
Chương 5
[ Dazai Osamu không đi siêu thị mua thịt cua đóng hộp, sau khi nhờ Nakajima Atsushi quay lại Trụ sở Thám Tử, vẫn luôn lẻ loi một mình loanh quanh lòng vòng ở những hẻm nhỏ của Yokohama, bóng dáng kéo dài nơi hẻo lánh.
"Tôi còn nghĩ rằng anh Quỷ nhân đây sẽ không ngu ngốc đến nước này đấy chứ." Anh ta đột nhiên dừng bước chân, lộ ra một vẻ mặt bất đắc dĩ 'quả nhiên như thế'.
"Khó nói lắm, dù sao cũng là chuột chạy tán loạn đầy đường không phải sao?" Fyodor xuất hiện từ trong bóng tối, làm bộ rất vô tội mà buông tay.
"Anh không lo tôi bố trí tay súng bắn tỉa sao? Giống như anh đã làm lần trước ấy."
"Đó hoàn toàn là ngoài ý muốn thôi, chẳng phải cậu cũng đã đạt được thứ cậu muốn rồi sao? Nếu là tôi, một mánh khoé sẽ không xuất hiện hai lần trong trò chơi."
Đây là đồng loại, lại khác một trời một vực với những từ ngữ mà Mori Ougai dùng lúc trước để hình dung vận mệnh cộng đồng tương lai chung.
"Tôi không có quang minh chính đại như anh nói đâu, ngại quá, anh đoán sai rồi."
"Phải vậy không?——" Fyodor kéo dài âm điệu câu hỏi.
"Thứ mà cậu có được." Là giọng điệu câu trần thuật.
"Tôi chỉ thay mặt giữ nó thôi, loại chuyện này còn chưa đến mức tôi phải dùng tới nó để giải quyết mà, chỉ là hướng đi của câu chuyện sẽ không bao giờ tùy tiện thay đổi."
"Còn không phải anh đã từ bỏ cái gọi là lý tưởng kia sao Fyodor, tôi đoán có lẽ khả năng sống của anh không đến được lúc ấy đâu."
"Vậy đến xem đi, suy nghĩ khác nhau sao? Cảm giác rất tốt."
"Tôi vẫn nói vậy, cứ việc thử xem —— nếu anh có thể."
"Người xem đã gấp không chờ nổi rồi Dazai, cứ từ từ như vậy không ổn đâu." Khóe miệng Fyodor giương lên, "Muốn nghe lời khuyên từ kẻ địch sao? Cậu sẽ bị những cảm xúc thừa thãi mà tuyệt vời của mình nuốt chửng đấy."
Mặt Dazai Osamu trầm xuống, anh ta cuối cùng cũng biết Fyodor đến tột cùng đều từ Port Mafia bên kia phát hiện ra được chút thứ gì, nhìn con ngươi màu tím tràn đầy ý cười kia, anh ta nghiêm mặt nói: "Tôi có nên khen con chuột này nhạy bén không? Hay là nói anh đoán được tôi đoán được anh đoán được tôi đây¹?"
¹ Khúc này tui cũng bị rối lắm. (((= Câu gốc 「 还是说你猜到我猜到你猜到我了吗? 」. Theo tui hiểu có hai nghĩa lận: 「 Anh đoán được, tôi đoán được, anh đoán được tôi đây? 」, nghĩa là thằng cha này đoán được ả Óamu và ả ta cũng đoán được thằng cha này, kiểu đoán được lẫn nhau ấy. Còn 「 Anh đoán được, tôi đoán được anh đoán được tôi 」, tức là ả Óamu biết thằng cha này đoán được ả rồi. Hiểu biết về tiếng Trung của tui có giới hạn nên tui không biết ghi sao cho đúng cả. Đành để nguyên vậy thôiiiii. Sin lõi mọi người. (*꒦ິ꒳꒦ີ)
"Không chắc —— nhưng rõ ràng là vậy. 'Điểm mấu chốt' rất quan trọng." Fyodor nhấc chân lập tức phải trở về, như thể chắc chắn Dazai Osamu không đặt bất kỳ cái bẫy nào, "Cuộc gặp gỡ rất thú vị, nhưng vẫn hẹn gặp lại cậu lần sau nhé, lần này hãy biến tôi thành dân cờ bạc đi."
Cái gọi là dân cờ bạc, kẻ điên, tên ngu ngốc đều tồn tại. Lý tính ở mức cực điểm, điên cuồng ở mức cực điểm. Fyodor giữ chính mình không chạm tới điểm kia. Kiểm soát tuyệt đối lực tương đương với không phải con người kia.
Dazai Osamu như suy tư gì mà dùng ngón tay điểm trán, cúi đầu nụ cười thấp thoáng trong bóng tối. Xem ra chúng ta chung quy vẫn khác nhau đó, Fyodor. Từ trong ra ngoài, tất cả đều khác nhau. ]
"Bọn họ rốt cuộc đang... nói ngôn ngữ ngoài hành tinh nào vậy?" Vẻ mặt của Nakajima Atsushi khó hiểu mà lắc lắc đầu, "Vậy nên mới nói chuyện này vẫn là do Quỷ nhân giờ trò sao? Lúc trước anh Dazai có nói 'Yokohama muốn thay đổi trời' hay đại loại thế."
"Quả nhiên là ngu xuẩn đến hết thuốc chữa." Mặc dù nói Akutagawa cũng không nghe hiểu nhiều lắm, nhưng cậu cũng không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để chế nhạo người hổ.
"Nhìn chằm chằm vào tôi làm gì? Dù sao cũng là một thế giới khác, tôi cũng vậy —— không, biết, một, cái, gì, cả." Fyodor nhún vai, làm ra bộ dáng thắc mắc.
"Phải vậy không? Khứu giác của thám tử lừng danh cho tới bây giờ chưa bao giờ sai." Edogawa Ranpo híp mắt nhìn chằm chằm Fyodor, ngay sau đó lén lút thì thầm vài câu với Fukuzawa Yukichi.
[ Xác thật theo như lời kể của Nakahara Chuuya, vài tuần tới quả thực chính là địa ngục với Nakajima Atsushi cùng Akutagawa Ryunosuke. Đặc biệt là đối với cơ thể nhỏ yếu của Akutagawa, cơn ho khan mấy ngày nay tựa hồ lại tăng thêm không ít.
"Ừm... Năm phút." Dazai Osamu làm một vẻ mặt cảm thán kinh ngạc, "Có phải là tôi nên khen một câu trẻ nhỏ dễ dạy không?"
"Không được... Chưa đủ... phải làm cho đến khi, cho đến khi..." Akutagawa mặt xám mày tro bò dậy từ trên mặt đất, mạnh mẽ chống đỡ thân mình.
"Cậu sắp tới giới hạn rồi Akutagawa, hôm nay kết thúc tại đây thôi." Dazai Osamu nhàn nhạt nói.
Giây tiếp theo, anh ta lại lập tức trở nên hăm hở: "Đúng rồi đúng rồi, gần đây tôi học được một ảo thuật nhỏ, tôi nghĩ cần phải cho các cậu xem mới được! Coi như là trò giải trí nhỏ sau khi kết thúc huấn luyện đi."
Anh ta lần mò trong túi áo gió, lấy ra một que diêm thật nhỏ.
"Nhìn này nhìn này, thấy được nó không? Một que diêm bình thường đó ~" Anh ta quẹt que diêm. Một ngọn lửa lung linh yếu ớt dường như sắp biến mất trong gió.
Dazai Osamu quơ quơ que diêm trước mặt mọi người, ánh sáng kia lại lúc sáng lúc tối. Anh ta phủ tay trên que diêm ——"3, 2, 1."
Cùng với tiếng rì rầm của anh ta, sau khi que diêm được bao trong lòng bàn tay, anh ta mở hai ngón tay ra —— bên trong rõ ràng là một đóa hoa hồng đỏ thoạt nhìn có chút khô héo. "Nè nè nè —– thế nào?"
"..."
"Vâng, rất siêu ạ!"
"Nếu lời nói mà con cá thu mày cũng có thể làm được cũng đại diện không có mánh khóe gì ha. "
"Ầy? Phản ứng tệ vậy sao? Nói sao tôi vẫn thấy nó xuất sắc quá vậy nhỉ?" Dazai Osamu làm động tác khoa trương tan nát cõi lòng, "Được mà, thật ra nó không khó lắm, nhưng——"
"Nhưng?" Nakajima Atsushi đưa đầu nhỏ lại gần.
"Nghĩ lại xem, nếu người làm ảo thuật này không phải là tôi, mà là một người mang dị năng lực lạ. Trước tiên chỉ nói vậy thì rất nhiều người cũng sẽ nghĩ đó là dị năng lực của người này đi? Cuối cùng thì sự kiện kỳ dị có sẵn này quả thực quá dễ làm. Thực ra nó không phải——" Dazai Osamu lắc lắc tay, rất nhiều hoa hồng kia lại biến thành que diêm bị dập tắt trong nháy mắt, "Chỉ cần giấu hoa hồng trong chỗ nào kín của ống tay áo, nhân lúc chưa chuẩn bị đánh tráo là được. Nghe có là vẻ là một thủ thuật đơn giản phải không? Nhưng nếu cậu thay đổi tình thế, lập tức rất dễ bị những manh mối như 'người mang dị năng lực' cùng 'xa lạ' làm cho mê muội cản trở tầm nhìn, không thể tiếp tục tiến lên phía trước. Nếu vứt đi sự ngụy trang của dị năng lực, mọi thứ đều trở nên rõ ràng. Đây gọi là 'điểm mấu chốt', điểm mấu chốt để phá game." Cậu chính là điểm mấu chốt.
"Nghe rất huyền bí, anh Dazai."
"Thì huyền bí là đúng rồi! Dù sao thì cũng là tôi nói bừa thôi!" Dazai Osamu vẻ mặt một bộ trò đùa dai được thực hiện thành công.
"Gì cơ sao..." Nakajima Atsushi thở dài, quả nhiên...
Nakahara Chuuya đang một bên nhìn chằm chằm Dazai Osamu. Gã biết không phải như vậy. ]
"Ách? 'Điểm mấu chốt'? Vừa mới được nhắc tới nhỉ? Vậy mối liên hệ là gì?"
"Có vẻ như Dazai đã tìm được rồi, 'điểm mấu chốt' gì đó." Mori Ougai sờ sờ cằm cười tủm tỉm, vẻ mặt không rõ ý gì liếc nhìn Fyodor bên kia một cái.
[ Văn phòng thủ lĩnh Port Mafia.
"Chính là vậy, boss, Dazai đã nói một đống điều kỳ lạ sau khi cậu ta thực hiện một trò ảo thuật." Mũ của Nakahara Chuuya bị cầm ở trước ngực, đứng thẳng tắp trước bàn làm việc.
"Vậy thì..." Mori Ougai chống cằm nhìn qua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn để nhìn toàn Yokohama, "Vậy thì không cần lo lắng, 'điểm mấu chốt' gì đó, có vẻ như Dazai đã tìm được rồi. Nếu cậu ấy hành động một mình——"
Lão ta lại lắc lắc đầu: "Xem ra cũng không phải——"
"Nói chung Chuuya, cảm ơn báo cáo của cậu. Đừng quá để ý, đến lúc đó Trụ sở Thám Tử Vũ Trang sẽ có sự sắp xếp của họ. Lời nói của Mafia..."
"Là vậy ư thủ lĩnh?" Nakahara Chuuya giống như đã hiểu ra điều gì đó, cười cười, "Vì Yokohama —— hay thứ gì đó sao?"
"Đúng vậy, lời nói của Mafia, lập tức xuất hiện thật lộng lẫy với tư cách là một khách mời đặc biệt."
Chiếc tàu chở hàng ở bến cảng xuất phát, tiếng chim biển ai ca² cùng với tiếng còi ngân vang ngắn ngủi trong không trung ở Yokohama.
² 「 哀歌: ai ca 」: lời chia buồn/lời than van, bài ca ai oán/bi thảm/xót xa.
Nước dâng lên.
"Rintarou Rintarou! Em muốn ăn bánh kem dâu tây! Bánh kem dâu tây bánh kem dâu tây!" Elise tức giận không biết chạy từ đâu ra, "Rintarou lần nào cũng chạy không thấy bóng đâu cả!"
"Đúng đúng đúng Elise——" Mori Ougai nói khi nháy mắt sắc mặt đều không quá thay đổi: "Vậy thì chiếc váy tôi mua lúc trước..."
"Em mặc kệ em mặc kệ! Em muốn ăn bánh kem dâu tây trước cơ!"
"Được được được, bánh kem dâu tây..." Rintarou xoa đầu Elise, "Đáng yêu quá, Elise."
"Tất nhiên rồi! Em là đáng yêu nhất thế giới!" ]
"Bác sĩ Mori vẫn mê luyến bé gái như vậy nhỉ." Fukuzawa Yukichi trầm giọng nói.
"Tôi vốn dĩ muốn nói 'quả nhiên là một người, lời nói đều giống nhau như đúc', nhưng hiện tại có vẻ như..." Yosano Akiko nhìn về hướng Mori Ougai bên này với vẻ mặt hâm mộ, "Có vẻ như đó là sự thật."
"Các người biết gì không? Đây là thiên thần đấy... Khi nào bé Elise của tôi mới có thể trở về đây... Ô ô ô." Mori Ougai vẻ mặt tủi thân mà giả mù sa mưa lau nước mắt.
Edogawa Ranpo nổi giận bĩu môi: "Kế hoạch bị vạch trần nhỉ, Quỷ nhân."
Fyodor bị chế nhạo vẻ mặt vô tội: "Chúng ta không phải là một." Quả là không phải một người, nhưng bọn hắn chắc chắn sẽ làm điều tương tự không phải sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro