Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1 : "Xuyên rồi!"

Trên một con đường tấp nập xe , những ánh đèn ô tô cứ nhấp nháy chạy qua lại , bên kia đường là một thân ảnh nhỏ đang đi chập chững giữa con phố ồn ào này , mưa thì vẫn cứ tuôn mãi chưa chịu ngớt . Thân ảnh nhỏ run lên điên cuồng , không phải do lạnh , cũng không phải do khóc , cậu đang cười , một giọng cười hoang dại . Ngước nhìn lên bầu trời đêm không một ánh sao , nó đen tối như cậu vậy , thật bẩn !

- Trịnh Hạo Thạc , cả đời này , phản bội tôi là điều anh phải hối hận nhất

Thân ảnh nhỏ vụt ra đường , một chiếc xe lao đến , cậu không trốn tránh mà đợi chiếc xe đâm vào cậu , không đau tí nào mà thay vào đó là cảm giác được giải thoát , cảm giác cậu mong chờ từ rất lâu rồi . Mùi máu tanh sộc lên , nằm thoi thóp trên vũng máu của chính mình , hiện giờ cậu thấy rất mình yên .

- - - - - - - - - - - - - -

Mở mắt ra , khung cảnh xung quanh hoàn toàn là một màu trắng , mùi thuốc tràn ngập lấy căn phòng trắng , sáng quá rồi , cậu cần một ít bóng tối . Khoan đã ! Cậu đã chết rồi mà , tại sao vẫn còn ở đây , thật không ngờ sau khi bị đâm mạnh như vậy lại không chết ...

- Khởi , em tỉnh rồi ? Em có biết mình đã hôn mê bao nhiêu lâu không ?

Khởi ? Cái tên này từ lâu đã không ai gọi cậu bằng một giọng ấm áp như thế , mọi người ai cũng đều gọi cậu bằng Suga .

- Này , em sao vậy ? Trả lời anh đi chứ

Người đàn ông trước mặt vẫn tiếp tục gọi nhưng lần này còn đưa tay quơ quơ trước mặt cậu . Vươn mắt nhìn người trước mặt , thật ngạc nhiên rằng anh ta rất đẹp trai , ngoài màu tóc pinky ra thì còn lại đều toát lên vẻ nam tính khó tả .

- Nhìn gì thế ? Chợt nhận ra anh đẹp trai lên sau bao ngày ngồi chờ em tỉnh lại à ? Hay là anh già đi rồi

- Xin lỗi nhưng nãy giờ anh là đang gọi tôi ? Anh là ai ?

Hỏi rồi nhìn quanh phòng , có ngốc không chứ , căn phòng có mỗi một mình mình như thế , anh ta không nói mình chẳng lẽ nói với ma ? Nhưng mà không , mình làm gì quen ai nhìn giống vậy .

- Em ... Có phải có vấn đề gì không ? Mới tỉnh lại đừng đùa như vậy chứ , mau ngồi dậy để anh đút em ăn , em vừa tỉnh lại chưa khoẻ hẳn đâu

- Anh thần kinh à , tôi hỏi lại lần nữa , anh là ai , đây là bệnh viện nào , mau đưa tôi về

- Em ... Ngồi đây đợi anh một lát

Nói rồi anh ta đi nhanh ra ngoài , cậu chỉ biết nhìn theo rồi thầm chửi , ma xui quỷ khiến như thế nào mà tự tử không chết , còn gặp phải một tên đẹp mà điên nữa . Cậu thở dài rồi nhìn xuống tay mình , những vết bầm này là sao , cậu rõ ràng là bị đụng xe cơ mà . Tại sao những vết bầm này lại nhìn như vết đánh , còn nữa , những hình xăm xinh đẹp của cậu đâu . WTF ?!

- Khởi , em vừa về từ công ty , tại sao anh tỉnh mà Thạc Trấn lại không báo với em , anh thấy thế nào ? Còn đau chỗ nào không ?

Anh ta bước vào khi cậu mãi nghĩ về những hình xăm trên tay mình , anh bước lại và đỡ cậu ngồi dậy ngay ngắn và dọn những món đồ ăn đã mua trước để ra .

- Thạc Trấn ? Là anh chàng lúc nãy ? Anh vào kiếm anh ta sao ? Anh ta vừa đi rất nhanh ra ngoài rồi , chắc có việc gì đó gấp lắm , nếu kiếm anh ta thì anh có thể ra ngoài kiếm , tiện thể tắt đèn dùm tôi .

Tay đang mở nắp hộp cháo thì bỗng khựng lại , anh đưa đôi mắt ngạc nhiên nhìn về cậu . Tại sao cậu lại yêu cầu tắt đèn , từ trước đến nay cậu ghét nhất là bóng tối kia mà , nhưng quan trọng hơn nữa , tại sao giọng điệu của cậu lại có vẻ như chưa từng quen biết anh và Thạc Trấn ?

- Khởi , anh nói lại xem nào , tại sao giọng điệu của anh lại như vậy , em không vui khi anh đùa như thế

- Mả cha nó , ai thèm đùa với anh , tôi hiện giờ không biết các anh là ai , sao cứ chưng bộ mặt ngạc nhiên như thấy quái thú đó nhìn tôi

- Khởi , anh ...

- Mau tắt bớt đèn , thực sự chói mắt quá rồi

Câu nói chưa kịp thốt ra thì đã bị cậu cáu gắt yêu cầu tắt đèn , anh cũng chỉ biết giả bình tĩnh rồi đi lại công tắt và tắt bớt hai bóng đèn ở chỗ xa cậu nhất đi , anh vẫn khư khư khái niệm cậu sợ bóng tối .

- Tắt cả cái cả đèn gần tôi đi

Tắt đi ? Cậu sợ bóng tối đến vậy tại sao lại yêu cầu tắt tất cả đi ? Dòng suy nghĩ đó bị cắt ngang khi đội ngũ bác sĩ đi vào và bước theo sau là anh chàng lúc nãy vừa đi ra ngoài . Họ bước ra ngoài để bác sĩ có thể kiểm tra cho cậu .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro