02
Edit + Beta: lucchuocham
_____________
Đang trên đường đi, Odasaku đột nhiên nhớ ra đứa nhỏ này hình như còn chưa ăn cơm.
"Thiếu chút nữa đã quên, Shuji chắc là đã đói bụng rồi?" Odasaku nói, "Tôi mang nhóc đi ăn cơm."
Nói xong, không đợi Dazai trả lời, Odasaku liền mang theo Dazai đi vào này tiệm cơm Tây gần đó.
Hắn hôm nay vốn dĩ tính đến cửa hàng này ăn cơm tối, chỉ là đụng phải Dazai ngất xỉu bên đường , mới chậm trễ một ít thời gian.
Odasaku đẩy cửa đi vào.
Chủ tiệm nhìn thấy đứa trẻ trong lòng Odasaku, hướng Odasaku chào hỏi: "Oda-kun cậu lại nhặt trẻ con về nhà nữa sao? Lần này là một bé gái hả." Bản thân Dazai lớn lên trông rất xinh đẹp, hơn nữa còn đang mặc váy, bị nhận sai giới tính cũng bình thường.
"Phải." Odasaku gật đầu lại lắc đầu, "Không phải con gái."
"Thì ra là bé trai, người bạn nhỏ này thật ngại quá.." Chủ tiệm cười nói, "Muốn vào chơi cùng các bạn trong phòng không?"
Dazai nắm chặt cổ áo Odasaku, giả thành bộ dáng một đứa trẻ sợ người lạ.
"Không cần để ý nhiều tới nhóc ấy." Odasaku đặt Dazai lên ghế, "Chú, hai phần cà ri. Một phần như cũ, một phần không cay."
"Được rồi. hai người chờ chút, ông chú già mang ra ngay đây."
Một lát sau, ông chủ mang đến hai phần cà ri thoạt nhìn bình thường đặt trước mặt hai người bọn họ.
Rau dưa được nấu đến nhừ cùng thịt bò xào chung với tỏi, mùi cà ri bay nồng nàn trong không khí khiến cho Dazai đã nhịn đói cả một ngày, bao tử gào thét muốn ăn cơm cũng có chút thèm ăn.
Nếm một thìa cà ri không cay, ánh mắt của Dazai lại chuyển sang đĩa cà ri đầy ớt của Odasaku.
Vừa mới vươn thìa muốn múc trộm một muỗng, Odasaku liền bắt được bàn tay không an phận: "Không được, sẽ rất cay, dạ dày của Shuji sẽ không thoải mái."
"Em muốn ăn thử một ít thôi."
Odasaku mặt không cảm xúc nhìn Dazai.
Chủ tiệm cho rằng Odasaku sẽ từ chối, định lên tiếng hòa giải.
Sau đó Odasaku vẫn duy trì cái biểu cảm không cảm xúc, gật gật đầu: "Nếu Shuji muốn thì không còn cách nào. Nhưng nếu dạ dày khó chịu phải nói với tôi.."
"A, cay quá, cay muốn chết." Dazai chỉ ăn một thìa nhỏ đã cay không chịu đựng, "Odasaku thường xuyên ăn cay đến vậy sao?"
"Tôi thấy cũng ổn." Khi Odasaku nghe Dazai bảo cay liền cho hắn một ly nước, hơn nữa từ trong túi tìm ra một viên kẹo lột ra đút cho Dazai: "Ăn chút ngọt sẽ không cảm thấy cay nữa."
Vốn là tính cho Sakura, e là phải bù cho cô bé lần sau.
"Tuy rằng thật cay, nhưng khi ăn giống như trong tiếc nuối tìm được hạnh phúc."
Odasaku như đang suy nghĩ gì "Không ăn cà ri cay sẽ tiếc nuối sao? Vậy thì không còn cách nào rồi."
Chủ tiệm đứng ở một bên: "Oda-kun cũng quá chiều đứa nhỏ này ha."
"Có sao?"Odasaku lại không cảm thấy như vậy.
Sau khi Dazai không còn cảm thấy cay, Odasaku mới tiếp tục bữa ăn của mình.
"Shuji không ăn nữa sao?"
Trong dĩa còn dư lại hơn nửa phần cà ri, Dazai đã buông thìa.
"Phải, em đã no rồi." Khi bình thường Dazai cũng không ăn quá nhiều, lúc biến nhỏ lượng ăn vốn ít nay càng ít hơn.
Nhìn thấy Dazai đã xong bữa, Odasaku tăng nhanh tốc độ ăn.
Hắn nhanh chóng giải quyết đồ ăn còn lại trong đĩa, sau đó từ trong túi lấy ra một phong phì đầu tiền đưa cho chủ cửa hàng: "Vẫn phải phiền toái chú tiếp tục chiếu cố những đứa trẻ kia."
"Oda-kun không cần cho tôi nhiều tiền vậy." Chủ tiệm vẫn là một bộ vui tươi hớn hở, "Có người thần bí hảo tâm người giúp đỡ, chi phí sinh hoạt của bọn nhóc không cần cậu lo lắng."
"Cứ nhận đi, chú" Sau khi ông chủ nhận tiền, Odasaku quay sang xoa nhẹ mái đầu bông xù của Dazai, "Shuji muốn ngồi đây chờ hay theo tôi lên gặp các bạn?"
Hắn cần nhanh chóng lên gặp bọn quỷ nhỏ trên kia.
"Em ở chỗ này chờ anh." Dazai không muốn gặp lũ trẻ ấy, mỗi khi nhìn bọn nhóc hắn sẽ nhớ lại sự thật rằng người bạn của hắn đã không còn.
"Được."
Bởi vì lo lắng cho Dazai, Odasaku không rời đi quá lâu, hắn dặn dò bọn trẻ vài câu lièn xuống lầu.
Tạm biệt chủ tiệm, Odasaku dắt tay Dazai: “Đi thôi Shuji, tôi dẫn nhóc đi mua quần áo.”
Thay thế cho chiếc váy không vừa người, Dazai khoác lên mình bộ tây trang khiến bản thân trông giống một tiểu thiếu gia sinh ra trong gia đình giàu có.
"Quý khách, bé con nhà ngài thật đáng yêu được giúp nhóc ấy lựa quần áo là vinh hạnh của cửa hàng chúng tôi.." Nhân viên cửa hàng nhìn bé bi khả ái trước mặt, chân thành khen.
Odasaku ngồi xổm xuống, để Dazai có thể đối mắt với hắn: “Shuji có thích không?”
Thích sao?
Dazai cũng không biết.
Khi còn ở Mafia Cảng, đồ của hắn chỉ có một màu đen, hắn cũng chỉ mặc màu đen, chưa từng để ý ăn mặc của bản thân.
Nhưng mà giờ phút này, hắn lại vì Odasaku hỏi một câu mà có chút vui vẻ.
Dazai cảm thán, hóa ra cũng có người nguyện ý quan tâm hắn sao?
"Không thích phải nói, chúng ta thử bộ khác."
Dazai trầm mặc quá lâu khiến Odasaku nghĩ rằng bé con này không thích bộ đồ này.
"Không, vậy là được."
"Lại mua mấy bộ hằng ngày tắm rửa đi."
Đợi nhân viên mang các kiểu quần áo lên, Odasaku thay Dazai chọn vài bộ tương đối bình thường.
Trong lúc chọn đồ, hắn vẫn luôn để ý đứa nhỏ đang chăm chú vào khăn quàng trên giá treo.
"Shuji muốn mua khăn quàng cổ sao?" Odasaku hỏi, "Giờ mua khăn quàng có hơi sớm, nhưng nếu Shuji muốn vẫn có thể mua."
Nghe thấy Odasaku nói, Dazai thu hồi mắt "Kỳ thật cũng không......"
Dazai còn chưa nói xong, Odasaku đã cầm một cái khăn thuần trắng : "Cái này đi."
Dazai có muốn nói bản thân thích cái màu đỏ bên cạnh không? Đương nhiên là không rồi.
Không thể!
Odasaku đây là giúp hắn chỉnh trang vẻ bề ngoài.
Sau đó, hắn đột nhiên cầm lấy một vật lông xù, lại còn có tai mèo đội lên đầu Dazai.
"Em có thể không đeo cái này không?" Sao có thể để một đứa trẻ mang linh hồn một người mười tám tuổi mang cái đồ trẻ con này, cho dù Odasaku muốn, Dazai cũng phải từ chối.
Odasaku nói: "Tôi muốn nhìn thấy Shuji mang cái này nhưng nhóc không thích thì đành thôi vậy”
Nhận mệnh cầm lấy quần áo, Dazai vẫn thỏa hiệp.
Dazai nghĩ: Dù sao bản thân hiện tại thoạt nhìn mới 6 tuổi. người mặc đồ mèo là Tsushima Shuuji không liên quan đến Dazai Osamu.
Sau khi thay đồ cũng như đội mũ mèo, Dazai vòng ra phía sau Odasaku đột nhiên “Meow~”
Vốn dĩ muốn dọa Odasaku, kết quả Odasaku giống như đã biết trước, quay đầu lại: "Thực đáng yêu."
Mèo con ngây thơ đột nhiên thẹn thùng.
Nghe thấy tiếng “meo” của bé bi, toàn bộ nữ nhân trong tiệm bỗng nở nụ cười man rợ.
"Quá đáng yêu, muốn trộm bé con này quá. Ô ô ô."
"Đây là bé mèo con nhà ai vậy, tôi lấy đi được không."
"Bé đang nhìn tôi, trong lòng bé có tôi."
Tuy rằng các nàng nói rất nhỏ, nhưng ở đây hai kẻ này một là cựu sát thủ, một thủ lĩnh Mafia. Vì thế từng chữ các nàng nói đều bị nghe thấy không sót một chữ.
Lúc nghe thấy có người muốn bắt cóc trẻ con, Odasaku liền trực tiếp ôm Dazai đi tính tiền, sau đó rời khỏi cửa hàng này.
Rõ ràng là ban ngày, sao lại có người dám trắng trợn nói ý đồ đen tối của bản thân ra?
Odasaku nhận ra, bản thân vẫn chưa mua đồ sinh hoạt hằng ngày cho trẻ con.
Vì thế Dazai bị bắt mặc đồ meo meo tiếp tục cùng Odasaku đi dạo phố.
Dọc theo đường đi, Odasaku vẫn luôn nghe được có người muốn bắt cóc trẻ con.
Hắn nghĩ thầm: Thì ra bây giờ bọn buôn người đông đến vậy sao? Về phải dạy cho Shuji đề cao cảnh giác.”
Lúc về đến nhà, Dazai đã mệt đến mức lười cử động.
"Đi dạo phố thật đúng là mệt." Dazai có chút bội phục Mori-san có thể cùng Elise đi dạo phố lâu như vậy.
Odasaku trầm mê mua đồ cho Dazai không lối thoát, kết quả khi về trên tay đã có hơn mười túi đồ.
Dazai tự hồ đã hiểu lý do vì sao Elise không thích Mori-san thay đồ cho mình.
Đi dạo lâu như vậy, Dazai hiện tại chỉ muốn đánh răng rửa mặt xong trèo lên giường ngủ.
Tắm rửa xong ra tới, Dazai nhìn thấy Odasaku đang sửa sang lại giường.
Dazai nằm trên giường nhỏ nhớ lại những gì hôm nay đã trải qua.
Sau khi hắn tự tay ‘tiễn' người thầy của mình đi, rồi gặp được người mà bản thân muốn bảo vệ còn thành công đột nhập nhà người ta.
"Hôm nay trải qua hết thảy, giống như là một giấc mộng đẹp. Chỉ là mộng cho dù có đẹp đến mấy, cũng có lúc hắn sẽ phải tỉnh lại."
Như vậy, ngủ ngon, Odasaku.
Đây là đêm đầu tiên sau khi tiếp nhận ký ức từ một thế giới khác, hắn có thể an tâm mà ngủ như vậy.
Mà khi Dazai đang chìm trong mộng đẹp, ở Mafia Cảng lại truyền ra tiếng gào rống của một vị cán bộ nào đó.
"Dazai đáng chết, lại đẩy công tác qua cho tôi!”
Mở vừa trở về, hắn còn chưa nghỉ ngơi đã nhận tin Mafia đổi chủ, còn chưa kịp tiếc thương cho cựu thủ lĩnh lại nhân được tờ giấy của thủ lĩnh đương nhiệm để lại.
Chuuya không cảm thấy Mori sẽ dễ dàng chết vì bị đánh lén, nhưng hắn cũng không cảm thấy Dazai là loại người giết thầy soán ngôi.
Nếu như cậu ta đã muốn ngồi lên vị trí này, càng không có khả năng mới ngày đầu tiên đã rời đi.
Trừ khi là đã xảy chuyện gì đó khiến cậu ta bắt buộc phải đi.
Chuuya suy nghĩ các khả năng có thể xảy ra, đột nhiên tầm mắt ngó tới băng gạc rơi dưới gầm tủ.
"Đây là băng gạc.” Chuuya cong lưng nhặt miếng băng gạc lên"Tên ngu ngốc này lại đang làm gì?"
Dazai ngày thường luôn luôn đem băng gạc cuộn bản thân kín mít, vì sao lại đột nhiên cởi ra?
Cũng may trên băng gạc không có vết máu, hơn nữa trước khi rời đi còn có thể viết toàn bộ kế hoạch của Mafia Cảng, cho nên hiện tại Dazai chắc chắn không bị thương.
Dazai cậu ta là tự mình rời đi.
Nghĩ vậy, Chuuya nhận mệnh thở dài một hơi.
Rõ ràng bản thân chỉ là một người cán bộ, sao phải lên đầu ngọn gió.
Thật là mệt hắn.
Chuuya đột nhiên nhớ lại khi bản thân vừa gia nhập Mafia Cảng, Mori-san đã từng nói: “Thủ lĩnh là nô lệ của tổ chức.”
Vậy thì tại sao, cậu lại cam tâm tình nguyện trở thành nô lệ của Mafia Cảng, Dazai?
Sau khi Dazai thay chiều băng gạc che mắt, Chuuya cũng cảm thấy, mình không thể nào hiểu được người cộng sự này nữa.
Dazai như đang ép buộc bản thân, tiêu hao quá nhiều sức sống cho tương lai.
Giống như chỉ cần có thể làm Mafia Cảng lớn mạnh, cậu ta có thể hy sinh cả bản thân.
Trong tâm của cậu ta, chẳng có gì quan trọng.
Dưới sự quản lý của Dazai, Mafia Cảng phát triển ngày càng lớn mạnh.
Đồng nghĩa, thời gian nghỉ ngơi cũng ít đi, không biết phải ganh đua như vậy làm gì.
"Đã trốn đi rồi còn muốn quan tâm đến sự phát triển của tổ chức, cậu yêu nó như vậy sao? Rốt cuộc là vì cái gì?"
Tuy rằng ngoài miệng oán giận Dazai, nhưng Chuuya vẫn làm theo những gì Dazai yêu cầu, dựa vào việc ngài thủ lĩnh thân yêu trước khi rời đi có để lại ‘Thông điệp bạc' cho hắn thuận lợi tiếp nhận Mafia Cảng.
Hắn chấp hành kế hoạch của Dazai, cũng âm thầm phái người tìm kiếm vị thủ lĩnh đương nhiệm đang mất tích.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro