Chapter 9 /end
49.
Không ai nghĩ rằng những người chiến thắng cuối cùng lại là thầy Haruo Satou và Ibuse Masuji.
Thư ký: Tôi nghi ngờ rằng hai người đã thực hiện một số giao dịch mờ ám (?).
Thư ký gọi hai giáo viên vào phòng thư ký, khoanh tay ngồi trên ghế, chống cằm, đuôi mắt nhướng lên, nở nụ cười, lười biếng cười một tiếng, nói với hai người vừa mới tiến vào: "Chúc mừng hai thầy. Vậy hai thầy có yêu cầu gì?"
Haruo và Ibuse nhìn nhau và gật đầu với nhau một cách kín đáo. Haruo Satou nói, "Tôi muốn Dazai ở với chúng tôi một ngày."
Ngừng một chút, anh nói thêm: "Người không có việc làm."
Ibuse tiếp tục: "Yêu cầu của tôi là đi kèm với hai bộ quần áo cha mẹ và con cái cho các cặp vợ chồng. (gạch bỏ)"
Thư ký buông tay, cầm bút trên bàn lên, gõ gõ văn kiện giấy, viết xuống yêu cầu, vừa suy nghĩ vừa đoán bọn họ muốn làm gì. Cô nhướng mắt nói: "Không sao."
"Đối với kỳ nghỉ và quần áo, tôi sẽ phê duyệt và gửi chúng cho hai người vào ngày mai."
"Thư ký rắc rối."
Sau đó là tiếng đóng cửa...
Thư ký tựa vào lưng ghế, thở ra một hơi, cầm bút trong tay phải bắt đầu xoay xoay, nhắm mắt lại mím môi cười: "Thật không ngờ hai người này cũng tham gia vào cuộc chiến."
"Mọi thứ đang ngày càng thú vị hơn."
50
"Hả? Thầy Haruo và thầy Ibuse? Chúng ta đi nghỉ cùng nhau à?" Giọng nói nghi ngờ của Dazai Osamu vang lên trong phòng ngủ. "Vô lý quá, làm sao thư ký có thể cho chúng ta ngày nghỉ?"
"Pfft, cậu nghĩ thư ký chèn ép nhân viên ghê quá à."
"Trời ơi, cô ấy là thư ký đấy, cũng khá giống như một con quỷ, gahh~"
[Thư ký làm việc trong văn phòng đột nhiên hắt hơi.
Thư ký: "Là ai mắng tôi?"
Đợi đã, thầy Dazai? Tôi đã cho thầy tất cả những điều tốt đẹp và thầy bảo tôi là một con quỷ?
Dazai Osamu: "Tức giận có hại cho sức khỏe..."]
Ibuse đưa tay chạm vào mái tóc mềm mại của Dazai và giải thích với anh: "Chúng tôi đã thắng trò chơi trước đó, giống như yêu cầu của thư ký."
Đôi mắt của Dazai Osamu lập tức lấp lánh, như thể chứa đầy những vì sao, anh nhào vào vòng tay của Ibuse và nói một cách quyến rũ, "Thầy là tốt nhất..."
"Hả? Còn tôi thì sao?"
Dazai Osamu rút khỏi vòng tay của Ibuse và lao vào vòng tay của Haruo: "Thầy Haruo cũng là tuyệt nhất."
"Được rồi, chúng ta hãy tận hưởng phần còn lại của ngày."
Lời mở đầu đúng lúc của Ibuse đã cắt ngang bầu không khí đầy bong bóng màu hồng giữa hai người còn lại
"Ồ được rồi! Đi thôi! Thầy!"
"Dazai, đến giờ rồi." Ibuse nhìn Dazai đang ăn, hơi đứng dậy lấy ra đồ ăn dính trên mặt, bỏ vào miệng: "Tránh lãng phí đồ ǎn."
Dazai Osamu cảm nhận được sự đụng chạm khi những ngón tay của đối phương khi lướt qua má anh, và anh hơi đỏ mặt, nhưng anh không nghi ngờ giáo viên đang định làm gì, thay vào đó khen ngợi: "Quả nhiên là thầy! Cảm ơn thầy – như một phần thưởng, lát nữa chúng ta đi quán bar uống một chút đi, thầy thấy thế nào?!"
"Tôi muốn nếm thử rượu mà thầy Haruo làm –"
Satou Haruo đang nghe, ánh mắt tối sầm lại, chậm rãi nở nụ cười, đáp: "Được."
51.
Các đốt ngón tay khuỵu xuống gõ vào mặt bàn, ảnh đèn chói lòa của quán bar khiến Dazai phải nheo đôi mắt vàng, nhận lấy ly rượu do Haruo pha, cúi người qua quầy bar, dùng đầu ngón tay xoắn ống hút khuấy đều chất lỏng trong ly. Cúi người hít vào nuốt vào, ngọt ngào cay cay, bất giác cau mày ho khan vài tiếng, trong mắt không khỏi hiện lên một ít sương nước.
Ibuse nhìn Dazai Osamu đang khóc vì nóng, và xoa nhẹ Dazai.
"Không được thì đừng cố."
Dazai Osamu nheo mắt, xoa xoa lòng bàn tay, "Không! Tửu lượng của tôi rất tốt!"
"Được, uống cũng được. Nhưng Dazai, anh... Trông giống mèo con thật đấy..."
"Mèo con, nó dễ thương, tôi không phủ nhận..." Rượu tấn công làm nhòe mắt anh, và cơn chóng mặt khiến đầu Dazai Osamu có chút váng vất, thế là anh gục xuống bàn muốn ngủ thiếp đi.
"Không ngủ, chúng ta trở về giường ngủ tiếp đi."
"Không." Dazai khẽ mở đôi mắt mờ sương, ướt át nhìn Haruo đang ôm mình qua nách, mê man co rúm trong lòng người kia, lẩm bẩm: "Được rồi. Buồn ngủ..."
Trong lòng như bị cào nhẹ, ngứa ngáy đến ngột ngạt, chậm rãi đi về phía phòng cùng người trong vòng tay mình.
Haruo cẩn thận bế anh trở lại phòng và đặt anh lên giường, nhìn Dazai Osamu vừa chạm vào giường lập tức co rúm lại thành một quả bóng, khóe miệng bất giác nở một nụ cười nhẹ.
Anh kéo chăn lên đắp cho Dazai Osamu, một giây sau, Dazai có chút bối rối vươn tay nắm lấy vạt áo anh, một giọng mũi vang vọng trong phòng
"Thầy... Thầy lại định bỏ rơi tôi sao?"
Haruo Satou nắm lấy hai bàn tay và đặt chúng trở lại dưới tấm chăn bông.
"Tôi ở đây, và tôi sẽ không bỏ rơi cậu. Tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu."
"Tôi chỉ tin nếu như thầy Haruo ngủ với tôi, tôi chỉ tin là như vậy.." Dazai Osamu quay đầu lại và nhìn Ibuse đang ở phía bên kia. "Thầy Ibuse cũng muốn nó."
Nếu là người khác, e rằng Haruo Satou cùng Ibushi Masuji sẽ lập tức cự tuyệt. Nhưng ai bảo đây là yêu cầu của Dazai Osamu, đã quá muộn để bọn họ cưng nựng đứa trẻ này trong lòng bàn tay, làm sao có thể từ chối yêu cầu của con mèo này.
"Được rồi, được rồi, ngủ ngon, tôi..." Ibuse lập tức thay đổi lời nói, xoay tròn đầu lưỡi. "Chúng tôi đều ở đây, ngủ yên."
"Ừm..." Dazai Osamu nghe được câu trả lời mình mong muốn, vươn tay từ trong chăn ra nắm chặt tay hai người rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
– Thủy triều hắc ám tràn lên trên giường.
52.
"Thầy Dan."
Trước khi nhìn thấy bóng dáng nọ, anh đã nghe thấy giọng nói trước, và tiếng bước chân từ hành lang truyền đến. Một lúc sau, Dazai Osamu thận trọng thò đầu ra khỏi khung cửa.
"Tôi không quấy rầy thầy chứ?."
Dan Kazuo khép lại 'Mặt trời lặn' trong tay, quay người lại đối với Dazai Osamu, thân thiết đáp: "Không, có chuyện gì vậy Dazai?"
"Nhìn này! Tôi đã tìm thấy gì ở phòng của Thư ký?!" Dazai lắc chai nước trên tay về phía Dan.
"Cậu có chắc là thư ký sẽ không phàn nàn chứ?"
Với ý nghĩ bảo vệ an toàn cho cá nhân Dazai Osamu, Dan Kazuo lo lắng hỏi.
"Không sao! Tôi nghe thư ký nói đưa cái này cho tôi."
"Cho nên, hiện tại nó là của tôi!"
Nghe vô lý nhưng lại rất thuyết phục, thấy sai sai nhưng không biết sai ở đâu. Nghe vậy, Dan bất lực cười:
"Vậy cậu định làm gì, hả?"
Dazai Osamu nhìn chằm chằm ly nước được đóng gói tinh xảo trong tay, đảo mắt một vòng, vừa nhìn đã biết đang nghĩ ra một ý tưởng tồi tệ nào đó.
"Đương nhiên là tôi uống rồi!" Dù sao thì chai nước này trông rất đắt tiền.
Dazai Osamu dùng tay vặn mở nắp chai, nhấp một ngụm trước rồi bặm môi tìm kiếm dư vị: "Chỉ là... Cảm giác... Ngọt hơn một chút, và cũng không có gì đặc biệt."
Tay trái che miệng, anh đưa chai nước cho Dan bằng tay phải. "Dan, cũng thử đi? Biết đâu hai chúng ta có thể nếm thử hương vị khác nhau."
Dan Kazuo để mặc cho Dazai lung tung, vươn tay cầm lấy bình nước, nhìn chỗ Dazai Osamu vừa uống, quả táo Adam động đậy, vô thức nuốt xuống, ngẩng đầu nhìn chỗ đó rồi nhấp một ngụm.
Ngay khi Dazai Osamu đang định hỏi Dan Kazuo mùi vị thế nào, một giây sau Dan Kazuo đã giơ cổ tay lên ấn nhẹ vào tường, chai nước trong tay rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai.
Nhìn thấy sắc mặt đỏ bừng của Dan, tiếng thở dốc dần dần dồn dập, Dazai nhướng mày vừa muốn nói chuyện, Dan đột nhiên hôn lên môi anh, nhẹ nhàng khuấy động, cắn chặt cánh môi mềm mại, ôm đầu đối phương để thở dốc, lặng lẽ, và rút ra sợi chỉ bạc.
Dazai Osamu dựa vào cánh tay của Dan Kazuo với khuôn mặt đỏ bừng. Cho dù lúc này đầu óc có đần độn đến đâu thì cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Sau khi uống một ngụm nước, liền bước vào động dục kỳ. Đây là loại nước thần tiên gì vậy?! Dazai nghĩ thầm. Nhưng may mắn thay, để ngăn cản bản thân lên cơn động dục, anh đã mang theo thuốc ức chế bên mình. Lần mò lấy thuốc ức chế trong túi ra, giơ tay đâm vào cánh tay của Dan Kazuo.
Nhìn Dan Kazuo từ từ nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ say, bế Dan trở lại giường, Dazai thở ra một hơi dài.
Khi anh chuẩn bị rời đi, chai nước rơi xuống đất không biết từ lúc nào đã lăn đến chân Dazai, và nước tràn ra sàn làm mờ đi một nửa hướng dẫn đính kèm trong chai.
Dazai Osamu cầm chai nước lên và nhìn vào nửa tờ hướng dẫn rõ ràng, trên đó viết:
[Alpha sẽ tạm thời nóng lên sau khi uống rượu.
Beta trong hoàn cảnh bình thường không sao hết.
Omega sẽ...
Nếu Beta gặp Alpha vừa uống rượu, nó sẽ...
Nếu Beta gặp Omega ngay sau khi uống, nó sẽ là... ]
Vụ việc đã được giải quyết, Dazai gật đầu ra vẻ hiểu biết. Mím đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, không vui dùng đầu ngón tay trắng nõn gõ nhẹ vào thân chai, cười mắng: "Chẳng lí nào tôi lại thua sau một nụ hôn."
Cầm lấy chai nước, thân mật đóng cửa cho Dan Kazuo rồi duyên dáng rời đi.
Vội vã đến phòng họp, đặt chai nước lên bàn và rời đi. Một cơn gió thổi qua, chai nước lăn xuống gầm bàn.
Dazai Osamu không đi sâu vào tác dụng thực sự của Beta sau khi uống chai nước đó.
53.
– Nếu người thuộc về chúng ta khiến cho ngươi có chút nhói lên từ đáy lòng, đó là vinh hạnh lớn của chúng ta.
Thư ký đẩy cửa vào, không khí xen lẫn vài mùi lạ đập vào đầu, cô không khỏi lảo đảo, một tay kéo khung cửa.
"À xin chào, để tôi nói, thầy Dazai, các thầy... Đang giữ #pheromone để linh hồn cùng thể xác làm thí nghiệm chết người#?" Giọng điệu hơi cao lên khiến bốn người đang đánh nhau trong phòng hưng phấn.
"Hiểu lầm, đều là hiểu lầm." Ango đẩy kính mắt, nhìn Oda cầu cứu, Oda Sakunosuke lập tức tiếp nhận, nhanh chóng chuyển chủ đề.
"Vâng, tất cả chỉ là hiểu lầm, nhưng cô đang làm gì ở đây vào giờ này vậy, thư ký?"
Nói rồi, Oda Sakunosuke nhìn đồng hồ báo thức hiển thị "22:22" trên bàn.
Cô thư ký thở dài, bước vào phòng, tay kia đặt ly sữa lên bàn.
"Đến đưa ly sữa cho thầy Dazai, hôm qua thầy ấy nói dạo này hay bị mất ngủ trầm trọng."
Giọng nói tạm dừng....
"Và tôi không có quyền can thiệp vào cuộc sống của các giáo viên, nhưng tôi phải nói rằng, với rất nhiều pheromone, thầy Dazai sẽ ra sao nếu chẳng may mấy thầy bước vào thời kỳ động dục?"
"Ahahahaha, tôi không ngửi thấy.." Dazai Osamu ngượng ngùng sờ mũi, "Và không phải là họ chưa đến thời kỳ nhạy cảm."
Cô thư ký bất lực nhìn Dazai. "Ahhh, cứ chờ đi rồi hối hận."
"Sao có thể hahaha."
Dazai Osamu tin chắc rằng mình sẽ ghi nhớ điều này.
Tiếc là anh đã quên.
54.
Thư ký, cô ăn gì chưa?
– Giống như những gì tôi đã nói vài ngày trước.
Tôi tin, tôi tin, tôi tin, tôi tin, tôi không nên quên lời cô nói, thư ký. Đến và cứu tôi.
Dazai Osamu, người vẫn còn trong cuốn sách, muốn khóc nhưng không có nước mắt, và nhận pheromone 'chăm sóc' từ ba Alpha.
Và tên trùm phản diện trong sách, Corruptor, không hiểu sao cũng lại gần Dazai Osamu và hôn lên miệng anh, ba người đang chiến đấu chống lại Corruptor ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, vô cùng tức giận.
Oh wow, kẻ ăn mòn đáng thương đã bị giết chỉ bằng một con dao.
55.
Lượng pheromone nồng đậm làm cho bốn người có chút choáng ngợp, đặc biệt là Dazai, nghiêng người ngã vào cánh tay Akutagawa Ryunosuke đang đứng bên cạnh, hai tay gắt gao nắm lấy Akutagawa Ryunosuke quần áo, miệng lẩm bẩm nói.
"Nóng... Nóng quá..."
Lúc này, Dazai Osamu đã hơi bất tỉnh, nhưng anh vẫn mơ hồ nghe thấy.
"Chúng ta?"
"Chia sẻ..."
"Làm một thỏa thuận..."
56.
Không có gì. Mệt.
57
Vì lần cuối cùng hoàn thành cuốn sách với Ango, Oda và Akutagawa, tình hình của Dazai không ổn, nên thư ký đã tổ chức một cuộc họp về tình hình gần đây của thầy Dazai, và tất cả các giáo viên đều tích cực tham gia (?) trả lời.
"Dazai gần đây rất thích ăn cay."
"Tôi nghĩ anh ấy cũng thích ăn chua. Lần trước tôi cắn một miếng chanh do thư ký mang tới, chua muốn điếc, nhưng Dazai và cô thư ký thực sự ăn mà không thay đổi sắc mặt."
"Và gần đây Dazai thực sự đã nôn khi nhìn thấy thịt cua. Đây có phải là sự chuyển giao tình yêu không?"
"Nói mới nhớ, dạo này Dazai có bị mất ngủ không? Hình như anh ấy thiếu ngủ."
"Ừ, thật đáng lo khi ngủ quên trong lúc chiến đấu."
"Cô thư ký, tôi nghĩ cô có thể sắp xếp bớt công việc cho Dazai, gần đây anh ấy căng thẳng đến mức nôn mửa."
"Ưa đồ chua, cay, mất ngủ, nôn mửa?" thư ký chớp chớp mắt, xoa xoa nốt ruồi ở khóe mắt, quay đầu nhìn Mori Ougai. "Đây là phản ứng mang thai, ông Mori?"
Tất cả những người đang thảo luận sôi nổi về sức khỏe của Dazai Osamu đều sững sờ trong giây lát. Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi thấy rằng những gì thư ký nói dường như không có gì sai. Rốt cuộc, sự kết hợp của những triệu chứng này là phản ứng mang thai!
Mori Ougai nghe được câu hỏi của thư ký liền chậm rãi gật đầu dưới ánh mắt khó tin của mọi người.
– Cách –
Có một âm thanh sắc nét trong phòng họp.
Bí thư bình tĩnh đậy nắp bút vào chiếc ngòi bút cong queo, bàn tay trên bàn nổi đầy gân xanh, nhướng mày, giọng giễu cợt nói: "Thì ra, bắp cải của tôi bị lợn chén hết rồi?"
Gõ nhẹ lên bàn. "Là ai? Còn không chịu thừa nhận?"
Ango cùng Oda hai mặt nhìn nhau, Sakunosuke Oda bắt lấy cơ hội lập tức đứng dậy:
"Mặc dù không thể tin được, nhưng tôi rất biết ơn Dazai vì đã cho chúng tôi một đứa con."
Sakaguchi Ango theo sát phía sau: "Odasaku, anh không thể làm như vậy, đứa bé cũng có thể là của tôi."
Akutagawa Ryunosuke ở một bên nhàn nhạt nói: "Không nhất định, lúc ấy tôi cũng ở nơi đó, căn cứ vào việc Osamu thích tôi bao nhiêu, đứa nhỏ là của tôi bấy nhiêu."
"Mặc dù điều này là không thể phủ nhận, nhưng Dazai cũng thích chúng ta như thầy Akutagawa... Nếu muốn tôi nói, đứa trẻ phải là của chúng ta."
"Vâng, vâng. Hả? Oda, tôi đồng ý với nửa câu đầu tiên, nhưng ý của thầy cho nửa câu sau là gì?"
Thư ký: "..."
Giáo viên:
Ủa gì zậy? Sao tôi tối cổ vậy? Anh không nhận ra một cái gì đó siêu khủng đã được tiết lộ hả??? Bàn tay nắm lại nổi đầy gân.
Thư ký lặng lẽ sắp xếp lại những tin tức mà mình đã biết, ngước mắt nhìn các giáo viên xung quanh, nhìn họ uể oải và không thể tin được đang tranh cãi với Akutagawa Ryunosuke và hai người còn lại. Cô nhướng mày, không ai nghĩ tới tỷ lệ mang thai của Beta là cực thấp sao? Và nếu trúng loại này lần đầu tiên, tỷ lệ trúng xổ số sẽ cao hơn nó.
Chắc chắn rồi, tình yêu khiến con người trở nên kém thông minh hơn.
Sau khi Thư ký than thở trong lòng xong, cô nở một nụ cười mà cô cho rằng thân thiện nhất, và vỗ tay cắt ngang cuộc cãi vã của mấy người.
"Các giáo viên, tôi nghĩ chúng ta sẽ thảo luận một chút về đứa trẻ đó là của ai... Tôi thực sự muốn biết những gì mấy thầy đã làm khi trong cuốn sách... Và... Eh?" Thư ký dừng lại, đôi mắt lập lòe nhìn chằm chằm bình nước dưới gầm bàn, cô cầm lên, có chút nghi hoặc hỏi: "Sao thứ này lại ở đây?"
Dan Kazuo trả lời: "À, Dazai đã lấy nó vào ngày hôm kia và quên trả lại."
"Hả? Thầy Dazai? Thầy ấy uống rượu à?" Cô thư ký đột nhiên hiểu ra vấn đề.
"Ừm..."
Khỏe. Vụ án được giải quyết.
"Có vấn đề gì sao? Thư ký..."
Thư ký: "...Mặc dù, tôi rất tiếc phải nói rằng đây là ô long. Mang thai là giả, chúng ta đi đi. Về phần tại sao lại có những triệu chứng này, xin cảm ơn."
Vừa nói, thư ký vừa lắc lắc chai nước trên tay.
"Chai nước này, nếu Beta gặp phải động dục kỳ của Alpha sau khi uống trong thời gian ngắn, thì sẽ xảy ra hiện tượng mang thai giả. Quả nhiên, khi thầy Dazai và thầy Dan uống trộm, tình cờ trùng với thời kỳ động dục của Alpha. Và rồi tiếp theo là hàng loạt chuyện..."
Tuy nhiên, đúng là bắp cải bị cong. Thư ký nheo mắt lại.
"Chà... Giờ thì vấn đề này đã được giải quyết, chúng ta hãy thảo luận... Về những gì đã xảy ra khi mấy thầy ở trong cuốn sách đi..."
"...Cô đừng nói nữa được không?..."
Thư ký: ( Thờ ơ.jpg) "Không sao. Mấy thầy sẽ phải làm nhiệm vụ trong sách một tháng không nghỉ."
"Cô thật độc ác! Thư ký."
"Cảm ơn đã khen."
58.
Sự cố ô long đến đây là hết.
Điều này cho chúng ta biết điều gì?! Điều này cho chúng ta biết đừng tò mò với thức ăn không phải của mình! Đặc biệt là cô thư ký.
Còn một thư ký đang nghịch chiếc cốc sứ trên tay, cười vui vẻ. Và nói rằng tò mò hại chết con mèo?
59.
Ồ, quên thêm.
Sau sự cố ô long, Ango và Oda được Dan ra lệnh không được tiếp cận Dazai Osamu trong một tháng, và Dazai Osamu biết tình cảm của các thầy dành cho mình, đối mặt với các thầy, Dazai Osamu không biết phải làm thế nào để lựa chọn.
Tôi có thể làm gì nữa? Trẻ em mới lựa chọn, người lớn lấy hết!!!!
Kể từ đó, Dazai ở trong cánh đồng tràn ngập tình yêu mỗi ngày và sự ngọt ngào của việc lật bài vào ban đêm.
Chúng ta hãy dành một phút mặc niệm cho thầy Dazai Osamu.
60.
Cô thư ký đã đoán trước tình huống này từ lâu, nói rằng đã dự đoán được dự đoán của họ và sau đó khóc với chiếc ví sắp rỗng.
Cô đã có thể nhìn thấy một cuộc sống hạnh phúc hơn trong tương lai.
_______________
Cuối năm 2022.
Tái bút: Thầy Dazai mỗi ngày đều có một cuộc sống viên mãn.
Một cuộc hành trình của núi và sông, một sự thay đổi của gió và mưa. Mong được gặp mọi người ở tác phẩm sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro