Chương 10
Khi rời khỏi phòng bệnh được ít lâu, Kim Taehyung trở lại và mang theo một hộp sơ cứu vết thương. Bước vào phòng, điều đầu tiên Taehyung nhìn thấy đó chính là tấm lưng bé nhỏ của Min Yoongi đang hướng về phía mình.
Tấm lưng đó sao mà...cô đơn quá.
Tiến đến ngồi đối diện Yoongi, cậu là đang nhìn vết thương trên tay của mình, mặt vô cảm xúc. ( Mặc dù thâm tâm đang khóc thành một dòng sông. Có khi nào mặt Yoongi sẽ bị mặt liệt luôn không?).
Kim Taehyung thì nhìn khuôn mặt của cậu, đây là lần đầu tiên Taehyung được nhìn cậu gần như vậy.
Lúc trước đối với Kim Taehyung, Min Yoongi chỉ như một đứa em trai không hơn không kém, chưa từng nghĩ sẽ nảy sinh bất cứ một thứ tình cảm nào khác.
Từ khi gặp người con gái mang tên Lee Joona, không chỉ Taehyung mà ngay cả 5 người còn lại cũng mang lòng yêu thích. Trong mắt họ chỉ có hình bóng của cô, họ không biết từ khi nào lại dần có khoảng cách với cậu. Khoảng cách cứ ngày một xa.
Khi trong thấy Lee Joona bị cậu làm cho tổn thương thì họ đã điên tiết lên, dùng những lời lẽ cay độc mà đe dọa cậu, có khi còn đánh cậu đến chảy máu, nhưng cậu vẫn chịu đựng. Khi nhìn thấy Joona bị ngã xuống cầu thang, họ chẳng nghe cậu giải thích, lập tức sai người bắt cậu, rồi đánh cho thừa sống thiếu chết , dẫn đến cậu ra cái dạng như bây giờ.
Rốt cuộc vẫn là Taehyung cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm. Rõ ràng chỉ bảo đám người thuộc hạ là cảnh cáo nhẹ thôi. Cái người đã "sơ ý" nện khúc cây vào đầu Yoongi hình như không phải thuộc hạ của bọn họ. Hắn chính là cố tình.
Lập tức ngay sau đó, anh cho người điều tra và biết được rằng đó là người của Lee Joona. Chính cô ta đã sai tên này đến để thừa cơ GIẾT CHẾT Min Yoongi, nhưng không thành. Cả 5 người kia đều không biết, chỉ có mình Kim Taehyung là phát hiện ra, những nụ cười đắc ý, tàn độc và đầy mưu mô của cô ta. Và thế là Taehyung cũng cho người điều tra Lee Joona. Cô ta thực chất chẳng yêu thương gì bọn họ, thứ cô ta muốn là tập đoàn SG hùng hậu kia kìa. Vì thế mà cô ta luôn tìm mọi cách để loại trừ vật cản trở mang tên Min Yoongi. Những gì trước kia họ thấy chỉ là vở kịch của cô ta mà thôi. Không ngờ có đúng không?
Từ khi biết hết tất cả, Taehyung đã rất muốn ngay lập tức vạch trần bộ mặt giả tạo của cô ta, nhưng không...làm thế thì còn gì hay.
Khi một người đã cố tình diễn kịch cho mình xem thì dại gì mà không thưởng thức, huống hồ cô ta diễn cũng đạt đó chứ. Phải công nhận Lee Joona diễn quá xuất sắc đi. Nhưng mà lỡ như khi Min Yoongi tỉnh dậy, lại bị cô ta giở thủ đoạn nữa thì biết làm sao?
Tại sao suy nghĩ của Kim Taehyung bây giờ luôn xuất hiện cái tên Min Yoongi vậy nhỉ? Có phải... Kim Taehyung bắt đầu có chút tình yêu đối với Min Yoongi rồi không?
Nếu như Min Yoongi tỉnh lại với tính cách như lúc trước thì Kim Taehyung xin thề sẽ bảo vệ em ấy, cho dù bị 5 con người kia mắng chửi như thế nào. Còn bây giờ...với tính cách của Yoongi hiện tại thì... vẫn sẽ bảo vệ em ấy, cho dù có bị phi dép tổ ong cho đến chết. Nhất định là thế.
Nhưng thật không ngờ là tại sao Yoongi lại thay đổi tính cách nhanh chóng như vậy?
Dù sao cũng tốt, Kim Taehyung chính là rất thích. À mà không đâu, sau khi Yoongi hoàn toàn toàn "lột xác" thì Taehyung chắc chắn rằng anh đã yêu cậu.
Và có lẽ tình yêu này đã nảy sinh từ lâu rồi. Nhưng có một người con trai ngu ngốc hết lần này đến lần khác không chấp nhận nó.
Bước ra từ nhà vệ sinh không phải là một người con trai nước da ngâm đen, khuôn mặt sợ sệt luôn cuối gầm. Mà là một người con trai có nước da trắng nhợt nhạt, đôi môi mỏng đỏ mọng không cần phải tô son nay đã trở nên tái đi, trông không còn sức sống. Nhưng dù dáng vẻ có yếu ớt như thế nào thì mặt cậu vẫn luôn ngước cao đầy sự tự tin.
( Chẳng sao cả? Vẫn ngon giai lắm.)
Kim Taehyung đã rất muốn chạy đến ôm Yoongi thật chặt và nói lời xin lỗi. Nhưng vì giỏi kiềm chế cảm xúc nên Taehyung đã không làm vậy và không để ai biết được.
------------
- Ya!!! _ Min Yoongi vốn là đang rất đau, nhưng phải cố gắng để không nhảy dựng lên la oai oái cho người ta thấy được. Là một người đàn ông thực thụ, làm sao có thể tỏ ra yếu đuối được. Vậy mà cái tên này cứ mặt dày nhìn Yoongi, nhìn công khai luôn mới đau.
- ' Mọe nó! Có phải là đang thách thức sự nhẫn nại của ông không? Ông biết là ông đây đẹp, nhưng đừng có dùng ánh mắt nhìn như muốn thủng mặt ông nữa có được khôn? Bực bội quá mà... Tay tui... Làm ơn biến đi cho ông.'
- Hửm? _ Được Min Yoongi kéo về thực tại, Kim Taehyung hỏi, nhưng không có ý định thu đi ánh mắt đang nhìn chằm chằm Yoongi về.
- Anh là đang nhìn cái gì? _ Má nó, ở trên đời này còn có thể loại người da mặt dày tám trăm lớp như anh ta không?
- À... Không có gì. Đưa tay cậu đây, là cánh tay đang bị thương ấy. _ Chuyển ánh mắt sang cổ tay trắng nõn đang rỉ máu kia.
- Làm gì? _ Min Yoongi phóng ánh mắt hoài nghi hỏi.
- Tôi băng bó vết thương giúp cậu. _ Vẫn nhìn vào vết thương trên tay Min Yoongi, Taehyung trả lời.
- Không cần. _ Yoongi lập tức từ chối.
Biết rằng không thể thuyết phục Min Yoongi bằng lời nói nên Kim Taehyung nhanh chóng bắt cánh tay trái của cậu, bắt đầu sơ cứu.
- Tôi đã nói là không cần m...
- Ngồi yên!!! _ Kim Taehyung giả vờ gằn giọng với Min Yoongi
Cái con người này sao mà cứng đầu quá vậy? Nhỡ bị nhiễm trùng thì sao.
-..._ Lập tức Min Yoongi im như thóc. Dù gì cũng chẳng sao, đâu có mất miếng thịt nào. Thôi thì mặc kệ Taehyung muốn làm gì thì làm.
- A! _ Min Yoongi cảm thấy đau nên phát ra một tiếng kêu rất nhỏ, thật sự là rất nhỏ đó, nhưng Taehyung vẫn nghe được
- Đau lắm hả?
- ... _ Quay mặt ra hướng cửa sổ, Min Yoongi chẳng nói lời nào.
-' Ông đây là con người , không phải trâu bò, ông cũng biết đau đếi. Đừng có hỏi ngu như thế. Ông không đỡ nổi đâu. '
Bên ngoài khung cửa sổ đó chính là một khuôn viên. Có một cái hồ nước khá lớn, nước trong vắt, bên bờ hồ là một cái cây cổ thụ, tán lá rộng, che mát cho một khoảng đất, dưới gốc cây là những chiếc ghế đá. Còn có một vài khu đất trồng hoa, xung quanh cũng có trồng cây che mát, trên cây là những con chim. Có một con đường có thể dẫn đến chỗ đó. Khi ngắm khung cảnh này Yoongi cảm thấy nơi đây... yên bình thật.
---------
Chợt nhớ đến mình còn có vấn đề chưa rõ, Yoongi quay lại hỏi Taehyung.
- Nói đi.
- Nói gì? _ Vẫn đang mãi mê băng bó cho Min Yoongi, Kim Taehyung bỗng cười mỉm trả lời.
'Bảo tôi nói nhưng nói gì mới được. Nói rằng tôi thích em sao'.
- Tại sao các người lại biết tôi đã tỉnh mà đến đây? _ Nhìn Taehyung vừa rửa vết thương vừa cười như bị đười ươi nhập, Yoongi khinh bỉ hỏi.
- Là do Jimin nói cho bọn tôi biết. _ Kim Taehyung vẫn chuyên tâm vào công việc.
- Jimin sao???
- Đúng, chính là cái tên vừa lùn mà còn lanh chanh đấy.
- ' Tại sao anh ta lại biết cơ chứ? Chẳng lẽ.... ' _ Min Yoongi rơi vào một mớ suy nghĩ hỗn độn.
--------------
- Haiz... Nhắc tào tháo, tào tháo đến liền. Biết vậy nhắc tiền có phải hơn không? _ Nghe được âm thanh không muốn nghe, Min Yoongi thở dài.
- Sao cậu biết họ về? _ Taehyung có hơi ngạc nhiên, đang băng bó cũng ngước lên nhìn.
- Thế tai anh để trưng cho đẹp à? _ Min Yoongi khinh bỉ
- À... Là giọng của thằng Jimin và thằng Jungkook. _ Cảm thấy có chút xấu hổ về câu hỏi ngớ ngẩn của mình, Kim Taehyung cuối đầu tiếp tục công việc.
- Xong rồi!
- Cảm ơn.
Sao mà lời cảm ơn không có cảm xúc gì hết vợi.
*Rầm*
Không lâu sau đó, cánh cửa liền bị đạp một người nào đó dùng lực lớn đạp vào.
- Ya! Min Yoongi! Cậu có phải là con người hay không? Cậu là con heo hả? Bắt chúng tôi mua nhiều như vậy để làm gì??? Cậu có phải đang trả thù hay không??? _Kim Seok Jin ôm hai bọc lớn vừa bước vào phòng vừa la om sòm vừa thở như.
Tiếp theo sau đó là Park Jimin cũng giống như tình hình của Kim SeokJin, tay xách hai túi lớn, mà đâu phải chỉ có hai người bọn họ Jung Hoseok, Kim Namjoon và Jeon Jungkook cũng chẳng khác là bao, chỉ có Lee Joona là tay không mà thôi. Thở cũng không ra hơi, bọn họ chính là sợ bị trễ giờ nha.
- Min Yoongi...ha...cậu...cậu đồ không có...ha...lương... _ Còn chưa nói hết câu, Jimin đã bị Yoongi chen ngang.
- Các người về chậm 16 giây. Bây giờ tính sao đây ?
_ Min Yoongi chậm rãi bước xuống giường, bước về phía bọn họ, chậm rãi cuối xuống, chậm rãi cầm chiếc dép tổ ong huyền thoại lên, chớp chớp mắt nhìn bọn họ.
- A!!! Này!!! Có gì cũng phải...cũng phải bình tĩnh. Đúng rồi, bình tĩnh lại a. _ Jeon Jungkook bị mấy con người phía sau đưa lên đối mặt với Yoongi, nói thẳng ra Jungkook bị họ coi là lá chắn.
Anh em như quần què.
- Tôi đang rất bình tĩnh a. _ Thả chiếc dép trên tay rơi xuống nền nhà, phát ra một tiếng * bẹp *. Đây có phải là hành động cảnh cáo hay không?
- A...a... Tôi hứa sau này sẽ không bắt cậu chờ đợi nữa, sẽ mua thức ăn ngon cho cậu. Có được không ? Làm ơn...làm ơn! _ Jeon Jungkook bắt đầu van xin.
Không nói gì, Min Yoongi đưa mắt nhìn 'phía dưới' của Jeon Jungkook, rồi lại đưa tay đến 'phía dưới' của anh. L Làm cho con người nào đó cảm thấy đỏ mặt. Cả mấy người trong phòng cũng vô cùng ngạc nhiên.
- ' Định làm gì a???' _ Ngoại trừ Min Yoongi ra thì ai cũng có câu hỏi đó trong đầu.
Tay Yoongi ngày càng đưa đến gần hơn.
- 'Không được a~ Đừng!!!' _ Jungkook hoảng loạn trong đầu. Gần hơn nữa, gần hơn nữa và....
*Sột soạt*. _ Min Yoongi nắm lấy thứ đó của Jeon Jungkook và kéo lại gần mình.
- A! Đừng... _ Jungkook nhắm chặt mắt. Không phải chứ?
- Buông ra. _ Min Yoongi khó chịu ra lệnh.
- Không!!! _ Muốn tôi buông cái gì a. Vẫn không mở mắt.
.
.
.
- Anh mà không buông tay thì tôi sẽ để anh ăn hết đống thức ăn này đấy. _ Hắc tuyến đã chảy đầy trên mặt của Min Yoongi.
Chỉ là túi thức ăn thôi mà. Dành với người bệnh, anh ta có cần keo kiệt như thế không?
- Hơ... A! Xin lỗi, tôi quên mất. Ahaha. _ Khi biết mình đã hiểu lầm nghiêm trọng, Jeon Jungkook chỉ biết cười gượng rồi đưa túi thức ăn Yoongi.
- ... _ Nhận lấy túi thức ăn Min Yoongi bước về chiếc giường ngay cửa sổ, ngồi lên rồi bày thức ăn ra. Nhớ chuyện gì đó chưa làm Yoongi ngước lên nhìn bọn họ, nói :
- Các người đem đồ ăn nước uống gì gì đó để hết ở trên bàn, rồi mau đi về đi. Đừng có ở đây làm phiền tôi nữa. Mà tốt nhất là đừng đến đây nữa. Cửa ở sau lưng các người đấy. Không tiễn. _ Còn chuyện gì khác quan trọng ngoài việc đuổi cổ bọn họ.
- Cậu nghĩ bọn tôi đến đây cho cậu đuổi sao? _ Đây là lần đầu tiên, Namjoon và những người còn lại bị đuổi một cách thẳng thừng như thế. Anh chính là bị mất thể diện trầm trọng nha.
- Không đi chứ gì? _ Vừa dứt lời, Min Yoongi cuối xuống nhặt chiếc dép tổ ong lên, khi ngồi thẳng dậy thì ...
* Vù...vù*
Chẳng còn một bóng nào luôn. Ghê thặc.
--------------
Đuổi được bọn họ đi,Min Yoongi cũng đâu có thảnh thơi, cậu rất bận nha. Chính là dành ra 4 tiếng đồng hồ để "xử" hết đống thức ăn đó. Phải công nhận là nó nhiều thật a.
Sau đó đi rửa tay chân rồi leo lên giường ngủ một giấc đến sáng ngày hôm sau. Sau đó... Chính là không có sau đó nữa.
_________________
Hết chương 10
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro