fakedeft/chodeft, nhật ký tận thế sinh tồn của trai thẳng (1)
nhật ký tận thế sinh tồn của trai thẳng
_ _ _
00.
Hyukkyu tiếp nhận máy chơi game loại dead or alive bản mới nhất từ Geonhee. Dưới ánh mắt mong đợi của cậu mà chậm rãi nằm xuống giường, bất lực cầm hộp trang bị mở ra.
Trước mắt đột nhiên tối sầm.
Ba giây sau đó một khung chat xuất hiện trước mắt anh.
[ Bạn xác nhận tiến vào trò chơi thẳng nam sinh tồn tận thế (độ khó: cấp Địa ngục)? ]
Không. Hyukkyu trong lòng nói.
[ Cảm ơn bạn đã xác nhận tham gia. ]
". . ."
[ NPC trong game hiện tại đã được thiết lập dựa trên những mối quan hệ ở cuộc sống hiện thực của bạn, bạn muốn giữ nguyên hay thay đổi ? ]
Thay đổi. Hyukkyu lập tức lên tiếng.
[ Xác nhận không thay đổi. ]
". . ."
[ Nhiệm vụ : Sống sót trong tận thế, đặc biệt cần duy trì trạng thái trai thẳng cho đến khi kết thúc game. ]
". . ." Này rất khó sao?
Hyukkyu mặc dù gần 30 cái xuân xanh không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng anh nghĩ cảm giác của mình đối với người khác giới là không sai đi.
[ game start. ]
01.
Hyukkyu từ trên giường tỉnh lại.
Khung chat hệ thống hiện lên thông báo tận thế sẽ bắt đầu sau một tháng nữa, cũng thân mật nhắc nhở kí chủ nên đi mua đủ vật dụng cùng đồ ăn tích trữ cho khoảng thời gian dài sắp tới.
Nhiệm vụ kiểu này khác gì cầm tay chỉ điểm? Trò chơi này không phải nói độ khó cấp địa ngục sao, có lẽ là bị đánh giá sai rồi đi. Hyukkyu một bên ung dung chọn mua vật dụng một bên cảm thấy trò chơi này vô cùng dễ dàng.
Chỉ là lúc đó Hyukkyu vẫn chưa biết độ khó của game kì thực không thể hiện ở hai chữ sinh tồn .
Một tháng sau, tận thế đúng hạn mà tới.
Sáng sớm ngày đầu tiên, Hyukkyu còn có tâm tình pha trà, nhìn ngoài cửa sổ tím rực một mảng trời cùng khuôn mặt nhợt nhạt dữ tợn của zombie, cùng tận thế nói tiếng chào buổi sáng.
Lúc này ở ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Hyukkyu cảnh giác thông qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài, phát hiện người đến là người quen cũ.
Phải nói trong cuộc sống hiện thực hai người cũng không tính là thân, ngạc nhiên ở trong game lại là người quen đầu tiên anh gặp mặt.
Hyukkyu mở cửa.
Gương mặt người ở ngoài dần hiện ra, không hổ là tuyển thủ Faker, trong tình cảnh này vẫn có thể một mặt bình tĩnh nhìn Hyukkyu giải thích, chỉ có điều bàn tay nắm chặt nổi hằn gân xanh đã biểu thị bộ dạng trấn tĩnh kia có lẽ cũng chỉ là vẻ bề ngoài : "Bên ngoài đột nhiên xuất hiện quái vật ăn thịt người, cậu có thể cho tôi tạm thời trú ở đây được không? "
Hyukkyu không có lý do gì từ chối, cắn xúc xích nghiêng người nhường đường cho hắn đi vào.
"Cảm ơn cậu. Tôi là Lee Sanghyeok." Sau khi đánh chén một cây xúc xích cùng một cốc sữa bò, NPC giả lập Lee Sanghyeok mới từ tốn thấp giọng giới thiệu bản thân.
Hừ, lại là vẻ mặt giả bộ thanh cao đó, không phải mới nãy cậu còn sợ đến run cả tay sao.
Hyukkyu trong lòng phỉ nhổ, đáp lời :
" Ừm, còn tôi là alpaca."
". . ." Lee Sanghyeok đơ người một lúc, như không ngờ đến câu trả lời này, giây lát sau miệng mèo mới nhếch lên tạo độ cong hoàn hảo: " Ha ha, cậu thật hài hước."
Được rồi, không buồn cười thì đừng có cố cười.
Hệ thống sau một thời gian dài vắng bóng đột nhiên xông ra.
[ Trong một giây mời lựa chọn hình thức hệ cho Lee Sanghyeok : thức tỉnh dị năng / người bình thường ]
Hyukkyu vội nuốt xuống ngụm trà, mới hé miệng chưa kịp lên tiếng liền nghe thấy thanh âm hệ thống:
[ Một giây đã hết, người chơi chưa đưa ra lựa chọn, Lee Sanghyeok tự động tiến vào thức tỉnh dị năng hình thức. ]
02.
Lee Sanghyeok đùng cái ngã ra đất.
Tất cả những thứ này đến quá đột ngột, Hyukkyu mất nửa giây tiêu hóa chuyện gì đã xảy ra, sau đó mặt đầy ba chấm đem Lee Sanghyeok kéo vô phòng ngủ.
Người Sanghyeok nóng ran, theo như lời của hệ thống trước đó có lẽ là điềm báo của việc dị năng thức tỉnh, nhưng không thể loại trừ khả năng xấu hơn là cậu ta sắp hóa zombie.
Nửa ngày sau đó, tin tức thông báo khắp thành phố xuất hiện quái vật là do chất độc chưa rõ nguồn gốc dẫn tới thân thể biến dị, triệu chứng đầu tiên là sốt cao, cho nên toàn bộ những người có biểu hiện này cần khẩn cấp cách ly, quốc gia sẽ tận lực chăm sóc và cung cấp điều kiện chữa trị tốt nhất, hy vọng toàn thể người dân nhiệt tình phối hợp.
Không biết là tận lực chăm sóc, hay là một bước nhận án tử đây.
Hyukkyu đang ngồi bên giường gọt táo cho Sanghyeok, tên cánh cụt này không biết tỉnh lại từ khi nào, đúng lúc nghe thấy nội dung tin tức, cười khổ nói: " Cậu đem tôi nộp lên cho quốc gia đi."
". . ." Hyukkyu im lặng một lúc rồi đem quả táo trong tay nhét vào miệng hắn, "Nói linh tinh gì vậy, ăn rồi ngủ đi."
Gương mặt Sanghyeok vì phát sốt mà đỏ bừng, hai tay nâng quả táo ngây ra nửa buổi mới một bên nhìn Hyukkyu một bên bắt đầu gặm, tựa hồ đem quả táo trên tay coi là Hyukkyu mà cắn.
Sau ba ngày, Sanghyeok hết sốt, không biến thành zombie, ngược lại thức tỉnh phong hệ dị năng, hắn dùng gió coi như con dao mà gọt gọt tỉa tỉa một đống dưa hấu cùng mấy loại quả quả khác, mặt mèo biểu tình đắc ý hướng Hyukkyu cầu biểu dương.
Hyukkyu bị trò này của hắn chọc cười: "Điện bị cắt, tủ lạnh không thể dùng, cậu cắt nhiều như vậy hai chúng ta ăn hết thế nào đây ?"
Sanghyeok nhận ra việc mình làm ấu trĩ đến mức nào, xụ mặt nói: " Xin lỗi."
". . . Không trách cậu, đến ăn dưa hấu đi."
" Nhưng tôi chỉ ăn dưa hấu ướp lạnh. "
" Còn nói tiếng nữa thì cút ra ngoài. "
03.
Hôm nay trên ban công nhà Hyukkyu xuất hiện chú chó con.
Trong tình cảnh này, nuôi thú cưng quả là một việc không tưởng, nhưng Hyukkyu vẫn là đem chó con giữ lại.
Chó con kì lạ là trông rất sạch sẽ, nhìn qua mới hai, ba tháng tuổi, tựa hồ là đói bụng đến hung ác, vừa vào cửa liền cắn ống quần Hyukkyu.
Hyukkyu không biết nên cho chó con ăn gì, trước đây tùy tiện nuôi nấng mấy nhóc mèo cũng đều khỏe mạnh mà lớn lên, nhưng hiện tại trông chó con có vẻ khá khó nuôi. Hyukkyu thử cho nó cây xúc xích, nó ăn được, rất vui vẻ ngoắc ngoắc cái đuôi.
Ăn xong ba cái xúc xích sau đó Hyukkyu đem nó đi tắm rửa, đem chó con đã tắm sạch đến thơm ngát ôm vào trong ngực.
Lee Sanghyeok yên lặng ngồi xổm ở cuối giường, ánh mắt ai oán nhìn Hyukkyu.
Hắn thất sủng.
Hắn bại bởi một con chó không biết chui ra từ xó xỉnh nào.
Vốn dĩ hắn là một người rất thích động vật, nhưng tên nhóc lắm lông này là ngoại lệ. Mới lúc nãy thôi nó dám cắn hắn một cái đau điếng chỉ vì hắn định sờ nó một chút. Nhìn Hyukkyu luôn miệng khen chó con đáng yêu, Sanghyeok cực kì bất mãn. Đanh đá như vậy, đáng yêu chỗ nào chứ !
04.
Nhà Hyukkyu chỉ có độc một chiếc giường, cho nên mấy ngày nay anh với Sanghyeok đều ngủ chung. Từ khi chó con đến, liền biến thành hai người một chó cùng nhau ngủ.
Đồ ăn Hyukkyu tích trữ trước đó không ít, cơm thịt đồ hộp là nhiều nhất, nhưng với sức ăn hai người thì nhiều đến mấy cũng phải vơi, đồ hộp cùng với bánh bích quy lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được tan biến, hoa quả không đến một tuần liền tiêu hao hết.
Họa vô đơn chí, Hyukkyu cùng Sanghyeok gần đây phát hiện ra chó con có điểm không đúng, khi còn bé còn không nhận thấy điều gì bất thường, nhưng theo thân hình tăng trưởng, Hyukkyu cùng Sanghyeok cũng không cách nào lừa dối bản thân nó chỉ là một chú chó đơn thuần.
Kể cả không tính đến chuyện buổi tối ngẫu nhiên tỉnh lại nhìn thấy ánh sáng xanh lục kì lạ phát ra từ mắt chó con, thì việc thỉnh thoảng nó tru lên vài tiếng hoàn toàn không giống tiếng chó sủa cũng đủ để chứng minh nó chính là một con sói.
Nhưng con sói con đã dần mang hình hài sói thiếu niên này hoàn toàn không có một điểm tính chất công kích, ngược lại vẫn thường hay gâu gâu ẳng ẳng học theo chó sủa, quấn quít lấy Hyukkyu chơi trò ném bóng, Hyukkyu kêu nó giơ tay phải nó liền giơ tay phải, kêu nó giơ tay trái nó liền giơ tay trái, qua mấy ngày, Hyukkyu vẻ mặt đầy tin tưởng nói, sói con hẳn là sẽ không làm hại đến anh.
Nhưng Lee Sanghyeok nói với anh là hắn không dám chắc.
Hắn nói chó sói là loài hoang dã khó thuần, đột nhiên xuất hiện ở nhà anh trong tình cảnh thế này lại càng kì lạ, hắn không tin tất cả chỉ là sự trùng hợp. Nói tới nói lui ngụ ý vẫn là muốn anh một cước đá bay nhóc lông lá đáng ngờ này ra khỏi đây. Nhưng nơi này là nhà anh, không phải nhà hắn, anh đã quyết thì hắn cũng không thể làm gì.
Mà chú sói chưa thành niên vẫn còn là thiếu niên này như hiểu được lời hai người nói, mỗi khi nghe Sanghyeok nhắc đến nó nó liền nhe ra răng nanh trắng toát sắc bén, tựa hồ lúc nào cũng có thể xông tới cắn đứt cổ họng hắn , đáng tiếc Lee Sanghyeok cũng không phải người bình thường, một sói một người đánh nhau không phân thắng thua.
Trong vòng một tháng này Sanghyeok đã gia nhập một tiểu đội săn bắn trong khu vực, dùng vũ lực lấy được tinh hạch trong đầu zombie tiến hành thăng cấp hoặc trao đổi vật tư. Hyukkyu bởi vì không có dị năng nên ở nhà nằm chơi đợi hắn về, nhưng ít ra anh vẫn có thể cung cấp lương thực, mà Sanghyeok cũng sẽ không cùng anh so đo mấy chuyện này.
Mấy ngày gần đây Sanghyeok thu hoạch rất tốt, không chỉ lên tới bậc Thách đấu, còn nhấc theo một con gà trở về.
Quãng thời gian trước các trạm cung cấp điện nước đã khôi phục bình thường, khí than đường ống cũng được sửa tốt, Sanghyeok dự định tối nay làm cho Hyukkyu bát canh gà bồi bổ.
Sanghyeok vừa dùng chìa khóa mở cửa nhà liền nghe thấy tiếng Hyukkyu kinh hoàng hét lớn, ngay theo sau là tiếng sói tru. Hắn lập tức đóng sầm cửa xông vào trong phòng ngủ, vừa tới nơi liền nhìn thấy Hyukkyu bị sói đè lên người, thân dưới nó áp sát hạ thân anh, đồ vật giữa chân kích thước kinh người đã vào sẵn tư thế chờ đợi, Hyukkyu sắc mặt quẫn bách, bị lưỡi sói thô ráp không ngừng liếm láp dẫn đến hai bên má một mảng phấn hồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro