1
Thiếu niên con cháu giang hồ lão, hồng y hiệp khách nhân gian về.
Mỹ nhân từ xưa như danh tướng, bất hứa nhân gian kiến bạch đầu.
--
Lưu ý: có một chút Mộ Xương, chú ý tránh lôi
Tuyến thời gian hỗn loạn, không có tuyến thời gian ở Cô Tô 5 năm nên tuổi tác Đông Đỉnh giảm 5 tuổi.
---
Vọng Thành Sơn đào hoa nở, ngày đó Vương Nhất Hành mới biết được tin người đã chết từ Triệu Ngọc Chân.
Vị sư đệ mà hắn yêu thương nhất này kỳ thực đã chết hơn nửa năm trước, chỉ vì Vương Nhất Hành luôn bế quan, mấy năm mới xuất hiện một lần, cho nên thật lâu hắn mới hay biết.
Hắn trầm mặc một hồi lâu.
"Sư huynh, ngươi muốn xuống núi sao?"
Một gương mặt hắn không nhớ rõ lắm hỏi hắn, có lẽ là người mới đến, có lẽ chỉ là hắn đã quên.
"Xuống núi?" Vương Nhất Hành ngạc nhiên một chút.
A... Hắn thực ra không phải rất muốn xuống núi.
Càng quan trọng hơn là hắn không muốn nhìn thấy những người đó ở Bắc Ly.
12 năm trước Ma giáo đông chinh, cố nhân đã chết, từ đó hắn không còn xuống núi nữa, thậm chí có người nói hắn lúc ấy bị một cái tát đã chết, hắn cũng lười giải thích. Bởi vì hắn đối với Thiên Khải, Bắc Ly đều thực sự thất vọng.
"Ngươi nên xuống núi, Nhất Hàng." Lữ Tố Chân không biết từ khi nào đã đứng sau hắn, "Đi một chuyến, ngươi sẽ có thể buông xuống mọi thứ."
Vương Nhất Hành nhún vai cười nói: "Vậy sư phụ người có thể chỉ cho ta cách buông bỏ được không."
Hắn còn chưa từng nắm lấy, sao có thể nói buông bỏ được?
Trên đời này, có không nhiều chúng sinh bình đẳng sự tình chính là, không ai có thể chạm tới ánh trăng.
Nhưng sứ mệnh khó lòng từ chối, cuối cùng vẫn phải xuất phát, vừa lúc nhìn xem hiện giờ bộ dáng Bắc Ly thế nào. Nhưng nhiều năm không xuống núi, hắn luôn cảm thấy một loại cảm giác không chân thật.
Đào hoa rơi trên bậc thang, Vương Nhất Hành theo bậc thang đá xanh đi xuống, từng cánh hoa bị dẫm nát, từng bước một đi xuống.
Quay đầu lại, hắn bỗng nhiên thấy một thiếu niên mặc hồng y đội nón cói, ngồi dưới gốc cây đào uống rượu, trường kiếm tùy ý cắm trên mặt đất.
Giống như năm đó dưới ánh trăng, bọn họ cùng nhau uống rượu.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, thiếu niên hồng y giơ chén rượu lên hướng hắn, tùy ý cười, gió thổi qua, hoa đào bay tán loạn, thiếu niên bỗng nhiên biến mất.
Vương Nhất Hành đứng ngây ra một lúc lâu, sau đó tự giễu mà cúi đầu.
Hắn có không ít bạn cũ, nhưng chỉ duy nhất người này sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Bộ hồng y kia đã lâu không xuất hiện trong giấc mộng của hắn.
"Diệp......"
Không nghe thấy tiếng đỗ quyên than, nhưng thanh âm hắn lại bỗng nhiên khàn khàn.
Rốt cuộc không có ai bên dưới.
--
Vương Nhất Hành đã từng nghe nói về Tiêu Nhược Phong, nhưng chưa từng gặp mặt. Chỉ biết người này là đệ tử của Lý Trường Sinh, là sư huynh của Đông Quân, ấn tượng sâu sắc nhất với hắn là người này thế Diệp phủ phiên án.
Nghe nói hắn đã chết.
Tựa như thế nhân nói Vương Nhất Hành bị Ma giáo giáo chủ đánh một cái đã chết, Tiêu Nhược Phong cũng bị đồn là tự vẫn tại pháp trường.
Thực tế là cả hai người đều chưa chết.
Tiêu Nhược Phong giá chết sau đó vẫn luôn ở Hàn Thủy chùa, chuyện này là Vương Nhất Hành đi vào Hàn Thủy chùa lúc sau mới biết được.
Tiểu hòa thượng đối với việc này đã thấy nhiều không trách, bởi vì mỗi năm đều sẽ có rất nhiều người kỳ kỳ quái quái dùng nhiều loại lý do tới xem hắn.
Vương Nhất Hành hỏi: "Ngươi tên gì?"
Tiểu hòa thượng đáp: "Vô Tâm."
"......"
Sau một hồi im lặng, hắn lại mở miệng: "Ta có thể gọi ngươi là Diệp An Thế không?"
Vô Tâm bật cười, cười đến Vương Nhất Hành thấy khó hiểu. Sau một hồi cười đã đủ, hắn mới từ từ nói: "Mỗi lần ta nói như vậy, các ngươi đều hỏi lại như thế."
"Các người kỳ thật đều không quan tâm ta gọi là gì, điều các ngươi để ý chỉ là Diệp......"
Diệp......
Vô Tâm cũng không thể tiếp tục nói thêm.
Tiêu Nhược Phong lúc này xuất hiện, hắn đầu tiên nhìn Vô Tâm rồi bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhìn về phía Vương Nhất Hành: "Vong Ưu Đại Sư làm cơm chay, muốn ăn cùng nhau không?"
Vì vậy, Vong Ưu Đại Sư, Tiêu Nhược Phong, Vô Tâm, Vô Thiền, và Vương Nhất Hành, năm người vốn không nên gặp nhau tại đây đã cùng nhau bình thản ăn bữa cơm này.
"Nhớ năm đó khi bao vây diệt trừ người nào đó, cũng là không thể hiểu được, quăng tám sào cũng không tới một đám người." Khi buông đũa, Vương Nhất Hành bỗng nhiên nói.
Tiêu Nhược Phong ngây người, phản ứng lại, hắn nhận ra sự kiện đó thật sự không đẹp, như bị chạm vào chỗ đau.
Vương Nhất Hành lại cảm thấy trong lòng vui sướng.
Việc năm đó cũng có phần công lao của Tiêu Nhược Phong, không thể chỉ vì lúc ấy hắn không có mặt mà đứng ngoài cuộc được.
Mọi người muốn chỉnh chỉnh tề tề mới đúng.
Vô Tâm bỗng nhiên buông chén đũa thật mạnh, lạnh lùng thốt ra một chữ: "Cút." Sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Vương Nhất Hành và Tiêu Nhược Phong, gằn từng chữ: "Các ngươi, đều cút."
Hai người bị đẩy ra khỏi phòng, cùng ngồi bên cây sơn trà ở Hàn Thủy chùa, không có rượu, cũng không có thịt dê. Chỉ có những người không thể hiểu được bên cạnh, thật nhàm chán.
"Ngươi sao lại ở đây?" Vương Nhất Hành hỏi.
Tiêu Nhược Phong biết rằng người này không quan tâm đến việc hắn giả chết thoát thân thế nào, mà là mục đích của hắn khi đến đây. Ngoài việc năm đó Cảnh Ngọc Vương nạp thiếp, cả đời hắn cũng không có gì phải giấu diếm.
"Bởi vì ta cảm thấy hổ thẹn."
Vương Nhất Hành khẽ mỉm cười, biết rõ mà vẫn hỏi: "Hổ thẹn đối với ai?"
Có lẽ hắn nên hỏi, thật sự chỉ là hổ thẹn sao, hay là còn điều gì chưa nhận ra nữa.
Nhưng Vương Nhất Hành không hỏi như vậy, vì hắn cũng không nhận ra.
Tiêu Nhược Phong không trực tiếp trả lời, mà đứng dậy vuốt phẳng tay áo, lâm vào hồi ức: "Khi còn rất nhỏ, ta nghe nói, phủ tướng quân có một hài tử thật xinh đẹp."
Năm đó, hắn vội vã tranh đấu lục đục trong hoàng cung, giúp ca ca bày mưu bố cục, tuy rằng lanh lợi nhưng lại không thấy ánh sáng.
Ghê tởm, gian trá, âm trầm.
Hắn bị cuốn vào, gần như rơi vào vực sâu.
Cho đến một năm ngày xuân, một hài tử bỗng xuất hiện, mặc bộ hồng y diễm lệ, nằm trên tường phơi nắng, một chân thả xuống.
Tiêu Nhược Phong lúc này mới phát giác, năm đó hoa đào nở đến rực rỡ xán lạn.
Nhưng dù sau này hắn có hồi tưởng thế nào, cũng không nhớ nổi ngày ấy hoa nở ra sao, chỉ nhớ rõ bộ hồng y uyển chuyển, vương vấn trong mắt hắn sắc xuân.
Tiểu hài tử dường như đã nhận ra sự tồn tại của hắn, lười biếng đứng dậy, tóc cuốn lên có chút hỗn độn, mang theo vẻ tự do không thuộc về nơi này: "Ngươi là Tiêu Nhược Phong sao?"
"...... Không phải." Nhiều năm sống trong hoàng cung khiến hắn đề phòng, nên phủ nhận sự thật, "Ngươi tìm hắn làm gì?"
"Bởi vì tò mò."
"Tò mò cái gì?"
Bộ hồng y kia không đáp, chỉ tháo một cành đào hoa từ trên tường nhảy xuống, đặt vào tay Tiêu Nhược Phong, sau đó nghịch ngợm nháy mắt với hắn.
"Đừng nói cho ai biết ta đã tới, bằng không cha sẽ giáo huấn ta."
Thiếu niên lại một lần nữa leo lên tường cao, rũ mắt nhìn hắn nói.
"Còn nữa, tóc ngươi rối kìa."
Gió thổi qua, hồng y bay theo gió, chỉ để lại cành đào rụng và Tiêu Nhược Phong ngơ ngác, quá mức hư ảo đường đột, như một giấc mộng.
Sau một hồi lâu, hắn cúi đầu nhìn cành đào trong tay.
"Đó là cây đào cổ nhất trong cung." Tiêu Nhược Phong lẩm bẩm, hắn đưa tay ra, như thể vẫn có thể nắm lấy những cánh hoa năm ấy.
Cuối cùng hoa đào cũng héo tàn, vây khốn tuổi trẻ của hắn.
Hắn ở dưới bức tường trong cung, giãy giụa như thể không nhìn thấy thái dương ngày mai, lúc đó hắn sẽ một lần nữa nhìn về phía bức tường kia. Chờ đợi xem có thể hay không có một ngọn gió tự do dẫn hắn rời đi.
Đến lúc đó, nhất định hắn sẽ nói với y, ta chính là Tiêu Nhược Phong mà ngươi muốn tìm.
Nhưng sau khi tái ngộ bộ hồng y, lại là đao kiếm tương hướng.
Họ cùng nhau uống một chén rượu, ở mái hiên.
Khi ly rượu cạn, thiếu niên bỗng nhiên tiến lại gần, đôi mắt xinh đẹp phản chiếu hình ảnh hắn, hơi thở ấm áp dừng lại ở cổ hắn, Tiêu Nhược Phong thấy lòng mình xao xuyến.
"Hắn nói, hắn thực ra luôn biết người bạch y năm đó chính là ta."
Hồng y thiếu niên bỗng nắm lấy tay Tiêu Nhược Phong, trên mặt hắn bị cắt qua, máu chảy ra, nhưng vẫn kiên định, "Ngươi bị nhốt ở bức tường kia, theo ta đi đi."
Lòng bàn tay thiếu niên nóng bỏng, gần như làm hắn bỏng rát.
Sao lại có người như vậy, không biết trời cao đất dày, lại muốn mang Thiên Khải thành Lang Gia vương đi. Sao lại có người như vậy, thấy rõ hắn thống khổ và giãy giụa.
Trong nháy mắt Tiêu Nhược Phong dường như quân lính đều tan rã, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình thản.
"Ngươi không thắng được ta."
Thiếu niên ngạc nhiên một chút, dường như không ngờ đến câu trả lời này, nhưng cũng không dây dưa, buông tay hắn ra, độ ấm còn sót lại mau chóng tan biến, hồng y khách thất vọng nhìn hắn.
Hồng y khách nói: "Năm ấy, Đông Quân sùng bái chính là ta, mà ta......cũng từng hướng tới ngươi."
Vì thế chúng ta gặp nhau.
Tiêu Nhược Phong nhắm mắt lại, mặc cho nỗi chua xót lan tỏa. Hoa đào dính máu, diễm lệ mà tàn nhẫn.
Những lời này vây khốn hắn suốt quãng đời còn lại.
Mà thiếu niên đã thắng hắn.
Nghe đến đây, Vương Nhất Hành cười: "Vậy ngươi có ngày hôm nay thật đúng là xứng đáng."
"Ta không hối hận vì không đi cùng hắn." Tiêu Nhược Phong nói.
Vương Nhất Hành nhướng mày: "Hắn là ai?"
"......"
Tiêu Nhược Phong mấp máy môi, cuối cùng cũng không thể nói ra cái tên kia.
--
Gặp được Diệp Tiểu Phàm đúng là ngẫu nhiên, lúc đó hắn cưỡi lừa bên bờ sông uống nước, vừa lúc người này cõng một sọt thảo đi ngang qua.
Năm đó tiểu tử kia muốn giục ngựa giang hồ đã không còn luyện kiếm, trở về thôn nhỏ, dùng tên cũ, trở thành một thôn dân bình thường.
"Kiếm ngươi đâu?"
Vương Nhất Hành hỏi.
Diệp Tiểu Phàm...... Hắn hiện tại không còn gọi tên này, nhưng Vương Nhất Hành vẫn quen gọi như vậy, sửa đổi cũng không tiện, hắn cũng lười sửa lại.
Diệp Tiểu Phàm vừa nhóm lửa nấu cơm vừa đáp: "Không nhớ rõ đã ném đi đâu."
"Vì sao không luyện kiếm?" Vương Nhất Hành lại hỏi.
Diệp Tiểu Phàm tự hỏi một chút, đáp: "Hẳn là cũng giống ngươi, suốt mười hai năm không rời khỏi Vọng Thành Sơn."
"Phải không......"
Vương Nhất Hành chua xót mà cười.
Hai người ăn xong cơm, Diệp Tiểu Phàm dùng một mảnh lá cây che mặt, nằm trên đá bắt đầu ngủ trưa, để Vương Nhất Hành tự dọn dẹp.
Nhưng thôn nhỏ này thật sự đơn điệu, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ, người cũng là một điệu giản dị, hoàn toàn làm người khó có thể sinh ra nhiệt tình.
"Ngươi đã gặp giang hồ, lại còn có thể trở về thuần phác, nói thật ta không làm được."
Hắn trở thành một cao thủ rồi lại về làm ruộng, giao lưu với đám thô hán tử không biết chữ, hắn tuyệt đối không chịu nổi. Thật không phải xem thường, chỉ là đơn thuần không quen.
"Ta khi còn nhỏ gặp một người rất tốt." Diệp Tiểu Phàm muộn thanh nói, "Hắn rất lợi hại, thật xinh đẹp...... Có thể dùng từ tốt nhất trên đời để hình dung hắn."
Hắn khi đó thật sự còn quá nhỏ, không hiểu thế giới này rộng lớn phức tạp ra sao. Hắn đã từng gặp một người như vậy, tựa như ánh sáng chói lọi, mạnh mẽ xinh đẹp, khiến hắn nghĩ rằng người trong giang hồ đều như thế.
Nhưng khi lớn lên, hắn nhận ra rằng giang hồ cũng chỉ như vậy, người lừa gạt nhau, nói một đằng làm một nẻo, thân bất do kỷ.
Vì thế hắn biết, làm hắn khao khát không phải cái giang hồ mờ mịt kia, mà là người kia sẽ tiện tay cầm nhánh cây dạy hắn tập kiếm sau giờ ngọ nhàn hạ.
Dây cột tóc màu đỏ tung bay, cứ kinh diễm như vậy làm hắn say đắm trong những năm tháng không bao lâu kia. Hắn đã dùng thời gian dài theo đuổi người kia, truy đuổi bóng dáng tự do bất khuất đó.
Nhưng rồi một mạt màu đỏ kia tan biến, giang hồ trở nên vô nghĩa. Thế gian này đối với Diệp Tiểu Phàm mà nói cũng không có gì khác biệt, không có gì đáng để chờ đợi hay gặp lại, cũng không có ai để hắn hướng tới.
Thà rằng cưỡi ngựa trở về bên cạnh tỷ tỷ.
"Ngươi không hỏi ta vì sao cưỡi ngựa sao?" Đột nhiên Diệp Tiểu Phàm hỏi.
"...... A?" Vương Nhất Hành bị câu hỏi bất ngờ này làm cho không kịp trở tay, nhưng vẫn theo ý hắn mà hỏi: "Vậy ngươi vì sao cưỡi ngựa?"
Diệp Tiểu Phàm đáp: "Bởi vì hắn đã cưỡi ngựa rời đi."
Vì vậy ta trở lại giống như hắn.
Vương Nhất Hành không biết nói gì. Cuối cùng, hắn quyết định bắt chước Diệp Tiểu Phàm, hái một chiếc lá cây để che mặt, phơi mình hồi lâu dưới ánh nắng.
Hắn nghĩ, hôm nay ánh nắng thật đẹp.
--
Vương Nhất Hành thực ra muốn đi xem Bách Lý Đông Quân, nhưng thật sự không có tiền để trọ lại khách điếm.
Nhưng nghe nói Bách Lý Đông Quân đã nhiều năm không xuất hiện, có lẽ đang ở sau núi Tuyết Nguyệt Thành, hoặc là đã đến Bồng Lai Tiên Đảo.
Chậc...... Chắc không thể là đã chết đi?
"Ngươi sao lại ở đây?" Khi hắn đang mơ mơ màng màng, giọng nói của Tư Không Trường Phong bỗng nhiên vang lên từ phía sau.
Vương Nhất Hành vừa thấy hắn liền vui mừng, cuối cùng cũng có chỗ ở đêm nay.
Tư Không Trường Phong nói rằng sư huynh của hắn không đáng tin cậy đi tìm canh Mạnh bà, Tuyết Nguyệt Thành lớn như vậy chỉ có một mình hắn là quản sự. Vương Nhất Hành gật đầu, không đồng ý nhưng lại muốn cười.
Trong viện của Tư Không Trường Phong có một thanh thương đã bị chặt đứt, nhìn có vẻ thường xuyên được lau chùi.
"Thương này bị chặt đứt, sao ngươi còn giữ lại?" Vương Nhất Hành hiếu kỳ hỏi.
Tư Không Trường Phong lắc lắc ngón tay: "Đó là lần duy nhất trong đời ta bị bạn cùng lứa đánh bại thảm hại như vậy, giữ lại làm kỷ niệm."
"Thảm đến mức nào?" Vương Nhất Hành hỏi.
Tư Không Trường Phong tựa như nhớ lại một hồi ức không vui, mặt nhăn lại: "Bị đánh một chiêu, từ trên trời rơi xuống đất, bò ven đường phun ra ba cân máu, hắn chỉ vì lưu tình mà không để ta chết thảm."
Hắn quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu khó khăn nhìn người nọ, mặc phát phi dương, loạn nhân tâm khúc. Trong lúc hỗn loạn, hắn nhớ lại lần đầu gặp người nọ trong bộ hồng y, cười mắt cong cong mà nhìn Bách Lý Đông Quân.
"A--" Vương Nhất Hành kéo dài âm thanh, "Bị đánh phục, ngưỡng mộ không?"
"Ta Tư Không Trường Phong từ trước đến nay đều vô cùng ngưỡng mộ, không có gì phải giấu diếm."
Hắn đối với người nọ, nhưng không phải là cái loại người mà hắn không nhận ra, vì vậy khi nhắc đến cũng không thấy ngượng ngùng. Hắn thích thách thức cường giả, thích chiến thắng cường giả.
Nhưng người nọ nhẹ nhàng đã thắng hắn.
Làm sao có người cường đại như vậy?
Mỗi lần nhớ lại thương tích, Tư Không Trường Phong đều sẽ nhớ đến lần thảm bại đó. Hắn rất muốn thắng, rất mong có một ngày có thể đánh bại người cường đại đến mức làm hắn rùng mình.
Nhưng hắn không có cơ hội.
Dù người nọ còn sống hay đã chết, hắn cũng sẽ không có cơ hội.
"Ta thật đúng là quá thảm." Tư Không Trường Phong bỗng cảm khái nói, tuổi còn trẻ liền đã gặp gỡ người cả đời này cũng không có cơ hội chiến thắng.
Vương Nhất Hành vỗ vai hắn: "Ngủ một giấc, nằm mơ nói không chừng có thể thắng."
Nhưng buổi tối chắc chắn không có mộng đến, vì ngươi thắng chỉ là mơ mộng hão huyền.
--
Vương Nhất Hành đứng ở Tuyết Nguyệt Thành thật lâu. Từ xa, hắn liếc thấy Lý Hàn Y, nàng vừa mới nhập ma tỉnh lại không lâu, ai cũng không nghĩ thấy.
Nói thật, Vương Nhất Hành rất mong được tái ngộ người mà sư đệ của mình đã thương nhớ suốt nhiều năm, nhưng nếu cô nương không muốn, hắn cũng không ép buộc.
Nghe nói nàng được Diệp An Thế cứu.
Này cũng thật là... Nực cười.
Ông trời luôn thích trêu ngươi như vậy.
Vào mùa đông tuyết rơi, Vương Nhất Hành rời khỏi nơi này. Hắn chưa gặp được Bách Lý Đông Quân, Tư Không Trường Phong cũng không biết người nọ đi đâu.
Ai mà biết được.
Coi như hắn đã chết đi, vì cũng chỉ như cái xác không hồn tồn tại.
--
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro