KỈ NIỆM
-- KỈ NIỆM --
Tôi ngồi đọc lại từng trang giấy đã sờn, đã cũ, chúng kể lại chuyện tình đôi ta. Ôi! Đẹp biết bao khi ngày ấy ta cùng rong ruổi, khám phá từ chốn này đến chốn khác. Cùng nhau chạy vòng các ngõ nhỏ hay là những đêm hai đứa hì hục nướng khoai. Trăng đêm đó sáng tròn vành vạnh nhưng lại chẳng sáng bằng nụ cười em. Tôi yêu em hơn bất gì thứ khác, miễn là tôi còn sống là tôi còn yêu em. Và tôi cũng biết lòng em luôn có tôi, hiện hữu trong mắt em là cuộc tình sâu nặng, có em và có tôi.
Tôi đã cầu rằng em vẫn còn ở đây, ngồi trong lòng tôi đọc lại từng trang giấy. Nhưng hình như việc đó quá xa vời, Doãn Kỳ của tôi đi lâu quá, mãi mà chẳng thấy về. Tôi vẫn chờ vẫn đợi, nhìn ngóng mãi hướng em đi, đất nước mình mượn em tôi lâu quá! Lâu đến mức tôi đã quên đi mùi tóc em, thời gian trôi thoăn thoắt cũng đã tròn 10, 20 rồi đã đến 30 năm. Tôi vẫn đợi em vì tôi si tình, người cùng làng bảo em đã hi sinh. Tôi chẳng tin vì em bảo sẽ về, ấy vậy mà sau những ngày mong ngóng tôi chỉ nhận được hũ tro cốt ghi tên em.
Em biết không? Lúc ấy lòng tôi đau như cắt, như cả ngàn cây kim cứa vào tim. Xinh đẹp em đi năm 18, giờ em về là em tròn 20. Ngày xuân xanh em vùi trong lòng đất, bao kỉ niệm đôi mình em giữ mãi trong tim. Tình mình vậy mà trôi theo gió, năm tôi 18 em 16 cứ thế mà dần bị lãng quên. Em 20 tròn sắc trẻ, tôi 40 đã bị gọi là lão già trung niên. Em cười tươi trong ánh nắng bình mình, cùng hoà bình em đem cho đất nước.
Dân làng tiếc thương cho những chàng chiến sĩ trẻ, đã hi sinh vì êm đẹp mai sau. Tôi tiếc thương cho họ cũng tiếc thương cho em, năm em đi tôi đã lên thành phố, chẳng kịp tặng nhau câu chào. Viết vội bức thư từ biệt kèm dòng chữ "Em hứa em sẽ về!" gửi tặng tôi tình yêu của em.
Cầm trong tay bức thư chưa kịp gửi, bao niềm nhớ nhung tràn trong tim. Em thương mến em vẫn mãi sẽ sống vì tôi hứa "Khi nào tôi chết là tôi quên em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro