Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1 - Chào em, anh là Choi Hyeonjoon

Trước khi bước vào biệt thự Gangnam, Hyeonjoon chỉ là đứa trẻ ngoan ngoãn của cô nhi viện Cầu Vồng - đứa trẻ mà các cô hay ôm chặt vào lòng rồi thì thầm

"Nếu có kiếp sau, cô mong con được đầu thai vào nhà giàu có và được yêu thương".

Không phải kiểu yêu thương cắn xé, kiểu yêu mà phải trả giá bằng máu và nước mắt như sau này.

Cô nhi viện cũ kỹ, ba tầng tường loang lổ sơn bong tróc, mái tôn dột mỗi mùa mưa, hành lang đôi lúc ẩm ướt và lạnh buốt. Nhưng nó ấm áp - ấm kiểu nghèo khổ, ấm bởi những bàn tay chai sạn của các cô khi chăm sóc và ôm đám trẻ vào lòng sau mỗi cơn ác mộng đêm khuya, ấm bởi những cái hôn lên trán nóng hổi khi đứa bé sốt cao, ấm bởi những cái ôm chặt đến nghẹt thở mà sau này cậu sẽ thèm khát đến mức sẵn sàng quỳ xuống van xin từ những kẻ quyền lực, dù cái ôm ấy sẽ để lại vết răng nanh và máu tanh.

Mùi sữa bột pha loãng lẫn với mùi bánh mì nướng các cô làm vào mỗi buổi sáng, mùi tất ướt của đám trẻ chạy nhảy sau cơn mưa, mùi của tình yêu không cao sang nhưng thật đến mức khiến tim đau thắt mỗi khi nghĩ lại.

Các cô không giàu, lương ba cọc ba đồng, nhưng họ yêu thương thật sự những đứa trẻ này, họ thức trắng đêm dỗ đứa bé sốt cao, vá lại con gấu bông rách cho đứa trẻ khóc thút thít, dạy đám trẻ hát những bài dân ca bằng giọng khàn khàn vì khói bếp, dạy cách gấp hạc giấy từ tờ báo cũ, dạy rằng

"Dù bị bỏ rơi, các con vẫn xứng đáng được yêu vì các con không làm gì sai cả".

Hyeonjoon bảy tuổi, đã quen thuộc với mọi thứ ở đây từ khi còn đỏ hỏn do mẹ bỏ cậu trước cổng viện trong đêm Seoul lạnh buốt, chỉ với chiếc chăn ấm nhỏ và mẩu giấy ghi

"Tên con là Hyeonjoon".

Rồi biến mất đi một cách nhanh chóng để không một ai biết tới mẹ cậu là ai, chỉ biết chắc có lẽ mẹ cậu hẳn phải là một người xinh đẹp. Do cậu có mái tóc đen mượt, mắt to tròn long lanh nước, da trắng hồng giữa nắng gắt mùa hè Hàn Quốc, đẹp đến mức các cô hay bảo

"Hyeonjoon ngoan nhất viện, chắc chắn sẽ được nhận nuôi đầu tiên, sẽ có cuộc đời tốt đẹp".

Nhưng cậu không tin.

Cậu học cách ngoan từ rất sớm, ngoan kiểu sợ hãi, kiểu thèm được yêu nhưng sợ hãi bị bỏ rơi lần nữa đến mức tim co thắt. Năm tuổi, cậu đã tự giặt quần áo trong chậu nhựa cũ, vò mạnh đến tay đỏ ửng nhưng cười toe khi các cô khen. Sáu tuổi, cậu tự xếp ga giường góc cạnh, giúp các cô bế đám trẻ nhỏ hơn khi họ mệt lả vì ca đêm. Bảy tuổi, dù nằm trên giường tầng rung lắc và nghe tiếng khóc của đứa bên dưới, cậu không quấy khóc vì biết sẽ làm các cô buồn, sẽ làm cậu trở thành gánh nặng, sẽ làm cậu bị bỏ lại.

Cậu không đòi ăn thêm, dù bụng đói meo sau bữa cơm vì các cô đã cố gắng làm rất ngon từ những đồng lương ít ỏi. Cậu không đánh nhau, dù bị trêu

"Mày đẹp như con gái, chắc mẹ mày bỏ vì mày yếu đuối".

Cậu chỉ giữ nụ cười nhẹ, vừa đủ ấm áp để các cô ôm cậu chặt hơn, vừa đủ ngoan để không bị bỏ lại.

Mỗi cuối tuần, khi có gia đình đến thăm, cậu đứng yên hàng đầu và mặc bộ đồ sạch nhất, cúi đầu chào để họ nhìn ngắm như nhìn một món hàng xinh xắn. Có người khen, họ vuốt tóc cậu rồi đi hay có người chọn đứa trẻ khác. Cậu đứng đó, tay siết mép áo, lòng lạnh buốt với nỗi sợ nhỏ xíu rằng nếu không ngoan hơn nữa, cậu sẽ bị lãng quên mãi mãi.

Cậu hay ngồi góc sân, nhìn trời Seoul xám xịt, tự hỏi mẹ có nhớ cậu không? Có hối hận không? Cậu nuốt nước mắt vào trong rồi chạy đi giúp các cô vì được yêu dù cho ít ỏi thì vẫn tốt hơn không có gì.

Năm ấy, gia tộc Choi đến không phải vì lòng tốt đột ngột, mà vì con trai ruột của họ quá cô đơn. Công ty thực phẩm khổng lồ nuốt chửng thời gian của cha mẹ Wooje, những chuyến công tác dài ngày, những cuộc họp đến nửa đêm, để lại thằng bé năm tuổi trong biệt thự rộng lớn với bảo mẫu và đồ chơi đắt tiền. Wooje vừa phân hóa Alpha sớm vài tháng trước, sớm hơn hầu hết trẻ con, pheromone non nớt nhưng đã nặng nề, khiến bảo mẫu đôi khi quỵ gối không hiểu sao. Điều này khiến cha mẹ nó tự hào nhưng cũng lo lắng rằng Alpha sớm thế này sẽ khó kiểm soát.

Bác sĩ bảo "Cần bạn bè để đứa trẻ chơi cùng". Đó sẽ là một người "bạn" chơi cùng không tranh giành, không đe dọa. Họ quyết định nhận nuôi một đứa lớn hơn để làm bạn chơi với con trai Alpha của mình, để lấp đầy khoảng trống mà chính họ tạo ra. Họ chọn Hyeonjoon vì cậu đẹp, ngoan và nghe từ bác sĩ của cô nhi viện, cậu bảy tuổi vẫn chưa phân hóa nên khả năng cao cậu sẽ thành Beta.

(Note: Thế giới trong truyện, trẻ con thường phân hóa A/B/O từ 5 tuổi, càng sớm phân hóa thành Alpha/ Omega thì càng trội. Nếu phân hóa muộn thường thành Beta).

"Trễ thế này chắc chắn Beta. An toàn, không tranh giành, nhất là khi con trai chúng ta đã là Alpha sớm thế."

Sau khi nghe ba Choi nói, mẹ Choi gật đầu cùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống cậu.

"Tốt. Loại dễ nuôi, dễ kiểm soát. Nếu có bị gì thì cũng dễ cắt quan hệ, dễ vứt bỏ. Không như Alpha khác sẽ cắn xé nhau, hay Omega dễ ảnh hưởng không tốt tới Wooje."

Ngày đưa cậu về, trước cổng biệt thự, người mẹ nắm tay cậu và thì thầm dặn dò, giọng nhẹ nhưng như ra lệnh.

"Từ nay con là anh trai Wooje. Phải ngoan, phải chăm em, phải chơi với em. Đừng tranh giành gì cả vì nhà này là của Wooje. Con hiểu không?"

Hyeonjoon gật đầu, lòng lạnh buốt nhưng tâm trạng vẫn rất vui vì được chọn. Trời Seoul mưa phùn lạnh buốt, mưa thấm vào da như lời nguyền đầu tiên cho một tương lai tăm tối phía trước.

Hyeonjoon đứng giữa sảnh lớn, tay nắm chặt ba lô bên trong có hai bộ quần áo còn mới từ viện và con gấu bông được các cô may tặng mà cậu giấu kỹ do sợ bị vứt đi. Mùi gỗ đàn hương từ máy khuếch tán tinh dầu và nội thất xộc vào mũi cậu, xa lạ, át đi mùi sữa bột cũ kỹ vẫn còn vương trên áo. Mùi thơm dịu nhẹ của đàn hương có thể giúp làm dịu tâm trí, tạo cảm giác thư thái và an tâm. Nhưng với Hyeonjoon, mùi hương xa lạ ấy khiến cậu sợ.

Wooje chạy xuống từ cầu thang, nhỏ xíu năm tuổi, mặt trắng trẻo, mắt đen láy, tay còn cầm hộp sữa giấy in logo công ty thực phẩm gia tộc. Đứa nhỏ dừng lại trước mặt cậu rồi ngước lên. Tuy nhỏ hơn tận hai tuổi, nhưng ánh mắt đã có gì đó lạnh lẽo, như đang đánh giá kẻ lạ mặt này liệu có đe dọa được vị trí thừa kế của mình không.

"Anh là ai?"

Wooje hỏi, giọng non nớt nhưng sắc lạnh. Hyeonjoon mỉm cười rồi cúi người xuống ngang tầm mắt thằng bé.

"Chào em, anh là anh trai của em. Choi Hyeonjoon. Từ nay anh sẽ chơi với em nhé."

Wooje không đáp lại ngay, chỉ nghiêng đầu, mắt đen láy nhìn cậu một lúc lâu đến mức Hyeonjoon cảm thấy hơi thở mình chậm lại, như bị thứ gì đó vô hình siết lấy cổ họng. Ánh mắt ấy không phải của đứa trẻ năm tuổi. Là ánh mắt của kẻ Alpha thống trị, đã biết thế giới này chỉ có hai loại người - Kẻ sở hữu và Vật bị sở hữu. Rồi nó đưa tay ra, ngón tay nhỏ xíu bấu nhẹ cổ tay cậu như thử xem có thật không. Lúc ấy Wooje mới cười, nụ cười non nớt và ngọt ngào.

"Chào anh trai, em là Choi Wooje."

Hyeonjoon xoa đầu thằng bé, cảm nhận mái tóc mềm và mùi sữa ngọt từ hộp giấy nó cầm, mùi pheromone Alpha non nớt thoang thoảng trong không khí - mùi mà chưa thể gây ra phản ứng gì cho cậu thời điểm hiện tại. Cậu không biết rằng, từ giây phút này, mọi thứ đã bắt đầu một cách chậm rãi, ngọt ngào và sẽ đau đến mức cậu phải học cách sống sót với nó mỗi ngày.

Mùi đàn hương ấy sẽ theo cậu mãi.

Ngọt và tanh.

Và không bao giờ buông tha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro