Chương 9
[ "Anh Dazai, em đã dẫn đàn anh Nakahara cùng đàn chị Ozaki đến."
"Không sao chứ? Dazai." Kunikida có chút cẩn thận mà lùi về sau một bước nhỏ, 'Lý Tưởng' trong tay bị gã niết chặt.
"Yên tâm đi Kunikida, mặc dù kiểu tình hình này có thể hơi kỳ lạ, nhưng để hoàn thành kế hoạch tác chiến suôn sẻ, đây là con đường hiệu quả nhất." Dazai Osamu thuyết phục Yosano Akiko đang vung dao chẻ củi để chữa trị cho Nakahara Chuuya bị thương, lại vỗ vỗ bả vai Kunikida Doppo.
"Kế hoạch tác chiến?" Nakahara Chuuya nhíu nhíu mày, "Kế hoạch tác chiến này đều là của mày?"
"À không không không không, kế hoạch tác chiến bây giờ mới thực sự bắt đầu, bàn luận về kế hoạch tác chiến tất nhiên cũng là một phần của kế hoạch tác chiến." Dazai Osamu cười hì hì trải tấm bản đồ hoàn chỉnh của Yokohama lên trên bàn.
"Thì? Ở lại Trụ sở Thám Tử Vũ Trang cũng không phải là kế hoạch của chúng ta, nếu chiến thuật tác chiến của mày tính toán như vậy, ngay cả quan hệ hợp tác tao cũng sẽ không thủ hạ lưu tình."
"Bình tĩnh nào, thủ lĩnh Port Mafia." Uy nghiêm của người đứng đầu tổ chức Fukuzawa Yukichi nháy mắt bày ra đến vô cùng nhuần nhuyễn, "Trụ sở Thám Tử Vũ Trang và Port Mafia đang trong thời kỳ đình chiến, và trong lúc này chúng tôi cũng tuyệt đối sẽ không gây bất lợi cho Yokohama, bất lợi cho công việc của các người. Huống chi lại nhận được sự khiêu khích của Tử Ốc Chi Thử, chúng ta đều rất rõ ý nghĩa trận chiến này là gì. Mặc dù nói đây cũng không phải là ý định ban đầu của chúng tôi, nhưng điểm chung duy nhất -- chúng tôi đều đang chiến đấu vì sự thịnh vượng của Yokohama. Vậy nên xin cậu tạm thời hợp tác với chúng tôi."
Ánh sáng đỏ trên người của Nakahara Chuuya cũng tiêu tan một ít: "Trụ sở Thám Tử Vũ Trang... Chủ tịch...à?" Gã quay đầu về phía Ozaki Kouyou.
Người phụ nữ mặc kimono gật đầu đồng ý: "Nếu có Kyouka ở đây, tôi vẫn cảm thấy đáng tin."
"Tôi hiểu rồi." Nakahara Chuuya trầm tư một hồi nhanh chóng ra quyết định, "Kế hoạch tác chiến là gì?" ]
"Lúc này Chuuya rất có phong thái của một thủ lĩnh đấy, tôi rất xem trọng cậu đó." Mori Ougai dường như trêu ghẹo.
"Tôi còn chưa trưởng thành." Nakahara Chuuya cũng không rõ mà than một tiếng, "Tôi cũng thế." Cho dù là làm thủ lĩnh đương nhiệm của Port Mafia hay là đã từng là một trong năm cán bộ lớn.
[ "Ở đây!" Dazai Osamu khoanh một hình tròn đỏ chói trên bản đồ, "Ông Mori hẳn là đang đối phó với quỷ nhân Fyodor trong nhà tù, chỉ cần bám trụ cũng đủ thời gian là có thể ra tay. Anh Ranpo --"
"Còn có cả chỗ này, chỗ này, và chỗ đó." Edogawa Ranpo hút một ngụm sữa dâu, trên bản đồ vẽ vài dấu x, "Chia rẽ Chó Săn đánh bại từng người -- đương nhiên, bây giờ chưa phải lúc, nhưng không còn xa nữa đâu. Bây giờ tất cả những gì các người phải làm là ẩn mình để không bị bọn truy nã tội phạm tìm thấy, thế thôi."
"Một, hai, ba..." Miyazawa Kenji lặng lẽ dùng ngón tay đếm số người, "Anh Ranpo, những người lợi hại của Port Mafia đều đang ở đây, vậy nên làm gì ở đó?"
"Đúng vậy, điều này ngược lại lại dễ dàng khơi dậy sự nghi ngờ, vậy nên mới nói cần có người ở lại trụ sở Port Mafia để kéo dài thời gian--"
"Về chuyện này, tôi có một cấp dưới đáng tin cậy --" Akutagawa Ryuunosuke nhìn quanh một vòng không thấy người muốn tìm, "Có vẻ như cô ấy không ở đây."
"Cậu đang nói về Higuchi sao?" Hirotsu Ryuurou ưu nhã cúi người vơi hai tay chắp sau lưng.
"Cô ta làm kẻ phản bội đã bị ta tự tay xử lý rồi." Nakahara Chuuya tiếp lời cậu ta nói.
"Kẻ phản bội?!" Akutagawa Ryuunosuke hiển nhiên vừa mới biết được tin này, không thể tưởng tượng mà ngẩng đầu.
Edogawa Ranpo ngậm một cây kẹo que: "Là thám tử lừng danh rút ra kết luận."
Akutagawa Ryuunosuke tất nhiên là đã nghe nói về khả năng suy luận mà ngay cả Dazai Osamu, trụ cột của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang cũng phải kinh ngạc, trong lòng âm thầm nói rằng ấn tượng của mình về cô bé bướng bỉnh kia có thể tính là khá tốt, há miệng muốn nói cuối cùng vẫn là không nói thêm gì.
"Chọn ai sẽ tốt hơn?" Dazai Osamu đau đầu mà giống như lâm vào rối rắm, "À vâng, tên của anh là, là -- Tachihara... Tachihara Michi..."
"Tôi là Tachihara Michizou."
"Chính là anh!" Dazai Osamu lúc này tương đối quả quyết, "Cậu thấy sao Chuuya?"
Nakahara Chuuya quét liếc mắt Tachihara Michizou một cái: "Không sao."
"Vậy thì chúng ta trở lại chủ đề đi. Theo thông tin thu được từ phía chính phủ, họ được miêu tả là 'quân cảnh mạnh nhất', không cần phải nói đến độ nhanh nhẹn cùng giá trị sức mạnh của họ."
Kunikida Doppo giải thích điều khiển được màn ảnh: "Đây là ảnh của họ."
"Oukura Teruko, phó đội trưởng của Chó Săn, mặc dù nói bề ngoài thoạt nhìn là một cô bé đáng yêu, nhưng trên thực tế toàn bộ quân đội đều thán phục vì chiến công mà cô ta có, tuyệt đối không thể khinh thường."
"Jouno Saigiku, một trong những thành viên của Chó Săn, bị mù cả hai mắt, nhưng kỹ năng không bình thường, nghe nói đúng là vì cái này cho nên ngũ quan cực kỳ nhanh nhạy, thậm chí còn có năng lực thể nhìn trộm lòng người."
"Suehiro Tetchou, thành viên của Chó Săn là người có năng lực mạnh nhất trong Chó Săn."
"Ouchi Fukuchi, đội trưởng của Chó Săn, rất có tiếng tăm trong đội."
"Thân phận của người cuối cùng... không rõ. Tuổi, giới tính, tên họ đều là bí ẩn, chỉ có nhân viên bí mật của chính phủ cùng Chó Săn mới biết thân phận của lão ta rốt cuộc là gì."
"Lúc trước bị truy giết tôi đã gặp qua ba người, thật sự rất khó giải quyết." Nakahara Chuuya gật gật đầu, "Đúng rồi, lúc trước khi chính phủ phái người tới đây, bọn họ từ nơi của thủ lĩnh lấy đi một tờ Thông Điệp Bạc không rõ thật giả."
"Thông Điệp Bạc hả... Là vì hành động của gián điệp sao..." Dazai Osamu sờ sờ cằm, "Những gì ông Mori đưa ra chắc chắn không phải là thật, tạm thời không cần quá lo lắng."
"Dị năng lực thì sao? Cũng không tìm ra sao?" Izumi Kyouka đặt câu hỏi.
"Tạm thời chưa tìm được, chỉ là --" Dazai Osamu quay đầu về phía Kunikida.
Kunikida hiểu rõ, ngay sau đó lại trở nên buồn rầu: "Cậu ta nói lần trước hao hết thể lực, lần này cho dù như thế nào cũng sẽ không giúp."
"Không sao đâu." Khoé miệng của Dazai Osamu gợi lên một nụ cười thoải mái, "Cậu ta sẽ đồng ý."
Nakahara Chuuya chỉ cảm thấy một trận ớn lạnh, Dazai Osamu lộ ra vẻ mặt như vậy chắc chắn sẽ chẳng có gì tốt đẹp. Đừng hỏi, hỏi chính là tổn thương Chuuya. ]
"Tôi biết này! Kẻ mặc đồ đen này chắc chắn đang có âm mưu gì đó!" Trong đầu Akutagawa Ryuunosuke đã nghĩ đến trăm loại tra tấn mà Dazai Osamu dùng để buộc người này phải phục tùng.
"Cậu vẫn chưa biết nhiều về Port Mafia đâu Akutagawa." Mori Ougai nhẹ nhàng lắc đầu, như là nhìn thấu suy nghĩ của cậu, "Dazai chắc cắn sẽ không áp dụng loại phương pháp tốn công vô ích này đâu."
"Đúng vậy! Anh Dazai trước nay đều sẽ luôn cố gắng hết sức!"
[ "Anh Tayama." Trong căn phòng tối đen, chỉ có màn hình máy tính ở giữa lóe ánh sáng trắng quỷ dị, Akutagwa vừa mới bước vào vẫn có chút không thoải mái.
"Tôi đều đã nói hết rồi, lần này dù như thế nào cũng sẽ không làm!" Người đàn ông dưới chăn bông rầm rì không muốn lộ ra đầu, "Như thế nào cũng sẽ không làm!"
"Đừng vội vàng từ chối vậy anh Tayama, xem tôi dẫn ai tới này." Dazai Osamu theo sát Akutagawa.
Tayama Katai rốt cuộc miễm cưỡng lộ ra đôi mắt xoay người hướng bên này, cơ thể đột nhiên run rẩy một chút, lập tức xốc chăn bông lên tìm gương trong phòng. ]
"Ơ ơ ơ? Hóa ra là?" Akutagawa Gin một tiếng kinh hô, mặt đỏ bừng.
[ "A, xin chào, tôi là Akutagawa Gin. Lần thứ hai gặp mặt."
Akutagawa xõa mái tóc đen, tháo khẩu trang xuống, giọng nói mềm mại, Tayama Katai gật gật đầu.
"À xin chào, ...cô Akutagawa." Tayama Katai lập tức đánh lên hoàn toàn tinh thần, biểu tình giống như say mê vào hương dịu dàng.
"Về việc nhờ giúp lần này..."
"Không thành vấn đề! Đương nhiên không thành vấn đề!" Tayama Katai lập tức dấn thân vào công việc, "Tôi sẽ nỗ lực hết sức để hoàn thành yêu cầu của cậu!"
Gần như là không cần chờ đợi, thông tin lập tức được giao trong tay Dazai Osamu.
"Cảm ơn anh Tayama." Dazai Osamu vẫy vẫy tay, "Trò chuyện vui vẻ cùng Gin bé nhỏ nha ~"
"Có muốn công bố trực tiếp cho Atsushi và những người khác không? Dazai." Kunikida hỏi.
Dazai Osamu lật xem nhanh hồ sơ trong tay, thần thần bí bí mà cao cao giọng: "Không cần đâu, Kunikida -- bản thân chính là một kiểm tra thực chiến lấy bọn họ làm trung tâm, phần thông tin này chỉ là vì xác nhận lại một chút suy nghĩ của tôi thôi. Hiện tại xem ra có thể yên tâm rồi.
Hãy xem bọn họ đã trưởng thành được bao xa, tương lai của Yokohama, có thể giao cho bọn họ hay không... Nhưng anh ta biết rằng trong lòng mình đã có sẵn câu trả lời. ]
"Ồ? Gin hóa ra lại đẹp như vậy sao? Tại sao lại đeo khẩu trang vậy?"
"Em gái của tôi đương nhiên rất đẹp!"
"A, không phải không phải... Không phải vậy đâu..." Akutagawa Gin liên tục xua tay, bưng kín cả khuôn mặt.
Ngay cả giọng nói cũng dễ nghe như vậy....
"Trọng điểm là cái này sao? Chẳng lẽ không phải là lời nói cuối cùng của cậu ta à?"
"Vậy toàn bộ đều đang nằm trong kế hoạch của kẻ mặc đồ đen ư?" Suy nghĩ của Akutagawa Ryuunosuke trôi về mấy năm trước, khi vẻ mặt của Dazai Osamu lúc này cùng ngày đó nhảy xuống không chút lưu luyến, nụ cười trên mặt vẫn như vậy.
"Vẫn là một đứa trẻ tốt bụng." Cùng ngày đó ở trong quán bar Dazai Osamu lộ ra vẻ mặt yếu ớt đau đớn không chịu nổi trong mắt Oda. Đậu hũ cứng gì đó, nghe tới rõ ràng đã rất thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro