Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.





Cẩn Tiên từ lâu đã không còn là Thẩm Tĩnh Chu.

Vương Nhất Hành lén lút thăm Dịch Văn Quân, vừa lúc gặp Cẩn Tiên mặc đại giam phục, một thân màu tím, trông thật khó coi.

Hai người trong bóng đêm nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Vương Nhất Hành hỏi: "Chúng ta đánh một trận, thắng thì ta vào, ta đảm bảo không gây chuyện."

Cẩn Tiên: "...... Chẳng ra gì."

Vương Nhất Hành lúc này mới nhận ra, hắn không mang theo Phong Tuyết Kiếm.

"Kiếm ngươi đâu?"

Cẩn Tiên sắc mặt trong bóng đêm tối tăm không rõ: "Chặt đứt rồi."

"Đứt như thế nào?"

"Ta tự bẻ gãy."

"...... Ngươi có điên không?"

"Ngươi thiếu đánh?"

Vương Nhất Hành nhún vai: "Không cần kiếm cho ta, chặt đứt cũng được, ít nhất là có kiếm đi."

Cẩn Tiên tựa hồ bị hắn làm phiền, lạnh lùng nói: "Ta chôn mồ rồi."

"Mồ ai?"

Cẩn Tiên không nói gì.

Vì thế Vương Nhất Hành đã hiểu, là người kia năm đó ở Cô Tô lấy kiếm cắt cổ, kiếm cũng được chôn theo, nhưng hắn nhớ rõ cái mồ đó đã bị Bách Lý Đông Quân bào đi.

"Như thế nào, máu của hắn làm kiếm của ngươi không dậy nổi sao?" Vương Nhất Hành cười hỏi, "Các ngươi cũng đã từng uống rượu cùng nhau, sao lại nhớ mãi không quên đến hôm nay a." 

Bọn họ đúng là đã từng uống rượu cùng nhau.

Chính là Thẩm Tĩnh Chu trên giang hồ kết bạn cuối cùng một vị bằng hữu, người nọ khen hắn có một phen hảo kiếm.

Cẩn Tiên tuy rằng đã sớm không nhớ nổi bộ dáng của Ma giáo giáo chủ, nhưng hắn vẫn nhớ rõ hình ảnh cố nhân mang nón cói cười rộ lên. Trải qua mười mấy năm, vẫn là làm người khó quên.

Chỉ vì năm ấy hắn đi theo cố nhân phía sau, dây cột tóc màu đỏ của người nọ bay cao, hắn lần đầu tiên thấy rõ phong hình dạng.

Dính huyết tuyết, không phải là Thẩm Tĩnh Chu Cẩn Tiên.

"Cút đi, ta sẽ không hối hận." Đại giam nói.

"Đến đây." Vương Nhất Hành được tiện nghi, lập tức thi triển khinh công bay đi.

Hắn cũng không có thật sự đi gặp Dịch Văn Quân, chỉ là xa xa nhìn thoáng qua, hắn cùng vị ảnh tông tiểu thư này cũng không có cái gì lui tới, nhưng hắn muốn thay cố nhân nhìn xem.

Dịch Văn Quân tựa hồ cũng sống không hề tốt.

Nhưng ít nhất nàng còn sống.

Vương Nhất Hành nhìn nàng ở trên tường múa một điệu, nhược liễu phù phong, làm người thương mến. Hắn nghĩ, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng chỉ như vậy, còn không bằng người nọ tùy tay chiết một nhánh cây múa kiếm.

Người xem xong rồi, không thú vị, đi rồi.

Lúc hắn quay đầu mới phát hiện Lạc Thanh Dương không biết khi nào dừng ở phía

Nam nhân hỏi: "Đẹp sao?"

Vương Nhất Hành thành thật nói: "Giống nhau."

Lạc Thanh Dương: "Xì, đạo sĩ thúi không biết thưởng thức."

Vương Nhất Hành: "A, không biết xấu hổ chết liếm cẩu."

Hai người bắt đầu công kích lẫn nhau.

"Ngươi tới là muốn nhìn Văn Quân? Ngươi quen nàng không mà tới." Lạc Thanh Dương vẫn có đầu óc.

"Ta thay bằng hữu đến xem."

"......" Lạc Thanh Dương sửng sốt một chút, bỗng nhiên khí thế liền yếu đi, "À."

"Nghe nói ngươi cuối cùng còn một kiếm chém Tiêu Nhược Cẩn, rất uy phong sao." Vương Nhất Hành nói sang chuyện khác.

Lạc Thanh Dương thở dài một hơi: "Này không phải lúc trước có người không làm thành công sao...... Ta khi đó điên rồi, theo bản năng muốn thắng hắn một lần."

"Nhưng ngươi cũng không thành công."

"Ừm."

"Hối hận sao?"

"Hối hận, nếu biết trước đã cùng hắn giết chết kẻ không biết xấu hổ đó rồi." Lạc Thanh Dương sốt ruột giọng nói cũng vội vã.
---
"Đã qua rồi ——" Vương Nhất Hành cất tiếng, âm thanh kéo dài, rời khỏi hoàng cung, "Hắn có thể làm được, nhưng cuối cùng lại từ bỏ. Ngươi không phải hắn, nên ngươi không thể làm được."

Không ai có thể trở thành hắn.

___

Lưu lạc đến Tiền Đường một gian tiểu viện, Vương Nhất Hành gặp được Tô Mộ Vũ.

"Tiểu gia hỏa kia ở bên cạnh ngươi đâu?" Vương Nhất Hành nhớ rõ 12 năm trước, có người tên Tô Xương Hà luôn ở bên cạnh hắn, bọn họ trước nay như hình với bóng.

Tô Mộ Vũ tay pha trà cứng đờ một chút.

"Đã chết." Sau một hồi lâu, hắn nhẹ giọng nói.

"À ——" Vương Nhất Hành biết Tô Xương Hà đã chết, cuối cùng bọn họ cũng đã trải qua nhiều chuyện khó khăn, hắn chỉ đơn thuần muốn chọc tức Tô Mộ Vũ, "Chết như thế nào?"

Tô Mộ Vũ dường như có chút tự ngược, rõ ràng biết Vương Nhất Hành đang đùa mình, nhưng vẫn nghiêm túc đáp: "Ta giết."

"Bởi vì hắn sai sao?"

"Đúng, hắn đã sai."

Vương Nhất Hành nhún vai: "Nhưng hắn thật sự rất tốt với ngươi, luôn sẵn sàng vì ngươi mà hy sinh."

Hắn gặp tiểu gia hỏa lắm mồm kia không nhiều lần cũng có thể nhìn ra được, hắn không tin Tô Mộ Vũ không nhìn ra.

Tô Mộ Vũ trầm mặc.

"Nếu hắn không chết, ta sẽ giết hắn, vì hắn đã giết người không nên giết." Vương Nhất Hành tiếp tục nói, "Nhưng nếu ta là ngươi, ta sẽ không giết hắn."

Tựa như nếu ta là Bách Lý Đông Quân, ta sẽ không ngăn cản người kia.

Khuôn mặt Tô Mộ Vũ bị hơi trà bốc lên bao phủ, không đầu không đuôi nói: "Hắn từng nói, chờ Tiền Đường hoa quế nở rộ, hắn sẽ tìm ta uống rượu."

"Nhưng Tô Xương Hà đã chết." Vương Nhất Hành cảm thấy người này khả năng đầu óc có vấn đề.

Tô Mộ Vũ gật đầu, rồi nhìn Vương Nhất Hành, "Chúng ta hãy nói về một người khác đã chết đi."

Vương Nhất Hành: "...... "

Oan oan tương báo khi nào dứt, thật cũng không cần đâm chọc lẫn nhau. Nhưng hắn đã đâm, Tô Mộ Vũ cũng không có lý gì rút tay lại.

Vậy chỉ còn cách đồng quy vu tận.

Tô Mộ Vũ nói, thực ra hắn đã gặp người kia từ rất lâu, khi ma đầu vẫn còn là một hồng y kiếm khách vô danh.

Khi đó, hắn vừa mới giết người xong, cầm ô đứng trên cao, ánh mắt hướng về phía xa, chờ đợi một tiểu gia hỏa không đáng tin cùng hắn trở về.

Hồng y kiếm khách sau khi uống rượu, cầm kiếm, lảo đảo trên con đường vắng vẻ của Thiên Khải thành vào ban đêm.

Không trung rơi xuống từng hạt mưa, nhè nhẹ triền miên.
---
Hình bóng thiếu niên đơn độc uống xong ngụm rượu cuối cùng, bỗng rút kiếm, dưới ánh trăng chiếu sáng hẻm nhỏ, hắn vung kiếm múa một khúc, như hoa đào tìm kiếm khách, không nói cười giữa gió xuân.

Tóc bay phấp phới, mưa phùn không biết về đâu.

Một nhát kiếm vung lên, hắn đối diện với ánh trăng, tiêu sái làm động tác nâng chén, rồi tùy ý điểm vào bóng đêm, một lần nữa nâng kiếm lên, biến mất trong ánh đèn dầu lờ mờ.

——

"Đồ ngốc, làm gì vậy, đi thôi."

Tô Mộ Vũ quay đầu lại, thấy bằng hữu mang theo ý cười trên mặt.

"Đi thôi."

Hắn hướng ô về phía Tô Xương Hà, cùng nhau bước vào cơn mưa.

——

Vương Nhất Hành cuối cùng cũng gặp được Bách Lý Đông Quân, còn có thể tồn tại, không tồi không tồi.

Người nọ nằm tùy ý trên một chiếc thuyền nhỏ, xuôi dòng trôi đi, cũng không biết sẽ đi đâu.

"Này, Bách Lý Đông Quân!" Vương Nhất Hành lớn tiếng gọi tên, rồi nhảy lên thuyền của đối phương, không cẩn thận dẫm lên người hắn một chút.

Bách Lý Đông Quân mơ màng liếc hắn một cái: "Vương Nhất Hành? Ngươi vẫn chưa chết à."

Vương Nhất Hành đạp hắn một cái: "Ngươi mới chết."

"Ngươi chuẩn bị đi đâu?" Vương Nhất Hành quay đầu lại, nhìn ra Đông Hải mênh mông, dường như không có điểm dừng.

"Đi Bắc Man ở phía Bắc, đi Nam Quyết ở phía Nam, phía Tây đến Phật Quốc lớn nhỏ, phía Đông cũng muốn giương buồm ra biển...... Mỗi nơi đều phải sống một thời gian......" Bách Lý Đông Quân say sưa, lẩm bẩm nói.

"A, sao vậy, chuẩn bị đi qua tất cả những nơi đã đi qua một lần nữa sao?" Vương Nhất Hành nghe quen tai, lập tức nhớ đến những gì người nọ đã nói trong học đường năm xưa.

"Ừm...... Ai a?" Bách Lý Đông Quân hỏi một cách mơ hồ, rồi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh lại lần nữa, Vương Nhất Hành đã đưa hắn đến một khách điếm ở cảng, vì không có tiền nên đã đưa ngọc bội của Bách Lý Đông Quân cho chủ quán.

"Đây là nơi nào?" Hắn che mặt, say rượu mà đầu đau như búa bổ.

Vương Nhất Hành ôm cánh tay dựa vào cửa: "Nơi này là một tiểu đảo quốc ở Đông Hải."

"Ngươi sao lại ở đây?" Bách Lý Đông Quân kinh ngạc.

"Sư phụ nói ta xuống núi, nói rằng chuyến này phải để ta buông bỏ quá khứ."

"Vậy ngươi buông bỏ đi."

"Vậy ngươi không buông bỏ sao?"

"Chúng ta không giống nhau, ta và hắn đều có hài tử, còn ngươi thì sao?"

"Sinh ra mà không dưỡng, cẩu nam nhân."

"Ta cũng muốn nuôi, nhưng hắn hận ta, chỉ muốn xa ta một chút." Diệp An Thế luôn cho rằng Bách Lý Đông Quân đã hại chết người nọ, hận không thể cắn chết hắn.

"Vậy ngươi dự định làm gì tiếp theo?" Vương Nhất Hành miễn cưỡng chấp nhận câu trả lời này, bất đắc dĩ hỏi.

Bách Lý Đông Quân mở cửa sổ, nhìn ra xa nơi biển sâu thẳm, cố nhân đã từng độc hành nơi này, chứng kiến cảnh vật toàn vì người nọ mà có.

Người nọ đã trống vắng trong trí nhớ hắn suốt mười năm, hắn dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp.

"Giang hải gửi dư sinh."

——

Bách Lý Đông Quân khi nào mới nhận ra mình thích người kia? Thật ra từ khi còn nhỏ đã có những ái muội không rõ.

Hấp dẫn hắn chưa bao giờ là cái tên kia, mà chính là con người đó.

Không ai có thể khống chế bản thân trước một người ôn nhu mạnh mẽ, Bách Lý Đông Quân cũng không ngoại lệ.

Hắn thật tốt, tốt đến mức Vũ Sinh Ma muốn đem hắn thành hài tử của chính mình, tốt đến mức Lý Trường Sinh cũng muốn nhận hắn làm đồ đệ.

Tốt đến mức rõ ràng đã chết nhiều năm, vẫn còn rất nhiều người nhớ hắn mãi không quên.

"Trúc mã thành đôi, sớm muộn gì cũng tốt." Thiếu niên ôm vai hắn, giọng nói như một làn gió mát, hắn ngửi thấy nhàn nhạt hương tường vi.

Xác định quan hệ ngày đó không có gì quá lớn lao, hắn chỉ là nhão nhão dính dính ôm người nọ thật chặt, nói không bao giờ muốn tách ra.

Người nọ đè nón cói lên đầu, có chút không tự nhiên mà quay đi, Bách Lý Đông Quân khó chịu, liền xốc nón cói lên, rồi tiến tới hôn hắn.

Ngày đó không uống rượu, không say, vì vậy giữa họ chỉ còn một tình yêu đơn thuần. Thật ra có thể cả đời cũng không gặp lại, nhưng Bách Lý Đông Quân tuyệt đối không để chuyện này phát sinh

Bọn họ từng giục ngựa phi nước đại giữa đại mạc và thảo nguyên, uống những bầu rượu mạnh nhất, cay nồng như lưỡi đao xé rách cổ họng. Cũng từng là những thiếu niên xuân sam mỏng, kỵ mã ỷ tà kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu.

Thời gian trôi qua, Diệp Đỉnh Chi nằm dưới thân hắn, dây cột tóc đỏ bị Bách Lý Đông Quân kéo xuống quấn quanh lòng bàn tay, hắn hôn lên đôi mắt rơi lệ của ái nhân.

Thiếu niên tràn đầy tình yêu, cho dù phải đối đầu với cả thế giới cũng không tiếc.

Năm ấy Bách Lý Đông Quân đã mơ mộng rất nhiều, về họ, về tương lai của họ về sau.

Bách Lý Đông Quân không giống những kẻ trộm ánh trăng, cố gắng giữ lấy thứ không thuộc về mình. Bản thân hắn chính là thái dương, nhưng lại khao khát đến gần ánh trăng thuộc về riêng mình.

Ánh trăng của hắn tinh khiết, không tì vết, nhưng lại bị dơ bẩn bởi những ý đồ trần thế.

Sau lại đao kiếm tương phùng, từng là hồng y kiếm khách nay khoác lên mình hắc kim trường bào như hắc hoa sen, bị hắn ôm lấy rời khỏi vực sâu âm mưu. Nhưng dù hắn có nỗ lực thế nào, vẫn là không thể ngăn cản đóa hoa quỳnh cuối cùng tàn lụi.

Bức màn triều tịch khép lại, ánh trăng của hắn rơi xuống, mãi mãi không còn dâng lên lần nữa. Ái nhân mất đi trong vòng tay hắn, máu thấm đỏ những chiếc lá vàng năm ấy, "Sống sót...... Mang theo một phần của ta......"

Vì thế, Bách Lý Đông Quân nỗ lực sống sót.

Nhưng Bách Lý Đông Quân không thể buông bỏ.

Không thể buông bỏ Bất Nhiễm Trần bị chặt đứt cùng Quỳnh Lâu Nguyệt, không thể buông xuống được hài tử của họ, không thể buông xuống được lòng dây cột tóc màu đỏ trong tay...... Càng không thể buông xuống được nụ cười rạng rỡ của hắn năm ấy trên học đường.

Canh Mạnh Bà uống từng chén, không thể quên vẫn là không thể quên.

Hắn mãi mãi nhớ rõ, thiếu niên thích mặc hồng y, luôn ôn nhu cười với Bách Lý Đông Quân, trên người có hương tường vi nhàn nhạt, khi gió thổi, dây cột tóc màu đỏ sẽ bay lên, mặc cho tóc rối tung xuống bên hông.

Trong ký ức, hồng y hiệp khách là người tự do nhất thế gian, hắn đã từng dừng lại, giờ đây đi xa, không còn trở về.

Chỉ vì không lâu sau, kinh hồng vừa hiện, nhiễu loạn giang hồ mấy trăm năm. Có người yêu hắn, có người hận hắn, có người bảo vệ hắn, có người chửi bới hắn.

Mà cuối cùng, hắn trở thành truyền thuyết cùng cấm kỵ không ai có thể chạm tới.
--

Vương Nhất Hành trở về Vọng Thành Sơn, Lữ Tố Trân hỏi hắn hiện tại tâm trạng ra sao, nhưng hắn vẫn bình tĩnh. Hắn ngáp một cái: "Vẫn luôn rất bình tĩnh."

Hắn một mình ngồi cùng Triệu Ngọc Chân, đã từng chờ ăn quả đào dưới tán cây, bỗng nhiên hiểu được cảm giác của sư đệ chờ đợi một người từ năm này qua năm khác.

Nhưng hắn nghĩ rằng người đó sẽ không trở lại.

Vì vậy, Vương Nhất Hành đổ một chén rượu, là Thiên Khải thành thu nguyệt bạch, hắn học theo bộ dáng của Bách Lý Đông Quân, uống từng ly một, cho đến khi ý thức trở nên mơ hồ.

Trong cơn say, hắn trở về nhiều năm trước, ánh trăng vẫn thanh lãnh như xưa, hồng y thiếu niên mặt mày như họa, nhìn hắn chật vật cười đến không đứng dậy nổi.

Cười đủ rồi, thiếu niên hỏi: "Vương Nhất Hành, sao lại say đến vậy, có ai khi dễ ngươi sao?"

Vương Nhất Hành trong một khắc hiểu ra nguyên nhân Bách Lý Đông Quân luôn mơ mơ màng màng, hóa ra là say rồi lại mơ về cố nhân.

"Không có ai khi dễ ta." Hắn cười đáp, "Ta chỉ là bỗng nhiên rất nhớ ngươi."

Sau mười hai năm, hắn cuối cùng đã rơi lệ.

"Ta bỗng nhiên rất muốn gặp ngươi, Diệp Đỉnh Chi."

Cái tên không thể nói ra, cuối cùng lại thấy ánh mặt trời.

Diệp Đỉnh Chi cười tươi nhìn hắn: "Vậy ngươi đã gặp được, cho nên đừng buồn nữa."

Cho nên, mọi người không cần bi thương nữa.

——

Tại một hòn đảo nhỏ nào đó ở Đông Hải, Bách Lý Đông Quân rót một bầu rượu.

Hắn nhìn dây cột tóc màu đỏ trong lòng bàn tay, thở dài một câu cố nhân đã lầm lỡ cả đời. Từng giọt mưa rơi xuống từ không trung, Bách Lý Đông Quân nắm lấy dây cột tóc, dựa vào núi đá, mơ màng ngủ, trong mộng cố nhân vẫn như xưa, cười mắt cong cong, ôn nhu lưu luyến.

Diệp Vân, kiếp sau nếu ta tìm được ngươi, ngươi phải nhớ sống lâu trăm tuổi.

——

Thiên địa phong trần ba thước kiếm, giang hồ năm tháng một thiên thơ.

——end

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro