Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 11 + 12

Đăng Dương và Wean câu được câu không tùy tiện trò chuyện, phạm vi trọng tâm câu chuyện rất lớn, từ chủ đề thời sự kinh tế mới nhất đến đầu tư mới nhất của công ty giải trí, Hùng Huỳnh thức thời không nói chen vào, biện pháp tốt nhất trong loại thời gian này chính là lựa chọn nghe, từ cách nói chuyện của một người cũng có thể ít nhiều cũng sẽ cảm thấy người này là loại người gì.

Hiện nay đến xem, Đăng Dương và Wean đều là thuộc về loại hình đàn ông lý trí.

Hùng Huỳnh đột nhiên rất muốn gặp một lần Pháp Kiều trong truyền thuyết khiến Đăng Dương mê đến chết đi sống lại kia, có thể khiến một người đàn ông nhiều tiền, lý trí, thành thục lại anh tuấn trầm mê trong ái tình, người như vậy cũng khó trách sẽ là đại minh tinh hôm nay.

"Hùng, cậu nghĩ thế nào?" Không chịu để Hùng Huỳnh đành phải ẩn hình, câu nói đầu tiên của Wean đem trọng điểm rơi lên thân người kia, Đăng Dương đương nhiên nhìn về phía cậu.

Hùng Huỳnh vừa rồi nhất thời xuất thần căn bản là không nghe thấy nội dung nói chuyện của hai người kia, mơ hồ chỉ nhớ rõ Wean nhắc tới một ít bồi dưỡng cho bộ phim mới và người mới, phồng má giả làm người mập không phải là ý kiến hay

Buông xuống ly thủy tinh ghé vào bên mép, Hùng Huỳnh xin lỗi cười cười, ánh mắt hơi xin tha thứ nhìn về phía Wean, cậu biết những người đàn ông cường thế thành công dễ hấp thu nhất là bộ dáng này, cậu trước đây biết không ít nhà đầu tư và nhà sản xuất, đừng xem mấy tên này bề ngoài đều là kiểu mẫu đáng sợ xa người ngàn dặm, nhưng kỳ thực chỉ cần bạn hơi chút tỏ ra yếu kém bọn họ cũng sẽ đối đãi với bạn không tệ.

Tiền đề là, không nên nỗ lực ở trước mặt mấy kẻ thành công lộ ra dáng vẻ cao ngạo lại tự cho là đúng, không hiểu giả vờ hiểu, hoặc là lộ ra bộ dạng so với bọn hắn còn hiểu hơn.

"Ặc. . . Tôi vừa rồi có chút xuất thần, cho nên nếu anh không ngại thì có thể lặp lại một chút." Hùng Huỳnh thả mềm giọng nói, thẳng thắn thành khẩn thừa nhận lệch lạc lại lộ vẻ xấu hổ ngược lại sẽ khiến người ta sản sinh thiện cảm.

Wean quả nhiên rất tiếp nhận, xét thấy nơi này là nơi công cộng, con sắc lang này có nghĩ sắc như thế nào đi nữa cũng sẽ không biểu hiện quá mức rõ ràng, anh vươn tay nắm lấy bàn tay người ngồi đối diện, cười đến ôn nhu: "Hùng thân ái của tôi, dáng vẻ mơ hồ này của cậu thực sự là khiến tôi yêu thích."

Hùng Huỳnh cười khẽ hai tiếng.

"Đăng Dương, dù sao cậu cũng không cần Hùng Huỳnh, đem cậu ấy cho tôi đi." Wean nhìn về phía Đăng Dương như siêu đại bóng đèn ở một bên, người sau từ đầu đến cuối là dáng dấp lạnh nhạt, lúc này nghe Wean nói cũng chỉ là thản nhiên cười.

Đăng Dương liếc nhìn Hùng Huỳnh, giọng điệu có chút lạnh lùng: "Đây chính là vinh hạnh của cậu ta."

Hùng Huỳnh biết Đăng Dương ghét cậu, nhưng thật không ngờ lại ghét đến loại tình trạng này, đem cậu tặng người còn nói đây là vinh hạnh của cậu? Cậu không ngại có một bạn giường, nhưng tiền đề là không có 'con mẹ nó' quan hệ phụ thuộc gì gì đó, bọn họ như vậy làm trò trước mặt cậu tùy ý đàm luận cậu thuộc sở hữu không khỏi có chút tận lực tổn thương người.

"Có một ông chủ tốt như chủ tịch Trần mới là vinh hạnh của tôi." Hùng Huỳnh mỉm cười không mặn không nhạt phản kích một câu.

Đăng Dương liếc nhìn cậu, giấu diếm vài phần xem thường, cười lạnh một tiếng cũng không nói thêm với Hùng Huỳnh, Wean coi như cái gì cũng không thấy sau khi ăn xong đề nghị buổi chiều cùng đi đánh bi-a

"Được." Đăng Dương vui vẻ đáp ứng.

Hùng Huỳnh âm thầm cười nhạt, chờ xem, nếu như Đăng Dương dám cùng cậu đấu trên bàn bóng, cậu thế nào cũng phải đem tên khốn không coi ai ra gì này đánh cho nằm bò xuống cầu xin tha thứ.

--------------------

Giống như hai tầng lầu nhà ăn trong building Thiên Thần, ở đây đương nhiên cũng có nơi cung cấp cho công nhân nghỉ ngơi giải trí, mà phần lớn các quý ông yêu thích, bi-a ắt không thể thiếu.

Tuy rằng Hùng Huỳnh rất muốn giáo huấn Đăng Dương một chút, chỉ đáng tiếc ván đầu tiên là Đăng Dương đấu với Wean, quả nhiên, tiểu minh tinh xuống dốc không quyền không thế cũng chỉ có thể ở bên cạnh làm khán giả. Thẳng thắn mà nói, Đăng Dương và Wean đánh cũng hết sức, chỉ là Wean lớn lên ở nước ngoài thoạt nhìn thuận lợi hơn Đăng Dương một ít.

Hùng Huỳnh ở bên cạnh xem một hồi nghĩ có chút khát nước, thấy hai vị đại chủ tịch chơi bóng đến chuyên tâm thì cậu một người đi ra ngoài lấy đồ uống, bên ngoài gian phòng bi-a có một cái máy bán cà phê tự động, cậu đặt cốc dưới máy cà phê chờ cà phê, vừa lúc gần đó một người đàn ông cũng đi tới cầm cái cốc trong tay, theo lễ phép, Hùng Huỳnh thói quen hướng người xếp phía sau cậu tùy ý gật đầu cười cười.

"Là cậu?" Người kia thoáng có kinh ngạc nhìn cậu, vẻ mặt phức tạp, có một chút chán ghét nói không rõ, lại có một chút nhàn nhạt đồng tình.

Hùng Huỳnh đã sớm nghĩ tới cậu sẽ không ngừng gặp gỡ người mà nguyên chủ thân thể trước đây nhận thức, cậu tiếp lấy cà phê, cầm lấy cốc uống một ngụm, nghĩ có chút đắng lại bỏ thêm một ít sữa, xoay người mỉm cười với người nọ: "Xin lỗi, tôi bị chấn động não, rất nhiều chuyện và người đã quên, xem ra chúng ta trước đây quen biết, hiện tại một lần nữa làm quen một chút hẳn là có thể chứ?"

Cậu hơi chút quan sát người trước mặt, vừa nhìn đã biết là người có xuất thân và giáo dục đều cực tốt, không tính là quá đẹp trai nhưng bản thân lại lộ vẻ quý ông mê người, Wean tuy rằng cũng là quý ông, nhưng bên dưới bề ngoài của cái tên quý ông này rõ ràng là một kẻ lưu manh.

"Cậu mất trí nhớ?" Người nọ có chút kinh ngạc, sau đó nhìn chằm chằm vào Hùng Huỳnh một hồi lâu, mới thì thào cười nói, "Thảo nào, cậu trở nên có chút khác với trước đây."

"Hùng Huỳnh" Cậu vươn tay, không thèm để ý có thể kết giao một người bạn hay không, nhưng ít ra có thể giảm thiểu một địch nhân.

"Phạm Anh Quân" Người kia trang nhã nắm lại, "Thân thể tốt hơn chứ?"

"Đã khỏi hẳn, chỉ là ở đây đại khái không được, cũng may chỉ là mất trí nhớ mà không phải biến thành ngu ngốc." Hùng Huỳnh tự giễu cười, thu hồi tay chuẩn bị rời đi.

Người tên Anh Quân bị Hùng Huỳnh pha trò hài hước nở nụ cười, hỏi tới: "Cậu đi một mình sao?"

"Không, Đăng Dương và Wean ở bên trong đánh bi da."

"Ồ." Anh Quân nhìn Hùng Huỳnh gật đầu, "Thật đúng lúc, tôi cũng là đưa người đến đây chơi bi-a."

Đưa ai? Hùng Huỳnh rất nhanh sẽ biết, một người nam giới toàn thân màu trắng từ hướng toilet tầng trệt đi tới, đột nhiên vừa nhìn đến Hùng Huỳnh và Anh Quân đứng cùng một chỗ nói chuyện thì sắc mặt hơi đổi, trên mặt vẫn duy trì dáng tươi cười cực có lực tương tác.

"Anh Quân"

Hùng Huỳnh thấy được người kia, một người trẻ tuổi xem như là đẹp, chỉ là bản thân cảm giác có chút đơn bạc gầy yếu, phối thêm một thân màu trắng rộng thùng thình lại càng có vẻ yếu đuối, điềm đạm đáng yêu, với Hùng Huỳnh mà nói cậu càng thích đàn ông khỏe mạnh cao ngất, nhưng dù sao cũng có vài người thích loại hình đáng thương khiến người ta dễ sản sinh ý muốn bảo hộ.

"Pháp Kiều." Anh Quân nhẹ gọi một tiếng khiến Hùng Huỳnh hơi kinh ngạc.

Vậy ra núi băng Đăng Dương kia lại là một tên thích người yếu, cậu còn tưởng rằng loại người như Đăng Dương thích chính là loại hình khiến người ta sản sinh ý muốn chinh phục.

Không phải xuất phát từ đố kị hay cái khác, Hùng Huỳnh đối với thẩm mỹ của Đăng Dương có chút thất vọng.

"Đăng Dương và Wean bọn họ cũng ở bên trong, không bằng chúng ta cùng nhau đi tới thế nào?" Anh Quân thấy Pháp Kiều thì trước mắt sáng ngời, đi nhanh nghênh đón ôm lấy thắt lưng người kia.

Hùng Huỳnh ở một bên thản nhiên tự đắc uống cà phê, Anh Quân đại khái là chủ tịch công ty giải trí đối đầu với Đăng Dương, mấy người bọn họ thế nào sẽ nhận thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro