10
Edit+Beta: Lucchuocham
..------...------...
Vừa dừng lại Chuuya liền thô bạo mà xách Dazai lên nhìn tới nhìn lui, sau khi xác nhận an toàn không một vết xước mới thở phào một hơi.
“Tên khốn Dazai, bộ mày không nói rõ ràng trước mới hành động được hả?” Hắn bắt đầu mắng mỏ tên sếp khó ưa nhà mình, “Mày có biết lúc nãy nếu tao và tên nhóc đội trưởng kia không đến kịp thì đầu mày đã lủng lỗ rồi không?”
Sau khi nhận được tin tức từ Dazai, Chuuya lập tức chạy thẳng tới đây. Hắn sợ bản thân tới chậm một bước thì khi tới chỉ có thể nhặt xác cho thủ lĩnh nhà mình.
Dazai lấy tay che lại đôi tai đang bị âm lượng khủng bố tàn phá “Chuuya ngốc trở thành cán bộ xong liền biến thành một tên bạo lực.”
Chuuya càng thêm tức giận: “Ha? Tên khốn thủ lĩnh như mi có lẽ nên về xử lý đống giấy tờ kia được rồi! Tao mỗi ngày đều phải còng lưng ra xử lý một đống văn kiện vốn không phải trách nhiệm của tao, kết quả thì sao? Mày cả ngày bay nhảy lượn lờ trước nguy hiểm. Một chút tự giác bản thân là thủ lĩnh cũng không có.”
Dazai còn chưa kịp biện hộ thì một người khác xuất hiện.
“Dazai-san, ngài không cần cái gì cũng đeo lên trên lưng..” Atsushi vừa nói vừa đi đến chỗ của cả hai.
Cậu ta vẫn giữ hình dáng của Bạch Hổ nhưng lại kéo theo một người khác.
Dĩ nhiên Dazai lựa chọn làm như không nghe những gì Atsushi nói “Làm tốt lắm, Atsushi .”
Nakajima Atsushi đã đồng hành cùng Mafia Cảng hai năm, cũng đã trở thành đội trưởng đội du kích.
Hiện giờ Atsushi đã hoàn toàn rút đi vẻ ngây ngô ngày trước mà trầm mình hòa làm một cùng bóng đêm. Nhưng trước mặt Dazai, Atsushi vẫn là thiếu niên ngây thơ như lúc trước.
Trên cổ cậu đeo một chiếc vòng đáng sợ. Đó là thứ mà Dazai cho cậu để cậu kiểm soát năng lực của bản thân, để cậu sẽ không bị hổ cắn nuốt lý trí.
“Ngài Dazai, làm ơn đừng để bản thân gặp nguy hiểm.” Atsushi nhìn về phía Dazai.
Dazai rủ mắt, tránh ánh mắt của Atsushi ở phía đối diện: “Bây giờ, tôi đảm bảo tên ma nhân đó không có khả năng giết tôi.”
“Bây giờ?” Chuuya bắt được lỗ hổng trong lời nói của Dazai.
“Vậy sau đó thì sao?” Chuuya siết chặt tay Dazai, “Không được, cậu nhất định phải quay về với bọn tôi.”
Mấy năm nay, Chuuya vẫn luôn âm thầm nâng cao khả năng phòng thủ của Mafia Cảng. Hiện tại sẽ không có kẻ ám sát nào có thể tồn tại khi bước vào phòng thủ lĩnh.
Phòng thủ lĩnh đã chuẩn bị xong, chỉ còn đợi chủ nhân của nó trở về.
“Chờ một chút, cho tôi thêm chút thời gian.” Dazai giờ đây đã không từ chối yêu cầu của Chuuya, “Chờ tôi...... tôi sẽ tự mình quay về.”
Chuuya trừng mắt nhìn Dazai, cuối cùng vẫn nghe theo ý kiến của hắn, không lựa chọn mạnh mẽ mang Dazai đi.
Chuuya mang theo tên bắn tỉa đã ngất xỉu quay về Mafia Cảng.
--------------
Dazai cũng quay về nhà Odasaku.
Sau đó bị Odasaku bắt lấy xác nhận thật sự không bị thương, mới được thả về phòng.
Dazai nằm ở trên giường trằn trọc tự hỏi mục đích lần này của người đó là gì.
Hai vụ án nhìn chung có vẻ không liên quan đến nhau, nhưng những hành động của tên ma nhân đó chắc chắn không đơn giản là để thử hắn.
Vụ án thứ hai, tên Fyodor đó sắm vai nhân vật gì?
Còn chưa nghĩ ra, Dazai không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ mà chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy, Dazai phát hiện những ký ức về thế giới gốc của bản thân đã giảm đi rất nhiều.
Hắn đã dần dần không nhớ được những ký ức của Dazai thế giới gốc ở Lupin.
Nếu cứ tiếp tục có phải sẽ có một ngày hắn sẽ quên luôn cả Ango và Odasaku? Hắn sẽ quên hết tất cả mọi người ở trụ sở thám tử?
Ngay cả những niềm vui giả dối này hắn cũng không thể giữ cho bản thân sao? Quả nhiên Dazai Osamu vốn không nên tồn tại.
Dazai nở một nụ cười tự giễu, hắn vốn dĩ đã biết điều này từ sớm.
Nhưng bây giờ không phải lúc, vì bảo hộ thế giới này, hắn không được phép quên đi tất cả.
Mỗi lần ký ức phai mờ đều xuất hiện sau khi ngủ dậy, cho nên Dazai luôn ép bản thân phải tỉnh táo mọi lúc.
Nhưng đối với cơn buồn ngủ kỳ lạ này, hắn trước sau không cách nào chống cự được.
Nhất định phải nhanh chóng quay về Mafia Cảng.
Dazai bắt đầu đẩy nhanh tốc độ đọc tiểu thuyết của mình.
Nhưng càng đọc lại càng dễ rơi vào giấc ngủ, cho nên cho dù Dazai đã đẩy nhanh cũng phải hơn một tháng mới có thể đọc hết.
Sau khi đọc xong, Dazai đưa bản thảo trả lại cho Odasaku cũng không quên khen ngợi một câu: “Câu truyện này rất hay, Odasaku.”
Tiểu thuyết của Odasaku viết về một tình bạn.
Ba người ba thân phận khác nhau, cũng khác lập trường, dưới tình huống ngẫu nhiên mà kết bạn.
Bọn họ trong quán rượu cùng nhau nâng ly, khi đối phương cần giúp đỡ luôn sẵn sàng đưa tay.
Cho dù những người khác không thể hiểu được tình bạn của họ, thì bọn họ cả đời đều sẽ là bạn.
Trong câu chuyện cả ba người đều có kết cục hạnh phúc.
Nhưng tiểu thuyết thì cũng chỉ là tiểu thuyết.
Odasaku nhận bản thảo: “Cũng có chút kỳ lạ, khi anh viết câu chuyện này thì luôn cảm thấy những việc này thật sự đã xảy ra.”
Cảm xúc của Dazai lại trầm xuống “Nói không chừng nó đã xảy ra ở một khác thế giới.”
Odasaku bỗng ngồi xuống ôm lấy Dazai.
Không hiểu vì sao, hắn chỉ là cảm thấy chính mình nên làm như vậy.
Đứa nhỏ này của hắn đang đau thương.
Buôn Dazai ra, Odasaku liền cất bản thảo. Kunikida vừa gọi điện cho hắn, nói lại phát hiện một vụ án dị năng giả giết người, yêu cầu hắn mau chóng đến trụ sở.
Hắn đưa tay đi nắm lấy tay Dazai, chuẩn bị mang theo cậu bé cùng đến trụ sở.
Nhưng Dazai lại không nhúc nhích, hắn nhìn Odasaku nói: “Odasaku hôm nay em không muốn ra ngoài.”
“Vậy Shuji ở nhà cẩn thận.”
Dazai ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, trên đường cẩn thận. Odasaku, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại, Shuji.”
-------------
Cho nên hôm nay Odasaku chỉ đi làm một mình.
Kunikida thấy hắn không dẫn theo Dazai còn nghi hoặc hỏi một câu, Tsushima vì sao không tới?
Kết quả Odasaku không trả lời.
Không biết vì sao, hôm nay Odasaku vẫn luôn trong trạng thái thất thần.
Hắn cảm giác bản thân sắp đánh mất một thứ gì đó.
Sau khi hắn về nhà liền phát hiện đứa nhỏ của hắn đã rời đi.
Rời đi một cách chóng vánh, ngay cả một lời nhắn cũng không để lại.
----------
Dazai sau khi được thỏa mãn điều mà bản thân ở một thế giới khác bỏ lỡ, đã âm thầm rời khỏi nhà Odasaku.
Mafia Cảng cuối cùng cũng nghênh đón vị thủ lĩnh của mình trở về.
Nhưng mà trừ bỏ một ít người biết bí mật kia, những người khác đều không biết thì ra thủ lĩnh của họ đã vắng mặt lâu như vậy.
Dazai tránh khỏi những người ở Mafia Cảng, trở lại phòng thủ lĩnh.
Hắn lau sạch dấu vết khi bản thân còn là Tsushima Shuuji, đem mình một lần nữa trở về làm thủ lĩnh Mafia Cảng máu lạnh vô tình.
Sau đó hắn đem phòng thủ lĩnh cải tạo thành một căn phòng tràn ngập hơi thở của cái chết.
Ngoại trừ ánh sáng từ giá nến, toàn bộ phòng thủ lĩnh không còn ánh sáng nào khác.
Sàn nhà màu đen, trần nhà màu đen, ngay cả bốn vách tường cũng là màu đen.
Dazai Osamu một lần nữa đem bản thân bao quanh bởi hắc ám.
Hắn cho mọi người ra ngoài, lấy ra Sách.
Vốn dĩ, sau khi tiếp xúc với Sách, hắn hẳn sẽ tiến vào một không gian gian độc lập, nhưng mà hiện tại, cái gì cũng chưa xảy ra.
Sách giống như biến thành một quyển sách bình thường.
Nhưng Dazai có thể khẳng định, đây là Sách.
Hắn một lần nữa mở Sách ra, suy nghĩ của hắn đã được xác nhận.
Thế giới này, quả nhiên xuất hiện những sự việc ngoài dự đoán.
Trong lòng Dazai giống như trút đi một gánh nặng, hắn lộ nụ cười như thể bản thân đã được giải thoát: “Thế giới này, đã không còn là thế giới giả dối.”
Thì ra, trời cao vẫn còn nhớ đến Dazai Osamu hắn sao.
Thế giới mà bản thân dày công bảo vệ, chỉ một phát chọc liền biến thành bọt biển.
Sau khi đọc qua Sách, Dazai nhanh chóng đẩy nhanh tiến độ mở rộng Mafia Cảng, hơn nữa bắt đầu trong tối ngoài sáng chèn ép mọi hành động của Chuột Trong Căn Nhà Chết.
Hắn bắt đầu chính diện cùng ma nhân tuyên chiến.
---------------
Bên kia, Odasaku đang hoảng loạn tìm kiếm đứa trẻ của mình, hắn sợ đứa nhỏ đã đi lạc nhưng tìm khắp nơi lại không thấy.
Shuji của hắn giống như chưa từng xuất hiện, chưa từng tồn tại, toàn bộ dấu vết của một đứa trẻ đã từng chung sống với hắn đều biến mất.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể đem hy vọng ký thác vào trụ sở thám tử.
Hắn muốn nhờ Ranpo tìm kiếm Shuji.
Nhưng bởi vì Dazai âm thầm ra tay, Ranpo vẫn đang đi công tác ở chỗ khác, Odasaku hoàn toàn không có cơ hội gặp Ranpo.
Chờ tới khi Ranpo xử lý toàn bộ công việc quay về trụ sở cũng đã nửa năm kể từ khi Dazai rời đi.
Ranpo chỉ mới gặp Dazai có một lần, từ đó vẫn luôn không cơ hội gặp lại, sau đó hắn thật vất vả trở về trụ sở, liền nghe được tin tiểu đồng loại của mình đã mất tích từ Odasaku.
Lấy năng lực thám tử của Ranpo, vậy mà cũng không tìm thấy Tsushima Shuuji hiện tại đang ở nơi nào.
Hắn dựa vào mạng lưới quan hệ của bản thân, điều tra toàn bộ tin tức liên quan đến Tsushima Shuji.
Cuối cùng, Ranpo chỉ tra được có một vị thiếu gia đã bị gạch tên ra khỏi gia phả, vị thiếu gia mang tên Tsushima Shuuji, nhưng người này lại không khớp với tuổi của Shuji.
Dựa theo tin tức hắn điều tra, 6 năm trước tiểu thiếu gia bị đuổi đi khi mới 14 tuổi, hiện tại hẳn là đã 20 tuổi mới đúng. Nhưng mà Shuji lại có dáng vẻ của đứa nhỏ 6 tuổi.
Hơn nữa Ranpo không thể tìm thấy tin tức về cuộc sống sau khi bị đuổi đi, giống như đã có người cố tình lau sạch sẽ.
Manh mối nhìn như đứt đoạn ở chỗ này, nhưng Ranpo lại cảm thấy vị tiểu thiếu gia kia chính là bé đồng loại của hắn.
Hắn bắt đầu nghĩ cách thu thập tin tức của thiếu gia nọ. Những người ở nhà Tsushima sau khi đuổi tiểu thiếu gia đi đã tiêu hủy toàn bộ những món đồ và thông tin liên quan đến người đó.
Quá trình điều tra rất khó khăn nhưng Ranpo vẫn không từ bỏ, hắn sẽ không để cho bé đồng loại của hắn trốn đi dễ dàng như vậy.
Cuối cùng, hắn tìm được một ông lão từng là quản gia phụ cận cho tiểu thiếu gia.
“Tiểu thiếu gia Shuji khi đó rõ ràng vẫn chỉ là một đứa trẻ, lại luôn có ánh mắt khiến nhiều người sợ hãi, ngài ấy thể hiện bản thân không giống những đứa trẻ khác. Cũng vì điều này, tiểu thiếu gia mới bị bọn họ vứt bỏ.” Người quản gia chìm trong hồi ức về vị thiếu gia mà bản thân ông đã từng chứng kiến quá trình lớn lên, “Nhưng cho dù vậy tiểu thiếu gia vẫn là một đứa trẻ với trái tim rộng lớn.”
Lão từng bắt gặp tiểu thiếu gia trộm đem đồ ăn cùng quần áo đặt trước của ngôi nhà một gia đình nghèo. Khi tiểu thiếu gia phát hiện ra lão, hy vọng lão sẽ không nói cho người khác.
Cho nên sau khi tiểu thiếu gia bị đuổi đi, lão cũng nghỉ việc quản gia của mình.
Khi rời đi, lão đã chụp mang theo một tấm hình của tiểu thiếu gia.
Quản gia lấy ra 1 bức hình đưa cho Ranpo.
Trong tấm hình là một đứa trẻ toàn thân quấn băng gạc với khuôn mặt vô cảm. Đôi mắt diều sắc trống rỗng nhìn vào phía trước như một vị thần minh vô bi vô hỉ nhìn xuống nhân gian.
Dưới lớp băng vải kia là một cơ thể tàn tạ đầy vết thương.
Mặc dù cả người đều bị băng gạc quấn quanh, rất khó nhìn ra hình dạng ban đầu của chủ nhân. Nhưng Ranpo chỉ nhìn thoáng qua ảnh chụp, liền lập tức nhận ra đây là bé đồng loại kia của hắn.
Cho nên nguyên nhân khiến đồng loại bé nhỏ của hắn trở thành hình dáng hiện tại là gì?
Ranpo bắt đầu điều tra cuộc sống của vị thiếu gia nhỏ sau khi rời nhà Tsushima.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro