« MA » Minga | Psycho
❝ Would you love me more
If I killed someone for you?
Would you hold my hand?
They're the same ones that I used
When I killed someone for you. ❞
If I killed someone for you.
∞ ∞ ∞ ∞ ∞ ∞
Đêm tối xanh xao với cảnh quan heo hút trong căn nhà hoang lẩn khuất tận sâu cánh rừng âm u, lạnh lẽo.
Tiếng gọi oán than của một đêm trường không trăng, vắng gió. Nơi xa kia vọng lại mỗi tiếng tru tréo của một đám sói già, vài loài côn trùng hôi hám.
Hắn ngồi xổm, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang nằm trên đất. Gương mặt người đàn ông đầy rẫy những vết thương nông sâu, lớn nhỏ. Đang hấp hối với mảnh vỡ kính xe găm ngay mạng sườn, có lẽ vậy. Trên hai lần, người đàn ông nhìn hắn, như thể đang dốc cạn sức lực cuối cùng cầu xin cứu giúp. Và hắn lãng đi bằng vẻ thản nhiên.
Hắn vẫn luôn thắc mắc, vì sao người ta lại sợ hãi và từ chối cái chết, khi mà thời khắc quyết định vốn đã định sẵn từ khi mới lọt lòng. Sinh ra và chết đi, đã là một điều tất yếu. Sao phải trốn tránh, níu kéo sinh mệnh làm gì. Mọi sự cố gắng chỉ càng chứng tỏ bản ngã đớn hèn của chính họ.
Hắn đã luôn nghĩ, nếu thời khắc đó có đến, hắn sẽ không như họ, phải hưởng thụ cho trọn vẹn cảm giác độc nhất của đời người, thay vì khiếp sợ.
Người đàn ông rên rẩm với những cơn đau xé ruột, hốc mắt đỏ, từng mạch máu đục ngầu. Hắn nhìn đồng hồ và đếm ngược, không đầy ba phút nữa, người đàn ông sẽ chết, mất máu mà chết.
Một đứa trẻ lập dị. Người ta đã từng bảo hắn như thế trong quãng thời gian hắn còn là một đứa trẻ. Về cơ bản, hắn thích nhìn những sinh vật đang giãy chết hơn cả. Một thứ gì đó sôi lên trong cuống họng, khiến hắn nhận ra mình vẫn tồn tại. Biết sao không, vì hắn không thể cảm nhận được gì. Thế giới này với hắn có thêm một chút ý nghĩa nào đấy nhờ vào những việc tương tự như thế này.
Vài ba giọt máu sẫm màu rơi xuống đất, trước mắt hắn. Hắn đưa tay và lau khô trước khi nó kịp loang ra trên mặt. Không có bất kỳ cảm giác nào khác tồn tại trong hắn, kể cả đau đớn. Đó là lý do vì sao hắn vẫn ổn với vết thương đang rỉ máu trên trán.
Lúc nhỏ, những gì hắn nhớ được là gương mặt đau khổ của mẹ, sự bất lực của cha và những vết thương không hề cho ra bất kỳ cảm giác nào trên cơ thể. Không dưới ba lần hắn trong cơn hấp hối với những vết thương sâu ảnh hưởng trực tiếp đến tính mạng.
Hắn có vài ba vết sẹo lớn ngay cổ tay và bả vai trái, không thể đếm hết những vết cắt tự tay hắn điêu khắc lên cơ thể mình. Những chiếc áo hoodie phần nào đã làm tốt công việc che chắn của mình, giúp hắn thoát khỏi những ánh mắt dè bỉu xung quanh. Ngoài việc không nhận thức đau đớn, những cảm xúc thông thường của hắn cũng biến mất từ năm lên bốn.
Cứ thử rạch bụng hắn ra mà xem, ngoài những thớ thịt đầy máu trượt dài, cùng một lỗ hổng đen ngòm do bị khiếm khuyết bẩm sinh, thì chẳng còn cảm xúc nào khác, hắn nghĩ vậy.
Hắn bắt đầu công việc "săn lùng những cái chết" từ năm mười hai tuổi, sau khi ngưng lại những màn tra tấn cơ thể, hòng tìm lại xúc cảm bị đánh mất trong vô vọng trên chính cơ thể mình.
Việc nhìn ngắm những con vật nuôi bị xẻo mất vài ba bộ phận trên cơ thể rồi giãy chết khiến hắn cảm thấy phấn khích. Vì đó là xúc cảm duy nhất hắn có, nên hắn luôn muốn nhiều hơn thế mỗi ngày.
Hắn nhớ đến con chó nhỏ thuộc giống Malta của người hàng xóm đáng mến cạnh nhà. Chủ của nó là một người phụ nữ ngoài bốn mươi, góa chồng. Nhìn chung, bà có vẻ thân thiện nếu không thường xuyên cáu kỉnh với tất cả mọi người. Bà hay cáu điên và làm ầm lên mọi thứ. Mẹ của hắn không dưới ba lần than phiền về điều đó trong những buổi cơm tối, cha hắn luôn kết thúc nó bằng một câu an ủi và nụ cười hiền. Cha mẹ hắn luôn tử tế với tất cả mọi người. Và thật buồn nếu có ai đó ghét họ mà không có lý do chính đáng.
Căn phòng nhỏ của hắn nằm trên gác lửng, có một cửa sổ nhỏ nhìn ra khoảng sân rộng bên ngoài, tầm nhìn thẳng tấp đến bên hông căn nhà đơn chiếc của người hàng xóm đáng yêu. Nơi hắn có thể thấy người phụ nữ bận rộn quét dọn căn nhà mỗi sáng, cho con chó nhỏ ăn đều đặn ba buổi một ngày. Và hai giờ dạo công viên vào mỗi chủ nhật.
Hắn quan sát đủ lâu để hiểu rõ nếp sống của người phụ nữ ấy, và chờ đợi cho đến chủ nhật của tuần tiếp theo.
Tự đặt cho ra những câu hỏi về mọi thứ xung quanh, một trong số những thói quen của hắn. Lẽ dĩ nhiên hắn cũng không cần lời giải đáp cho tất cả.
Vì sao người hàng xóm đáng yêu lại không mang con chó nhỏ đi dạo thay vì để nó ở nhà như thế? - là câu hỏi được đặt ra lúc bấy giờ.
Con chó nhỏ trông buồn bã biết mấy khi nằm ườn sau cánh cửa. Và hắn biết mình phải làm gì.
Hắn bước đến hàng rào chắn giữa hai ngôi nhà, trèo sang, dễ dàng có được sự tin cậy của con vật nhỏ. Hắn dành hơn hai mươi phút để chơi với con thú ở khu đất trống sau nhà rồi trở về nhà khi đến bữa trưa.
Mọi thứ vẫn tiếp diễn như nếp sống hàng ngày. Mẹ của hắn vẫn thường chia sẻ những câu chuyện trong suốt bữa tối của gia đình, và lần này là câu chuyện về người hàng xóm đáng thương đang vô vọng tìm con chó nhỏ của mình.
Hắn ăn nốt vội bát cơm rồi trở về phòng. Ngồi vào bàn học, đôi mắt nhỏ nhìn về lọ thủy tinh với nắp vặn kỹ càng, bên trong chứa một quả tim nhỏ vừa mới chuyển màu.
Con vật nhỏ bị hắn moi sống quả tim và chôn xác ngay khu vườn phía sau. Hắn hy vọng người hàng xóm đáng thương sẽ sớm tìm ra thú cưng của mình.
Từ lúc đó, hắn nhận ra sự kích thích vô hạn của máu. Hắn muốn nhìn, ngửi, và nếm nhiều hơn hương vị đặc trưng của chúng. Dòng máu nóng, đặc quánh bong ra từ những vết nứt gãy của xương, tách rời da thịt. Rằng điều đó mới tuyệt làm sao. Hắn dần thay thế những con vật bé nhỏ thành những thứ lớn hơn. Cuối cùng dừng lại ở con người. Họ biết nói, biết la hét, biết nguyền rủa, thậm chí van xin.
Bản hòa tấu của khúc hát chết chóc được dệt nên từ những cơn quằn quại đau đớn và hấp hối sau cùng. Hơi thở được thả ra và không bao giờ thu lại được, khoảnh khắc duy nhất của mỗi con người khiến hắn run lên vì phấn khích. Không thể ngừng việc tìm kiếm những cái chết, nhưng chúng quá ít để đáp ứng nhu cầu to lớn của hắn. Cho đến khi hắn tìm kiếm sự thỏa mãn trong việc giết chóc. Không! Hắn sẽ không giết chết ai đó trong những nhát chém hay cú đánh đầu tiên, hắn vẽ thật nhẹ nhàng và hoàn hảo những nhát chém kỹ càng, để chắc rằng hắn có thêm thời gian để tận hưởng. Hắn sẽ ngồi đó và quan sát với đôi mắt mở to đến kinh ngạc.
Hắn không thể tự mình nếm trải cơn đau, chỉ có thể tìm kiếm điều đó từ ai khác. Có nghĩa là bất cứ ai cũng có thể nằm trong tầm ngắm, bất cứ ai cũng có thể trở thành con mồi. Và đêm nay là một gã đàn ông trẻ tuổi vừa trãi qua những cơn co giật cuối cùng bởi tai nạn giao thông vào ít phút trước.
Hắn kết thúc việc "săn lùng cái chết" khá nhanh khi người đàn ông bất động sớm hơn dự kiến. Quá yếu ớt. Hôm nay vẫn chưa thu hoạch gì nhiều và hắn đang cảm thấy chán.
∞ ∞ ∞
Yoongi không bao giờ lơ đễnh, một con thú săn mồi trong đêm luôn có những đặc tính nổi bật và hắn luôn tự tin với giác quan sẵn có. Vậy nên, hắn có thể cảm nhận những tiếng động khẽ khàng vang lên trong không gian vắng khi hắn chậm bước theo lối mòn về căn nhà cũ.
Một cái gì đó, thứ gì đó, thật tuyệt vời nếu là một kẻ nào đó.
Dù đó là gì đi nữa, thì Yoongi vẫn chắc rằng hắn nên tìm hiểu. Bởi hắn là một kẻ tò mò, với mọi thứ.
Hắn rẽ bước vào một con hẻm vắng và hít thở trong không khí để nhận ra mùi vị thơm nồng của máu. Thứ khiến hắn sôi lên vì thích thú. Đi sâu vào bên trong để bắt gặp gương mặt hốt hoảng của ai đó.
Hắn có thể nhìn thấy nó sự hốt hoảng đang cố trèo ra khỏi đôi mắt một mí mở lớn vì kinh hoàng của cậu trai. Sự run rẩy nhanh chóng truyền đến những ngón tay khiến cậu nhóc đánh rơi con dao vẩn máu xuống đất.
Một tia sáng lóe lên trong mắt khi hắn nhìn xuống thi thể có lẽ còn ấm nóng của một gã đàn ông. Và hắn không thể ngăn mình bước đến để nhìn rõ gương mặt của gã trông sẽ thế nào.
" Anh... là ai?"
Và đó là cách giọng nói mềm mại của đứa nhỏ cất lên.
" Min Yoongi." Hắn giới thiệu và cười toe toét trong mắt, thật khó để nhìn ra chuyển biến trên gương mặt không cảm xúc của hắn, dù rằng hắn có thể khẳng định mình đang háo hức.
" Tên gì, nhóc?"
" Jimin... tôi là Park Jimin"
Đứa trẻ co rúm lại một chỗ nhìn chằm chằm vào cách Yoongi ngồi xổm xuống đất, nghiêng đầu và quan sát gương mặt của cái xác.
" Đây là lần đầu nhóc làm việc này sao Jimin, giết ai đó"
" Đây là một tai nạn... tôi không cố ý giết ông ấy... tôi đã bảo ông ấy dừng lại nhưng ông ấy chỉ việc đánh tôi... nó rất đau"
" Ôi đứa trẻ đáng thương... nhưng tôi tự hỏi liệu ai sẽ tin vào lời nói phiến diện của nhóc nhỉ? Cảnh sát? Và hình phạt nào dành cho một đứa trẻ vị thành niên can tội giết người"
Yoongi nhìn lên Jimin để thưởng thức nước mắt trào ra từ gương mặt đứa trẻ, trượt nhẹ xuống gò má gầy gò với những vết máu loang lổ.
" Tôi không phải kẻ giết người, không phải quái vật"
Yoongi chống tay ngồi dậy, bước đến, lau nhẹ trên mặt đứa trẻ, tập trung vào sắc đỏ nhạt nhòa trên đầu ngón tay, và có một sự thôi thúc bắt hắn phải nếm thử. Mùi vị bùng nổ trên lưỡi khiến hắn gần như co rúm lại trong những cơn co giật vì sung sướng.
" Một con quái vật sẽ không cảm thấy đau khổ và hoảng loạn khi giết một ai đó. Không có con quái vật nào xinh đẹp và có những giọt nước mắt ngọt ngào như vậy cả. Jimin, cậu không phải là quái vật"
Jimin đã chớp mắt và những tinh cầu như bừng sáng bên trong võng mạc khi đứa trẻ nhìn chằm chằm vào gương mặt Yoongi.
" Cậu còn nơi nào để đi không Jimin?"
Yoongi mở miệng và đứa trẻ lắc đầu sau khi nhìn vào cái xác của gã đàn ông.
" Đã không còn nữa"
" Muốn đi với tôi không?" Yoongi nói.
Chứa bao giờ Jimin gật đầu nhanh như lúc này.
Yoongi nắm lấy bàn tay của Jimin bước ra khỏi con hẻm.
Đó là cách một con quái vật tìm thấy niềm vui.
∞ ∞ ∞
Jimin không tiếp xúc với thế giới bên ngoài đủ nhiều để biết đâu là giới hạn của chuẩn mực đạo đức. Đó có thể là việc tra tấn một ai đó bằng lời nói và hành động, giống như cách cậu đã chịu đựng người cha tàn bạo của mình. Thế giới của cậu đã từng gói gọn trong căn phòng trọ ọp ẹp với một chiếc giường đơn rách nát và những chai rượu rỗng nằm chỏng chơ. Những mẫu bánh vụn mốc meo luôn khiến ruột cậu quặn lên vì đau đớn, rõ ràng nó không cung cấp đủ bất cứ dinh dưỡng thậm chí lượng calo để duy trì trạng thái ổn định của cơ thể. Jimin đã không học được cách đấu tranh cho đến ngày định mệnh đó.
Trong mắt cậu gã đàn ông đã từng khổng lồ một cách đáng sợ như thế, có ai ngờ chỉ với một nhát đâm duy nhất ngay mạn sườn đã khiến gã rống lên và loạng choạng. Một linh hồn tàn ác nấp trong vỏ rỗng vô dụng, Jimin đã không thể ngăn mình khiến chúng xì hơi bởi những nhát đâm liên tiếp, ngay cả khi gã đã gắng gượng trườn đi bằng tất cả sức lực cuối cùng. Cậu đứng yên, săm soi gương mặt vặn vẹo kinh hoàng lẫn ánh mắt đục ngầu vì thù hận của gã cho đến khi tiếng bước chân tiến gần và một thiên thần xuất hiện trước mắt. Dù Jimin chưa sống đủ lâu, chưa nhìn đủ kỹ, nhưng tại giây phút đó cậu đã có thể khẳng định người đàn ông đó là thứ xinh đẹp nhất thế giới này. Thử hỏi có ai lại không muốn chạm vào và sở hữu nó cho riêng mình.
Jimin nhớ bàn tay Yoongi lạnh đến thế nào khi lần đầu đan xen những ngón ngắn dài với nhau. Nhưng chẳng ai nói Yoongi có thể mềm mại và gợi cảm khi chạm vào đến như thế. Bởi Jimin nghĩ thế giới trong cậu lần nữa đảo điên khi cậu đặt mình vào bên trong cơ thể đó, những cái chạm da, những nụ hôn dai dẳng và sự xao động khủng khiếp như phá hủy trái tim của Jimin.
Cho đến khi cậu có thể chắc chắn cảm xúc trong mình để có thể gọi đó là yêu.
Jimin đã yêu Yoongi say đắm.
Nhưng " Tôi không phải người cậu có thể yêu", đó là những gì Yoongi đã nói trước khi cả hai vồ lấy nhau trên ga trải giường nhăn nhúm trong căn hộ của Yoongi. Tám tháng sau khi Jimin trở thành một điều gì đó trong cuộc sống của Yoongi, và Yoongi trở thành cả thế giới của cậu.
Bắt đầu từ tình dục cho đến tình yêu. Jimin đã nghĩ thế.
Chẳng có gì ngoài tình dục, là những gì thật sự diễn ra trong tâm trí Yoongi.
Yoongi không có đủ cảm xúc để xác tín với quá nhiều thứ cùng lúc, và tình yêu của Jimin thì lại quá mãnh liệt. Đến mức Yoongi có thể cảm nhận dưới da và trong từng hơi thở.
Lần đầu tiên trong đời, Yoongi cảm thấy sợ hãi một thứ gì đó.
Tình yêu của Jimin khiến hắn mềm yếu và hắn không hề muốn như vậy.
Đứa trẻ đã sống trong thế giới của nó quá lâu, đến mức chỉ cần một tiếng gõ cửa từ Yoongi đã khiến nó hoàn toàn mất đi phương hướng. Yoongi không tạo ra mê cung, dù rằng chính nó đã tự nhốt mình trong ngõ cụt.
Một kẻ chai sần cảm xúc như Yoongi cho dù quá khứ, hiện tại, thậm chí tương lai cũng không bao giờ có thể học cách yêu thương một ai đó.
Trong khi Jimin, trở thành tử tù cho chính tình yêu mình đang có.
Và yếu điểm của tình yêu chính là lòng vị kỷ và sự ghen tuông. Thật không may khi bên trong Jimin tồn tại tất cả.
Đó là Jungkook, đứa nhỏ xuất hiện quá bất ngờ và luôn giữ Yoongi cho đến hừng đông vào thứ sáu mỗi cuối tuần, và Yoongi dường như sắp từ bỏ sở thích của riêng mình. Anh bắt đầu chễnh mảng trong việc săn lùng cái chết, thay vào đó là những dấu hiệu lạ lẫm báo hiệu cho những điềm không may.
Đó là lúc Jimin tự hỏi mình đã đủ tốt cho Yoongi?
Có lẽ là không. Có lẽ cậu nên làm điều gì đó. Sự chú ý của Yoongi, đôi môi của Yoongi, ánh mắt của Yoongi cậu phải có được nó dù bất cứ giá nào.
Jimin có thể tự hào với Jungkook rằng cậu có thể hiểu được Yoongi nhiều hơn những gì kẻ kia có thể.
Bởi không ai có thể đọc được những mật mã rối rắm tồn tại bên trong Yoongi. Ai sẽ tôn trọng và ủng hộ sở thích quái dị của Yoongi. Ai sẽ giúp Yoongi tìm lấy niềm vui dù luôn ẩn mình trong bóng tối. Cậu nhuộm đỏ đôi tay để đổi lấy chút ánh sáng le lói bên trong ánh mắt của Yoongi. Tự hỏi đã bao lâu rồi cậu không nhìn thấy dòng chảy hỗn loạn của sự phấn khích bên trong đôi mắt xinh đẹp kia. Cậu nhớ cách Yoongi nghiền ngẫm và đắm chìm với những cái xác tươi mới vừa bị rút máu như thế nào.
Và có lẽ Jimin đã thấy sự tan vỡ trong ánh mắt Yoongi khi chứng kiến sự ra đi đau đớn của ai đó. Tại sao Yoongi lại thay đổi, Jimin đã cố gắng để hiểu nhưng vô dụng. Cậu không thể làm điều đó.
" Hyung, điều này không tốt sao?"
Cậu đã ghim Yoongi lên tường một cách mạnh bạo khi Yoongi bắt đầu phát điên vào cái ngày cậu cắt đầu Jungkook và đặt nó trước mắt Yoongi.
Yoongi đã tấn công cậu bằng tất cả những gì có thể, anh khắc lên da cậu bằng những vết cắt sâu dài thay cho những dấu hôn xao động.
" Mày là một con quái vật, Park Jimin"
Đó là những gì cậu có thể nghe khi dập mông Yoongi bằng những cú hất hông điên cuồng, mạnh bạo. Jimin có thể cảm nhận máu bong ra từ lớp da trần trên cơ thể Yoongi khi cậu cho anh nhiều hơn một vết cắn, đó có thể là cổ, ngực, mông, thậm chí là dương vật. Jimin muốn cảm nhận sự tồn tại của Yoongi bên trong mình, để cố chứng minh cậu không phải là quái vật. Không bao giờ Yoongi có thể cảm nhận được cơn đau, dù người anh đang sủng máu, làn da nhợt nhạt được vẻ lên sắc đỏ chói lọi và cậu có thể nhìn Yoongi như thế cả ngày mà không làm gì cả.
Jimin đã quan hệ với Yoongi lâu hơn những gì cả hai từng có, và cậu cảm thấy nó tuyệt vời với chất bôi trơn tự nhiên từ máu đổ bên trong Yoongi. Cậu sẽ không chấp nhận sự cáo buộc nếu ai đó cố nói rằng cậu đối xử với Yoongi lúc này chẳng khác gì một tên hiếp dâm bệnh hoạn. Nhưng Jimin biết Yoongi sẽ yêu thích điều này. Bởi Yoongi chưa bao giờ là tín đồ của sự mùi mẫn mỗi khi quan hệ tình dục. Yoongi đã rên rỉ, la hét và chống lại những cảm xúc nên có dù rằng cơ thể luôn nói lời chân thật nhất.
Jimin chưa bao giờ muốn tổn thương Yoongi. Đó là cách yêu của riêng cậu. Sau cùng, Jimin chỉ muốn trở thành một đứa trẻ ngoan.
∞ ∞ ∞
" Hyung, anh sẽ yêu em nhiều hơn nếu em giết ai đó vì anh chứ?"
Jimin trở về căn hộ của hai người trong buổi sáng của ngày thứ tư sau khi cả hai kết thúc quan hệ tình dục trước đó. Jimin bước vào phòng tắm ngân nga trong khi dành hơn ba mươi phút cọ rửa tất cả máu bẩn trên người. Cậu không thể chờ được để báo cho Yoongi về thành tích hôm nay làm được. Đó là một vụ nổ lớn, và Jimin đã hy vọng mình sẽ tắm máu hơn một trăm người . Jimin cười khúc khích sau khi lau sạch người và đi về căn phòng của mình.
Cửa phòng mở ra để Jimin có thể nhìn thấy Yoongi nằm ngủ trên giường với những vết cắn không thể nào mờ nhạt trên da. Cậu bước đến mở tivi sau đó nằm xuống bên cạnh Yoongi. Chải bàn tay thật nhẹ trên gương mặt không cảm xúc.
Trên tivi là tin tức về vụ đánh bom thứ ba tại trung tâm thương mại, con số thương vong đã lên đến năm trăm người. Và cậu không có ý kiến về cách người ta gọi mình là tên sát nhân bệnh hoạn.
" Hyung! ngày mai em sẽ làm tốt hơn thế, em hứa đấy"
Jimin chạm vào môi Yoongi dù rằng nụ hôn vĩnh viễn sẽ không bao giờ được trả lại.
" Em yêu anh, Yoongi"
Đó có thể là lời thầm thì của một con quái vật, cũng có thể là một kẻ điên. Người từ chối chấp nhận sự thật bản thân là một kẻ sát nhân tự diệt luôn cả thế giới mình đang có.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro