Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 15:" Ám ảnh "

Cậu đã không biết rằng quá khứ liên quan đến nỗi sợ đó lại kinh khủng đến như vậy . Cậu ấy thật sự đã phải trải qua một thời gian rất cực khổ và dằn vặc nhỉ ?

Cậu đã từng nghĩ cuộc đời máu chó của mình đã là khổ nhất rồi , nhưng giờ đây cậu lại nghĩ khác . Ít ra mẹ cậu bà ta đã nuôi cậu đến lớn rồi mới quẳng cậu vào quán bar để làm việc . Còn cậu ấy đã phải chứng kiến tất cả khi còn rất nhỏ .

- Sau đó ?

- Sau đó vài ngày cảnh sát đã tới nhờ hàng xóm của nhà anh báo tin , họ tìm thấy anh trong tủ và đưa anh vào bệnh viện ngay sau đó . Lúc anh tỉnh dậy thì anh đã rơi vào hoảng loạn , suốt ngày anh chỉ ngồi dưới ánh đèn và lặp đi lặp lại rằng bóng tối rất đáng sợ , rồi nói rằng nếu anh ở trong bóng tối cha mẹ anh sẽ không kiếm ra được anh ...

- Đủ rồi , Tại Hưởng ! Đừng nói nữa

Cậu chợt cảm giác được một cái gì đó ấm nóng đang lăn trên khuôn mặt , cậu khóc rồi . Cậu vì đồng cảm với Mân Doãn Khởi mà đã rơi nước mắt sau bao nhiêu năm lăn lộn ở thế giới bên kia . Tại sao xuyên qua đến bên đây rồi mà cái quá khứ nó còn có thể máu chó hơn cả quá khứ của cậu .

Anh đang ngồi nói lại quá khứ về cha mẹ của cậu thì nghe được lời nói của Chính Quốc . Anh ngước lên nhìn vì ban đầu anh chỉ nghĩ cậu ta không muốn anh nói nữa vì sợ cậu sẽ đau lòng . Anh nhìn qua cậu thì thấy cậu đang khóc , chết tiệt , anh vừa làm cái quái gì vậy . Sao lại kể về chuyện đó để cậu phải khóc như vậy chứ !

- Rồi sau đó ?

- Hả ?

- Sau đó thì sao ?

- Anh thật sự muốn nghe tiếp tục ? Được rồi ... anh đã được gửi vào trại mồ côi , em nghe nói anh sau khi vào đó thì lúc nào cũng ngồi dưới gốc cây lớn để nhìn lên bầu trời . Rồi không lâu sau thì mẹ đã đến đấy , nghe được chuyện như vậy nên đã nhận anh về nuôi .

- Khởi , em và Tại Hưởng về phòng  đây . Anh nghỉ ngơi đi , đừng suy nghĩ nhiều quá . Mọi người luôn ở đây cùng anh mà

- ...

Không có lời đáp lại , dù không muốn trong lòng nhưng anh cũng đã cùng Chính Quốc bước ra khỏi phòng , anh biết , đây không phải thời gian thích hợp để nán lại ở đó thêm nữa . Anh nên cho cậu một ít thời gian .

Sau khi hai người kia đi để trả lại không gian yên tĩnh cho căn phòng . Cậu cùng mớ suy nghĩ hỗn độn về việc lúc nãy lê thân vào phòng tắm . Một lúc sau bước ra với bộ đồ mới , cậu tiện tay quăng bộ cũ vào một cái giỏ ở cạnh cửa phòng tắm . Thả người tự do rơi xuống chiếc giường rộng lớn , cậu đưa tay che mắt để thả lỏng .

Lúc này bên ngoài vọng lại tiếng gõ cửa và câu hỏi " em đã ngủ chưa ?" của ai đó . Cậu chỉ ngắn gọn trả lời chưa rồi tiếp theo sau đó là tiếng mở cửa và tiếng bước chân tiến lại gần giường của cậu .

- Anh cứ nghĩ em sẽ nói chuyện với Chính Quốc thâu đêm nên đã pha một ly cacao ...

- Hung thủ đã bị bắt chưa ?

- Hung thủ nào ?

- Trả lời em , anh biết là em đang nói tới vấn đề gì mà

- Đã bị bắt và cũng đã chết trong tù rồi . Bệnh chết . Ai đã kể cho em nghe chuyện này ?

- Tại Hưởng

- Thằng nhóc đó ...

- Em đã yêu cầu cậu ta kể cho em nghe

- Rồi em ...

- Không sao , mà bây giờ mệt rồi , em muốn nghỉ ngơi

- Em nhớ uống nó đấy , uống vào dễ chịu hơn . Đừng suy nghĩ gì nhiều quá , phòng anh ở đối diện , có việc gì thì cứ gọi , anh sẽ đến ngay

Anh đứng dậy rồi bước lại phía cửa tắt đèn cho cậu . Căn phòng đã hoàn toàn rơi vào trạng thái im lặng , anh mở cửa rồi bước ra ngoài . Chuẩn bị đóng cửa cho cậu thì anh lại nghe được một câu nói của cậu để lại . Không lớn không nhỏ vừa đủ nghe nhưng nó cũng đủ để anh biết được rằng cậu đã mở lòng lại với anh và mọi người ở Kim gia .

" Thạc Trấn , cảm ơn anh . Nếu cần thì em sẽ gọi anh đến giúp , thực sự sẽ gọi nếu cần "

Từ lúc ở bệnh viện cùng cậu , anh luôn cảm thấy cậu rất xa cách , cho đến lúc cậu về đến nhà cũng vậy . Vẫn không khác cho mấy lúc ở bệnh viện làm anh cảm thấy rất phiền . Bây giờ thì cảm giác đó hoàn toàn đã biến mất sau một câu nói của cậu . Vậy cũng đủ rồi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro