tục lẳng lặng ngồi im.
Đăng Dương nhẹ nhàng nở nụ cười, có vẻ như người đàn ông này cũng không cần anh lo lắng.
"Ý kiến của tôi là, các loại tin tức tuyên bố hoặc là công khai cũng không thể tạo nên tác dụng căn bản nhất, hiện tại chuyện xấu bịa đặt quay chung quanh tôi đơn giản đều là một ít chuyện tình liên quan tới yêu đương, một hồi nói tôi thầm mến anh, một hồi nói anh tiềm quy tắc tôi, còn có cùng với Phong Hào rồi Wean, chuyện xấu truyền ra càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nghiêm trọng, đến cuối cùng sẽ khiến cho công chúng nghĩ tôi là một. . . haizzz. . . Ấn tượng về sinh hoạt cá nhân không có chừng mực." Nói thật Hùng Huỳnh cũng chẳng quan tâm đến những chuyện này, thế nhưng hiện nay cậu phải làm ra một ít phản kích, giải thích không phải là mục đích căn bản của cậu.
"Có lý, tiếp tục."
Hùng Huỳnh uống một ngụm rượu, mặt mang mỉm cười nhìn về phía Đăng Dương: "Tôi có một cách, nhưng cuối cùng vẫn cần anh quyết định."
Đăng Dương hơi thiêu mi: "Nói một chút xem."
"Để đoàn thể quan hệ xã hội hướng ra phía ngoài tung hỏa mù, gậy ông đập lưng ông, giả làm người trong giới hướng một ít yêu sách cho truyền thông và diễn đàn internet, có người ra yêu sách tôi là một người đàn ông có hành vi phóng đãng, vậy để người của anh hướng ra phía ngoài yêu sách tôi và anh có quan hệ tình nhân, từ trước vẫn thế."
Hùng Huỳnh nói xong, sau đó lại nhìn Đăng Dương chờ phản ứng của đối phương, "Cho nên, ý kiến của anh?"
--------------------
Mấy người đã muốn lợi dụng internet làm vi rút truyền bá "Yêu sách" tôi là một người đàn ông có "Hành vi phóng đãng", vậy thẳng thắn biết thời biết thế giúp mấy người đem cái này tiếp diễn.
Đây là biện pháp Hùng Huỳnh nghĩ ra, vừa thú vị lại có hiệu quả, phương thức đối ứng có nề nếp đã rất khó đuổi kịp sự phát triển hiện tại của giới giải trí, có một chút biện pháp là Hùng Huỳnh ngấm ngầm trong giới giải trí hơn mười năm nghe thấy thậm chí là tự mình lĩnh hội mới cho ra kết luận, phương pháp đối phó với "kẻ địch" có thể có rất nhiều, thuận nước đẩy thuyền đánh bất ngờ là tốt nhất.
Tất cả mọi người là diễn viên, không bằng cùng nhau tiếp tục diễn, điện ảnh vừa mới bắt đầu, ai biết cuối cùng ai mới là người thắng.
"Xem ra cậu đã có chút hiểu biết, có thể nói ra loại chủ ý này, tôi phải đối với cậu có vài phần kính trọng." Đăng Dương nói.
Hùng Huỳnh chỉ là cười cười, tựa như cậu nói, người chân chính hiểu cậu lại có bao nhiêu? Wean không phải, Đăng Dương lại càng không.
"Hiện tại rất nhiều cư dân trên mạng đã có một ấn tượng sẵn có đối với tôi, thứ nhất là quan hệ với Pháp Kiều nói không rõ là tốt hay xấu, thứ hai tôi là một minh tinh không rõ tính hướng, thứ ba tôi là một minh tinh xuống dốc không có tác phẩm vì sao lại đột nhiên được chủ tịch Trần nâng đỡ." Hùng Huỳnh giải thích, "Cho nên dùng yêu sách mà không phải phương thức tuyên bố, là bởi vì phần lớn dân cư trên mạng rất thiếu tin tưởng đối với cơ cấu công tín, liên quan theo đó cũng sẽ nghi hoặc đối với công ty thanh minh, nhưng yêu sách trái lại ít nhiều sẽ tin tưởng."
"Cho nên ý của cậu là, dùng phương thức yêu sách khiến người ta hiểu lầm tôi và cậu là có quan hệ người yêu, vậy là điểm thứ nhất cậu đố kị Pháp Kiều có thể bị phủ định, bởi vì cậu chân chính mới là người của tôi mà không phải Pháp Kiều; điểm thứ hai, có thể cho đại chúng một ấn tượng không rõ ràng rằng cậu là một người đồng tính, tương lai đến lúc đề tài điện ảnh đồng tính của đạo diễn Lý Nguy được tung ra, càng dễ dàng để đại chúng tiếp thu diễn xuất của cậu; điểm thứ ba, bởi vì do tôi, cậu mới được nâng đỡ." Đăng Dương cười cười, Hùng Huỳnh làm thế nào nghĩ ra được một loại biện pháp kiếm tẩu thiên phong (*) như vậy.
(*) Kiếm tẩu thiên phong: ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.
Không thể không nói, rất mạo hiểm, nhưng nghe qua cũng rất tuyệt.
Hùng Huỳnh lắc đầu, cười nói: "Còn có một chút cần bổ sung, tôi và Phong Hào chỉ là quan hệ bạn bè, về mấy vấn đề vì sao tôi lại được mời lên tiết mục của cậu ấy, tôi nghĩ đại tướng thủ hạ đắc lực của chủ tịch Trần sẽ làm tốt hơn so với tôi."
"Không, cậu làm đủ rồi, chí ít bộ phận quan hệ xã hội của tôi cũng nghĩ không ra biện pháp to gan như vậy."
"Bởi vì to gan, mới có vẻ chân thực." Thấy Đăng Dương nhìn mình, Hùng Huỳnh mở ra hai tay cười cười, "Tôi từng học một chút tâm lý học." Năm xưa để đóng vai một bác sĩ tâm lý mà từng học tập một đoạn thời gian.
"Tôi không biết từ lúc nào cậu học tâm lý học, nhưng có vẻ cậu học khá tốt." Đăng Dương đứng lên, quan sát người kia nói, "Chuyện này tôi sẽ đi xử lý, dựa theo cách thức của cậu."
Hùng Huỳnh theo đó cùng đứng lên: "Cảm ơn."
"Còn hơn hai chữ 'cảm ơn' tôi càng thích cảm ơn mang tính chân thực." Điểm này so với Wean thì giống y chang, thực sự là bản tính thương nhân.
"Anh muốn cái gì?" Người đàn ông này cười hỏi.
"Chờ tôi nghĩ ra rồi nói cho cậu." Đăng Dương nhếch môi.
"Nghe có vẻ có chút đáng sợ."
"Tôi sẽ không ăn cậu." Tiến lên vỗ vai người kia, Đăng Dương khẽ cười một tiếng.
Quả nhiên trên internet sau khi xuất hiện tin tức Hùng Huỳnh và Phong Hào lập tức có mấy người tự xưng là người trong giới bắt đầu yêu sách trên các diễn đàn, lúc đem tin tức thật thật giả giả trộn lẫn vào nhau thường thường người ta cũng không biết cái nào là thật, cái nào là giả, nửa thật nửa giả trái lại càng chọc người quan tâm.
Người yêu sách mờ ám tiết lộ mối quan hệ của Hùng Huỳnh và Đăng Dương rất không bình thường, trong phiên nói này cộng thêm chuyện thực trước đó không lâu Đăng Dương làm một người chủ tịch dĩ nhiên tự mình đi Mỹ cùng với một tiểu nhân viên, không ít dân cư trên mạng đã bắt đầu tin tưởng Đăng Dương và Hùng Huỳnh đích thật là quan hệ tình nhân.
Nhưng nối gót theo đó thì có nghi vấn càng ngày càng nhiều, hai người kia từ lúc nào đã đến với nhau, nếu như là từ rất lâu trước đây, vậy vì sao trước đó Đăng Dương không đi nâng đỡ Hùng Huỳnh mà là đi nâng đỡ minh tinh của công ty khác ( Pháp Kiều ).
Trong vô số bình luận lại có người nhảy ra giải thích, Đăng Dương không muốn để Hùng Huỳnh tiếp tục phát triển trong giới giải trí, sau đó quan hệ hai người có chút căng thẳng, Đăng Dương cố ý nâng đỡ người của công ty đối thủ nhằm chế tạo scandal, thứ nhất là vì công ty mở rộng, dù sao còn hơn trắng trợn tuyên truyền, chỉ cần có scandal chủ tịch của công ty giải trí mới cùng một người minh tinh thành danh là có thể quảng cáo miễn phí, thứ hai nha, cũng là chủ tịch Trần muốn Hùng Huỳnh tức giận.
Trận chiến đánh cờ này cuối cùng Hùng Huỳnh thắng, Hùng Huỳnh ngoài ý muốn rơi xuống biển khiến chiến tranh lạnh giữa hai người một lần nữa hòa hoãn, Đăng Dương nhượng bộ để người yêu tiến nhập giới giải trí. . .
Mấy thứ này nói ra rất khuôn mẫu, nhưng lại có thể liên hệ với hiện thực, thật sự là khiến cho người ta rất khó không thể tin tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro